Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 134: Thiêu thần lao đầu vào lửa




Rốt cuộc tại sao phải mang quyển sách này tới, Hoàng Linh Vũ cũng không nói rõ được. Có lẽ thật sự đã nảy sinh suy nghĩ về phương diện này với Mộ Dung Bạc Nhai.
Nhớ năm đó học sinh đệ nhất kỳ Cao Quản rời khỏi Lục Mang Lâu, lúc tặng sách đã từng nói: “Quyển sách này là tác phẩm tiểu thành của ta, khi ngươi cần diễn luyện ‘quan hệ trên dưới giữa người và người’ chân chính, xem sơ qua lưu trình thì có thể biết được nên làm thế nào giảm bớt đau đớn.” Thật khiến người muốn thổ huyết.
Lại nói Mộ Dung Bạc Nhai đặt Hoàng Linh Vũ lên giường rồi, ngồi bên trong giường buông màn trướng xuống, rồi định đứng lên ra ngoài thổi tắt đèn. Động tác của Hoàng Linh Vũ nhanh hơn hắn, trở tay đặt lên sóng lưng hắn nói: “Ngươi ra ngoài làm gì?”
Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cảm thấy toàn thân căng chặt, tựa hồ muốn lật lại áp đảo người, e sợ bản thân mất khống chế, nên cố gắng áp chế xung động, run run rẩy rẩy nói: “Ra ngoài thổi đèn.”
“Ô.” Tay Hoàng Linh Vũ vẫn đặt lên lưng hắn, khiến hắn không dám đi.
Dù sao Mộ Dung Bạc Nhai cũng là nam nhân thanh xuân chính đáng, lại đã nhịn rất lâu, vừa mới rồi còn nhìn thấy tập họa mang tính kỹ thuật muốn bùng nổ như thế, hơn nữa người chung tình đã lâu đang ở sau lưng, nếu còn không chút rục rịch thì chỉ có thể nói rõ hắn có bệnh kín không thể nói với ai.
Mà lúc này, Mộ Dung Bạc Nhai đáng thương chống đỡ hạ thể quẫn bách, còn phải trông chờ góc độ ánh đèn và địa thế đứng để Hoàng Linh Vũ không phát hiện, trong lòng liên tục cầu nguyện, nhất thiết đừng mất lễ nghĩa trước mặt y.
Có chuyện vốn chính là nước chảy thành sông, nhưng mà gặp phải dạng truy cầu quá mức như Mộ Dung Bạc Nhai, cả ngày lo được lo mất, nên khi thật sự có cơ hội ngay trước mắt, cũng chỉ tự coi như tất cả những gì mình nhìn thấy đều hoàn toàn là do tự mình vọng tưởng, trừ cưỡng ép đè nén cũng không dám có bất cứ hành động nào khác.
Hoàng Linh Vũ thầm nghĩ, với dạng như hắn còn muốn người khác tự xà vào lòng sao, cho dù cưỡng ép hắn rồi tính ra hắn cũng sẽ la lớn ‘đừng mà đừng mà’. Hóa ra là Trình Bình bị Lộ Thị Tửu ức hiếp thảm quá, khi trở về còn mang dáng vẻ hoảng sợ, liền bị Hoàng Linh Vũ tra hỏi ra được toàn bộ chuyện buổi sáng.
Mộ Dung Bạc Nhai chỉnh đốn tinh thần, cố làm ra vẻ trấn định đáp: “Hôm qua ngươi không phải nói để đèn chói mắt sao? Ta thổi đèn trước đã.’
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Sao có thể nhận định nhất định sẽ như vậy, hôm nay không thổi nữa.” Nói xong, Hoàng Linh Vũ buông tay xuống, còn làm như vô ý trượt xuống sóng lưng hắn.
“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay…” Mộ Dung Bạc Nhai lắp ba lắp bắp lặp lại, cũng không biết bản thân làm gì mới tốt.
“Nhanh thoát y phục lên đây.”
Như vậy sao được chứ! Câu mệnh lệnh này dọa Mộ Dung Bạc Nhai rợn sóng lưng, một chút cũng không dám động đậy. Nửa ngày mới nhớ ra có thể mượn cớ đi ngoài: “Ta, ngươi biết đó, làm việc cả ngày rồi, ta còn chưa đi tiểu.”
Hoàng Linh Vũ chống đầu nằm trên giường, nhìn lỗ tai Mộ Dung Bạc Nhai đỏ lên không thể giấu, thầm nghĩ trêu chọc nam nhân này thật vui, một bên vẫn nói: “Cũng tốt, ngươi mang ta cùng đi.”
Vì thế dưới tình trạng tự cầu phúc rồi khẩn cầu cửu thần linh phù hộ đừng để thất lễ, Mộ Dung Bạc Nhai căng chặt như dây cung cõng Hoàng Linh Vũ ra sau bình phong. Nơi đó có ghế chuyên thiết kế cho Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Bạc Nhai vừa đặt người xuống, liền chạy ra ngoài giải quyết vấn đề của mình.
Nào biết Hoàng Linh Vũ không biết từ lúc nào đã luyện được động tác nhanh như thế, như cũ kéo góc y của hắn lại, làm Mộ Dung Bạc Nhai gấp đến mức hầu như muốn đương trường thoát y mà chạy.
“Ngươi trước.” Hoàng Linh Vũ nói.
Đây là đang chọc ta đi, Mộ Dung Bạc Nhai thầm chửi rủa thần linh, khi quay lại nhìn Hoàng Linh Vũ, chỉ thấy trên mặt y là nụ cười vui đùa, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Thế nào, hiện tại không gấp nữa?”
“Ngươi ở đây, ta làm sao mà…”
“Ngươi làm sao tiện đi đúng không?” Hoàng Linh Vũ nói, lấy tay phủ lên nơi đó của hắn.
“Ngươi… buông ra…” Mộ Dung Bạc Nhai gấp gáp thở dốc ngã dựa lên tường, bất luận thế nào cũng không có khí lực giãy thoát khỏi khống chế của Hoàng Linh Vũ.
Ánh mắt dịu hòa của Hoàng Linh Vũ chăm chú nhìn hắn, nhưng không nói gì, chỉ chậm rãi dùng tay cách y phục ve vuốt hắn. Rõ ràng là động tác đúng tình cảnh, nhưng chỉ mang tới vị đạo an ủi.
Từ từ, Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng tìm lại được khí lực của mình, chống lên tường đứng ổn, mới nói: “Ngươi đây là muốn làm gì?” Lời vừa nói ra, thanh âm đã bất đồng, có thật nhiều ái muội, và cả ý tứ khác.
“Tới bây giờ, còn cần ta nói?” Hoàng Linh Vũ tự cười nhạo lắc đầu. “Ai, xem ra ta già rồi, sức quyến rũ không còn rồi, chủ động ‘xà vào lòng’ mà cũng không ai nguyện ý cần.”
“Ngươi, ngươi đang nói gì, ngươi rốt cuộc có biết ngươi đang nói cái gì không?”
“Ta đương nhiên biết, không biết là ngươi kìa! Ngươi cứ luôn thanh tâm quả dục, là muốn để ta hòa hợp lại với Diêm Phi Hoàng sao? Nói cho ngươi biết, ta sớm đã nhìn thấu rồi, tính cách của hắn và ta, làm bạn tốt còn có thể, làm tình nhân thì chỉ có thể tranh tới đấu lui không có ngày an ổn.” Hoàng Linh Vũ thật muốn đập nạng vào đầu Mộ Dung Bạc Nhai, đáng tiếc gần đó không có công cụ tiện tay.
Còn đang tìm kiếm, trên người đột nhiên cảm thấy như mất trọng lực, như đang ngồi trên mây, khi có thể phản ứng lại được, thì lại không biết làm sao phát hiện Mộ Dung Bạc Nhai ném y lên cao rồi tiếp lấy, giống như trò chơi mới lưu hành, chơi vui đến quên trời đất, trên mặt còn phiếm ánh đỏ hưng phấn.
Đợi hắn chơi đủ rồi, thì dịu dàng ôm Hoàng Linh Vũ vào lòng, mặt dán sát mặt, không nói một lời, chỉ một lòng cọ cọ.
Mắt thấy chiến sự cùng Nam Hàn đã ở ngay trước mắt, chỉ cần Hoàng Linh Vũ vẫn tiếp tục duy trì trên chiến trường, sớm muộn Diêm Phi Hoàng cũng phải xuất hiện trước mặt y.
Hoàng Linh Vũ đương nhiên tán thưởng Diêm Phi Hoàng, nhưng lý luận của hai người vẫn khác biệt rất nhiều.
Rất nhiều chuyện, cho dù một bên cho rằng là chọn lựa chính xác tốt nhất, nhưng đối phương kia lại cảm thấy bó buộc và tù túng. Với Diêm Phi Hoàng mà nói, tình nguyện phạm pháp vào tù, cũng muốn giúp đỡ người nghèo khó kiếm được tiền tài nuôi dưỡng gia đình, thà rằng chọn dấy lên chiến hỏa thiên hạ, cũng muốn mang tới quốc gia thống nhất không có loạn thế cho người nghèo khổ.
Nhưng cho dù như thế, Hoàng Linh Vũ vẫn không hy vọng Diêm Phi Hoàng vì y mà miễn cưỡng thay đổi bản thân, đối với Diêm Phi Hoàng mà nói, hắn cũng tôn trọng phương thức sống của Hoàng Linh Vũ. Điều này cũng là phương thức ái tình giữa họ.
Sỡ dĩ vẫn có vướng mắc không nỡ với Diêm Phi Hoàng, có lẽ cũng là vì giữa hai người có sự hiểu ngầm ăn ý không lời nào nói rõ, và cả sự độ lượng khi hắn cho bản thân mình hạn độ tự do lớn nhất.
Nhưng thế giới tuần hoàn, nếu hai người vẫn kiên trì loại quan hệ này, một ngày nào đó cũng sẽ lặp lại bi kịch kiếp trước. Từ rất sớm rất sớm, Hoàng Linh Vũ đã nghĩ thông đạo lý này, chỉ là nhất thời không thể nào bắt bản thân thỏa hiệp với vận mệnh mà thôi.
Nhưng sự xuất hiện của người trước mắt này, chậm rãi thay đổi suy nghĩ của y. Hắn khoan dung sự kỳ dị của y, hắn phóng túng tự do cho y, hắn lặng lẽ ủng hộ, thậm chí không ai biết dần dần thay đổi bản thân. Nhiều năm qua đi, trong lúc đó cũng đã chia ly nhiều lần, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai từ đầu tới cuối vẫn ở nơi rất gần sau lưng y, không cần quay đầu lại cũng biết, hắn chung quy lặng lẽ đứng ở đó chờ đợi.
Vì người này mà thỏa hiệp vận mệnh, không phải là chuyện khó khăn gì, chỉ cần dùng một thời gian suy nghĩ, nghĩ thông, yêu thương, sau đó tiếp nhận.
Vì hắn mở rộng thân thể, chỉ là chuyện tự nhiên mà đến. Nhưng khoảnh khắc khi chân chính ôm nhau, trong mắt Hoàng Linh Vũ dâng đầy thủy hoa, không phải do đau đớn, mà là cảm giác khó thể diễn tả.
Lúc đầu không thể ngờ, chúng ta sẽ có ngày hôm nay.
Cho dù là sau đó, cũng không nghĩ tới ngươi nguyện ý chờ đợi nhiều năm như thế.
Chỉ đáng tiếc đã lãng phí quá nhiều thời gian…
Từng câu cảm thán không nói ra lời, không còn những suy nghĩ thừa thãi. Ẩn nhẫn thống khổ gần như tử vong lúc đầu, tiếp theo chính là bị ái luyến cuồng nhiệt chặt chẽ bao kín, Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều ấm áp khiến người ta yên tâm, nghe được tiếng tim đập hữu lực nhưng dần dần cuồng loạn, là nhịp tim điên cuồng vì y.
Trong lòng trong mắt Mộ Dung Bạc Nhai chỉ có trầm say. Người bất luận là thân thể hay linh hồn đều rất trẻ tuổi này, giống như tín đồ tế bái thần linh, trong mắt lấp léo ánh sáng của hỏa tế mỹ lệ, toàn tâm toàn ý trầm mê, dâng hiến tất cả của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.