Đông đi xuân tới, xuân đi thu tới. Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Trong nửa năm, rất nhiều chuyện đã biến đổi, cũng có rất nhiều chuyện vẫn
không thay đổi. Thứ biến đổi, chẳng hạn như sen nở rộ trong mặt hồ xanh
bích, chẳng hạn như con ve mùa hạ lười biếng kêu chi chi không nghỉ. Thứ vẫn không thay đổi, chẳng hạn như sự yên tĩnh trong đình đài lầu các
của phủ đệ hoàng thân quốc thích, sự thuận tùng của nô phó tì nữ.
Đối với những thay đổi và không thay đổi trong chớp mắt này, chẳng qua là
những sự vật bình thường mà đời người phải trải nghiệm. Thân sống trong
thế sự, rất nhiều chuyện còn chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ, toàn thân tâm đã
chìm sâu vào, toàn thân tâm đã quen thuộc. Cũng như Trình Bình hôm nay,
cung kính theo thói quen phủ phục dưới đất, đợi chờ huấn thị của tôn
thượng.
Mà Mộ Dung Nhuệ Việt như đang suy nghĩ gì đó, ngồi sau
bàn gỗ phách rộng rãi, mục quang chăm chú nhìn hồ nước xanh lá rũ bên
ngoài cửa sổ. Hắn suy nghĩ rất lâu, Trình Bình đang phủ phục dưới đất
cũng không chút động đậy.
“Gần đây y chỉ cần đá cuội sao?”
“Đúng vậy, y vẫn ngày ngày đang tìm ‘xương đầu gối’, nhưng chung quy không thỏa mãn.”
“Ngươi thấy y thật sự phát điên hay giả điên?”
Trình Bình suy nghĩ một chút, đáp: “Trước đây không ít người bị tổn hại thân
thể, kích động quá mức mà thần trí thất thường. Tình trạng của y, cũng
có thể là sau khi bị khoét đầu gối phát sốt cao nên hư đầu óc rồi.”
Mộ Dung Nhuệ Việt tùy tiện lật xem quyển thư trên bàn, nhàn nhạt nói: “Gần đây tinh thần y thế nào?”
“Khóc nháo không ngừng, tinh thần ngược lại tốt hơn bốn tháng trước rất
nhiều. Chỉ là có lúc cầm viên đá nhét không lọt chỗ đầu gối, liền khóc
kêu rồi đấm vào chỗ bị thương.”
“Được rồi, cứ như vậy đi. Tuy gần đây địa lao đầy người dễ gây họa, nhưng chuyện của y cứ tạm bỏ qua,
thêm một thời gian rồi lại xem có nên ‘xử lý’ không.”
“Vâng.”
Khi Mộ Dung Nhuệ Việt đang dò hỏi, Hoàng Linh Vũ lại yên tĩnh nằm trong tù thất địa lao vẫn không thay đổi.
Kỳ thật y không điên cũng không ngốc, chẳng qua gần đây thường xuyên nhớ tới chuyện rất lâu về trước.
Đích thật là chuyện rất lâu về trước rồi, chỉ có thể nhớ lại trong hồi ức mà thôi. Lúc đó Hoàng Linh Vũ và Diêm Phi Hoàng là người cùng một đội.
Tiểu đội khảo cổ luôn tổ hợp đội trước khi xuất phát, nhưng bọn họ từ đầu
đến cuối chưa từng bị tách ra. Ngay cả khi trở về thành phố, cũng có hơn phân nửa thời gian đều ở chung với nhau. Vào lúc không có nhiệm vụ khảo cổ và nhiệm vụ nghiên cứu, Hoàng Linh Vũ và Diêm Phi Hoàng sẽ lười
biếng nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, lười biếng uống bia ăn mồi nhắm,
lười biếng xem sách báo tivi.
Thời gian đó đang chiếu một bộ phim Hàn nổi tiếng, nữ vai chính trong phim mắc bệnh nan y, người xung quanh cả ngày đều khóc lóc ồn ào, tới mức người xem cũng khóc lóc ồn ào.
Chẳng qua cảm xúc này hiển nhiên không ảnh hưởng tới Diêm Phi Hoàng, thậm chí trông hắn rất vui vẻ, còn nói: “Tôi dự đoán vai chính cuối cùng không
phải chết vì bệnh nan y, mà chết vì khóc. Trước khi bệnh tật bào mòn
sinh mạng của cô ta, sự bi quan đã ăn mòn ý chí sinh tồn của cô ta.”
“Người không mắc phải bệnh nan y thì đừng mở miệng nói mấy lời không thiết thực.”
Diêm Phi Hoàng trừng mắt tức giận, bức Hoàng Linh Vũ ngã lên giường: “Thấy
dáng vẻ rất thưởng thức cô gái đó của cậu, lẽ nào cậu chính là ‘song
tính luyến’ trong truyền thuyết sao!”
Hoàng Linh Vũ cũng tức lên, một cước đạp chân hắn, đá hắn xuống đất, cười lạnh nói: “Muốn cắm cũng là tôi cắm cậu.”
_____________
Gần đây thời tiết dần nóng lên, gió thổi xuống dưới đất đều ẩm ướt, cơm
nước đưa đến lao phòng cũng không còn lạnh như kết băng, mang theo một
chút hơi ấm của xuân hạ.
Hoàng Linh Vũ trừng mắt nhìn, nhìn đỉnh trần trong ánh lửa tối tăm.
Lúc đó y có thể khoa trương đạp Diêm Phi Hoàng xuống đất. Sau đó Diêm Phi
Hoàng không còn nữa, y vẫn có một đôi chân kiện toàn. Mỗi đêm khi mưa
gió thâm trầm, y có thể ở trong màn mưa một mình leo lên đại thụ, đỉnh
núi, tòa nhà ở rìa thành phố. Màn mưa bao lấy y, trong tai chỉ nghe thấy tiếng mưa và hơi thở của bản thân, thân thể chỉ cảm nhận được sức mạnh
của nước mưa và chính mình, dường như trong thiên địa vốn chỉ có một
mình y, sau này cũng sẽ chỉ có một mình y.
Một mình y có thể trôi qua tất cả cửa ải khó khăn, giải quyết tất cả vấn đề, Diêm Phi Hoàng
không còn nữa, cũng sẽ không sinh ra bất cứ điều gì bất tiện.
Nhưng đó đều là những chuyện cũ, hiện tại những gì thấy được trong mắt y, chỉ có đỉnh trần của tù lao.
Y sờ lên nơi khớp xương đã bị thiếu mất của mình. Tại bộ vị vốn nên là
xương đầu gối, hiện tại đã lõm vào, tâm tình nhất thời chán nản đến cực
điểm.
“Shit! Kháo! Sonofbitch!” Y lại la hét gào thét, chỉ lên đỉnh trần, chửi toàn lời bậy bạ.
Thủ vệ ở cửa lao gần đó hung hăng đá lên cửa lao một cước, nhưng cũng không thể ngăn cản tiếng mắng chửi của y.
Hoàng Linh Vũ sờ bên cạnh, tiện tay nắm lấy một viên đá cuội bị nước sông xói mòn tròn lẵng, cố sức nhét vào vết thương đã khép miệng của mình, vừa
xoa xoa vừa khóc la: “Trả xương gối cho ta! Trả xương gối cho ta! Xú bà
nương thiên sát ngươi trả xương gối cho ta!”
Những viên đá cuội
lớn cỡ trứng bồ câu vốn không thể có trong lao tù. May mà Mộ Dung Nhuệ
Việt vì chăm sóc y phát điên muốn tìm ‘xương đầu gối’, hơn nữa viên sỏi
lại vừa tròn vừa trơn cũng không có lực sát thương gì, nên đặc biệt cho
phép Trình Bình mang tới cho y một chút.
Mỗi lần mang vào, Hoàng
Linh Vũ sẽ yên tĩnh mấy ngày, tỉ mỉ suy xét ‘xương đầu gối’ này phải làm sao ‘bỏ’ vào trong. Nhưng đương nhiên đều không thành công, thế là
Hoàng Linh Vũ sẽ lại nháo tiếp, sau đó Trình Bình lại mang thêm một mớ
vào.
“Mẹ nó tên điên đáng chết vô dụng đó lại phát điên rồi.” Thủ vệ kia mắng một câu, nộ khí bừng bừng quay người tránh đi xa.
Bên đó cũng có một thủ vệ, hơi mang chút đồng tình nói: “Người ta thiếu mất hai đầu gối, nửa chết nửa sống, sau này xem ra hai chân đã bị phế hẳn
rồi, ngươi lượng thú chút đi.”
Hoàng Linh Vũ nghe tiếng vang, thấy đã không còn ai nhìn đến góc này, tiếng khóc trên miệng dần tắt, nhưng lại bắt đầu động tác.
Khi thụ hình, chỉ cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn, chuyện gì cũng không muốn nghĩ nữa. Một người từng hưởng thụ sự nhẹ nhõm khoái lạc do thân thể
kiện toàn mang tới, làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận hiện thực nửa người đã tàn tật. Nhưng y vẫn không chết, cho dù có một thời gian dài hôn mê
bất tỉnh, nhưng vẫn không chết.
Quả nhiên chỉ cần không chết, tất cả vết thương đều có thể khép miệng, bao gồm sự chán nản nhất thời.
Đối diện tù thất chính là tường thạch, lối đi cũng không rộng rãi. Y chống
lên song sắt ở cửa lao, chậm rãi chống người đứng lên.
Nếu Trình
Bình hoặc Mộ Dung Nhuệ Việt, Mộ Dung Sí Diệm hoặc Mạc Xán nhìn thấy,
thậm chí là hai thủ vệ đã tới cuối lối đi nhìn thấy, nhất định sẽ kinh
dị không thôi. Tuy động tác của y chậm chạp, nhưng chân chân thiết thiết đã đứng lên.
Chỉ là tựa hồ vẫn thập phần đau đớn, sau khi y đứng lên, lưng dựa vào tường mệt mỏi thở dốc.
Mấy tháng trước, trải qua sự đê mê lúc đầu sau khi tỉnh lại, trong đầu cũng hồi phục bình tĩnh. Khi y nghĩ tới những chuyện trước đó, dứt khoát vỗ
tay cười lớn, cười đến mức ngay cả nước mắt cũng chảy xuống, biến thành
vừa khóc vừa cười. Trình Bình vừa hay lại có mặt ở đó, thấy y cười đến
điên cuồng, càng kiên định tin tưởng y đã phát điên.
Ai biết lúc đó Hoàng Linh Vũ chỉ đang nhớ tới một khóa đề mà các bạn học từng nghiên cứu.
Người phát động khóa đề là một vị đàn chị phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
Vì tuổi tác khá lớn, cũng tiếp xúc với nhiều thứ, cho nên chủ đề luận
văn tốt nghiệp cô chọn cũng đặc biệt cường hãn.
Vấn đề này chính là: “Điền Kỵ và Tôn Tẫn, ai công ai thụ?
Vì khóa đề quái dị, thầy hướng dẫn đương nhiên ngay lập tức đỏ mặt bác bỏ. ai biết tin tức không truyền mà đi, khóa đề này rất nhanh dẫn lên sự
thảo luận tích cực của trên 70% nữ sinh và 20% nam sinh của toàn viện,
tiếp đó trở thành luận đề đấu chung kết của hội biện luận viện hệ năm
đó.
Trong cuộc so tài biện luận, bốn nữ sinh phái Điền Kỵ chủ
công nhất trí cho rằng: Tôn Tẫn từng chịu tẫn hình (*chịu hình ở vị trí
xương bánh chè nằm ở đầu gối), làm chủ công phi thường bất tiện, vì thế
chỉ có thể làm thụ.
Quan điểm này lập tức gặp phải sự khì mũi
khinh thường của bốn nam sinh theo phái Tôn Kỵ chủ công. Đội nam sinh
biện luận cho rằng, cho dù nằm cũng có thể làm công, vì Điền Kỵ có thể
chủ động chịu.
Lời này dẫn đến tiếng cười lớn vỡ tổ của toàn trường.
Kết quả so tài là nữ sinh chiến thắng, nhưng khi mọi người cho rằng màn
biện luận này đã có kết quả cuối cùng, khi mọi người đang hỏi những mắc
xích, một bạn học gương mặt lạ lẫm chậm rãi đứng lên. Vị bạn học này tựa hồ vừa mới từ trong phòng thí nghiệm lý khoa đi ra, vẫn còn chưa kịp
thay áo trắng dùng để làm thực nghiệm, đẩy đẩy gọng kính hình vuông đã
gỉ đồng lên, nói vào micro: “Tôi đặc biệt từ trường đại học Bắc Y đến
quý học viện lịch sử để cổ vũ Tôn Tẫn. Người bình thường đều có một quan niệm sai lầm, cho rằng xương đầu gối bị khoét mất thì đồng nghĩa với
việc hai chân bị phế, trong một quyển tiểu thuyết thậm chí còn viết
thành ngay cả cơ thịt trên đùi cũng đều teo nhỏ hoại tử___ Kỳ thật đều
là nói bậy! Tẫn hình lại không hề cắt đứt thần kinh vận động và thần
kinh cảm giác. Cho dù khớp xương không còn linh hoạt nữa, nhưng cũng vẫn có thể động! Tôn Tẫn không có xương đầu gối, cũng vẫn có thể công!”
“Nga!” Toàn trường một mảnh náo động! Trước đây khi chỉ rập khuôn theo sách
vở, nhìn tới tẫn hình liền cho rằng hai chân hoàn toàn không thể trị, ai biết khi kết hợp với góc nhìn của y học hiện đại, trong đó vẫn còn rất
huyền bí.
“Dây chằng cơ thịt gần xương bánh chè vẫn có thể lành
lại, nhưng dù sao cũng đã bị tổn thương, cho nên tự chủ vận động của
khớp xương này đã trở thành một vấn đề.” Bạn học đến từ đại học y khoa
đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục bổ sung. “Sau khi tẫn hình có thể hồi phục
đến trình độ nào, còn phải xem có chịu phục hồi chức năng không. Tình
hình tốt nhất thì còn có thể chống đỡ trọng lượng cơ thể, có thể co
duỗi, nhưng nếu muốn đi thì vẫn vô cùng miễn cưỡng.”
“Ô!!!”
Đây là một lần đại hội đoàn kết, đại hội thắng lợi, đại hội chưa từng có
tiền lệ, các đồng chí của học viện lịch sử chân thiết cảm thụ được sự
cường đại của lực lượng đồng nhân, sự bao la của thế giới đồng nhân, và
sự trợ giúp cường đại của văn lý kết hợp đối với sự nghiệp đồng nhân.