Sau khi Hoàng Linh Vũ đi ra, Mộ Dung Bạc Nhai liền không có nhìn về bên đó
lần nào, chính là sợ nhìn thấy thảm trạng của y mà phân tâm. Nhưng nghe
Mạc Xán nói như thế, cuối cùng vẫn bị dao động.
Đó là bỗng nhiên, không có lý do, hơi thở nghẹn lại.
Nhưng phản ứng của hắn so với ngưng thở còn nhanh hơn, đó là nội tức tác
loạn, cưỡng hành đề công nhấn chân lùi về, trong chớp mắt lùi ra ba
trượng, cách khỏi phạm vi tấn công của Mạc Xán.
Hắn áp chế tâm
tình nhanh chóng bình định nội tức, sau khi bình tĩnh cảm xúc thì không
hề nhìn tới gian nhà săn đó một lần. Trầm ổn nhấc tay, lại là một chiêu
bất động như núi nghênh hướng Mạc Xán.
Mạc Xán lại không tiến
công, cười điên cuồng nói: “Thì ra ngươi cũng có ngày động tâm động
tình! Thì ra học sinh do kẻ phụ tâm vận bạc đó dạy ra cũng sẽ có ngày
động tâm động tình!”
Trong tiếng gió mưa vù vù, thanh âm của Mạc
Xán rất điên cuồng, nhưng nàng ta lại nghe thấy một thanh âm so với mưa
gió càng lạnh lẽo hơn nói gì đó, nàng ta vừa duy trì tiếng cười lớn, vừa nghi hoặc nhìn về khởi nguồn của thanh âm đó.
Hoàng Linh Vũ thở
dài buông cây gậy ra, lắc đầu chống vào vách tường, chỉ dựa vào hai chân mình đứng thẳng, giả như bất đắc dĩ nói: “Con mắt nào của ngươi thấy
được chân ta tàn phế? Nếu ta tàn rồi, thì làm sao đi được đến đây? Ngươi cho rằng Trình Bình bị Đoàn Hầu Nhi đánh đến nửa sống nửa chết có thể
vác ta đến được đây? Nếu ta tàn rồi, thì sao có thể đứng ở đây?__ Ngươi
không chỉ vừa già vừa điên vừa không văn hóa, mà còn có mắt không tròng
không có đại não, khó trách gia hỏa Diêm Phi Hoàng đó thà chết cũng
không nguyện cần ngươi.”
Kỳ thật y không hề nhẹ nhõm như những gì vừa nói ra, nếu không mượn sức công cụ cũng không thể bước đi, lúc này
toàn bộ chỉ dựa vào ý chí mới có thể đứng vững. Chẳng qua chỉ cần vậy
cũng đủ có sức thuyết phục.
Vừa nghe thấy từ miệng Hoàng Linh Vũ
bình tĩnh thốt ra những lời trần thuật ác độc, Mạc Xán đã có chút rối
loạn trong gió, lại nghe nhắc tới Diêm Phi Hoàng, Mạc Xán nhất thời cười không nổi nữa.
Lúc này Bằng Tổ tuy người đông chiếm ưu thế,
nhưng người của Côn Tổ chiến ý tăng cao, bọn họ đã đấu lâu mà không thể
thắng lợi, Mạc Xán trước giờ hành sự thuận phong thuận thủy, huống hồ
vốn cho rằng chỉ đơn giản là xử trí phạm nhân, cũng chưa từng nghĩ tới
phải mang theo phi ưng truyền tin gì đó, còn về ống pháo truyền tin, chỉ có cao nhân trong Bạch Y giáo mới có thể chế tạo ra, nên càng không cần nhắc tới. Trước mắt nếu mong vào viện trợ thì cũng đã muộn rồi, chỉ có
thể tiếp tục đánh trận lâu dài.
Nếu so sánh, Mộ Dung Bạc Nhai
càng tinh thần đại chấn, thủ hạ bên hắn vốn đã ít, nhân lúc Mạc Xác đang tức giận, trái xung phải đột, nhất thời liền có hai người dính thương.
Mạc Xán lại đột nhiên quay người, lao về hướng Hoàng Linh Vũ.
Mộ
Dung Bạc Nhai lập tức cản trước mặt nàng ta tà tà cười nói: “Tiểu Hoàng
ngươi nói rất có đạo lý, nữ nhân này tự mình đa tình, Diêm đại thúc rõ
ràng không thích nàng ta, nàng ta lại cứ cố chấp muốn mặt nóng dán mông
lạnh của người ta, cái này không phải không tự trọng thì là gì.” (*Mặt
nóng dán mông lạnh: Đại khái là mặt dày đeo bám theo người khác)
Mộ Dung Bạc Nhai gia giáo rất tốt, mẫn thân hắn từ nhỏ đã muốn giáo dục
hắn đến mức cung khiêm hữu lễ, tuy không hoàn toàn đạt được mục đích,
nhưng cũng không giống như Hoàng Linh Vũ có thể khẩu xuất ác ngôn với nữ tử như thế. Nhưng hắn nhịn nữ nhân này mười mấy năm cũng đã nhịn đến
hết mức, lại thêm đè nén hơn nửa năm nay, Hoàng Linh Vũ lại đã khởi đầu
trước, vì thế liền cũng giải cấm khẩu bắt đầu ác ngôn với Mạc Xán.
Hoàng Linh Vũ nghe thế thầm tán thưởng, y ghét sự ác độc của nữ nhân này, căm nữ nhân này ngộ sát Diêm Phi Hoàng, hận nữ nhân này muốn người khác
cũng phải cùng thống khổ với nàng ta, hạ quyết tâm nhất định phải chọc
nàng ta tức thổ huyết mới thôi, lúc này thấy người của Côn tổ khá ít,
trừ Mộ Dung Bạc Nhai vẫn đang chuyên tâm ứng phó Mạc Xán ra, những người khác đều đang hỗ trợ tác chiến, nhân số và thanh thế nhất thời rơi
xuống hạ phong. Y lại hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Tại hạ còn một
chuyện không rõ, ‘Nguyệt Bằng’ dựa vào cái gì lại nghe lời thuận tùng
ngươi như thế? Lẽ nào ngươi đã thành công dán lên mông lạnh của tứ hoàng tử rồi? Dựa vào quan hệ khố đới* cũng dám sai khiến nhân mã của tứ điện hạ làm việc cho ngươi, còn đắc ý dương dương diễu võ dương oai, quả là
tiểu nhân độc phụ tâm!” (*Quan hệ khố đới: Khố quần dây lưng -> Nghĩa là quan hệ giường chiếu)
Những lời này kỳ thật chính là chuyện
mà các bộ hạ Bằng Tổ suy đoán đã lâu, chỉ là nào có ai dám công khai nói ra miệng. Nghe Hoàng Linh Vũ nói như thế, người của Côn Tổ đều mang
theo vẻ khinh thường, người của Bằng Tổ thì chán nản vô cùng, chua xót
và bất cam tích lũy đã lâu nhất thời vọt lên trong lòng, chiêu thức bất
tri bất giác yếu đi hai phần.
Câu nói không mang theo lời bẩn
thỉu nào lại vẫn có thể khiến người nghe thổ huyết, Mộ Dung Bạc Nhai
không thể nào tưởng tượng được Hoàng Linh Vũ thế nhưng có thể nói điều
này ra miệng. Nhớ lại năm đó khi ở tiệm cầm đồ Hoài Qua, Hoàng Linh Vũ
cũng từng dựa vào cái miệng độc này, khiến mấy chúng nhân của mấy tiệm
cầm đồ và Giang Bắc Điển Bang bị kích động ói mửa, đáng tiếc lúc đó Mộ
Dung Bạc Nhai không có mặt tại đương trường. Bình thường tuy cũng khá
độc mồm, nhưng hai người đều là cùng thuộc bọn miệng độc ngang ngửa, ai
cũng không nói thua ai, càng không cảm thấy Hoàng Linh Vũ có gì lợi hại. Nhưng đến hôm nay, Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng cũng biết, Hoàng Linh Vũ
vốn lợi hại hơn hắn rất nhiều. Hắn hạ khẩu vẫn còn lưu tình, nhưng Hoàng Linh Vũ sẽ không như vậy, nếu tức giận rồi, quản đối phương là nữ tử
nhược chất mỏng manh hay là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, chỉ nói vào chỗ
đau, nhàn nhã chọc chết vài người cũng chẳng qua là chuyện mở miệng ngậm miệng.
Mộ Dung Bạc Nhai hơi chấn động thân người, như quỷ sai khiến, cuối cùng quay đầu lại nhìn về hướng Hoàng Linh Vũ một cái.
Một ánh mắt đón được vẻ mặt mang theo ý cười của Hoàng Linh Vũ, chỉ cần một ý cười thản nhiên đó, đã đem toàn bộ sự dơ bẩn thê thảm trên người y
ném đi tận nơi nào không biết.
Mạc Xán tức giận cực điểm, roi đen của nàng ta thu vào rồi lại quất ra. Thế tấn công này mang theo phẫn nộ thống hận của nàng ta, điên cuồng vô cùng. Mộ Dung Bạc Nhai không dám
nhìn Hoàng Linh Vũ nữa, ổn định tâm tình dừng chân tiếp chiêu, thế công
của Mạc Xán tuy sắc bén nhưng cũng rối loạn, so với sự kỳ ảo trước kia
thì đã thấy rõ đường dễ ứng phó hơn nhiều.
Hoàng Linh Vũ tiếp tục nói những lời độc hại nhân tâm, thuật lại hết chuyện Mạc Xán làm sao
bức ép Mộ Dung Sí Diệm, lại làm sao có gian tình với Mộ Dung Nhuệ Việt,
lại còn một lòng tâm niệm không quên với người đã khuất nào đó nữa, lại
còn là sủng giường âm thầm của hoàng đế Đại Yến, nếu không dựa vào một
kẻ nhược trí như nàng ta, thì sao có thể đoạt được trọng dụng quyền quý
đương triều? Y nói năng nham hiểm, tường thuật đặc sắc hấp dẫn, lời nói
nhanh chóng lên men trong lòng người, thế trận cường nhược giữa Côn Bằng dần có thay đổi.
Như vậy vẫn chưa tính là gì, lời nói sắc bén
của y lại chuyển, mặt mang theo chấn kinh nhìn sang thuộc hạ Bằng Tổ
kinh dị nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng đều yêu thương nàng ta, cho nên
cam tâm tình nguyện muốn vì nàng ta chiến đấu không ngừng, phấn đấu
cường mạnh, vô oán vô hối, chấp nhận sứt đầu đổ máu, lẽ nào thật sự là
vậy sao?” Y nói rất xuôi miệng, ngay cả ngôn ngữ trong bài ca cách mạng
cũng đều dùng tới.
Sức mạnh ngôn ngữ là vô pháp hạn định, thời cổ Lạn Tương Như xuất xứ sang Tần có thể dùng ngôn ngữ kích động Tần Vương không thể không ‘vật hoàn cố chủ’ trả lại ngọc bích cho Triệu. Án Tử đi sứ ở nước Sở, có thể dùng ngôn ngữ châm chích, khiến ba dũng sĩ cao
nhất vì hai hạt đào mà tự tương tàn nhau dẫn tới chết hết__ Ngôn ngữ
chạm đúng chỗ đau có sức mạnh cỡ nào, không phải người bình thường có
thể tưởng tượng!
Lời cảm khái kích động này tựa như lời trần thuật, nhưng lại khiến người của Bằng Tổ không còn sức lực.
Một Bằng viên mặc bạch y lùi về sau, hắn chống tay lên đầu lớn tiếng hô
hoán, tựa hồ có áp lực không thể chịu nổi, cuối cùng siết chặt binh đao
trong tay, quay người lao về sườn núi.
Trình Bình nằm trên giường vô pháp cử động, cũng rối loạn không thôi. Nhưng chợt nhìn thấy một
Bằng viên lao về phía Hoàng Linh Vũ, trước khi tâm tư kịp tỉnh táo lại,
thân thể đã hành động trước. Chỉ là chung quy vô lực mà ngã xuống đất.
Ngay khi đầu gối tiếp xúc với mặt đất, hắn mới phát giác, hành động
trong thoáng chốc này, đã khiến hắn không thể nào biện giải được hành
động phản chủ đầu địch nữa. Cuối cùng hắn đông cứng trên mặt đất, không
còn động đậy.
Mà Bằng viên đó lại không đi tới trước mặt Hoàng Linh Vũ, giữa đường khi lao qua Mạc Xán, một đao chém ra, nhắm hướng Mạc Xán.
Một trưởng giả của Bằng Tổ thấy thế, lớn tiếng gào lên. Mạc Xán phản ứng
nhạy bén, tay trái nhấc lên, một tiếng đinh vang lên, binh khí của Bằng
viên đó đã bị chủy thủ trong tay nàng cản lại. Đây là chủy thủ hộ thân
của nàng ta, cũng chỉ có khi rơi vào thế hạ phong mới sử dụng đến.
“Lục Thập Cửu, ngươi điên rồi! Phạm thượng tác loạn là chuyện hạ tiện vô sỉ
cỡ nào!” Tiếng mắng chửi của tên trưởng giả lúc này mới hoàn tất.
Bằng viên đó bị nội lực âm trầm quái dị của Mạc Xán đẩy lùi vài bước, sắc
mặt trắng bệch, tựa hồ đang kinh ngạc vì hành động của mình. Thở dốc vài hơi, bình ổn thần trí kích động, cuối cùng nói: “Ta nhịn! ta nhịn mấy
năm nay, từ khi vào Bằng Tổ ta vẫn luôn nhịn! Trước đây ta tự thương
thân mình thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại thế nhưng lại đến mức ngay cả lên lò mổ cũng bị địch nhân chế nhạo đáng thương, dù sao ta cũng đường
đường là một trượng phu, dựa vào khả năng của mình có thể kiếm sống,
thực sự không thể nhịn nỗi nữa!”
Nói xong, nhấc đao hạ xuống, tự rạch bụng.