Chuyện trên đời, vốn luôn là có một mặt tốt thì nhất định sẽ có một mặt xấu,
không thể có chuyện ai ai làm việc gì cũng đều chiếm chỗ tốt mà tuyệt
đối không dính vào chỗ xấu. Võ công tu vi cũng chính là như thế.
Nhưng phàm là võ công cao cường, tu vi thâm hậu, trên giang hồ có ai không
mong mỏi? Nhân sĩ bình thường, làm một chuyện coi như xong một chuyện,
chẳng hạn kẻ say đắm xem thư, ngay cả âm thanh ở thế giới bên ngoài cũng không nghe không biết. Mà đám cường giả võ công cao cường, bất luận ác
đấu khốc liệt thế nào, cũng luôn lắng nghe động tĩnh xung quanh mình,
ngay cả khi ngủ, cũng đều lưu lại ba phần tâm trí cảnh giác biến động
xung quanh.
Nhưng cũng chỉ có những người đã tu luyện đến cảnh giới nhất định mới biết khổ sở trong đó.
Ví dụ đi, lần này Mạc Xán dẫn tới toàn là cao thủ, nhĩ lực cũng nhạy bén,
cho nên bất luận là tay chận có bận rộn thế nào, lỗ tai cũng đều lắng
nghe được rõ ràng lời lải nhải của Hoàng Linh Vũ, hơn nữa trong lúc đang giết chóc không ngừng, sinh tử trọng yếu, phải vận công lực đến cực
hạn, muốn bịt lỗ tai không nghe những gì y nói là nhiệm vụ bất khả thi.
Mà tới khi bọn họ nhìn thấy một đồng bạn bị bức tới mức phải tự sát, trong lòng càng thêm dao động.
Đây chính là ‘chèo thuyền nghịch thủy không tiến mà lùi’, hai bên Côn Bằng
vốn giằng co không thôi, hiện tại, Bằng Tổ đã không còn ý chí chiến đấu.
Mạc Xán thấy thế, đã biết hôm nay không thể nào thắng lợi. Căm hận liếc
nhìn thủ hạ tự rạch bụng nằm dưới đất, thấy hắn đâm thanh đao lút cán,
máu chảy đầy đất, không nhịn được phẫn nộ, trở tay quất một roi lên.
Mộ Dung Bạc Nhai cười hi hi cản roi của nàng ta, nói: “Dù sao nhìn tên
‘Lục Thập Cửu’ này chết rất đáng mặt nam nhân, bỏ qua cho hắn đi. Nếu
không hắn di cốt chưa lạnh đã chịu roi, chẳng phải khiến người ta càng
thêm ớn lạnh sao? Vừa rồi lời của Tiểu Hoàng chẳng qua là nói không
chứng cớ, Mạc di quất một roi này, chẳng phải chính là nói rõ Mạc di có
lòng chột dạ, đúng với lời nói đùa của y sao?”
Mặt Mạc Xán một trận xanh một trận trắng, cuối cùng cắn răng nói: “Hôm nay các ngươi cứ đắc ý đi, chúng ta đi.”
Chúng nhân Bằng Tổ đi như cơn gió, tuy chịu thiệt, nhưng không rối loạn cước
bộ, người xuống trước thì dừng chân, người ở sườn núi hoặc dìu kẻ bị
thương, hoặc cầm binh khí phòng bị kẻ địch truy theo tập kích, theo trật tự rút lui.
Mạc Xán phất tay áo bỏ đi, ống tay áo bay bay. Mộ
Dung Bạc Nhai thấy hàn quang lóe lên, lao về phía cánh tay Hoàng Linh
Vũ, một tiếng đinh vang lên, một thanh chủy thủ lập tức đập vào ngực
hắn. Tất cả đều kinh ngạc.
Mạc Xán nghe tiếng, chậm rãi quay đầu, hung ác liếc nhìn hắn một cái, phẫn hận nói: “Khó trách, khó trách…”
Khó trách cái gì, trừ Mộ Dung Bạc Nhai, những người khác cũng nghe không hiểu.
Hóa ra Mạc Xán luyện công sớm hơn Mộ Dung Bạc Nhai rất
nhiều năm, hơn nữa sau khi Diêm Phi Hoàng chết từng có một thời gian tu
luyện không ngủ không nghỉ, võ công tu vi nội công ngoại công của nàng
ta, cũng lão luyện hơn Mộ Dung Bạc Nhai rất nhiều. Ai biết mỗi lần chính diện giao thủ, tuy có thể giành thế chủ động nhưng lại không thể giành
thắng lợi, thì ra là do trong y phục của Mộ Dung Bạc Nhai có vài nơi cột hộ giáp. Mỗi lần khi roi đánh tới mà hắn thật sự không kịp né tránh,
thì sẽ dùng những hộ giáp cứng cỏi này để cản lại.
Mạc Xán tự
nhận trung trinh, khi tỷ võ hầu như chưa từng đụng chạm thân thể, cho
nên chỉ cho rằng Mộ Dung Bạc Nhai luyện công phu ngoại gia đến rắn rỏi,
ai biết toàn bộ là nhờ công phu khéo léo.
Mộ Dung Bạc Nhai khẽ đỏ mặt, ôm quyền nói: “Đây là do Diêm đại thúc năm đó đã giao phó, có nói
‘quy giáp chi công’ chính là khắc tinh của ‘quy vĩ chi tiên’ của ngươi.” (*Quy giáp: Mai rùa, quy vĩ: đuôi rùa, tiên: roi.)
Càng nghe
càng sai, Mạc Xán không dám tiếp tục đấu mồm với hai kẻ trên sườn núi
này nữa, vội bỏ đi. Nàng ta hiện tại vẫn còn cho rằng tên ‘Hoàng Linh Vũ giả’ này là đồ nhi của ‘Hoàng Linh Vũ thật’, nhưng cảm thấy không bắt
được người này cũng không có gì tổn thất, chẳng qua là tâm sinh oán hận, phát thệ nhất định phải tìm cơ hội độc câm y, để giải oán khí trong
lòng.
Một trận huyết đấu lúc này mới kéo màn, các Côn viên ngồi
bệt tại chỗ, giữa các đồng bạn bắt đầu trị thương cho nhau. Hoàng Linh
Vũ cũng dựa vào khung cửa, thần tình kỳ quái nhìn người mặc bạch y duy
nhất bị bỏ lại.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Mộ Dung
Sí Diệm đặc biệt thích mặc bạch y, liên đới tới cả thủ hạ của hắn cũng
phải mặc bạch y đồng bộ. Còn về Mộ Dung Bạc Nhai, thì không thích bó
buộc trang phục của thủ hạ, nhưng các Côn viên đều là những hán tử thô
kệch, đối với việc giặt tẩy y phục không chút hăng hái, nên trên cơ bản
là không ai mặt bạch y__
Cho nên một người mặc bạch y duy nhất ở ngay chính giữa, tự nhiên chính là Bằng viên đã tự rạch bụng vừa rồi.
Mộ Dung Bạc Nhai tuy cuối cùng cũng tìm được Hoàng Linh Vũ, nhưng thấy
thần sắc y như thế, cũng không dám tiếng lên hỏi han gì, mang theo sự hổ thẹn, cẩn thận từng chút đứng cách mấy bước hỏi y: “Có gì không đúng
sao?”
“Ân.” Hoàng Linh Vũ lộ ra thần sắc suy tư, “Tuy ta biết có
người có thể dùng ngôn ngữ gây nên đại chiến các nước, có người có thể
dùng ngôn ngữ kích động ba nhân sĩ tương sát, nhưng chân chính có người
vì mấy câu nói đã tự sát trước mặt ta, vẫn là chuyện không thể nào tin
nổi.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm thấy áy náy.
Hoàng Linh Vũ lại tiếp tục nói: “Những người khác nhiều lắm chỉ là khí tức không ổn định, nhưng người này lại muốn giết Mạc Xán. Nếu trực tiếp giết Mạc Xán thì
cũng thôi đi, nhưng rõ ràng đầu tiên là lao về phía ta, sau đó mới giữa
đường bẻ hướng Mạc Xán. Nếu là vì bị ngôn ngữ chọc giận, thì đúng ra nên tấn công trực tiếp kẻ gây họa, hắn làm thế quả thật giống như vì có thể thành công tập kích Mạc Xán mới dương đông kích tây, mà sau khi một
chiêu không thể đắc thủ, mới muốn nhiễu loạn đấu chí của người khác.”
Trên trán người nằm dưới đất lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.
“Hơn nữa hắn căn bản không có chết a, hắn còn đổ mồ hôi lạnh kìa.” Hoàng Linh Vũ chỉ về phía tên đó bật cười lớn.
“Được rồi được rồi, ta thừa nhận còn không được sao.” Người nằm dưới đất tự
động ngồi dậy, thanh đao cắm trên bụng rơi xuống đất, thì ra ngay cả
lưỡi đao cũng không có. Hắn gỡ tầng diện cụ vướng víu trên mặt ra, lộ ra gương mặt phúc hậu trắng mập trơn mịn.
Thì ra người này là một
ám đinh mà Côn Tổ giấu trong Bằng Tổ. Trong mấy tháng Hoàng Linh Vũ bị
nhốt, trong Bằng Tổ chỉ có Mạc Xán, Mộ Dung Sí Diệm và Trình Bình có thể tiếp xúc, nếu không hắn đã gắng sức giải cứu y.
Bên đó quả nhiên có người kinh hô ‘a’ thật lớn, chỉ vào người vừa đứng lên, rất lâu cũng không khép miệng được, cuối cùng mới nói: “Sao, sao lại là ngươi!”
Còn có người cười lớn chào hỏi hắn: “Ta vừa nghe tới Lục Thập Cửu liền nghĩ ngay tới ngươi, thật là không có một chút tinh thần kính nghiệp, ngay
cả biệt hiệu cũng phải giống tên của mình.”
“Ta còn đang nghĩ ai
lại bày trò cười như thế, đánh đến nữa đường lại xông ra giữa tự sát.
Thì ra là lão hỗn đàn Lộ Thị Tửu ngươi!” (*Lộ Thị Tửu và lục thập cửu
phát âm giống nhau. Thị ở đây là ham mê, sở thích, không phải chữ lót
Thị trong tên con gái VN.)
“Từ lúc mười bốn tuổi bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên, thân phận mỗi lần của ngươi đều kết thúc bằng tự sát, phiền cũng không phiền!”
Lộ Thị Tửu rất tự giác đi qua nhét diện cụ vào trong tay Mộ Dung Bạc Nhai. Vật tinh xảo thế này không dễ có, nhưng nếu để địch nhân nắm được
phương pháp chế tạo thì càng nguy hiểm hơn. Thủ đoạn che giấu thân phận
của hắn rất cao minh, cho nên mỗi lần làm nhiệm vụ luôn có thể mang một
diện cụ mới, nhưng mỗi lần tự sát cũng đại biểu diện cụ này đã không tất yếu tiếp tục tồn tại nữa. Mộ Dung Bạc Nhai cất kỹ trong người, chuẩn bị đợi trở về sẽ xử lý sạch sẽ.
Hắn cười ha ha nói với Mộ Dung Bạc
Nhai: “Lần này cũng coi như tạo hiệu quả lớn, cũng không uổng ta mất đi
thân phận khổ tâm gầy dựng này, ha ha!” Hắn quay đầu nhìn kỹ căn nhà kia một cái, nói: “Sao ngay cả Thập Cửu cũng bị lưu lại rồi, gia hỏa đó quá bạo lực, chơi không vui.”
Trình Bình nằm dưới đất ngẩng đầu lên, mục quang thít lại, chạm phải ánh mắt của Lộ Thị Tửu.
Trong Bằng Tổ, cứ cách hai năm sẽ có một lần tỷ võ đơn thuần dựa vào võ công
để xếp bối phận. Căn cứ theo võ công cao thấp mà xác định lại địa vị của từng người. Từ vị trí hai mươi trở lên trên thiên bảng sát thủ, đều có
thể có tên của mình, còn từ đó trở xuống thì lấy thứ tự làm xưng hô.
Trình Bình nhận ra Lục Thập Cửu, vì bọn họ từng có lần giao thủ. Lục Thập Cửu là thành viên bên ngoài bốn năm trước mới bổ sung vào, võ công tuy tạp nhưng cũng uyên thâm, tuy là mới đến, nhưng khi ứng địch lại khéo léo
cơ biến, chỉ qua nửa năm vào trận đấu xếp vị đã chiếm được danh hiệu đệ
lục thập cửu, lúc đó chính là Trình Bình hắn tận hết tâm lực mới thắng
được. Hai năm sau khi lại đấu xếp vị, thứ tự danh hiệu thay đổi không
ít, không ít người trong hai năm này chết đi, không ít người vì bỏ lại
kẻ bị thương trong nhiệm vụ mà bị giáng thứ tự. Trình Bình từ dưới ngũ
thập tiến lên trên hàng nhị thập, mà Lộ Thị Tửu lại vẫn ổn định đậu lại
vị trí lục thập cửu.
Hiện tại Trình Bình nghe những người này nói thế, thì giống như Lộ Thị Tửu đối với số cửu thập lục này đặc biệt yêu
thích, nói không chừng năm đó cũng đã phí hết tâm cơ cố ý mới chiếm được vị trí này.
Không ai biết, Lộ Thị Tửu sở dĩ yêu con số cửu thập
lục như thế, trừ vì danh tự hài âm ra, còn có liên quan đến lão đại Mộ
Dung Bạc Nhai. Cũng chính vì như thế, hắn đối với Mộ Dung Bạc Nhai đặc
biệt khẩu phục tâm phục, Nhưng đây là nói trước, về sau lại nhắc.