Lộ Thị Tửu bị Trình Bình trừng mất hứng, vì thế lại gần Mộ Dung Bạc Nhai
bẩm báo nhỏ vào tai hắn. “Người này không phải thứ tốt lành, trong Bằng
Tổ tuy võ công chỉ ở vị trí thập cửu, nhưng vì sở trường tinh nhất là
thuật khảo vấn hình tù, trong Bằng Tổ chiếm hàng đầu, cũng thường xuyên
ra vào phủ Mộ Dung Nhuệ Việt.”
Mộ Dung Bạc Nhai chợt nhớ tới một
chuyện, trong lúc chiến đấu hắn có thể cố ý tránh không nhìn tới, để
tránh nhiễu loạn phân tâm. Mà lúc này, không thể tiếp tục bỏ lơ nữa. Hắn để Lộ Thị Tửu cùng những đồng bạn khác vội vã chuẩn bị chuyện ly khai,
bản thân thì đi tới chỗ Hoàng Linh Vũ.
Cự ly không xa, chỉ cần
hai ba bước đã tới trước mắt. Hoàng Linh Vũ sớm đã thuận theo khung cửa
ngã ngồi dưới đất, ngước đầu nhìn Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Lần này ta thật sự không thể đi rồi, làm phiền ngươi xem thử nên làm sao thì làm thế ấy đi.”
Cái gọi là ‘không thể đi’, theo như lý giải bình thường,
hoặc là vì mệt mà đi không nổi, hoặc là vì không muốn đi mà không đi.
Nếu là hai giải thích này, đối với Mộ Dung Bạc Nhai mà nói đều không có
gì không tiện xử lý. Nếu mệt thì khiêng đi, không muốn đi thì dù cầm dao kề cổ y cũng phải bức y đi. Nếu còn không đi, lão biến thái Mạc Xán đó
sẽ cuốn bụi trở lại.
Nhưng khi thật sự nghe Hoàng Linh Vũ nói ra
câu ‘không thể đi’, Mộ Dung Bạc Nhai lại cảm thấy vô cùng không tốt,
những từ ngữ nghe vô cùng bình thường như thế, nhưng khi lọt vào tai cư
nhiên lại đẫm màu huyết tanh.
Đại khái là vì tên ‘Thập Cửu’ giỏi
hình tù nhất trong Bằng Tổ đang ở trong căn nhà sau lưng Hoàng Linh Vũ,
đại khái là vì cây gậy chống ngã nghiêng dưới đất, hoặc là vì những tầng vải bố cột trên đầu gối Hoàng Linh Vũ, hoặc là vì từ khi gặp lại cho
tới nay vẫn không thấy được dáng đi đường của y.
Trên trán Mộ
Dung Bạc Nhai bất giác đổ một tầng mồ hôi, cúi người bắt đầu giải băng
chân cho y. Vì dùng để cố định phần xương đầu gối, cho nên lúc đầu Hoàng Linh Vũ quấn rất chặt, sau khi mở ra, phần quần gần nơi quấn bị gấp lại rõ rệt.
Hắn hạ quyết tâm, cuối cùng cách lớp vải cẩn thận ấn lên trên. Bàn tay lạnh toát, dưới chất vải nên là vị trí xương đầu gối, lúc này phẳng lì còn hơi lõm vào.
Hoàng Linh Vũ không tỏ ý kiến gì
nhìn Mộ Dung Bạc Nhai cúi đầu không phát ra tiếng, đẩy đẩy hắn nói:
“Người bên trong không tồi, có giá trị bồi dưỡng, có thể không giết thì
không giết tốt hơn.”
Mộ Dung Bạc Nhai nhẹ nhàng nắm lấy tay y,
xiết chặt: “Chúng ta trở về rồi nói. Về trước đã, phải tìm người xem thử chân của ngươi.”
Nói xong cúi người ôm ngang Hoàng Linh Vũ lên.
Sắc mặt Hoàng Linh Vũ xanh đi, nhưng thật sự không còn khí lực giãy dụa
nữa, nên mở miệng mắng. “Sao ngươi có thể dùng kiểu ‘bế công chúa’ này,
khó coi chết được, x nó ngươi cũng phải có chút quan niệm mỹ học dùng tư thế cõng chứ.”
Mộ Dung Bạc Nhai chỉ cúi mặt nhìn Hoàng Linh Vũ
một cái, Hoàng Linh Vũ liền câm miệng, lần đầu tiên y sinh ra cảm giác
nhìn không thấu Mộ Dung Bạc Nhai đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt đó rất bình tĩnh rất lý trí, rất lãnh tĩnh rất trấn định, nhưng thực tại lại
khiến Hoàng Linh Vũ không thể nào đoán được, chỉ cảm thụ được đè ép như
gió bão quét qua, cho nên theo bản năng ngậm miệng.
“Thu xếp xong rồi chứ?”
“Xong cả rồi!” Tất cả thủ hạ trả lời nhanh gọn dứt khoát.
“Lộ Thị Tửu, mang tên trong nhà theo về.”
“Vâng.” Lộ Thị Tửu động tác rất nhanh, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, thế nhưng cũng học theo Mộ Dung Bạc Nhai, ôm ngang Trình Bình trong lòng.
Trình Bình phẫn nộ không thôi, thân hình Hoàng Linh Vũ còn chưa trưởng
thành hết, ôm trong lòng vừa thích hợp. Nhưng Trình Bình hắn và Lộ Thị
Tửu thể hình ngang nhau, bị ôm như thế, thực sự khiến người ta nhục nhã
không chịu nổi, không nghĩ cũng biết muốn thổ huyết cỡ nào.
“Trở
về.” Mộ Dung Bạc Nhai đơn giản hạ lệnh, các Côn viên theo tuần tự xuất
phát, trước sau chặt chẽ bảo hộ, cùng trở về cứ điểm gần nhất.
Phần phía nam và phía bắc Lạc Bình kinh thành có phong cảnh hoàn toàn khác
biệt, vì đất đai phẳng lì phì nhiêu, cho nên ngay cả phiên đô cũng khai
khẩn. Trong kinh có vài vị quan không chịu nổi chuyện bị làm phiền, nên
xây dựng viên trường biệt dã ở thành nam, xây tường trổ cao cao, tự làm
thành vùng riêng. Mộ Dung Bạc Nhai an trí Hoàng Linh Vũ trong một viện
tử thế này. Đây là sản nghiệp dưới danh Nhiếp Vô Nương, nhờ vào thế lực
của nàng trong quân, ngay cả phe Mộ Dung Nhuệ Việt cũng không dám tùy
tiện xông vào. Hơn nữa các Côn viên còn đào địa đạo thông ra ngoài.
Mưa đã tạnh, ánh mặt trời nghiêng về tây thông qua kẽ hở do đám mây tản đi
chiếu ra tia sáng mỏng manh, rọi lên hồ cá trong viện tử. Bên ngoài đang nấu nước nóng, đại khái còn phải mất một lúc nữa mới nấu xong. Hoàng
Linh Vũ híp nửa mắt dựa lên giường, dây cung căng chặt trong cảnh sinh
tử cuối cùng cũng được thả lỏng. Chợt trên mặt nóng lên, y mở mắt, thấy
Mộ Dung Bạc Nhai đang nhẹ vỗ y.
“Uống chút đồ đi, may mà bọn họ
vừa ăn xong cơm trưa, trong trù phòng vẫn còn thừa chút canh. Đợi lát
tắm rửa xong, cháo mới nấu đại khái cũng đã chín tới.”
Hoàng Linh Vũ nhận lấy, vì có chút thoát lực, ngón tay vẫn đang run. Mộ Dung Bạc
Nhai nhìn ngứa mắt liền giành lấy, nhưng bị Hoàng Linh Vũ hung hăng
trừng mắt một cái: “Ngay cả ăn uống cũng phải để ngươi đút, vậy lát nữa
tắm rửa không phải cũng càng cần người phục vụ sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai trầm mặc nhìn y.
Hoàng Linh Vũ nảy ra dự cảm không tốt, kinh hoảng ngồi dậy: “Ngươi thật sự dự định làm vậy?”
Mộ Dung Bạc Nhai thở dài, nói: “Ngươi uống trước đi, đừng để lát nữa nguội.”
Ai biết Hoàng Linh Vũ mới thử một miếng, nhăn mặt nhăn mày đặt sang một bên.
“Sao vậy?”
“Hơi nóng, ta ngủ một chút lát uống sau.” Hoàng Linh Vũ làm như không có chuyện gì nằm lại.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn y mỏi mệt nhắm mắt, cũng tùy ý y, kéo chăn phủ lên
cho y, đứng lên ra ngoài xem nước nấu tới đâu. Những Côn viên khác hoặc
là âm thầm canh gác, hoặc tìm Tư Đồ Ngạo tới để trị bệnh, Mộ Dung Bạc
Nhai cũng đã quen chuyện của mình thì mình làm, ra khỏi cửa men theo
hành lang vòng tới hậu viện, từ xa nhìn thấy một Côn viên đang trông coi lò lửa nhiệt khí, chậm rãi dừng chân.
___
Thật ra nhiệt
độ của chén canh đó vừa thích hợp, nhưng Hoàng Linh Vũ lại cảm thấy
nóng. Trước đây Hoàng Linh Vũ không sợ nóng, khi ở Hoài Qua thành lúc ăn cơm giành giật trở thành sở thích, nếu đụng phải thứ thích ăn tuyệt đối không thể bỏ qua, những hỏa kế học sinh khác đều không phải là kẻ địch
ngang hàng với y.
Nghĩ cũng biết tại sao, khi y bị bắt chính là
mùa đông, trong lao tù nơi đó nào có thể kiên nhẫn dùng nước nóng nấu
cơm cho tù phạm. Ăn tất nhiên là cơm thừa, uống tất nhiên là nước hồ.
Mùa đông trời lạnh, cơm thừa có lẽ sẽ không ôi thiu lên mốc, nhưng nước
hồ thì lại lạnh như băng. Suốt cả mùa đông cứ nằm dưới đất như thế, có
lẽ ngay cả chống rét cũng chỉ có cỏ khô chiếu rách, không có vật sưởi
ấm, ăn uống cũng là đồ lạnh. Nếu như muốn tiếp tục sinh tồn, thì chỉ có
thể tận lực thích ứng với hoàn cảnh như thế.
Đại khái hơn nữa năm nay đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với thức ăn nóng, mà đối với y thì, nó đã trở thành món bỏng miệng.
Còn cả phần đầu gối phẳng lì hơi lõm đó.
Còn cả mái tóc đen xen tạp những sợi trắng rõ rệt đó.
Hiện tại y đã biến thành thế này, cũng không biết phải tới lúc nào mới có thể điều chỉnh được trở lại.
Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng không thể nhịn được xung động trong lòng, quay
đầu phi thân vượt qua vách tường hành lang, trong chớp mắt đã trở về
sương phòng nơi Hoàng Linh Vũ đang ở.
Lúc này Hoàng Linh Vũ đang
lười biếng dựa vào đầu giường cầm chén, vừa thổi hơi vừa uống. Thấy Mộ
Dung Bạc Nhai vào phòng, y nuốt xuống hai ngụm cuối cùng, lười biếng
trực tiếp đưa chén cho hắn. Mộ Dung Bạc Nhai cầm lấy ném lên bàn, cúi
người ôm y lên.
Lại là ôm ngang, nhưng vì vừa uống chén canh hòa
hoãn cơn đói bụng ục ục, Hoàng Linh Vũ cũng bắt đầu buồn ngủ, không có
khí lực tranh chấp với hắn. Mộ Dung Bạc Nhai không lập tức đi, vùi đầu
trước ngực Hoàng Linh Vũ, cọ cọ một lúc mới nói: “Nước nóng nấu xong
rồi, chúng ta đi tắm.”
Hoàng Linh Vũ càng mệt tới mở mắt không nổi, đáp: “Tùy ngươi, nhưng phải tốc chiến tốc quyết.”
“Ân.”
Thấy Hoàng Linh Vũ liên tục ngáp trong lòng mình, Mộ Dung Bạc Nhai càng lúc
càng thấy chua xót. Nửa năm nay, y nhất định trải qua rất nhiều chuyện,
nhưng đều chống đỡ, tiếp tục sống. Vô số khổ sở trong đó, không cần phải nói ra, chỉ tưởng tượng cũng cảm thấy khó thể chịu đựng.
Mộ Dung Bạc Nhai hiện tại đã biết, người như Hoàng Linh Vũ, cũng chỉ có Diêm Phi Hoàng mới có thể sóng vai với y.
Nhưng mà __ người xưa đã mất, người sống vẫn phải tiếp tục tiến tới.