Sáng sớm ngày thứ ba, Hồ Tôn nhân lúc người canh gác buông lỏng cảnh giác,
trèo cửa sổ chui vào phòng ngủ của Hoàng Linh Vũ. Vừa vào liền thấy
chính là Hoàng Linh Vũ ngồi trên đuôi giường cúi đầu trầm tư. Bộ dạng
này khác rất nhiều so với lần đầu gặp mặt, nhưng cụ thể là biến hóa ở
đâu, Hồ Tôn lại không thể nói rõ. Diện mạo vẫn thế, chỉ cảm thấy người
thanh niên trong ánh sáng mỏng manh này, càng lúc càng có một cảm giác
ấm áp thanh tú.
Hồ Tôn nói thẳng: “Đề nghị của ngươi chúng ta tán đồng. Hiện tại ngươi nhất định phải cho chúng ta thấy được năng lực của ngươi, một khi bắt đầu chấp hành tức là bước trên đường chông gai, bang người lười chúng ta sẽ không tùy tiện lấy sinh mạng của mình ra đùa
cợt.”
“Các ngươi cần năng lực thế nào?”
“Trí tuệ. Từ sau
khi Diêm Phi Hoàng chết, bang người lười lặng yên không lên tiếng, trừ
vì bản thân vốn lười biếng, thì nhiều hơn là do quần long không đầu.
Chúng ta có thực lực bất phàm__ đây là sự thật không cần nghi ngờ, duy
chỉ thiếu một thứ chính là trí tuệ để làm sao sử dụng những thực lực
này.”
“Vậy các ngươi muốn đánh giá như thế nào để biết ta có thể đạt tới yêu cầu của các ngươi không?”
“Chính là điều kiện lần trước ngươi đưa ra__ thích sát hoàng đế. Sau đó Yến
quốc chắc chắn đại loạn, ba vị hoàng tử trong triều bất luận xuất phát
từ mục đích gì, đều sẽ tìm hung thủ để làm dịu thiên hạ nhân tâm, để đạt được tư cách kế thừa đại điển.” Hồ Tôn biểu đạt như vậy, cũng có nghĩa
là công nhận Hoàng Linh Vũ nếu có thể đưa ra sách lược vẹn toàn, bang
người lười có thể chấp nhận y trở thành lực lượng trung tâm.
Hoàng Linh Vũ nhìn hai tay mình, tựa hồ trên đó đã nắm chắc vũ khí sắc bén có thể giết người, nhàn nhạt nói: “Giết hoàng đế là chuyện tất yếu, có thể hạ độc.”
“Hạ độc?” Hồ Tôn không cho là đúng lắc đầu phủ định,
“Bất cứ ai cũng biết độc có thể giết người, nhưng hoàng cung thiện phòng tự có người thử độc, mỗi món ăn đều được dùng châm thử độc, còn phải
trải qua người thử độc, ngươi làm sao có thể không kinh động bất cứ ai
mà hạ độc được?”
Hoàng Linh Vũ ngước mắt nhìn hắn, bất động thanh sắc.
Bà cố của y kiếp trước cũng từng vững tin về chuyện bạch ngân thử độc.
Trong nhà có cất mấy đồng ngân bi của thời kỳ dân quốc, bà cố mỗi lần
dùng lòng đỏ trứng ngâm nó, sau đó lấy ra. Đồng tiền đó tất nhiên sẽ trở nên vừa đen vừa lam, bà cố liền cho rằng bản thân đã trúng độc__ Kỳ
thật nào có trúng độc gì, chỉ là vì đồng tiền bị chất trong lòng trắng
trứng phân giải ra lưu hóa, sau đó nó bị oxi hóa mà thôi. Bạch ngân sỡ
dĩ có thể biến đen, đó là kết quả của oxi hóa.
Đáng tiếc ở thế
giới này, người nghiên cứu độc đã ít càng ít, mọi người lại đều nghe đồn bậy bạ, cho rằng ngân châm thật sự có thể dùng làm thứ thử ra được các
loại độc.
“Tương truyền một ngàn năm trước, khi Đại Yến vừa bình
định các nước, từng có độc thánh Tư Đồ Ngưng Hương thiện chế kỳ độc. Độc do hắn chế ra vô sắc vô vị, ngân châm không thể nhận được, nếu muốn
người chết sau hai năm, thì không có chuyện người bị độc chết khi mới
một năm rưỡi, chuyện này Hồ tiên sinh biết chứ?”
“Truyền thuyết mà thôi, không thể tin được.”
“Nhưng hiện tại độc học đã thất lạc, thế nhân tuân theo mẫu cũ mà không biết
phối chế phương thuốc mới. Thử hỏi Hồ tiên sinh, nếu độc dược liên tiếp
xuất hiện, phòng không thể phòng, thì sao có thể để người khác nhận ra?
Mà độc phát rồi, thì lấy đâu ra thời gian để bọn họ nghiên cứu phương
pháp giải độc?”
Hồ Tôn nghe vậy trầm tư suy ngẫm, bất giác thẳng người lên hơi nghiêng qua.
Hoàng Linh Vũ cầm bình nước rót ra một chút, chấm ngón tay vào viết lên bàn: “Không có người nghe lén.”
Hồ Tôn sáng tỏ, nói: “Ta vẫn luôn chú ý, quả thật không người.” Nghĩ nghĩ
thấy chuyện sắp nói tiếp theo liên quan trọng đại, nên đứng lên ra ngoài đánh giá một lượt.
Sau thời gian một chung trà, Hồ Tôn lại quay
về phòng, nói: “Trừ phi là Diêm Phi Hoàng đó người chết phục sinh, nếu
không không có ai có thể nghe lén.”
Hoàng Linh Vũ nhìn Hồ Tôn hơi hồi hộp, mất một lúc không ai nói chuyện, liền chìm vào trạng thái lạnh nhạt lúng túng. Y lúng túng cười, nói tiếp vấn đề vừa rồi: “Nghe nói
Đại Yến có một loại Thiên Biện quy liên nổi danh kỳ dược, hoa nở ba mươi cánh, sắc tím thẫm như mây khói chiều tà, chịu hàn nhưng lại khó trồng, tính ra chỉ có cung đình Đại Yến có.”
“Đích thật là vậy, cuống
của Thiên Biện quy liên và những hoa sen khác bất đồng, dạng cầu độc
nhánh. Nếu gặp được búp cầu tím bạc lớn cỡ nắm tay, nghe nói có tác dụng kỳ diệu giúp thanh hỏa dưỡng nhan.”
Muốn giết người mà vô hình,
tốt nhất là sử dụng độc vật được vật. Có một ví dụ vô cùng điển hình,
đặc công phản đồ của nước A nào đó trốn ra nước ngoài cư trú mấy năm,
lại bất ngờ chết do sự độc hại trường kỳ của phóng xạ kim loại. Lúc đó
không ít tập thể suy đoán có phải có liên quan đến nước A, chỉ dáng tiếc chưa hạ độc xong, người đã chết mất rồi, đoán đi đoán lại rút cuộc
chẳng có tác dụng gì__ Ví dụ này đủ để chứng minh độc dược vượt xa khả
năng khống chế, tác dụng mang tính lâu dài, nguồn gốc khó thể tra ra.
Vì vụ án này là sự thật, không ít viện pháp y lấy danh xưng là ‘theo trào lưu thời đại’ để đề cập tới nó.
Riêng với Hoàng Linh Vũ mà nói, truyền thuyết kỳ thần quái dị của các thời
đại xem qua không ít, đối với ba cách phòng độc của hoàng thất cũng quen thuộc như lòng bàn tay, cũng biết đều không thể áp dụng.
Cách thứ nhất là dùng châm, sự lầm lẫn trong đó không tất nói nhiều.
Thứ hai là dùng quan thử độc. Nhưng mà nếu trong thức ăn bị thả độc dược
phát tác chậm, vậy cho dù có thử suốt cả năm thì cũng không thử ra kết
quả gì, cuối cùng đại khái cũng đồng thời phát độc với hoàng đế, trên
đường xuống hoàng tuyền sẽ có bạn đồng hành cảm thông mà thôi.
Còn về cách phòng độc cuối cùng càng không đáng để bận tâm__ chính là hoàng đế tự đề cao năng lực kháng độc. Trong truyền thuyết có không ít hoàng
đế từ nhỏ đã phục độc, dần bồi dưỡng ra năng lực đề kháng__ Nếu cái này
có thể có hiệu quả, vậy thì những hoàng đế này đều nên đạt được giải
Nobel về y học!
Thử nghĩ, đại tự nhiên không gì không có, độc vật cũng có hàng ngàn hàng vạn, hoàng đế phải thử bao nhiêu loại độc mới đủ để phòng ngừa độc tính của tất cả các loại độc? Hơn nữa, rất nhiều vật
kim thuộc nặng đặc biệt là kim thuộc có tính phóng xạ căn bản không thể
nào dựa vào thể chất mà có thể bài trừ, nó chỉ không ngừng tích lũy,
cuối cùng số lượng đạt đến chất biến. Cho dù những hoàng đế này công
năng cường đại cỡ nào, uống bao nhiêu cũng sẽ sớm đi gặp thượng đế tiên
sinh nào đó, cũng bằng với việc tự sát từ từ.
“Cuống của Thiên
Biện quy liên tuy là kỳ dược dưỡng nhan, nhưng nếu chất nước không tốt,
thì lại có thể khiến nó biến thành kỳ độc.” Hoàng Linh Vũ nói xong, chậm rãi nhớ lại trường trung học trước kia cũng có trồng loại thụy liên
(bông súng) màu tím, thầy sinh vật từng nói nó hấp thụ kim thuộc nặng
như chì, là thực vật tuyệt hảo để lọc nước.”
Thiên Biện quy liên
tuy là thực vật đặc biệt hiếm của thế giới này, nhưng cũng đã phát dương quang đại tính chất đặc thù của thụy liên, thậm chí còn vượt hơn. Một
khi tiếp xúc với vật có tính kim thuộc nặng, nó sẽ cố gắng tích lũy
trong cuống. Mà những thứ này đều có ghi chú trong [Tự Liên Tập]. Có
trách thì chỉ có thể trách Mạc Xán ngàn tính vạn tính, vạn vạn tính cũng không ra được Hoàng Linh Vũ thật sự xem hiểu những thiên thư này, càng
không thể tính được cư nhiên để y sống sót chạy thoát khỏi lòng bàn tay
của nàng ta.
Hồ Tôn đã chậm rãi ngồi nghiêm chỉnh lại, thấy Hoàng Linh Vũ ngừng ở đó không nói tiếp, liền thấp giọng thúc giục: “Ta đang
nghe đây.”
Hoàng Linh Vũ lúc này mới tỉnh khỏi cảm xúc hồi vị cho sự tao ngộ đáng thương của Mạc Xán, cũng cảm thấy bản thân bóp méo sự
dương dương tự đắc của địch nhân thì thật là buồn cười, quay lại chính
đề tiếp tục nói: “Trì thủy trồng sen của hoàng cung diện tích rất lớn,
ai ai cũng cho rằng không cần canh chừng. Tiên sinh chỉ cần phái người
rình cơ hội bỏ độc tính than chì vào trì, thì Thiên Biện quy liên đó sẽ
tự động hấp thu.”
Hồ Tôn nghiêm nghị: “Sau đó là cả mùa thu,
hoàng đế thích dùng Thiên Biện liên tươi, hai mùa đông xuân thì cũng có
đồ khô dự trữ… ngươi tính cần bao lâu mới có thể khiến lão hoàng đế này
đi gặp diêm vương?”
“Không quá một năm. Triệu chứng sẽ xuất hiện, chính là suy yếu kéo dài, cho dù ngừng hấp thu cũng không thể nào ngăn
cản tử vong giáng xuống.”
“Nhưng vẫn còn một vấn đề, trong trì thủy có nuôi cá chép, nếu bỏ độc vật vào…”
“Cho nên mới cần tiên sinh chỉ chọn độc tính chì a!” Hoàng Linh Vũ cười ha
ha, Hồ Tôn chưa thấy qua hoàn cảnh nuôi cá của xã hội hiện đại, nhưng
Hoàng Linh Vũ thì không chút xa lạ.
Những dòng nước đã ô nhiễm
kim thuộc này, cũng vẫn có thể nuôi ra từng đời từng đời cá. Cá chép tuy không lạm sinh, nhưng lại có khả năng chịu đựng cao hơn các loại cá
khác. Huống hồ độc vật một khi lắng xuống đáy trì, thì sẽ bị Thiên Biện
quy liên hấp thụ, những cái này trong [Tự Liên Tập] có giới thiệu tỉ mỉ.
__ Ai bảo Mạc Xán năm trước luôn bày mấy trang ghi chú về dụng độc này
trước mặt y, Hoàng Linh Vũ muốn nhìn không rõ cũng không được.
“Muốn trách thì chỉ có thể trách chất nước trong hoàng cung không thể bảo trì được sự thuần tịnh không độc, còn về ngàn năm sau đó, ngay cả ngự y
cũng quên mất Thiên Biện quy liên trừ là dược ra, thì còn trở thành kịch độc mãn tính.