Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 145: Họa từ miệng mà ra




Trình Bình bị mấy tiểu bối túm tụm dồn tới, thật ra hắn đã không còn trong doanh trướng, mà do không yên tâm mấy tiểu bối nấu dược cho Mộ Dung Sí Diệm, nên đi qua nhìn xem.
Nghe nói người trong Sài Đô tới, bốn tiểu bối nhìn trái nhìn phải, cuối cùng có ba người tập trung đường nhìn lên người Lý Sảng, cố sức động viên. Lý Sảng trừng lại ba người, nhưng thiểu số không địch lại đa số, dậm chân nói: “Mỗi lần đều như vậy, các ngươi không có miệng sao? Mỗi lần gặp phải chuyện gì đều để ta đi nói!”
Nhạc Huy lạnh lẽo nói: “Ngươi không nguyện ý nói cũng được, dù sao ta cũng không mấy hứng thú.”
Lương Tiểu Tiểu trề môi nói: “Nũng nà nũng nịu, ngươi giống nam nhân gì chứ? Một câu cũng không dám nói, không bằng về nhà ôm hài tử đi.”
“Ngươi cũng không phải là nam nhân sao? Nếu ngươi là nam nhân thì ngươi đi nói đi!”
Lương Tiểu Tiểu hận chuyện lần này ra ngoài làm nhiệm vụ bị Lý Sảng bắt hắn hóa trang nữ tử, phản bác nói: “Thật xin lỗi, ‘nô tì’ hiện tại là nữ nhân!” Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘hiện tại’.
Còn về nữ nhân chân chính Thu Nhược Thủy, đứng thẳng ở một bên, thời gian này nàng ăn mặc đã khá bình thường, ít nhất tóc đã được thắt lại, nhưng hiện tại lại làm như không có chuyện gì trêu chọc một con nhền nhện chân lớn màu đỏ đen xen kẽ, thỉnh thoảng ném tới ánh mắt hảo hữu, giống như chuẩn bị để Lý Sảng giúp mình chiếu cố tiểu sủng vật thân thân này.
Lý Sảng nuốt nuốt nước miếng, cổ họng khô đắng. Theo bản năng phát giác đời mình đã đầu thai lầm, đụng phải cái đám này, làm sao cũng bị khi dễ chắc rồi. Đây không phải vấn đề nói hay không, mà vấn đề là địa vị của mình vĩnh viễn cũng không thể tăng lên!
Hoàng Linh Vũ bị bọn họ làm cho mờ mịt, hỏi: “Có gì cứ nói đi, còn có người đang đợi kìa.”
Trình Bình nói: “Còn có thể có gì nữa, bọn chúng muốn đến xem sứ giả Sài Đô mang tin tức gì tới, nhưng lại không tiện nói với ngươi.”
“…” Hoàng Linh Vũ trầm mặc, y giống như một đại gia trưởng chú mục nhìn bốn tiểu bối, sau đó ánh mắt chuyển về Trình Bình, “Còn ý của ngươi thì sao? Bọn chúng có thể đi theo hay không?”
Nói như thế, bốn học sinh tiểu bối toàn bộ đều dùng ánh mắt hoặc là khát vọng hoặc khẩn cầu hoặc uy hiếp hoặc mang theo áp lực vô hình nhìn Trình Bình. Trình Bình nghĩ tới sau này còn phải dùng tới mấy hài tử này, nên nói: “Đi cũng không ngại, bọn chúng còn phải mở rộng kiến thức một chút, đối với sau này cũng có ích lợi lớn.”
“Ân, nếu ngươi nói vậy, thì cứ đi cùng đi.” Hoàng Linh Vũ nghiêm túc nói, ánh mắt đó khiến Trình Bình cảm thấy rợn tóc gáy.
Lý Sảng và Lương Tiểu Tiểu nghe thế, lập tức hoan hô.
Vào trong quân trướng, sau khi thông báo thì cùng tiến vào. Chỉ thấy Trác Kiếm đang ngồi bên trong, một người khác đứng trước mặt hắn đáp lời, quay lưng về phía sáu người Hoàng Linh Vũ.
Những người khác còn chưa có phản ứng gì, Trình Bình đã lùi lại nửa bước trước. Hắn xoay người muốn đi, lại phát hiện Hoàng Linh Vũ đứng chắn ngay giữa cửa như đại phật. Bốn tiểu bối vốn dĩ còn chưa phát hiện kỳ quặc trong đó, nhưng dù sao toàn là người thông minh nhanh nhẹn, đặc biệt là còn có Lý Sảng thích quản nhàn sự, kéo Lương Tiểu Tiểu và Nhạc Huy, một bên người một, làm như môn thần chặn hết tất cả đường lui.
Mà lúc này, người đó cuối cùng cũng quay người lại.
Hắn mặt đầy hỉ sắc, bước nhanh tới, miệng kinh hỉ nói: “Lục quân sư, thật đã lâu không gặp rồi a!”
Trình Bình nghe hắn gọi không phải là tên của mình, trong lòng nhất thời thả lỏng đi hai phần. Ai biết người này quả nhiên không phải là vô lại bình thường, miệng thì gọi Lục quân sư, nhưng tay thì đã trảo thẳng lên người Trình Bình!
“Ngươi!” Trình Bình quả thật vừa sợ vừa tức, mạch môn bị nắm, nửa thân lập tức mềm nhũn vào lòng người kia.
Còn phải hỏi sao, người tới trừ Lộ Thị Tửu ra, cũng không có ai có thể vô lại như thế nữa. Vì biết rõ tính cách người này, Trình Bình từ bỏ nỗ lực mắng chửi hắn, mà chấp vấn Hoàng Linh Vũ: “Sao ngươi có thể hại ta như thế!”
“Ngươi cũng thấy đó,” Hoàng Linh Vũ nói năng hùng hồn, “Chân ta không tiện, cũng chỉ có thể đi ở phía sau. Nếu chân không tiện, cũng chỉ có thể ‘đứng’ ở đây, ngươi đi ra không được, cũng không liên quan tới ta.”
“Vậy bọn chúng… bọn chúng…”
“Vừa rồi lẽ nào không phải là chính ngươi đề nghị dẫn bọn chúng cùng tới sao?” Hoàng Linh Vũ vô tội nói. Trình Bình cuối cùng cũng nhớ ra, lúc đó Hoàng đại vừa bị Mộ Dung Bạc Nhai áp đến mức eo nhức lưng đau không thể dậy nổi, hắn còn cười nhạo Hoàng đại ‘khanh khanh ta ta chẳng qua là như thế a, binh đến dưới thành cũng phải hưởng thụ mỹ thực trước’, lúc đó còn cho rằng Hoàng đại chỉ trách mắng một tiếng là xong, nào biết y nhớ hận cho tới bây giờ… Biết vậy chẳng làm, hiện tại cuối cùng hắn cũng biết ai là địch nhân bỉ ổi nhất.
Lộ Thị Tửu thì ném qua ánh mắt cảm kích bất tận, hắn vẫn bóp chặt mạch môn của Trình Bình, vừa đem một bao đồ đưa cho Hoàng Linh Vũ, nói: “Là lão đại nhà ta bảo mang tới, thỉnh quân sư nhận cho.”
Khi Lộ Thị Tửu nửa ôm nửa tha mang Trình Bình ra khỏi doanh trướng, Lý Sảng ở phía sau không nhịn được bật cười nói: “Ta đã nói đi, cứ theo Hoàng đại và Trình ca, thì sẽ được thấy ngay trường phái uyên ương hồ điệp sống động a…”
Nhạc Huy lạnh lùng nói: “Ngươi nói Hoàng đại như thế, Hoàng đại bình thường sẽ không có ý kiến gì. Chẳng qua mạch môn của Trình lão sư tuy bị nắm, nội lực thì không có bị phong, hắn đã nghe thấy rồi, ngươi cứ đợi đi.”
Nhất thời khiến Lý Sảng bị dọa sắc mặt tái xanh, toàn thân đông cứng.
Thật ra nhãn quang của Lý Sảng là tốt nhất, sớm đã biết Hoàng đại nếu đã nhớ thù, khẳng định sẽ vô cùng đáng sợ. Chỉ là người bình thường thấy y hành xử ở chuyện gì cũng đều đại độ quen rồi, nên không có cảm giác này. Bị Trình Bình ghi hận đã đủ đáng sợ rồi, hy vọng vừa rồi câu nói đó không chạm tới gân của Hoàng đại… nhưng Hoàng đại tựa hồ chỉ có dây thần kinh cực mẫn cảm trên mặt tình cảm thôi, a, sao một lúc nhất thời lại đắc ý quên mất, thật là họa từ miệng mà ra a!
Hoàng Linh Vũ cũng không quản Lý Sảng đứng đó biểu diễn tuyệt kỹ biến diện, chào hỏi Trác Kiếm, tìm nơi để ngồi xuống, mở túi đồ mà Lộ Thị Tửu giao cho. Thấy bên trong ngoài một phong thư, còn có một túi bố nhỏ căng phòng, đánh giá một chút, không nặng không nhẹ, cũng không biết là thứ gì. Bên ngoài lại có người tới cầu kiến, Hoàng Linh Vũ ngẫm nghĩ, cứ cất thứ này trước vậy, rồi bảo bốn tiểu bối đi ra trước.
Người đến hồi báo về tình báo đội quân nhu thu nhặt chiến lợi phẩm, còn bảo cuối cùng cũng thu được hai khẩu thiết pháo. Chỉ là không biết vận dụng thế nào, muốn xin đại soái chỉ thị.
Đợi người đó đi rồi, Trác Kiếm hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
“Tuy bỏ đó không lo cũng có thể, vì chiến thuật an bài từ nay về sau, đại khái cũng không cần dùng tới những vũ khí tiên tiến này. Nhưng trên chiến trường biến hóa vô cùng, khó bảo đảm không có ngày cần sử dụng. Cho nên chúng ta có thể chuẩn bị kỹ càng bao nhiêu thì cứ chuẩn bị, ta muốn đi xem thử có thể dùng hay không, có thể dùng thì dạy cho bọn họ cách sử dụng là được.” Nói thì nói như thế, nhưng Hoàng Linh Vũ lại thầm nghĩ, nghe nói khi những đại pháo này khi phát nhiệt đã bị xối nước lạnh không ít lần, ta thấy hơn phân nửa là không thể dùng nữa rồi.
Vì không còn tiếp tục sử dụng Tử Ảo Hoa, độc tính dần hiện ra rõ rệt, chỉ có thể chậm rãi tiêu trừ, Mộ Dung Sí Diệm tỉnh lại rất muộn. Bất kể có phải là do độc tính không, Mộ Dung Sí Diệm vẫn ngủ rất an tâm, khi hắn tỉnh lại trong lều trướng, phát hiện Hoàng Linh Vũ không ở bên cạnh mình.
Đây là cái trướng rất nhỏ, trừ có thể đủ chứa đệm cho hai người thì không thể chứa thêm thứ gì khác. Chăn nệm cho Hoàng Linh Vũ ngủ đã được xếp lại chỉnh tề, cũng rất lạnh lẽo, xem ra đã rời đi rất lâu. Trong lòng hắn ẩn ẩn nảy ra bất an.
Trở mình dậy, phát hiện thang dược đã nấu xong, còn nóng hôi hổi đặt trong trướng. Mộ Dung Sí Diệm nghĩ cũng không nghĩ, bưng lên uống ngay.
Lúc này, hắn nghe tiếng mắng chửi xen lẫn phẫn nộ của Trình Bình. Rốt cuộc là chuyện gì có thể chọc hắn phẫn nộ như vậy? Tuy nghĩ như thế, nhưng Mộ Dung Sí Diệm vẫn quyết định giải quyết thứ trong chén trước đã.
Buông chén xuống, trở lại xếp gọn chăn nệm của mình. Nhìn chăn nệm của Hoàng Linh Vũ, đúng là đã xếp gọn rồi, nhưng có thể do dậy quá gấp, hoặc vì chân không tiện, nên chăn bị gấp hơi rối. Mộ Dung Sí Diệm nghiêng đầu suy nghĩ, mở ra, xếp lại, đặt lại chỉnh tề.
Hắn trước kia trú bên ngoài, căn bản không có chăn bị có thể sử dụng, khi trở về cung thì đã có tì hoạn thị hầu hạ, cũng không có chuyện phải xếp chăn. Mộ Dung Sí Diệm lại sống lúc trong lúc ngoài cung, căn bản là đãi ngộ ngày cao ngày thấp, nhưng vẫn học theo bộ dạng Hoàng Linh Vũ nghiêm chỉnh chăm chỉ làm chuyện gì cũng thật tốt.
Đợi cái gì cũng xong xuôi, mới cảm thấy nên ra thông gió, vì thế vén màn trướng lên, cong lưng đi ra. Mà sau đó chính là thấy hai người Lộ Thị Tửu và Trình Bình đang đứng sau một lều trướng, ở trước mặt lều trướng của mình.
Trình Bình giống như toàn thân đều bị rút xương, cằm gác lên vai Lộ Thị Tửu, nhẹ thở dốc, một tay vô lực gác lên cánh tay Lộ Thị Tửu, giống như cự tuyệt nhưng lại giống như bắt lấy không để hắn đi. Tuy chưa từng nhìn kỹ, cũng có thể thấy được cánh tay đang bị nắm của Lộ Thị Tửu, đang đặt lên chỗ yếu ớt của Trình Bình mà sờ lộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.