Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 151: Cái đẹp của nữ nhân




Ba ngọn núi lớn trong Lục Mang Lâu là gì? Đại thẩm (Hắc quả phụ), đại thúc (Bạch Long), và Hoàng Linh Vũ. Không có ai ở trong Lục Mang Lâu đi ra mà chưa từng bị áp bức của ba ngọn núi lớn này, chính là sự ác độc của Hắc quả phụ, sự cứng nhắc của Bạch Long, miệng lưỡi của Hoàng Linh Vũ, đó là lợi hại nhất đẳng. Có lúc, trong bất tri bất giác sẽ bị y địa tới. Mà đa số, những lời trách mắng phê phán tuyệt đối là ‘thẳng thắn công khai’ này, đã lưu lại dấu ấn sâu sắc trong tâm linh ấu thơ của các học sinh.
Phát huy lúc này của Thu Nhược Thủy, chẳng qua là một hai phần mười khi được Hoàng Linh Vũ giáo huấn. Nhớ năm đó, nàng không ít lần vì tìm bậy độc vật làm thực nghiệm mà bị mắng, nhớ cái lần hàn lạnh nhất, là lần đang muốn tìm bồ câu đưa thư cải giống thành bồ câu độc ‘có thể mang độc, thích cắn người’.
___
Báo hiệu của Thu Nhược Thủy xuất hiện đột nhiên như thế, ngoài dự liệu của Nhạc Huy. Tuy trên người đã mang theo dược khu trùng Thu Nhược Thủy cho, nhưng khi vào khu rừng, hắn vẫn cẩn thận uống giải độc hoàn mà mình chuyên môn phối chế để đối phó với độc của Thu Nhược Thủy.
Vào không bao lâu, liền phát hiện trên đất xuất hiện dấu vết rải rát của rắn con bò qua, mà sau đó là bò cạp đen đã biến dị vểnh đuôi đang bò tới bò lui trên tảng đá trên cành cây, đi tới nữa thì chỉ thấy từng đàn từng đàn nhền nhện con… Hải Nam Bổ Điểu Thù đều dùng tới, xem ra Thu Nhược Thủy thật sự có thù thâm với người tới a.
Học độc và học y dường như đều là oan gia ngõ hẹp, vì học đều là thứ giống nhau, mục đích sử dụng lại hoàn toàn khác nhau. Có thể lấy Nhạc Huy và Thu Nhược Thủy để nghiệm chứng.
Nhưng Nhạc Huy còn nhớ, hắn từng thấy qua tình hình Thu Nhược Thủy soi gương.
Nữ tử ai không thích đẹp? Ôm lấy gương soi đương nhiên là bình thường, nhưng nếu hắn cùng các đồng học khác trong Lục Mang Lâu nhắc tới chuyện này, những đồng học khác nhất định sẽ đại kinh thất sắc__ sắp đổi trời sao?
Quả nhiên, Thu Nhược Thủy thế này mà soi gương thì cũng căn bản không phải vì yêu cái đẹp, lúc ấy nàng đã là lão đại tuyệt đối xứng đáng của trúc xá tầng ba__ bản thân nàng chỉ là không chút tự giác về nó mà thôi.
Vì Nhạc Huy phụ trách quản lý thỏ trong trại thỏ bị Thu Nhược Thủy lấy đi làm ‘nghiên cứu’ (trên thực tế là nghiên cứu nên làm sao đổi giống thành thỏ có thể mang độc hơn nữa sẽ điên cuồng cắn người), Nhạc Huy quyết định đêm đó phải hoàn trả nhiệt liệt lại. Nhưng lén lút leo lên cửa sổ tầng ba, lại thấy Thu Nhược Thủy đang ngồi trên sợi thừng thắt hai đầu ở trong tường, vén tóc lên, nhìn vào gương soi tỉ mỉ nghiên cứu đi nghiên cứu lại. Trong túc xá không còn người nào khác, cũng liền tùy ý làm ra đủ các loại biểu tình… xong rồi, cuối cùng chọn được một nụ cười mỉm có thể là nàng tự nhận định nó âm trầm khủng bố nhất, liên tục luyện tập…
Khi đó Nhạc Huy liền cảm thấy, Thu Nhược Thủy thế này thật đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến hắn có cảm giác như đầu bị kẹp phải… vì thế hôm đó, kế hoạch phục thù của Nhạc Huy không thực hiện.
Đại khái là nghe được khí vị của ‘dược khu trùng’ trên người Nhạc Huy mang theo phát ra, các độc trùng đều tránh đi, trừng mắt nhìn hắn, ngây ngây không dám động. Hệt như lễ nghĩa nhường đường, khiến Nhạc Huy nảy sinh hảo cảm nhất định đối với những độc trùng này, thầm nghĩ khó trách Thu Nhược Thủy thà ngủ chung với tụi trùng tử này… nhưng mà, độc trùng lượng lớn như thế, Thu Nhược Thủy thế nhưng đều mang trên người sao? Hơn nữa còn suốt đường từ trong lâu mang tới đây? Nhạc Huy càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh, cho tới khi cuối cùng hắn thấy được Thu Nhược Thủy đang ngã ngồi dưới đất.
Nhạc Huy nghĩ cũng không nghĩ, phóng bước tới cạnh nàng, khom xuống bắt lấy cổ tay nàng, thuận tay bắt đầu chẩn mạch. Khi nhìn lại nàng, khóe môi chảy ra đường máu đỏ đậm. Một nữ nhân đan xen đỏ sậm ám đen tái nhợt như thế__ Nhạc Huy hít ngược một hơi, tuyệt đối là Thu Nhược Thủy khủng bố nhất mà hắn từng gặp.
Chẳng qua hình như không có trở ngại gì lớn, Nhạc Huy thở phào một hơi, từ mạch tượng có thể thấy, cũng chỉ là vấn đề gãy hai ba đoạn xương, xuất huyết trong ngực, nội tức hỗn loạn gần kề tẩu hỏa nhập ma mà thôi. (Tiêu chuẩn của Nhạc Huy học từ Bạch Long, chỉ cần không chết thì là vấn đề nhỏ…)
“Phát sinh chuyện gì?” Nhạc Huy hỏi, vừa từ thắt lưng lấy ra dược phấn các loại, bắt đầu phối chế dược vật tại chỗ.
Thu Nhược Thủy trừng trừng nhìn một điểm dưới đất, Nhạc Huy thuận theo ánh mắt nàng nhìn qua, là một con rắn nhỏ đen kịt, phần đầu bị dẫm bẹp, mềm nhũn nằm dưới đất bày ra hình trạng uốn khúc, dùng tư thế đáng thương mà chết. Mà xung quanh còn lan một lượng máu tươi lớn. Một di thể nam tính bị đánh bay treo trên thân cây không xa.
Lại tới rồi… Nhạc Huy nghĩ.
‘Học thuật phong tử’ mà Hoàng Linh Vũ nói đại khái chính là người như Thu Nhược Thủy, Nhạc Huy không phải lần đầu tiên thấy trạng thái Thu Nhược Thủy mất khống chế vì sự ‘qua đời’ của độc vật. Lần này lại là gì đây? Con rắn nhỏ mới nghiên cứu ra có thể dẫn phát chứng điên cuồng sao?
Thu Nhược Thủy lúc này mới hồi thần lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lương Tiểu Tiểu, ta nhớ kỹ hắn rồi. Cạm bẫy chỗ của hắn thế nhưng để lại khe hở, hơn nữa còn hướng về phía của ta.”
Thì ra lúc đó con rắn nhỏ còn cách Mạc Xán chừng ba thước, thì bị một người đột nhiên xuất hiện từ trên cây nặng nề rớt xuống đè dẹp, tiếp theo chính là liên tiếp vài người từ bên đó xuất hiện, không cần nghĩ, cạm bẫy của Lương Tiểu Tiểu cuối cùng vẫn là địch không lại nhiều người, dẫm tới dẫm lui cuối cùng bị bọn họ tìm được nơi yếu ớt nhất mà chạy thoát.
Còn về quỷ xui xẻo đè chết con rắn nhỏ, thì lại là bị cạm bẫy của Lương Tiểu Tiểu làm bị thương, mất máu quá nhiều mà nửa đường choáng váng, tới mức phạm vào đại kỵ của Thu Nhược Thủy, đương trường bị ném lên thân cây treo đó hứng gió, thuận tiện bị hạ mười mấy loại kỳ độc.
“Địch nhân đâu?” Nhạc Huy hỏi. Nhìn trước ngó sau một lúc, lờ mờ có thể thấy di thể thấp thoáng ẩn trong lùm cây bóng râm, một người chết nằm khá gần, trên da thịt chạm đất đều đã xuất hiện lốm đốm màu đỏ, đại khái là trúng độc dịch của Bổ Điểu Thù, phản ứng đông cứng ban đầu bị gia tăng nhanh chóng, hiện tại đã tiến vào tiến trình huyết nhục phân giải rữa nát.
Thật là nhền nhện đáng sợ, lúc nào đó phải mượn Thu Nhược Thủy hai con về nuôi thử mới được. Nhạc Huy nghĩ thế.
“Đều chạy về các hướng tìm đường ra rồi, trong đám người đến cư nhiên có bạch phát ma đầu Mạc Xán, hiện tại đại khái cũng đến được chỗ Hoàng đại rồi.”
“Vậy trước dùng những dược này đi.” Giao một hộp dược phấn hỗn hợp cho nàng, lại hỏi: “Cần nước không?”
“Không cần nước cũng uống được.” Thu Nhược Thủy nghiến răng hung tợn nói, thù hận của nàng hiện tại đã tập trung hết lên trên người chết đã đè chết ái sủng của nàng.
Nhạc Huy vừa chăm chú nhìn nàng uống hết dược, vừa vuốt lưng nàng cho thuận khí, nói: “Vậy mau trở về chút đi, cũng không chắc được lúc nào thì Lý Sảng mới có thể trở về.”
“Được.” Thu Nhược Thủy lấy hai cái hộp ra, một cái hộp dài bỏ con rắn nhỏ vào trong, cái hộp vuông khác thì đặt xuống đất, sau đó bắt đầu có nhền nhện nhỏ nhí bò vào trong, không bao lâu, nhền nhền đeo trên cây toàn bộ rớt xuống đất, bò rào rào tụ lại cái hộp.
Nàng sắc mặt âm trầm nói: “Chúng ta trở về thôi, đợi lát nữa tới thu chúng.”
Nhạc Huy gật đầu, nhịn không được nói với nàng: “Hiện tại ngươi như vậy, là khủng bố nhất mà ta từng thấy qua từ trước tới nay… khiến người ta cảm thấy từ sâu trong lòng tản ra hàn khí… nếu lia miệng cười lên, tuyệt đối là một mồm máu đỏ a.”
Thu Nhược Thủy ngây ra, nàng chưa từng nghĩ tới Nhạc Huy sẽ tán thưởng mình, hai người bọn họ không phải kế tục ân oán giữa các lão sư, trở thành oan gia đối đầu sao? Nhưng cũng chỉ ngây một chút, Thu Nhược Thủy cúi đầu, nói: “Nếu còn không đi thì sẽ trễ, ngươi còn muốn lĩnh giáo kỹ năng mắng chửi của Hoàng đại sao?”
“A!” Nhạc Huy khẽ nhũn chân, kéo Thu Nhược Thủy lên: “Vậy còn nói gì nữa, mau trở về thôi.”
Thu Nhược Thủy được hắn kéo chạy, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn chân thành nói: “Cảm ơn sự khen tặng của ngươi.”
Nhạc Huy thầm lắc đầu, nếu hắn dám nói những lời vừa rồi với nữ nhân khác một lần, bảo đảm sẽ bị giày cũ tất thối trứng thúi chọi chết.
Mạc Xán múa may trường tiên suốt đường, đông rẽ tây quẹo, bất kể có thấy độc vật xuất hiện không, đều cứ một trận càn quét điên cuồng rồi mới đi qua. Đi như vậy tuy an toàn, nhưng hao tổn nội lực. Đợi khi nàng ta ra khỏi phạm vi săn bắt của Bổ Điểu Thù, thì chân hầu như đã tê dại.
Lại thêm không bao lâu, trước mặt đột nhiên sáng bừng, xuất hiện trước mắt là một mảnh rừng trống khá rộng, đường hành quân cũng bắt đầu kéo dài từ đó. Ngay dưới một cành cây chính giữa mảnh đất trống, hoặc ngồi hoặc đứng ba người.
Một người trong số đó nằm trên đùi một người khác, chính là Mộ Dung Sí Diệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.