Tịnh Thủy Hồng Liên

Chương 182: Quần tộc di chuyển




Mộ Dung Bạc Nhai cười: “Ta tân tân khổ khổ làm cái ổ chăn này ấm áp lên, không phải để cho ngươi đá chăn ra.”
Hoàng Linh Vũ trở người, thoải mái sung sướng ngủ thật say, nào quản tới hắn nói gì.
Người khác đều quay mặt nhìn nhau, sau đó không biết là ai phát ra tiếng kêu, rồi tản ra, tự tìm nơi hợp ý mà ngủ, không có công phu để ý tới hai người họ thân thân mật mật. Chỉ có Thu Nhược Thủy có lương tâm, trước khi lên cây, còn cho Bạc Nhai một ổ Bổ Điểu Thù, để rải ngoài hai trượng quanh nơi dựng trại để đề phòng.
Sau khi an bài thỏa đáng, Bạc Nhai cũng chui vào thảm lông. Tuy là nóng, mặt đất hút hơi lửa đủ để duy trì hơi ấm rất lâu, thảm lông cũng rất mềm, nhưng trên người Hoàng Linh Vũ vẫn lạnh băng băng, Bạc Nhai cũng không cảm thấy nóng đổ mồ hôi. Hắn quay lưng ra ngoài, hai người trán kề trán, vô cùng thân mật.
Hoàng Linh Vũ cảm thấy ấm, thoải mái hít thở, vùi mặt vào trong lồng ngực Bạc Nhai. Cứ như vậy, cũng khiến Bạc Nhai cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chiến hỏa bùng nổ trở thành chuyện xa vời, trong mắt hiện tại, chỉ có một mảng an tĩnh.
Đây có thể coi là cảnh giới chuyên tâm nhất chí rồi, bất luận thân ở đâu, chỉ cần có Hoàng Linh Vũ ở bên cạnh, ánh mắt của hắn nhất định sẽ tập trung trên người y. Không biết trong mắt Hoàng Linh Vũ, hắn có thể chiếm phân lượng lớn cỡ nào đây?
Đêm khuya, vì mê dược của Nhạc Huy và độc vật của Thu Nhược Thủy, không cần có người canh chừng. Bạc Nhai ôm Hoàng Linh Vũ ngủ rất say.
Đầu óc đang ngủ say tràn đầy bóng tối tĩnh lặng. Đột nhiên tựa hồ có một mũi nhọn cảnh cáo đâm vào, kinh động Mộ Dung Bạc Nhai toàn thân căng chặt giật nẩy, cảnh giác mở mắt ra, phát hiện không hề có nguy hiểm tồn tại.
Lửa đã tắt hẳn, trong ánh sáng trăng sao, có thể nghe thấy rõ ràng trong ngọn núi rất xa truyền tới tiếng vượn hú, chỗ gần thỉnh thoảng cũng có tiếng cú rúc vang.
“Bạc Nhai? Ngươi nghe thấy cái gì sao?” Thanh âm của Sí Diệm vang lên trong bóng đêm, rất nhẹ rất nhỏ.
“Ân.”
Tiếp theo là Thu Nhược Thủy: “Hình như có người đang cầu cứu.”
“Ta đi xem thử.” Nhạc Huy nói.
“Ta cũng đi.” Lương Tiểu Tiểu nói.
Hoàng Linh Vũ động động, khàn giọng ho vài cái, mới nói: “Cố gắng đừng dây vào.”
“Hiểu được.”
“Ngươi yên tâm, ta đi cùng họ.” Sí Diệm nói.
“Ta cũng đi cùng.” Cao Quản nói tiếp.
“Đợi đã, đội túi tránh nhện vào. Trong đó có khí vị của nhện vương, Bổ Điểu Thù sẽ không tấn công các ngươi, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thể tiện cho ta theo tung.”
Một chuỗi đối thoại hoàn thành trong bóng tối, sau đó lại hồi phục về an tĩnh. Sí Diệm vốn sở trường dạ hành, Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu cũng là tài năng xuất chúng trong Lục Mang Lâu, đi rừng cũng không phát ra tạp âm.
Nhưng chỉ qua một khắc bên phía khu rừng xuất hiện ánh lửa, khiến người lưu lại nảy sinh hiếu kỳ và bất an không thể xem nhẹ, ngay cả Thu Nhược Thủy cũng nắm chặt ổ nhện, chuẩn bị hễ phát hiện tình huống không đúng, sẽ lập tức phóng hùng nhện ra truy theo mùi vị.
Lại qua khoảng chừng thời gian một bữa cơm, ánh lửa lớn dần, mọi người mới biết là cây đuốc trong tay Lương Tiểu Tiểu. Trên lưng Mộ Dung Sí Diệm cõng một người đầy máu, Nhạc Huy đi theo bên cạnh cùng trở về.
“Chuyện gì vậy?” Mộ Dung Bạc Nhai hỏi thay Hoàng Linh Vũ.
“Không biết là hộ săn nào bố trí cạm bẫy, người này ngã vào.”
“Nhiều máu như thế…” Thu Nhược Thủy cũng có chút khẩn trương.
“Không phải của người này, gia hỏa này mạng tốt, chỉ gãy chân, phần cạnh mông bị trúc đâm xuyên một khoảng. Máu này là do con hổ đuổi theo gia hỏa này cùng rớt vào hố bẫy.” Lương Tiểu Tiểu nói, “Đợi lát nữa ta đi lột da hổ làm hổ cốt, chỉ đáng tiếc da hổ bị xuyên ba bốn cái lỗ.”
“Vậy cũng được?” Thu Nhược Thủy chấn kinh.
Nhạc Huy nói: “Nếu không phải vừa đánh hổ vừa chạy, gia hỏa này cũng không tới mức không nhìn rõ dấu hiệu nhắc nhở mà hộ săn lưu lại, dẫm lên hố bẫy.”
Mọi người chuyển mắt nhìn sang gia hỏa không biết là mệnh tốt hay là mệnh không tốt kia, mới phát hiện đây là một nữ tử thân thể cao to.
Mộ Dung Bạc Nhai di lên một tiếng quái dị, an bài Hoàng Linh Vũ tốt xong, mới chui ra khỏi thảm lông, lại gần nhìn nữ tử đó.
“Thế nào, đổi khẩu vị hả?” Sí Diệm trêu chọc hắn, “Ngươi từ lúc nào cũng thích nữ tử rồi.”
“Là nàng ta!”
“A?” Mọi người đều ngốc lăng, Sí Diệm cũng vậy, không ngờ Bạc Nhai thật sự có gian tình với khách nhân gặp nạn này.
“Sao lại dùng biểu tình đó nhìn ta. Ta thấy đầu óc các ngươi toàn bộ đều hỏng rồi, lẽ nào quen biết một người thì nhất định phải có quan hệ không bình thường nào đó với nàng ta sao.”
“Không phải không phải, ngươi tiếp tục đi.”
“Ta từng gặp qua nàng ta trong Bạch Y giáo, quả thật chính là người Tây Thương.” Bạc Nhai nói.
“A?”
“A cái gì mà a, Sí Diệm, chẳng lẽ ngươi vẫn còn kỳ thị gì nữa sao? Ta chưa nói với ngươi đi, thật ra bản thân ngươi cũng là người Tây Thương.”
“Cái này, thật ra ta biết.” Sí Diệm nói, “Bạch Y giáo không phải đã không còn tin tức gì rất lâu rồi sao? Sao đột nhiên lại lòi ra một người.”
“Ngươi biết?”
“Sao ta có thể không biết.”
“Ngươi biết vậy còn đại phản cảm với người Tây Thương như thế làm gì, quả thật là gây ác khắp nơi.”
Sí Diệm ủy khuất cực điểm, phẫn hận nói: “Ta làm sao biết phải làm gì, dù sao thì ta tác ác đa đoan, ngươi cứ thế thiên hành đạo, đem ta đi chính pháp là được rồi. Ta cũng sẽ không phản kháng, ngoan ngoãn vươn cổ chịu chết, ngươi vừa lòng chưa!”
Hoàng Linh Vũ bật cười: “Sí Diệm có văn hóa hơn ca ngươi nhiều lắm, trong một câu đã ném ra bốn năm thành ngữ, loại lão đại không văn hóa như Bạc Nhai này đã sắp bị túi sách của ngươi đập choáng rồi.”
Sí Diệm đắc ý liếc huynh trưởng một cái, dễ dỗ dành như thế, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Trong lúc nói chuyện, Thu Nhược Thủy đã giúp nữ tử đó xử lý xong vết thương, nữ tử lúc này mới kinh hồn bất định, cuối cùng có thể hơi chuyển lực chú ý sang tình hình xung quanh.
Nơi giáp ranh chỗ tối không người, mọi người sớm đã tẩy sạch lớp dịch dung, vì thế nàng thấy được quả thật là muốn hoa cả mắt, nhất thời không biết nên đặt ánh mắt ở chỗ nào mới thích hợp. Chịu đựng nửa ngày cuối cùng cũng nói ra một câu: “Bà nội ơi, lão nương hôm nay mới biết cái gì gọi là mỹ nhân.”
Á khẩu không nói nên lời.
“Bạc Nhai, lẽ nào trong Bạch Y giáo toàn bộ đều là ‘nữ trung hào kiệt’ giống hệt Nhiếp Vô Nương thế này sao.”
Bạc Nhai ho khan mấy tiếng, lúng túng nói: “Nhiếp Vô Nương nhân trung long phượng, độc nhất vô nhị… còn về vị nữ hiệp này, ta dám bảo đảm, cũng là độc lập độc hành, trong giáo tuyệt đối không phải ai ai cũng vậy.” Tuyệt đối không thổ bỉ như vậy… trong lòng hắn bổ sung.
Thì ra từ khi nhiều nước khai chiến, nữ tử này trong lúc bôn ba đã bị phân tán với những giáo chúng khác, trước đó trong một thành trì thấy có mật ngữ liên lạc của giáo hữu lưu lại, được biết Bạch Y giáo đã hoàn toàn dời khỏi trung nguyên, di chuyển về phía tây bắc tìm kiếm ‘nơi được cho phép’ không có chiến tranh trong truyền thuyết.
Sau khi nàng biết tin, liền một đường chạy về hướng tây bắc. Vì thân có võ công cũng không có bị tổn thương lớn gì, chỉ là trong cánh rừng kia gặp phải con hổ còn lọt hố bẫy.
Vội vội vàng vàng giao kẻ bị thương cho người khác xử lý, Mộ Dung Bạc Nhai nhanh chóng trở lại bên cạnh Hoàng Linh Vũ, lần này hắn đưa lưng về đống lửa, hoàn toàn cản trở người khác ném ánh mắt về hướng Hoàng Linh Vũ.
“Ta mới nói vài câu, ngươi đã lúng túng rồi sao?” Hoàng Linh Vũ thấp giọng chế nhạo hắn.
“Thanh âm cũng khàn rồi, nghỉ ngơi cẩn thận đi, đừng để ý bọn họ.”
“Ân, ta nghe ngươi vậy. Không dễ gì mới giúp bọn chúng có thể độc lập đảm đương một mặt, có vài chuyện cũng nên để bản thân chúng làm chủ mới được.”
“Vậy thì không cần nhiều lời nữa, ngủ đi ngủ đi, nếu cảm thấy ồn, ta giúp ngươi bịt tai.”
“Không cần, ôm ta là được.”
Yên tĩnh một khắc, Hoàng Linh Vũ đột nhiên lại nói: “Ngươi nói Tiêu sư phụ có phải cũng đến tây bắc không?”
“Hành động di dời giáo chúng, hắn khẳng định sẽ tự thân đi trước.”
“…”
“Thế nào?”
“Né tránh chiến trường, liền thật sự sẽ không có chiến tranh sao?”
“Họ né là chuyện của họ, ta đánh là chuyện của ta, tóm lại phải có người lưu lại mảnh đất này mới được a. Ngươi không phải từng nói sao, phải tôn trọng chọn lựa của người khác, cho dù thật ra ngươi không tán thành.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn cảm thấy giống như bị vứt bỏ vậy.”
“Vứt bỏ cái gì, ngươi không phải còn có ta sao. Nói thế không sợ bị ta ôm hận trong lòng, mượn cớ trừng phạt hả?’
Hoàng Linh Vũ nghe ra vài đầu mối, mắt nhảy nhảy, nhướn mày cười, nói: “Mượn cớ ‘trừng phạt’, ta thật muốn xem thử ngươi có thủ đoạn gì tốt có thể trừng phạt được ta!” Bộ dáng đó dường như thật sự rất trông đợi, khiến Mộ Dung Bạc Nhai bị trêu chọc cho tâm trạng thất thường nguyên cả đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.