Trình Bình suốt đường trầm mặc không nói đột nhiên hỏi Bạc Nhai: “Ngươi không theo bọn họ sao? Nghe nói ngươi cũng là người Tây Thương, ta nhớ khi
chúng ta vừa tới Sài Đô, chuyện này đã lan truyền rất rộng. Dù sao vẫn
có không ít người xem Tây Thương tộc là dị loại, cứ rời khỏi trung
nguyên, theo bọn họ tới biên thùy, có lẽ còn có thể sống tự tại hơn một
chút.”
“Mỗi người đều có lựa chọn của mình mà, bọn họ rời khỏi
đây ta có chút tiếc nuối, và không thể tiễn biệt họ. Nhưng sống ở đây
cũng rất tự tại, ai dám khiến ta không tự tại, ta cho kẻ đó mở mắt.”
Trình Bình cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng, thở phào một hơi như được an ủi: “Không hổ là Bạc Nhai! Nói thật, nếu ngươi dẫn Hoàng đại
đi, chúng ta sẽ không biết phải làm thế nào nữa!”
Nhạc Huy hiểu
rõ trong lòng nói: “Ta thấy Tây Thương tộc này thật sự là dân tộc kỳ dị, cho tới nay những người ta gặp toàn là nam sinh nữ tướng, nữ sinh nam
tướng, chẳng lẽ sau khi thành thân, cũng là ‘nữ chủ ngoại, nam chủ nội’
sao?”
“Cái này ta cũng chưa nghe nói qua.” Lý Sảng liếc mắt nhìn
người được ôm kín kẽ trong lòng Bạc Nhai, nói: “Đợi Hoàng đại dậy rồi
hỏi thử xem?”
“Ta thấy không được, cho dù y thành thân, cũng sẽ không tồn tại vấn đề ‘nữ chủ ngoại’, vì y căn bản là một nam nhân.”
“Nói cũng đúng, đích thật không có giá trị tham khảo.”
Mộ Dung Sí Diệm không nghe lọt nữa, quay đầu qua hung ác nói: “Không cho
phép các ngươi cười, căn bản không phải như vậy. Mẫu thân của ca ca rất
dịu dàng cũng rất xinh đẹp, nữ tử Tây Thương cũng không phải toàn bộ là
nam nhân bà. Ca ca cũng không phải nam sinh nữ tướng!” (*Nam nhân bà:
Tomboy, là nữ nhưng lại có tích cách theo xu hướng nam nhiều hơn)
“Trời ơi! ‘Ca ca’, ‘ca ca’… linh hồn của ta sắp nhũn rồi!” Lý Sảng khoa
trương cảm thán, dẫn tới ánh mắt tức giận cùng lúc của Cao Quản và Mộ
Dung Sí Diệm, hắn thấy vậy lập tức chộp ngay thời cơ, quyết đoán la lớn
“Anh hùng ta mạng”, xong lập tức vỗ ngựa chạy xa.
Mộ Dung Bạc
Nhai mặc bọn họ ồn ào, dù sao ở đây không ai dám ức hiếp Sí Diệm, cho dù dám ức hiếp, thì có ai có thể đạt được tốt lành gì trong tay đệ đệ
cường hãn như thế. Cúi đầu nhìn Hoàng Linh Vũ, y được đặt ngang trên
lưng ngựa, dựa vào tay hắn, đang ngủ rất ngon.
Cùng là tộc nhân,
Nhị Nương chỉ được gặp một lần, liền lại lập tức chia tay, mà Tiêu sư
phụ cũng đã đi thật xa, từ nay về sau sẽ đối diện với một cuộc sống
khác. Nhân sinh tương ngộ luôn là như vậy, tụ lại một chỗ rất nhanh lại
sẽ tan rã, người có thể lưu lại lâu dài bên cạnh, có thể có bao nhiêu
đây.
__
Lần này rời khỏi Nam Vương quân, gặp người có thể
coi là thần bí nhất trong Hắc Vũ Kỳ, thậm chí do Hoàng đại ra mặt thuyết phục hắn, khiến hắn tạm thời chuyển đổi lập trường, đồng ý không cùng
Bạch Vũ Kỳ liên thủ khiến Nam Vương quân chìm vào cảnh trước sau thọ
địch, nhìn mặt ngoài, là đã khá thành công.
Nhưng mà mọi chuyện không nhẹ nhàng như đám tiểu bối đã nghĩ.
Gần tối, Mộ Dung Bạc Nhai vẫn như thường thổi còi để chim ưng có thể định
vị. Bất thường ở chỗ, lần này hắn nhận được truyền tin phi ưng tới từ
Nam Vương quân. Khi mở ống thư, chỉ nhìn lướt qua sắc mặt liền trầm
xuống.
Trình Bình nhận lấy ống thư hắn đưa, đọc lên: “Nam Hàn
phái năm vạn cấm vệ quân chi viện Bạch Vũ Kỳ… thật hung, không ngờ lại
rút hết toàn bộ lực lượng thủ thành vệ đi.”
Lý Sảng nói: “Đích
thật là hung, theo như trang bị tinh nhuệ của cấm vệ quân, cho dù trọng
kỵ binh cũng có thể đi hơn ba trăm dặm trong một ngày. Hiện tại chúng ta chỉ có Trác tướng quân chống đỡ, chỉ sợ sẽ bị đánh cho trở tay không
kịp.” Thứ hắn học trong Lục Mang Lâu chính là phân tích và dự đoán tình
hình chiến trận, đối với tình huống và năng lực quân sự của các nước,
hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Mộ Dung Bạc Nhai cắn môi suy nghĩ,
mặt lộ vẻ khó coi nhìn Hoàng Linh Vũ đang được bọc trong thảm lông mềm
mại. Cuối cùng nặng nề lắc đầu, đại khái là đang phủ định phương án vừa
mới hình thành trong lòng.
Sí Diệm đi tới, vì phát giác được tình hình không giống bình thường, cũng không còn mang thần sắc hưng phấn
nhẹ nhõm mới nãy nữa, do dự hỏi: “Ngươi dự định thế nào?”
“Dắt hai con ngựa trống ra cho ta.” Hắn nặng nề nói.
“Ngươi cứ đi như thế?”
“Ân. Nhạc Huy, dù sao ngươi cũng ở đây, cứ cho ta một chút dược trị thương
phòng thân, Tiểu Thu cho ta một chút dược phòng độc__ Nếu có độc dược
nào tốt, cho ta một chút càng hay.”
Sí Diệm vẫn truy vấn: “Vậy y làm sao đây?” Vừa nói vừa chỉ Hoàng Linh Vũ.
Mộ Dung Bạc Nhai dừng bước, do dự nhìn người đó, nhưng chỉ nhìn một cái rồi quyết tâm quay đầu đi: “Các ngươi chăm sóc y.”
Chuẩn bị công tác rất ngắn gọn, vốn dĩ đã không dở bỏ trang bị xuống khỏi
ngựa. Giờ đổi một con ngựa trống, lập tức có thể lên đường. Nhưng những
chuyện đơn giản này đều giao cho người khác xử lý, Mộ Dung Bạc Nhai lặng lẽ đứng trước Hoàng Linh Vũ, mặt của y được giấu trong thảm lông mềm
mại, căn bản không biết lần ly khai sắp tới.
Bạc Nhai chậm rãi
khom xuống, vén tóc rũ trước trán y lên, nói nhẹ vào tai y: “Tựa hồ mỗi
lần vào lúc ly biệt, đều vào lúc đầy ánh hoàng hôn, chỉ là lần này là ta chủ động đi trước. Thật là phong thủy luân lưu chuyển.” Nói xong, lại
nhìn y một lát, dịu dàng hôn lên má y, rất lâu không ly khai.
Chân mày thon dài của Hoàng Linh Vũ nhẹ động đậy, nhưng khí tức khiến y an
tâm này không đánh thức y. Khi Bạc Nhai đứng lên, thấy khóe môi y còn
hơi cong lên, tựa hồ xúc cảm đó khiến y cảm thấy vui sướng. Nhịn không
được búng búng cánh mũi y, thấp giọng mắng: “Đồ heo con nhà ngươi, như
vậy cũng ngủ được.”
Những người khác tự làm chuyện của mình, thấy bọn họ như vậy, đều nhịn không được bật cười, cũng để mặc họ thân thiết trước khi ly biệt. Chỉ có Trình Bình biết rõ chuyện phân phân hợp hợp
giữa họ, mới hơi cảm thấy chua xót.
“Trình lão sư, cho ta đi theo đi.” Lý Sảng nói: “Cũng có thể giúp đỡ.”
“Ngươi nghĩ kỹ rồi? Cấm vệ quân không phải dễ đối phó như thế.” Trình Bình
nói: “Nam Hàn cấm vệ quân có gần một thành là do đích thân ‘Kim Văn
Quảng’ dẫn dắt. Nói ra, Kim Văn Quảng phong sinh thủy khởi, cũng vì hắn
đã nâng cao năng lực của cấm vệ quân rất nhiều.”
“Ta đương nhiên biết sự lợi hại của cấm vệ quân. Cho nên mới đề nghị cùng đi, như vậy cũng có chút tác dụng.”
“Ngươi là người cần võ công không võ công…”
“Hoàng đại từng kể với ta câu chuyện của một tướng quân, vị tướng quân đó hầu
như cũng là bất khả chiến bại, cả đời không bại trận nào, nhưng hắn ngay cả vũ khí cũng không biết dùng. Danh ngôn của vị tướng quân đó là__ Khi tướng quân suy đồi tới mức phải đích thân tự vệ, quân đội cũng cách hủy diệt không xa nữa.” Lý Sảng nghiêm túc nói: “Võ công dù có cao cường
nhưng cũng không thể địch lại bức tường người hơn trăm kẻ, ta có thể làm được chính là không để bản thân rơi vào cảnh ngộ nhất định phải dùng vũ khí tự vệ.”
Tới tối, đại khái là vì mất đi nguồn nhiệt bên cạnh, Hoàng Linh Vũ cảm thấy không thích hợp cuối cùng cũng tỉnh lại. Nỗ lực
mở mắt ra, phát hiện đốm lửa cách mình không xa. Mãi một lúc sau, mới
đột nhiên phản ứng lại. Y kinh ngạc mở to mắt, phát hiện ngủ đối diện
mình là Sí Diệm, cẩn thận dán sát vào trước người y, nhưng không giống
Mộ Dung Bạc Nhai luôn ôm chặt y. Y di chuyển ánh nhìn khắp nơi, quả
nhiên không thấy người đáng lý nên ở cạnh mình.
Một dự cảm bất an bắt đầu lan tràn trong lòng, cho dù vẫn còn cảm giác ngái ngủ làm nhiễu loạn suy tư, nhưng chỉ hơi nỗ lực đã có thể giả tưởng được động hướng
đại khái.
Không phải không tin vào năng lực của Mộ Dung Bạc Nhai, nhưng đột nhiên ly khai như thế, rốt cuộc cũng hơi bất thường. Nếu là
tình hình bình thường, thì dù sao hắn cũng đã nói với y một tiếng rồi
mới đi.
Sí Diệm tuy ngủ rất ngon, nhưng động tĩnh của người bên
cạnh hắn vẫn để ý, không tới nửa khắc đã tỉnh theo. Thấy Hoàng Linh Vũ
đang mở to mắt không biết nghĩ cái gì, Sí Diệm cũng tỉnh hẳn người,
không biết nên làm sao giải thích với y tình trạng hiện tại, chỉ có thể
kéo kéo tay áo Hoàng Linh Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Hoàng Linh Vũ quay đầu, thấy chính là Sí Diệm như vậy, thấy đối phương dùng
ánh mắt lo lắng nhìn mình, cũng cảm thấy áy náy, nên ôn hòa nói: “Ngươi
đang nhìn cái gì?”
“Vậy ngươi lại đang nhìn cái gì?”
“Sí Diệm, ngươi nói đi, ca ngươi đi đâu rồi?”
Mộ Dung Sí Diệm lầm bầm nửa ngày, tuy trước đó đã được mọi người chỉ dẫn,
bảo không thể nói ra những gì khiến Hoàng Linh Vũ lo lắng, nhưng lúc này đối diện với khí thế ào ào bức người của Hoàng Linh Vũ, hắn làm sao
cũng không nói dối dược, vì thế một năm một mười nói thật sự việc ra.
Nghe xong, Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy buồn bực tức giận, chống người đứng lên.
Mà lúc này, những người khác cũng đã nghe được động tĩnh, trước sau đều
thức giấc. Trình Bình đi tới gần đè Hoàng Linh Vũ xuống, nói: “Lúc này
ngươi có làm gì thì cũng đã trễ nửa ngày rồi, huống hồ bọn họ chọn ngựa
tốt nhất, khoái mã tốc hành. Ngươi có muốn đuổi theo thế nào cũng không
thể đuổi kịp tốc độ của họ.”
Hoàng Linh Vũ cười khổ nói: “Ta tự
nhiên biết năng lực của ta có hạn, cho nên không định đuổi theo bọn họ.
Tuy không muốn dùng tới lực lượng của Lục Mang Lâu, nhưng vạn sự luôn có nặng nhẹ chậm khẩn__ Trình Bình, đốt lửa truyền tin, bảo người của Lục
Mang Lâu lập kết lại.”