Mười mấy ngày liên tục lên đường, nhưng lại không biết Mộ Dung Bạc Nhai đi
tới đâu. Trận tuyến đối kháng của quân đội Nam Vương không ngừng di
chuyển, trước đây là vì để Bạch Lang Vương bị bức vào tuyệt cảnh, mà
hiện tại, lại là vì chạy trốn vòng bao vây do cấm vệ quân Nam Hàn hình
thành.
Đợi khi đoàn người Hoàng Linh Vũ gặp được tiếp ứng của
quân dưới trướng Trác Kiếm, Mộ Dung Bạc Nhai đã dẫn quân đội khốn thủ ở
Sài Đô, mà dân cư trong đô đã di dời tới khu núi xung quanh đó.
Nhiều ngày liền bôn ba, Hoàng Linh Vũ vốn đã có phần không chống đỡ nổi hiện
tại càng như tuyết pha sương, có lúc xe ngựa lắc lư, y cũng thở không
nổi, nhưng tất cả những thứ này đều bị ý chí bướng bỉnh áp chế.
Cho dù lo lắng, nhưng người khác đều đặt cược hết trên người Nhạc Huy, chỉ
có trong lòng Nhạc Huy càng lúc càng lo lắng, hắn không cách nào khống
chế được hành động đã chìm vào điên cuồng của Hoàng Linh Vũ.
Cho
dù như thế, Nhạc Huy vẫn rất tận trách trách nhiệm của một đại phu, mỗi
lần sau khi thăm bệnh, đối diện với những sự hỏi han của người khác, hắn chỉ đáp bằng một nụ cười hoàn toàn tự tin, an ủi nỗi lo của đồng học.
Quyết tâm của Hoàng Linh Vũ, hắn không cách nào ngăn cản, vì hắn cũng có người muốn trân trọng, nếu người đó gặp phải khốn cảnh hiện tại, hắn
nhất định cũng sẽ không cho phép bất cứ ai cản trở hành động của mình.
Nếu bọn họ tạo nên trở ngại, chỉ sợ Hoàng đại sẽ không chút do dự bỏ bọn họ lại, sau đó một mình lên đường. Nhất định như vậy, vì… đây là Hoàng đại của họ a, vẫn luôn có ý kiến xem thường thế tục, một mình bước đi trên
con đường mình đã nhận định.
Tối hôm nay, cách Sài Đô còn một ngày khoái mã, chuyện càng thêm nghiêm trọng.
Nhạc Huy bị tiếng kêu lớn của Mộ Dung Sí Diệm làm giật mình tỉnh, đây là nhà dân tạm trú, vì thôn dân gần đây đã dọn đi hết, cho nên cho dù vào ở,
cũng không cần phải chào hỏi với ai. Khi bọn họ vội vàng đi vào gian
phòng nhỏ của Sí Diệm và Hoàng Linh Vũ, Hoàng Linh Vũ đông cứng nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng giống như huyết dịch toàn bộ tràn lên, nhưng
hơi thở lại mỏng manh tới mức dò cũng không thấy.
Tay chân Nhạc
Huy lạnh như băng, đây là triệu chứng hắn chưa từng thấy, vội rút chủy
thủy đưa tới trước mũi y, trên lưỡi dao sáng bóng xuất hiện hơi sương
tuy khó thể phát giác nhưng đích thật có tồn tại__ cũng may, vẫn còn
thở.
Hơn nửa canh giờ sau, Hoàng Linh Vũ mới hồi phục khỏi tình
trạng như nằm ác mộng, hơi thở đều đặn, sắc mặt đỏ máu cũng lui xuống,
mắt mở ra.
“Ngươi ngay cả mạng cũng không cần nữa sao?” Nhạc Huy hỏi.
Hoàng Linh Vũ áy náy đưa mắt nhìn những người xung quanh, sau đó lắc đầu,
đuổi người khác ra ngoài, chỉ để lại Nhạc Huy. Thần sắc y bình tĩnh,
trên mặt không có vẻ thống khổ, còn mang theo sự hồng nhuận huyết sắc,
nhưng Nhạc Huy từ mạch tượng có thể biết được, thực trạng của y tuyệt
đối không nhẹ nhàng tự tại như biểu hiện bên ngoài. Ngay cả công hiệu
của dược vật cũng dần biến mất, chân khí chưa thể hoàn toàn dung nạp
trong khí mạch đã trào dâng tới mức không thể khống chế, cho nên mới thể hiện ra sắc mặt khỏe mạnh quá mức như vậy…
“Cứ theo cách làm của ngươi, là không có đường sống.”
“Ý chí của ta tuyệt đối sẽ không để cho ta chết dễ dàng.”
Nhạc Huy không biết phải nói gì, thật sự có kỳ tích này. Có người bị thương
rất nặng, dưới tình trạng người khác nghĩ sẽ phải chết không cần nghi
ngờ, nhưng lại cưỡng ép bản thân chống đỡ không đứt khí. Nhưng kỳ tích
dù sao cũng là kỳ tích, hắn căn bản không biết kỳ tích này có thể phát
sinh trên người mà hắn rất xem trọng không, không biết Hoàng đại có thể
đợi đến khi giải cứu được người quan trọng của y không.
“Ngươi thật sự xem trọng hắn như thế, đáng để dùng mạng đánh đổi?”
Hoàng Linh Vũ rất ôn hòa nhìn Nhạc Huy, qua một lúc, cho tới khi Nhạc Huy
không nhịn nổi, mắt bắt đầu đỏ lên, y mới mỉm cười nói: “Không cần lo
lắng cho ta, chỉ cần có thể tới đó, rất nhanh có thể kết thúc. Chỉ cần
nửa tháng, cho ta thời gian nửa tháng.”
“Nửa tháng? Ngay cả năm ngày ngươi còn chống không nổi!” Nhạc Huy lớn tiếng gầm lên.
“…”
“Giao cho chúng ta, được không? Chúng ta cũng không phải là tiểu hài tử cái gì cũng không biết nữa.”
Hoàng Linh Vũ cười ha ha.
“Có gì đáng cười chứ.” Nhạc Huy nghẹn ngào, nỗ lực để mình không quá mất khống chế.
“Trưởng thành rồi, cánh đã cứng rồi sao?” Y nói, dịu dàng xoa cánh tay Nhạc Huy đang đặt trên cổ tay mình, “Ta đương nhiên cần sự giúp đỡ của các
ngươi. Tin ta, cũng tin vào năng lực của các ngươi, ta và các ngươi bên
nhau, quyết không tới mức mất mạng.”
Nhạc Huy cảm thấy bản thân
từ nhỏ tới lớn, chưa từng phải chịu ủy khuất thế này. Người hắn xem
trọng cũng rất xem trọng hắn, nhưng lại hạ quyết tâm không nghe theo ý
kiến của hắn. Nếu y thuật tốt hơn nữa thì tốt rồi, nếu trước đây hắn
thêm sức nỗ lực khắc khổ tích lũy dược thương thì tốt rồi, như vậy hắn
khẳng định sẽ có thể giúp được Hoàng Linh Vũ hoàn thành hy vọng của y.
Bạch Long lão sư từng nói với họ, làm một y giả, cảnh giới cao nhất chính là xem nhẹ thần phật, chỉ dựa vào y thuật của mình đã đủ để khiến Diêm
Vương thoái lui, khiến Vô Thường vỡ mật. Hiện tại phát hiện thì rõ ràng
đã trễ, chỉ có thể cầu trời cao thương xót.
Rõ ràng, hắn vẫn không phải là một y giả xứng danh, nên mới cần thần phật lắng nghe.
“Vậy thì, nếu ngày mai có thể hội họp với binh lực hậu cần Nam Vương quân, chỉ cần mười bốn ngày, thế nào?”
Nhạc Huy cắn chặt môi, khí tức không ổn trừng mắt nhìn Hoàng Linh Vũ, giống
như muốn xé nát người này ra, để tránh nhìn thấy phiền lòng.
“Mười ba ngày?”
“Mười ngày, nhiều nhất là mười ngày! Nếu còn dám đòi ta thêm nửa canh giờ,
không, cho dù một khắc, ta cũng sẽ đánh ngất ngươi rồi mang đi!” Hắn gầm lớn với y, rồi khẩn cấp quay người lao ra ngoài.
Bên ngoài nhà dân, trong hắc ám, vài đồng học của hắn đang đứng.
Ai nấy đều trầm mặc, ngây ngây, đợi chờ hắn giải thích__ Tranh chấp vừa
rồi kịch liệt như thế, đến mức tất cả mọi người đều không thể bỏ qua.
Thấy những đồng học cùng chịu khổ nạn, nước mắt Nhạc Huy lập tức tuông xuống.
Thu Nhược Thủy thở dài, yên lặng đi tới, vươn tay ôm hắn. Nàng với thân
hình cao bằng Nhạc Huy kéo mắt hắn đè lên vai mình, vì có thể hiểu được
sự chua xót trong đó. Bạch Long lão sư từng nói, người bệnh khó cứu trị
nhất chính là thân nhân của mình, vì làm sao cũng không thể nào chịu
đựng được khi thấy họ thống khổ. Áp lực trong đó, không phải người ngoài có thể hiểu được.
Lương Tiểu Tiểu cũng đi tới, vỗ nhẹ lên vai
Nhạc Huy. Hôm nay hắn cuối cùng cũng biết tình trạng của Hoàng đại
nghiêm trọng vô cùng, trong lòng nặng nề tới mức muốn ngã xuống, càng
khỏi nhắc tới Nhạc Huy đã phải che giấu tình trạng. Hiện tại chắc Nhạc
Huy cũng không thể chịu đựng được áp lực tích lũy nữa, cho nên mới dung
túng bản thân để lộ thần sắc tuyệt vọng trước mặt người mình tín nhiệm.
Trình Bình dựa vào thân cây trồng trước nhà dân, từ khi Nhạc Huy vào đó hắn
đã ở đây, cũng là người biết được tình hình Hoàng Linh Vũ sớm nhất. Hắn
châm tẩu thuốc, ánh lửa ấm áp như vì sao lấp lóe trong bầu trời đêm, hít thật sâu một hơi.
Tuy khí lưu nóng cháy và nghẹn thở đang trào
dâng trong ngực. Là mùi khói hắn chán ghét cực độ, cũng rất ít khi tiếp
xúc này. Nhưng chỉ có thứ khiến hắn chán ghét như thế, mới có thể chuyển dời tâm trạng bạo nộ lúc này của hắn.
“Trình lão sư?” Thu Nhược
Thủy đi tới gốc cây hỏi hắn. Trên thực tế, nơi Trình Bình ngồi cũng chỉ
cao bằng một người, hoàn toàn không có ý định che giấu bất cứ ai.
“Các ngươi muốn thế nào? Hiện tại đánh ngất y rồi mang đi sao?”
Mấy người trẻ tuổi đều không nói.
“Nếu không có các ngươi, một mình y không thể nào trong thời gian ngắn như
thế giải cứu được nguy cơ của Nam Vương quân. Nếu không có y, dựa vào
sức mạnh của các ngươi cũng khó thể thực hiện.” Trình Bình nói. “Nếu chỉ là Mộ Dung Bạc Nhai, ta có lẽ sẽ toàn lực ngăn cản y đi mạo hiểm, nhưng lần này, ngay cả Lý Sảng cũng đều bị cuốn vào chiến cục rồi.”
“Ta biết.” Nhạc Huy nghiến răng nói, “Ngày mai phải hội họp với người cần gặp, sau đó, mười ngày, chỉ mười ngày!”
Giống với kế hoạch, quân hiệu Trác Kiếm phái đi chỉ thị chuẩn xác vị trí của
Mộ Dung Nam Cẩn. Thời gian này đủ để Hoàng Linh Vũ hiểu rõ chuyện phát
sinh gần đây.
Từ sau khi cấm vệ quân gia nhập chiến cục, quả
nhiên lập tức hình thành ưu thế nghiêng về một bên. Tinh kỵ binh trong
quân thậm chí từ bỏ tọa kỵ, gia nhập vào hàng ngũ dạ tập ám toán, trong
Nam Vương quân có không ít quân quan hạ cấp bị thảm sát. Chiến tuyến rất nhanh đã sắp bức gần Sài Đô.
Chính vào lúc này, Mộ Dung Bạc Nhai và Lý Sảng trở về, chiến thuật kỳ dị kéo dài tốc độ Nam Hàn quân tiến
công Sài Đô. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cái giá để khiến bình dân phụ
cận Sài Đô di dời chính là, bọn họ và năm ngàn quân binh khốn thủ tại
Sài Đô.
Sau ngọ, Hoàng Linh Vũ gặp Mộ Dung Nam Cẩn trong một sơn
cốc ẩn mật. Nam Vương quân mấy vạn tướng sĩ tập kết tại đây, hạ cờ thu
trống, lặng lẽ chờ thời cơ phản công.
“Đã lâu không gặp.” Mộ Dung Nam Cẩn nói, mấy chục ngày ở chung trước kia khiến bọn họ có thể coi
như đã thành bằng hữu, càng huống hồ chính giữa còn có Mộ Dung Bạc Nhai, cho dù không có tận mắt thấy được bản lĩnh của Hoàng Linh Vũ, Nam Cẩn
cũng đã có đủ lòng tin với y.
Hoàng Linh Vũ vẫn mỉm cười như
trước, như được tắm trong gió xuân, không ai cảm thấy sắc mặt y đã trở
nên trong suốt tái trắng không khỏe mạnh, triệu chứng nhiều ngày mất máu cuối cùng cũng biểu hiện trên mặt.
“Đã lâu không gặp.” Y đáp. “Đôi mắt thâm quầng của ngươi hơi nghiêm trọng, để bộ hạ nhìn thấy thì không tốt lắm đâu.”
“Vậy sao, là ta suy nghĩ không chu toàn, lát nữa ta sẽ điểm chút phấn che
đi.” Mộ Dung Nam Cẩn vào thẳng vấn đề nói, “Hiện tại chúng ta nên thảo
luận một chút việc làm sao đối phó Nam Hàn quân, thế nào?”
“Trước khi đó, ta cần biết, lương thảo trang bị trong Sài Đô thế nào?”
“Nếu là năm ngàn quan binh, có thể chống đỡ hai trăm ngày, giết mổ ngựa, hầm dây da, thì có thể chống đỡ thêm mười lăm ngày.”
Hoàng Linh Vũ hiểu rõ thở phào một hơi.
Nhưng câu tiếp theo của Mộ Dung Nam Cẩn lại là: “Chỉ là tinh kỵ binh của cấm
vệ quân giỏi thuật dạ tập, càng có mấy chục người khinh công trác tuyệt, có thể nhân đêm phát động công kích, mà sau đó sẽ thi triển khinh công
nhân lúc hỗn loạn nhập thành tiến hành ám sát.”
“Không sao, nơi này cách Sài Đô chỉ còn một ngày đường…”
“Vậy nên làm gì?”
“Ngày mai, phải khiến bọn họ không thể không di chuyển chiến tuyến, chỉ cần
có thể dẫn bọn họ đến tây nam, chúng ta có thể có phần thắng.”
“Tây nam…”
“Có lẽ ngươi đã biết rồi.” Hoàng Linh Vũ nói, “Cứ điểm trước kia của Lục Mang Lâu chính là ở tây nam Đại Yến.”
Mộ Dung Nam Cẩn dường như nghe thấy được một tia hy vọng đã xác thực trong tay, “Nơi đó có phải đã có an bài gì?”