Mộ Dung Sí Diệm đi lên được một nửa, đột nhiên nghe thấy tiếng vang kỳ
quái từ trên lầu truyền tới. Hắn giật mình, bước vội lên. Nam Cẩn theo
sau lưng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Sí Diệm gấp rút, hắn
cũng trở nên khẩn trương, lao lên theo, thế là liền thấy một nữ tử mỹ lệ hồng trang tóc quấn ngồi trên bệ cửa sổ, trên cổ còn quấn tiểu xà thân
hoa, đang nở một nụ cười quái dị với Hoàng Linh Vũ ngồi dựa trên giường.
Vũ khí của Mộ Dung Sí Diệm đã nằm trên tay, quát hỏi nữ tử đó: “Ngươi là ai!”
Hoàng Linh Vũ vội nói: “Đừng động thủ!”
Nữ tử đó không để ý tới Sí Diệm, ngược lại nói với Hoàng Linh Vũ: “Ngươi
nhàn nhã chút đi, chính vì ngươi cứ lao tâm nhiều như vậy nên mới không
tốt lên được.”
Nam Cẩn không hiểu gì cả, không biết bọn họ có quan hệ gì.
Nữ tử mới nói: “Ta không phải người xấu, cũng không phải người kỳ quái,
Bạch Long tới bên kia nấu dược rồi, ta tới đây trông chừng để y không
làm trò quỷ gì nữa.”
Sí Diệm nói: “Không phải người xấu, cũng không phải người kỳ quái… vậy tại sao không đi cửa chính mà đi cửa sổ!”
Hoàng Linh Vũ ho khan một tiếng, yếu ớt nói: “Lục Mang Lâu… lưu hành lối đi bằng cửa sổ.”
Nữ nhân đó cười ha ha: “Đi cửa sổ đã là rất bình thường rồi, nếu đổi lại
là Thu Ngược Thủy, nàng không những phải đi bằng cửa sổ, mà còn phải
chúc từ trên xuống!”
Nghe tới đây, Sí Diệm cuối cùng cũng cảm thấy thanh âm quen tai, quái dị hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
“Nàng là Hắc quả phụ a, lão sư của Thu Ngược Thủy. Hôm nay nàng khá cao hứng, không cần quá để ý.”
“A!” Không chỉ Mộ Dung Sí Diệm, mà ngay cả Mộ Dung Nam Cẩn cũng nói không ra lời. Hắc quả phụ người cũng như tên, vẫn luôn dùng hắc y để hiện diện,
khi nhiều người còn dùng khăn đen che mặt, chưa từng thấy nàng ta mặc y
sam màu sắc khác.
Khi hai đại nam nhân này đang vô cùng vướng
mắc, một mùi dược vị phiêu tới, thì ra là Bạch Long từ ngăn cách vách
bưng chén dược qua, lầm bầm: “Chén dược này bất luận thế nào ngươi cũng
phải uống hết, không uống ta liền đình công cho ngươi xem!”
Hoàng Linh Vũ giơ tay định tiếp, bị Bạch Long cản lại: “Động cái gì mà động, chê máu chảy ra chưa đủ nhiều sao, ta đút ngươi!”
Hắc quả phụ một thân hồng trang ôm tay xem náo nhiệt, cười hi hi: “Động tác của hai người các ngươi nhìn thế nào cũng thấy rất ái muội, không bằng
ta làm bà mai, để Bạch Long theo hầu hạ Hoàng đại, sau này Mộ Dung Bạc
Nhai đó làm lớn, Bạch Long làm nhỏ là được.”
Bạch Long đau đầu
nói: “Ta biết hôm nay ngươi cao hứng, nhưng mà đừng thêm loạn được
không? Không thì đợi lát nữa ta cùng ngươi đi gặp tình nhân cũ, thế
nào?”
Hắc quả phụ liếc hắn một cái, nói: “Bộ hiếm lạ gì tên mập
như ngươi đi cùng ta sao, ta nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp
thật xinh đẹp, xuất hiện trước mặt tên cầm thú đó chọc tức hắn một hồi.
Chuyện đánh chó rớt dưới nước, bản thân mình tự làm vẫn thú vị hơn, sau
này đáng để chậm rãi hồi tưởng.” Nói tới đây, nàng tựa hồ nhớ ra cái gì, “Hoàng, lần trước áo trùm ‘sắc màu’ mà ngươi nói vẫn còn thừa chứ? Cho
ta mượn một chiếc.”
“Ngươi cần nó làm gì, trong lâu của ta có một chiếc, là Nhạc Huy nhờ người mang về hiếu kính ta.” Bạch Long nói.
“Ngươi xem, thứ hồng diễm tuyệt trên người ta cũng quá bắt mắt rồi, cho dù
trình độ khinh công có cao, muốn không khiến người chú ý xuất hiện trước mặt tên cầm thú đó thì cũng rất khó, cho nên không bằng tìm thứ nào phủ lại trước.”
“Vậy sao, ngươi đến lầu các tìm trong cái hòm trắng
nâu đi, bên trong đó có. Đúng rồi, chìa khóa đặt ở trong hốc tường ở chỗ ta ngủ.”
“Vậy ta đi trước.” Hắc quả phụ chớp chớp mắt, liếc Mộ
Dung Sí Diệm cười điệu một cái, “Tiểu oa nhi còn không mau thu roi của
ngươi lại, chơi trò ngược đãi thì ngươi còn phải gọi ta một tiếng tiền
bối đó.” Nói xong đứng lên thành cửa sổ, đám người Sí Diệm chỉ thấy rèm
đỏ trên đài lắt một cái rồi không thấy bóng người.
Mộ Dung Nam Cẩn hỏi: “Nàng đây là…”
Bạch Long cười nói: “Nàng và Bạch Lang Vương kia có chút hận cũ, lần này
được một lần xóa sạch, nên cao hứng phát điên rồi.” Hắn chuyên chú rót
dược vào miệng Hoàng Linh Vũ, một giọt cũng không để sót, mới tiếp tục
nói, “Thật ra nàng rất dễ thương, chỉ là bình thường không để các ngươi
nhìn ra mà thôi.” Nói tới đây, trên mặt đột nhiên nổi lên chút rặng hồng xấu hổ.
Mộ Dung Sí Diệm lớn như vậy rồi còn chưa thấy nam nhân
xấu hổ thành thế này, bị dọa cho lùi nửa bước. Ngay cả Mộ Dung Nam Cẩn
cũng thầm nghĩ, nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của họ, Hắc quả phụ rõ ràng vô cùng quen thuộc đối với bài trí trong phòng ở của hắn đặc biệt là
bài trí phòng ngủ, chẳng lẽ thật sự có gian tình!
Hoàng Linh Vũ
sớm đã biết rõ về ‘gian tình’ giữa họ, không bận tâm nhiều, ngược lại
thở dốc một hơi, bất đắc dĩ nói: “Bạch Long ngươi cũng quá quá phận rồi, thế nhưng lại dùng cách rót, ta lại không phải người không uống dược.”
Bạch Long tức giận nói: “Nếu ngươi đã đưa ra điều kiện đó với ta, chọc tức
ta thành thế này, nói cái gì ta cũng phải lấy tiền vốn và tiền lời về.
Cứ xem lần này, ngươi nhìn đi, đợi chuyện này xong, ta không rót dược
cho ngươi nửa năm một năm thì ta không mang họ Bạch.”
Hoàng Linh
Vũ trợn mắt há họng, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ngươi theo họ của Hắc quả phụ cũng được, chẳng qua từ nay về sau phải nỗ lực phơi nắng cho đen
một chút, mới không tới mức sỉ nhục gia môn.”
“Ngươi nói cái gì!”
Mộ Dung Nam Cẩn lấy làm lạ nói: “Y đưa ra điều kiện gì với ngươi, mà chọc tức ngươi thành thế này?”
“Còn có thể có gì nữa, y muốn đến hồ tám góc xem chiến quả.”
“Cái gì!” Mộ Dung Sí Diệm cũng lớn tiếng phản đối, “Đã nửa sống nửa chết rồi, còn ra ngoài làm gì.”
“Bạch tiên sinh diệu thủ hồi xuân, ta đã tốt lên nhiều rồi. Cũng không làm gì, chỉ đi xem thôi.”
“Không được.” Mộ Dung Nam Cẩn cũng không đáp ứng.
Sắc mặt Hoàng Linh Vũ âm trầm xuống, nói với Bạch Long: “Bạch Long, bọn họ
thế nhưng dám hạn chế hành động của lão đại Lục Mang Lâu, nên làm thế
nào ngươi biết rồi chứ.”
Sắc mặt Bạch Long âm trầm bất định, cuối cùng thở dài: “Mộ Dung huynh đệ, không phải ta không giúp các ngươi, y
thực sự là lão đại đương gia của chúng ta, các học sinh cũng đều thích
nghe lời y, nếu ta không nghe theo lời y, trở về sẽ không có học sinh
nào nguyện ý nghe bài giảng của ta nữa, không có học sinh nghe bài giảng của ta, mặt mũi của ta cũng thật sự không còn…”
“Nói trọng điểm!” Mộ Dung Nam Cẩn nghe tới mức sắp phát cuồng.
“Ý của ta chính là, ai, tùy tiện y đi, ta có thể bảo chứng y không chết là được.” Bạch Long phất tay nói, “Ngươi cũng không cần lo lắng sẽ có hậu
quả nghiêm trọng gì, dù sao y đã là người tàn phế rồi, thương có nặng cỡ nào cũng vẫn là một người tàn phế, bình vỡ thì không sợ bị đập nữa.”
Mộ Dung Nam Cẩn hầu như phải bi thán cho vận mệnh tương lai của Mộ Dung
Bạc Nhai__ trong Lục Mang Lâu này, rốt cuộc dung chứa những người thế
nào a!
__
Bình nguyên ngoài hồ tám góc, tàn quân Nam Hàn lục tục tiến vào.
Tang thương__ Đây chính là tâm tình lúc này của Bạch Lang Vương Diệp Khâm –
Hách Nhĩ Thọ. Chuyện cũ như khói tan đi, năm tháng từng tung hành ngang
dọc trên chiến trường tựa hồ đã một đi không trở lại, Bạch Lang Vương có giác ngộ này liền cảm thấy bản thân đã già đi.
Địch nhân trước
mặt không cần nghi ngờ là khắc tinh của hắn. Đây là đội ngũ không nhờ
dũng tướng không nhờ cường binh cũng có thể cho hắn ăn khổ liên tiếp.
Sau khi ra khỏi Sài Đô, bọn họ đuổi theo đội quân mà trong thâm tâm cho là
của Hắc Vũ Kỳ. Tại trận Tây Lương cốc như ác mộng kia, hầu như chưa chân chính chính diện giao phong, nhánh đội ngũ đó đã khiến bọn họ nếm được
mùi vị bại hoàn toàn.
Khi trận Tây Lương cốc kết thúc, Bạch Lang
Vương từng nảy sinh cảm giác khinh thường đối với chiến lực của Hắc Vũ
Kỳ, dưới tình thế bại trận nghiêng về một bên như vậy, Bạch Vũ Kỳ và cấm vệ quân thế nhưng không có bao nhiêu người chết tại đó, kẻ bị thương
chiếm tuyệt đại đa số, hơn nữa còn không phải là trọng thương nguy hiểm
tính mạng.
Nhưng khi thời gian trôi qua dần, Bạch Lang Vương đã
phải thay đổi dần suy nghĩ của mình, hắn thậm chí bắt đầu cho rằng, có
lẽ địch phương cố ý không giết chỉ làm bị thương, vì tướng quan binh tốt bị thương liên tục phát sốt cao, một phần trên thổ dưới tả, một phần co giật động kinh__ nếu là trực tiếp chết trên chiến trường thì còn tốt,
ít nhất sẽ không trở thành gánh nặng sống sờ sờ này.
Không may là vẫn chưa kết thúc, hắn và Thuật Hỉ Lãng thương nghị muốn quay lại lui
quân để nghỉ ngơi trước, ai biết mới lui được nửa dặm, thì không biết
lại dẫn lên cơ quan nào, liên tục vang lên tiếng sấm nổ nổi hỏa, bụi bặm tứ phía đá bay loạn xạ, so với thiết pháo thì cũng không thua kém gì.
Cho tới khi bọn họ thay đổi phương hướng trở lại, mới thoát khỏi cảnh
địa như thế. Giống như kẻ địch cố ý nhất định muốn bức bọn họ về hướng
này.
Thuật Hỉ Lãng từ hậu quân chạy tới, hắn nhìn sơn lâm bằng
phẳng phía trước, không nhìn ra có mai phục gì, liền cười khổ một trận
với Bạch Lang Vương, nói: “Chiêu này của Kim Văn Quảng thật lợi hại, ta
cũng không biết hắn lúc nào lại đưa ra những hỏa khí lợi hại.” Nhiều
ngày gian khổ hành quân, trên trán dưới cằm hắn đã mọc thêm nhiều cọng
mới.
“Ta nói sao hắn lại dễ dàng để mấy thiết pháo cho ta, thì ra là có trò sát thủ khác, những cơ quan lôi hỏa dưới đất của hắn, tuy
không thể tùy tiện công kích, nhưng thực dụng cho việc phòng thủ, quả
thật là lợi khí khó thể so bì. Cũng phải nói lại, hậu quân thế nào? Sao
lại chậm như thế?”
“Còn có thể thế nào, có thể đi nổi đã là vạn
hạnh rồi.” Thuật Hỉ Lãng thở dài thườn thượt, “Từ khi vào cấm vệ quân,
mắt thấy phong độ của Kim Văn Quảng, cũng từng làm thủ hạ của hắn mấy
năm, vô cùng kiên tin bản thân trăm trận trăm thắng. Thì ra Kim Văn
Quảng chung quy vẫn là Kim Văn Quảng, gặp hắn, ta chung quy vẫn không
thể nào thắng được hắn.”
“Còn chưa tới thời khắc cuối cùng, sao ngươi có thể nói ra lời nhụt chí như vậy!”
“Cho dù ta không nói, ngươi chắc cũng có thể nhìn ra được thực tình thế nào
rồi.” Thuật Hỉ Lãng giơ roi ngựa lên, chỉ huy hậu quân.
Mặt trời
đã hơi nghiêng về tây, trong sơn lâm mùa hạ ẩm ướt nóng nực, Bạch Lang
Vương quay đầu nhìn hậu quân, vẫn còn rối loạn lác đác không thấy đội
ngũ, binh sĩ hoàn hảo hoặc là dìu kẻ bị thương, hoặc lôi kéo, hoặc gánh
đồ, chăm sóc những chiến hữu bị thương… đây là thảm trạng do đối trận
với quân Trác Kiếm lúc đó.
Vì thế hắn cũng trầm mặc, nửa ngày sau mới nói: “Trong quân Trác Kiếm có Lục Nẫm Giác, trong Hắc Vũ Kỳ có Kim
Văn Quảng, chẳng lẽ thật ứng với câu nói cổ kia?”
Thuật Hỉ Lãng mệt mỏi, đợi hắn nói tiếp.
Bạch Lang Vương lầm bầm nói: “Đường hẹp tương phùng kẻ dũng thắng, kẻ dũng
tương phùng kẻ trí thắng. Lục Nẫm Giác có lẽ có thể cùng Kim Văn Quảng
tranh thắng bại. Tuy không cam tâm, nhưng chúng ta chung quy vẫn là kẻ
lỗ mãng. Mà hiện tại nghĩ lại, trên lá cờ lớn đó quả nhiên là kế khích
tướng, nếu lúc đó ta không xúc động như thế thì tốt rồi.”
Thuật Hỉ Lãng đang định nói, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhẹ ảo như nữ quỷ vang lên gần đó.