Edit: Pei Pei
Hắn đã ngưng thuốc mấy tháng nhưng bệnh tình còn nặng hơn lúc trước, phương thuốc cũ đã không có tác dụng, chỉ có thể tìm tới vị thuốc đã ngừng kia, sắc thật đặc mới có thể giảm đau.
Các thái y không phải thần tiên, không thể chỉ từ bã thuốc hơn trăm loại dược liệu mà nhìn được ra thiếu mất vị thuốc nào, cũng không tra được chứng đau đầu của bệ hạ là do đâu, chỉ có thể thương lượng với nhau kê một ít dược liệu, lấy ngựa chết làm ngựa sống xem xem vị thuốc nào mới hữu dụng.
Hoàng đế đau đến mơ màng, không biết mình đã ăn uống cái gì. Hắn lớn lên giữa đám dã thú trên núi, cực kỳ nhạy cảm cảnh giác, dù có đau đến chết đi sống lại cũng chỉ chịu uống những thứ Bạch Minh Hiên đút cho.
Bạch Minh Hiên hết cách, chẳng thể làm gì khác hơn là một tấc không rời cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi túc trực bên long sàng, cứ cách hai canh giờ hầu hạ vị đại gia kia uống thuốc.
Bạch Minh Hiên thở dài, khó giải thích được lại nhớ tới lời dã nhân nói dưới giường có khối thác long thạch.
Từ cổ chí kim hoàng đế đều thích đặt một hòn đá lớn đánh sập núi sông trứ danh dưới giường, cũng giống như người bình thường lấy đá trấn trạch. Thế nhưng chỉ có dã nhân hoàng đế ngốc nghếch này lại nói lời ngu xuẩn muốn hắn lấy cục đá đập đầu mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Minh Hiên vẫn tò mò lôi khối đá lớn từ dưới giường ra, nóng lòng muốn thử đặt trên đầu hoàng đế lắc lắc hai cái.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc sợ hãi của tiểu hài tử: "Oa!!!!"
Bạch Minh Hiên kinh hãi run tay, suýt chút nữa khối đá lớn kia trực tiếp rơi xuống khuôn mặt anh tuấn của hoàng đế.
Bạch Minh Hiên vội vàng đặt khối đá xuống đất, định thần nhìn lại, chỉ thấy hai bánh bao nhỏ đang nắm tay nhau trốn tránh bên cửa, oan oan ức ức khóc chít chít nhìn y.
Hai bánh bao nhỏ dường như bị hành động vừa rồi của y làm cho sợ hãi, tủi thân khóc mếu: "Mẫu hậu... Hu hu... Đừng đánh chết phụ hoàng... Hu huu... Đừng đánh mà... uuu..."
Bạch Minh Hiên có chút bất đắc dĩ, lại có chút chua xót.
Hai nhóc con này thích bám y, lại giống như có chút sợ y.
Y ngủ quá lâu, gần như đã bỏ lỡ tuổi ấu thơ ngây dại mềm mùi sữa của bọn nhỏ.
Y có khúc mắc với hoàng đế, cho nên luôn không biết nên làm gì để đối mặt với hai đứa bé này.
Bánh bao nhỏ nghẹn ngào thút thít, trốn ở cạnh cửa thò nửa cái đầu nhỏ lén lút nhìn y, như hai con mèo nhỏ không nhà run rẩy đến là tội nghiệp.
Bạch Minh Hiên thở dài nói: "Ta sẽ không giết phụ hoàng các con, đừng khóc. Giờ này các con không đi học sao, tại sao lại chạy đến đây, cung nữ thái giám hầu hạ đâu?"
Hai bánh bao nhỏ bước từ trong cửa bước ra, rụt rè nắm tay, từng ly từng tý tiến lại gần mẫu hậu có phần lãnh đạm.
Đại hoàng tử lấy hết can đảm trả lời: "Ngày hôm nay không phải lên lớp, nhi thần... Nhi thần nhớ phụ hoàng, nhớ mẫu hậu..."
Suy cho cùng nó vẫn còn nhỏ, dũng cảm nói ra câu này, ngay lập tức tủi thân muốn rơi nước mắt.
Bạch Minh Hiên chưa từng dỗ dành trẻ nhỏ, mất tự nhiên đưa tay ra: "Đừng khóc, đừng khóc, lại đây ngồi..."
Hai bánh bao nhỏ lập tức nước mắt lưng tròng nhào vào lòng y, thút thít kể lể hết những oan ức sợ hãi.
Bạch Minh Hiên bị hai vật nhỏ dính đến mềm lòng, nhưng không biết đáp lại sự ỷ lại cùng oan ức của bọn trẻ ra sao.
Y chỉ là ngủ một giấc, lại dường như đã rời xa thế giới này quá lâu.
Tuy rằng Thái y viện vẫn không tìm ra phương thuốc chữa trị cho hoàng đế, nhưng loại thuốc liều mạnh này vẫn hữu dụng, hoàng đế không còn đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh nữa, đã từ từ tỉnh lại.
Bệnh tật đến như núi, đi như tơ.
Cho dù là hoàng đế cường tráng như trâu, cũng bị ốm đau hành hạ đến hư nhược mấy phần.
Hắn mệt mỏi nằm trên giường nhỏ, hữu khí vô lực lẩm bẩm: "Minh Hiên... Đừng đi..."
Bạch Minh Hiên không muốn tranh cãi với một người suýt bị đau chết, hít sâu một hơi nói: "Bệ hạ lại muốn giam cầm ta ở chỗ này sao?"
Hoàng đế hoảng sợ, giãy dụa nắm lấy tay Bạch Minh Hiên: "Không phải... Không phải... Ta sẽ không ép buộc nữa ngươi, vậy... vậy ngươi đừng rời đi được không?"
Bạch Minh Hiên hít sâu một hơi: "Buông tay."
Hoàng đế miễn cưỡng buông tay, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ái nhân, chỉ sợ Bạch Minh Hiên sẽ quay đầu rời đi.
Bạch Minh Hiên đang đọc sách trên long sàng, hai tiểu đoàn tử đặc biệt dính y, mỗi ngày đi học về sẽ tìm y tán gẫu văn chương. Bạch Minh Hiên là tài tử, nếu hai đứa nhỏ bảy tuổi này hỏi không được, chẳng phải rất mất mặt sao.
Hoàng đế trầm mặc nhìn Bạch Minh Hiên một lúc, thử thăm dò ngập ngừng đưa tay ra, muốn chạm vào cái eo nhỏ bên trong lớp bạch y của Bạch Minh Hiên.
Bạch Minh Hiên không rời mắt, lấy tập thơ đập vào cái tay lớn không an phận của hoàng đế.
Hoàng đế phẫn nộ rút tay, làm bộ suy yếu: "Minh Hiên, bọn nhỏ đều đã lớn rồi, ngươi chưa từng thấy chúng khi còn bé, như quả cầu bé tí tẹo vậy. Khuôn mặt nhỏ còn chưa bằng nắm tay của ta, mỗi bên một đứa ngồi trên đùi ta học thuộc thơ, bi ba bi bô, tựa như hai quả cầu sữa."
Bạch Minh Hiên chưa từng thấy hình dáng của bọn trẻ khi đó, nhưng bây giờ nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn thanh tú xinh đẹp, cũng có thể tưởng tượng bánh bao lúc vừa mới biết nói đáng yêu như thế nào.
Hoàng đế chậm rãi tới gần, ngón tay không thành thật sờ vào eo Bạch Minh Hiên: "Minh Hiên..."
Bạch Minh Hiên ngẩn ra, không chú ý tới cái tay không thành thật kia, thấp giọng hỏi: "Bọn nhỏ đọc bài thơ gì?"
Hoàng đế nhẹ giọng nói: "Quân vị chiết dương liễu, sơn xuyên dĩ mộ quang. Ngô bổn đạp hoa khứ, hà tu ngâm đoạn trường... Minh Hiên, ngươi từng nghe bài thơ này chưa?"
Bạch Minh Hiên tưởng tượng dáng vẻ hai bánh bao nhỏ mềm mềm líu lo đọc thơ, trong lòng chua xót sầu não, vờ như dửng dưng nói: "Đây là bài thơ tiễn biệt đứa trẻ nào cũng phải học, lúc còn nhỏ khi mới biết chữ, tiên sinh cũng đã dạy ta."
Hoàng đế khẽ thở dài, tựa vào bên tai Bạch Minh Hiên nói: "Minh Hiên, ngươi có muốn cùng con của chúng ta lớn lên một lần nữa không? Từ quả cầu sữa nhỏ xíu, lớn lên từng chút, học đi, học nói, đọc thuộc lòng những bài thơ, cưỡi ngựa bắn cung, trở thành đứa trẻ hiểu chuyện và hiếu thuận, giống như Đình Nhi và Nguyệt Nhi bây giờ..."
Bạch Minh Hiên lỗ tai nóng ran, hốt hoảng muốn trốn, lại cảm thấy thắt lưng bủn rủn, ngã vào vòng ôm rộng rãi và vững chãi phía sau.
Hoàng đế ôm chặt lấy Minh Nguyệt tiên nhân của mình như con gấu lớn, long cụ thô to nóng bỏng ngóc đầu dưới khố.
Bạch Minh Hiên nằm quá lâu, dục vọng chôn sâu trong cốt tủy bị hai cự vật kia khơi dậy, đồ vật nóng bỏng mài một cái, nhất thời bủn rủn chảy ra d*m thủy.
Gương mặt tuấn mỹ ửng hồng, xấu hổ mềm nhũn trong vòng tay nam nhân, nơi bị cọ xát có chút run rẩy.
Bạch Minh Hiên cố gắng kẹp chặt hai chân: "Ngươi... Ngươi đừng nghĩ... ưm... Đừng nghĩ ta sẽ lại sinh cho ngươi..."
Hoàng đế thở dốc, giở trò đồi bại: "Minh Hiên, ta... ta không đi vào, ngươi cho ta xem nơi ấy một chút, ta rất nhớ~"
Thân thể Bạch Minh Hiên đã sớm bị khai phá đến dâm đãng bất kham, chỉ nghe nam nhân nói những lời vô liêm sỉ đã bủn rủn đến d*m thủy ướt đẫm tiết khố.
Nghĩ... Ưm... Suy nghĩ gì chứ...
Bạch Minh Hiên trong đầu choáng váng như mất hồn, bị nam nhân cao lớn đặt ở dưới thân, xé bỏ một thân y phục trắng như tuyết, lộ ra thân mềm như ngọc.
Hai chân thon dài che đậy dưới lớp y phục ngổn ngang, bàn tay to lớp thô ráp của hoàng đế vội vã không nhịn nổi luồn vào trong lớp vải hỗn loạn, cách tiết khố ướt đẫm dùng sức xoa nắn thư huyện khác hẳn nam nhân bình thường giữa hai chân Bạch Minh Hiên.
Âm hộ trắng nõn mềm mại đã lâu không được chạm vào, thích thú phun ra d*m thủy dưới sự ve vuốt của nam nhân. Khe thịt bị xoa nắn, ngón tay cách lớp tiết khố dùng sức đùa bỡn bên trong thịt mềm non hồng yếu ớt. Bạch Minh Hiên không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Hoàng đế chẳng có chút dáng vẻ của hoàng đến, giống như tên thổ phỉ vô lại cưỡng hiếp trai nhà lành. Hắn vừa dùng sức xoa nắn giữa khe thịt Bạch Minh Hiên, vừa cắn vành tai ôn noãn như ngọc nói mấy câu vô liêm sỉ: "Minh Hiên, tướng công sờ ngươi có sướng không? Hửm? Nơi dâm đãng này cách tiết khố đòi mút ngón tay tướng công."
Bạch Minh Hiên là thiếu gia thanh cao phong nhã, nào chịu được những lời lưu manh dâm đãng. Cũng không biết vì lời nói hay vì cái tay đang xoa nắn, hai chân như ngọc xấu hổ kẹp chặt đôi tay tráng kiện của hoàng đế, d*m thủy không khốc chế được chảy dọc mép quần, thật giống như cúc huyện đằng sau khe mông cũng bắt đầu chảy nước.
Hoàng đế dần không vừa lòng sờ mó bên ngoài lớp vải vóc như vậy, thở hổn hển bắt đầu lôi kéo tiết khố Bạch Minh Hiên, tơ lụa mỏng manh bị xé thành vải vụn trong tay hắn, lộ ra ngọc hành phấn nộn, thịt môi mềm mại cùng khe thịt đỏ sẫm.
Bạch Minh Hiên mắc cỡ muốn trốn, lại bị hoàng đế nôn nóng không nhịn nổi đè xuống, cái đầu to lớn tùy ý chen giữa hai đùi, sống mũi cao cọ qua khe thịt, ma sát va chạm với thịt hạt mềm mại mẫn cảm.
Khoái cảm kịch liệt khiến Bạch Minh Hiên nước mắt tràn mi.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, râu ngắn trên cằm hoàng đế như có như không đâm vào hạt mềm giữa, cọ qua hai cánh hoa nhỏ xinh vừa đau vừa ngứa, lỗ huyện non nớt càng thêm đói khát chảy ra d*m thủy.
Bạch Minh Hiên run rẩy nắm lấy chăn vàng dưới thân, cảm nhận chiếc lưỡi thô ráp nóng bỏng đang liếm láp mạnh mẽ nơi non mềm đã lâu không chạm vào
Đầu lưỡi liếm, đôi môi mút, hàm răng gặm cắn dùng sức mài lên cánh hoa nho nhỏ.
Bạch Minh Hiên ngã gục trên long sàng, hai chân run rẩy yếu ớt mở lớn: "Không... Ưm... đừng cắn... Ưm a... Không... Không được... A..."
Đầu lưỡi dày thô ráp thô bạo liếm láp tiểu thịt hạt mẫn cảm nhất bên trong âm hộ, Bạch Minh Hiên rên rỉ xấu hổ đến khóc nức nở: "Đừng làm ở đó... A... Muốn... Muốn đi... Không được... A..."
Hoàng đế càng thêm dùng sức nhấm mút liếm cắn thịt hạt nhuyễn non đã hơi sưng lên, mơ hồ nỉ non: "Minh Hiên, thân thể của ngươi sắp nhịn không nổi rồi, để tướng công liếm ngươi phun nước một lần, cho ngươi nhớ lại lúc được tướng công thao sướng thế nào."