Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ ảo, đèn lồng êm ả khẽ chiếu, ánh lên ngàn vạn cây đào, mùi hương khi thì thơm ngát khi thì nhàn nhạt, theo gió mà tới. Phóng mắt nhìn, những sắc trắng tuyết, đỏ thẫm, hồng phấn đan xen, tựa như ráng chiều mềm mại động lòng người, lại kiều diễm phi thường, như mây như sương, không vẩn bụi trần.
Thế nhưng, cảnh đẹp như vậy mà ba người đang lẳng lặng đứng đối diện nhau trong hành lang lại không có lòng thưởng thức.
Lạc Tự Tỉnh không dự kiến tới việc sẽ gặp Thiên Ly ở đây, nở nụ cười, nhưng còn chưa nói được lời nào đã chợt nhận thấy ánh mắt y có chút kỳ quái.
Đến khi ánh mắt của Thiên Ly chuyển qua chuyển lại giữa hắn và Thiên Tốn vài lần, hắn mới đột nhiên hiểu ra, tự liếc nhìn cánh tay đang quàng trên vai Thiên Tốn một cách tự nhiên của mình.
Thiên Ly khẽ cười: "Chúc mừng hoàng huynh."
"Đa tạ." Thiên Tốn nhướn mày, khóe môi hơi cong lên.
Tên vô liêm sỉ này hóa ra là suy nghĩ vớ vẩn, Lạc Tự Tỉnh vừa định lập tức thu tay, nghiêm mặt tránh ra, lại tự nhiên thấy nếu để ý đến cái nhìn của người khác như vậy thì rất không phải. Là bạn thâm giao thì không thể không thân mật một chút, huynh đệ của mình không phải vẫn thế sao. Hắn việc gì phải bận tâm tới ý nghĩ linh tinh gì đó của người ngoài rồi thay đổi tác phong của bản thân?
"Ngươi cười như vậy là có ý gì?"
"Không có gì." Thiên Ly lắc lắc đầu, đáp.
Lạc Tự Tỉnh càng thấy không vui, chế nhạo thì chế nhạo đi, giấu giấu diếm diếm làm gì? Hắn cũng không đến nỗi vì những lời đùa giỡn như vậy mà tức giận. Tuy hồ ly với y có sứt mẻ, nhưng cả hai đều không phải loại người hẹp hòi. Nghĩ vậy, hắn liếc mắt nhìn Thiên Tốn một cái.
Nhìn thấy, lại chính là Thiên Tốn đang cười như không cười, con mắt đen láy thoáng điểm những tia bạc tựa ánh sao, hấp háy lay động, xán lạn vô cùng.
Cũng không phải chưa từng thấy, nhưng chẳng biết tại sao hắn chợt rung động trong lòng, đến khi định thần lại thì đã không còn nhìn thấy ánh bạc mỏng manh kia nữa.
Hai tháng vừa qua, hắn và Thiên Tốn với nhau càng ngày càng ăn ý, hành động cũng không còn kiêng dè gì. Kết giao càng sâu, hắn càng cảm thấy sống chung với Thiên Tốn rất thoải mái. Cứ tiếp tục như thế, cho dù con đường phía trước còn dài, hắn cũng không mảy may oán thán, thậm chí sẽ thích thú. Nghĩ lại, có lẽ cũng vì Tứ ca ủng hộ ý tưởng của hắn về tương lai, hắn liền yên tâm thoả chí tung hoành một hồi.
Nụ cười của Thiên Tốn vẫn hoàn mỹ như trước: "Người đã khỏe hẳn rồi đi."
Thiên Ly mỉm cười trả lời: "Nhờ hồng phúc của hoàng huynh, không có gì đáng ngại nữa."
"Thế thì tốt lắm. Ngươi nằm trên giường tới nay, bao nhiêu yến tiệc tháng giêng đều bỏ lỡ. Hôm nay may còn có tiệc thưởng đào, nên hưởng thụ cho thoả thích."
"Yến tiệc này không phải là dành cho Trường Nhạc Công chúa sao? Ngươi ta chẳng qua là tới giúp vui mà thôi."
"Người nhà tề tựu lại một nơi, sao lại có thể gọi là chỉ "tới giúp vui" được?"
"A? Thế thì ngược lại là ta nói lỡ."
Nghe những lời đầy ẩn ý xảo trá mà lại làm như tình cờ của hai người, Lạc Tự Tỉnh không kiên nhẫn nổi: "Được rồi. So với lãng phí thời gian ở đây, chi bằng chú ý ngắm đào đi."
Thiên Tốn gật đầu: "Cũng đúng. Vườn đào năm nay lại nở đẹp đến thế này, quả thực hiếm thấy."
"Sau đại chiến, những chuyện lạ cũng giảm." Thiên Cách hạ giọng nói.
Lạc Tự Tỉnh vốn không có hứng thú với những việc ngắm hoa kiểu này, hơn nữa hầu hết người dự tiệc đều là nam, có chút hứng nào đi nữa cũng sẽ mất luôn. "Hóa ra chúng ta đến sớm, bao giờ yến tiệc mới bắt đầu?"
"Sao vậy? Nóng ruột đến thế sao? Thế này có cần phải chơi khúc thủy lưu thương không?" Thiên Tốn cười nói, lộ ra nét trêu chọc trong ánh mắt.
Lạc Tự Tỉnh hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta đến chẳng phải là để làm nền cho mấy công tử thế tộc sao? Những trò chơi nổi thì vẫn nên miễn đi."
"Rất tự tin đây." Thiên Ly không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lạc Tự Tỉnh làm bộ như không nghe ra ngụ ý của hắn, xoay người bá vai Thiên Tốn kéo đi.
Kiến thức về những thứ văn hoa của hắn thực ra không kém, nhưng không có chí nên không thành thạo việc ngâm thơ đối đáp lắm. Tuy vậy, những thi từ ca phú được Tứ ca dạy cũng đủ để hắn ứng phó với người. Chẳng qua là đường đường Lạc Ngũ công tử khinh thường chuyện đó thôi. Hơn nữa Lạc gia tự cho mình là con nhà tướng, xem như không tham gia vào những trò thanh nhã của văn nhân.
Không bao lâu sau, bọn họ liền gặp mặt Lạc Tự Ngộ. Hắn mặc lễ phục – đầu đội quan bằng ngọc xanh, tai đeo ngọc đỏ sậm, thân mặc áo thiên thanh ẩn hoa văn cây cỏ màu bạc, thắt lưng đeo ngọc bội kỳ lân bằng mặc ngọc, tất cả càng tôn lên vẻ trầm tĩnh thăm thẳm, phong thái riêng biệt, tuấn mỹ không ai bắt chước được.
Lạc Tự Tỉnh không nhịn được mà nhào qua, tỉ mỉ xem kỹ đệ đệ nhà mình, lộ rõ sự kiêu ngạo cùng đắc ý độc quyền của một ông anh: "Tiểu Lục, bình thường ngươi nên ăn mặc thế này mới phải."
Lạc Tự Ngộ mặc cho hắn cảm khái vạn phần, hướng về phía Thiên Tốn và Thiên Ly hành lễ.
Thiên Ly cười nói: "Cho dù không dựa vào trang phục thì Lạc Lục cũng vô cùng xuất chúng."
Thiên Tốn không để lộ gì mà nhìn hắn, cười nói: "Quả đúng như thế."
Lạc Tự Ngộ bình thản trả lời: "Được hai vị khen ngợi rồi. Mặc một bộ như thế này rất phiền toái."
Rõ ràng là tính tình hắn cùng người nào kia thật quá tương phản, Thiên Ly và Thiên Tốn đều không thể ngưng được ý cười; Lạc Tự Tỉnh ôm lấy ái đệ thở dài: "Không ngờ Tiểu Lục thế mà cũng nằm trong danh sách chọn người của yến tiệc. Nhị công chúa điện hạ thực sự là nghĩ ra ai cũng cho vào danh sách hết sao." Có điều, cũng chỉ có tuyển hết các công tử thế gia đang làm quan rồi thì sau đó mới có thể chọn các vị từ hàn tộc. Tiểu Lục nhà hắn dù sao cũng là quan Thị tòng ngũ phẩm tại Binh bộ, vả lại Lạc gia cũng là một trong những thế tộc lớn đứng hàng đầu Trì Dương, sánh đôi cùng Công chúa dĩ nhiên là nửa điểm không kém.
Thiên Tốn thong thả nói: "Làm thế cũng chỉ để tỏ rõ là phụ hoàng sắp chuẩn bị cải cách mà thôi. Hôm nay Phi nhi chắc chắn sẽ không chọn hàn tộc."
"Công chúa điện hạ tuyển ai cũng không sao hết, chỉ cần Tiểu Lục bình yên là được." Lạc Tự Tỉnh thấp giọng đáp. Hắn cũng không muốn có một cô em dâu cứ khiến hắn luống cuống.
Lạc Tự Ngộ khẽ bật cười: "Ngũ ca, ngươi lo lắng quá rồi."
Thiên Ly nhìn bọn họ, đột nhiên nói: "Lần chọn phò mã này hết sức quan trọng, e rằng còn phải xem ý hoàng tỷ."
Thiên Tốn lắc lắc đầu, nói: "Không nhất thiết là thế."
Bọn họ còn định nói chuyện tiếp thì đã nghe tiếng đàn sáo nổi lên, báo hiệu yến tiệc sắp sửa bắt đầu. Bốn người im lặng, thoáng sửa lại trang phục, chậm rãi đi tiếp.
Đầu giờ thìn*, yến tiệc đã chuẩn bị hai tháng nay liền rộn lên tiếng người ồn ào. Các công tử tuấn mỹ đủ loại thân thế đang hoặc tụm thành hai ba người nhẹ giọng nói chuyện với nhau, hoặc tụ tập thành một nhóm, hoặc nói khẽ cười nhạt, hoặc lớn tiếng khoác lác, tràn đầy sức sống.
*khoảng 7 giờ sáng, nhưng có lẽ tác giả viết nhầm vì vẫn đang vào buổi tối.
Ngồi trong một buồng sưởi nhỏ rủ mành trúc, Lạc Tự Tỉnh nhìn quanh bốn phía; không chỉ Lạc Tự Ngộ mà cả Điền Sính, Cao Duy Thận, Hồng Du, thậm chí là Tả tướng quân Tần Miễn đều ngồi trước mắt. Bọn họ nếu không quyền cao chức trọng thì gia thế xuất chúng, xung quanh ai cũng có một đám người vây lấy. "Đây không chỉ là tiệc chọn rể mà hẳn còn là tiệc để bắt chuyện."
"Đối với không ít người thì đây là lần đầu tiên vào cung, được tuyển làm phò mã là hi vọng xa vời, dĩ nhiên chủ yếu mưu cầu quan chức thôi." Thiên Tốn nói.
Thiên Ly ngồi tại ngọc án đối diện với bọn họ, nói tiếp: "Ở đây cũng mấy trăm người, quả thật có hơi nhiều."
"Ta còn cảm thấy thiếu đây." Có tiếng một người nhẹ nhàng cười, đang vô cùng tao nhã mà đi đến bên Thiên Tốn.
Ba người nhìn sang, thấy chính là Hinh Vân Công chúa Thiên Hâm, trang điểm đơn giản mà thanh nhã.
"Nhị hoàng tỷ không lo là nhiều người quá, Phi nhi thành ra không biết tuyển ai sao?" Thiên Ly khẽ cười.
Thiên Hâm vén váy, quỳ xuống bên án: "Nếu không có ở đây thì coi như không có duyên. Ngươi với ta cũng không biết ai mới là người có duyên với Phi nhi."
"Hoàng tỷ nói phải lắm." Thiên Tốn gật gật đầu, "Xem như là để Phi nhi nhận biết thêm về những người này cũng tốt."
Hắn vừa dứt lời, Hòa Vương Thiên Cấn và Tích Vương Thiên Chấn liền cùng các nội điện của mình đi vào, đều ngồi xuống vị trí thích hợp.
Hàn huyên qua loa vài câu, Lạc Tự Tỉnh tự rót trà để uống, Thiên Tốn liếc nhìn vành trăng tròn vừa dâng lên từ chân trời, mỉm cười gọi người hầu mang lên trước cho hắn một ít đồ ăn lót dạ.
Không lâu sau, Đế Hậu cùng Đức Phi giá lâm, Thiên Liễm cũng đi theo.
Mọi người cúi xuống hành lễ tại chỗ; tinh thần Ích Minh Đế rất tốt, ngài phất phất tay: "Ngồi cả đi."
Lạc Tự Tỉnh ngồi xuống thì cảm thấy ánh mắt của Thiên Liễm, liền ngước mắt nhìn.
Thiên Liễm lại rời mắt đi, nhìn sang Thiên Tốn, mày nhíu lại.
"Sao hai vị phò mã của trẫm lại không có đây? Lạc nhi cũng không tới." Hoàng đế nhìn xung quanh, nghi hoặc nói.
Thiên Liễm cùng Thiên Hâm đều khom mình hành lễ.
"Phụ hoàng, Lạc nhi ở nhà gây sự, không muốn Phi nhi vào cung, Phò mã liền mời Hứa Phò mã cùng tới răn dạy."
"Vâng, hắn lo Phi nhi sẽ chịu thiệt, tạm thời suy nghĩ không thông suốt. Qua một thời gian sẽ ổn thôi."
Không ngờ Trần Lạc vẫn còn gây sự được, Lạc Tự Tỉnh thầm nghĩ. Cũng là nhờ có hắn làm ầm ĩ đến mức đó, Thiên Liễm mới không còn sức can thiệp nhiều vào việc Thiên Hâm tuyển người. Hơn nữa còn để lại ấn tượng là Trần Phi hoàn toàn không muốn xuất giá, có bất hòa với Trưởng công chúa mẹ nàng.
Ích Minh Đế thở dài, nói: "Cách đây chưa lâu, Lạc nhi cũng tới khẩn cầu trẫm ngừng việc mở tiệc kén rể. Hắn lo lắng cho sức khỏe của Phi nhi cùng sinh hoạt về sau của nàng, đó cũng là lẽ thường tình."
"Nếu có thể tuyển theo ý Phi nhi thì chắc hẳn Lạc nhi sẽ không phản đối." Hoàng hậu nhẹ nhàng trấn an.
Đức Phi gật đầu, cười nói: "Bệ hạ, hôm nay chính là ngày lành."
"Tử đồng cùng ái phi nói phải, Phi nhi chuẩn bị tốt chưa?" Nét mặt Hoàng đế giãn ra.
"Dạ đã." Tiếng của Trần Phi truyền đến từ sau bức bình phong trăm chim hướng phượng ngăn giữa buồng sưởi.
Hóa ra từ trước khi Đế Hậu cùng Đức Phi đến, nàng đã chờ sẵn ở đây.
Người hầu lập tức từ từ cuộn mành trúc lên, khiêng bình phong đi.
Hiện lên trước mắt hoàng thất cùng tất cả mọi người là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, mỏng manh yêu kiều. Tóc mây đen nhánh mềm mại như suối, mày liễu nhẹ lướt, mắt phượng thăm thẳm, môi anh đào đỏ thắm, làn da như băng như ngọc, tuy có chút vẻ yếu ớt nhưng lại khiến người ta thương yêu lạ thường. Trước bao ánh mắt, nàng tao nhã đứng dậy, theo động tác của nàng, hai cây trâm dáng cành hải đường bằng bạch ngọc nạm châu đỏ cũng lay động, tay áo nhẹ đưa, vạt lễ phục màu hồng phấn lòa xòa rủ xuống, nhìn kỹ liền thấy vô số cánh hoa đào mờ ảo, tinh xảo tuyệt diễm. Không tô điểm nhiều, càng không có châu ngọc rườm rà, lại vẫn xinh đẹp lộng lẫy.
*Khúc thuỷ lưu thương: Trò chơi trong đó những người chơi ngồi bên dòng nước chảy, một chén rượu được thả xuống, chén trôi tới trước mặt ai thì người đó phải làm một bài thơ trước khi chén trôi đi tiếp, nếu không thì bị phạt rượu. Trò chơi bắt nguồn từ điển tích Vương Hi Chi và tiệc rượu Lan Đình vào lễ xuân hễ (lễ trừ tà mùa xuân vào ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch) năm 353, vì vậy phổ biến vào mùa xuân.
––––––––––––––––––––
Lạc Tự Tỉnh ngẩn ngơ nhìn, thầm nghĩ nàng thật đúng là một mỹ nhân hai mặt, vừa như nước lại vừa như lửa. Nghĩ đến đây, không tránh khỏi lại dâng lên chút thương tiếc.
Liền nghe Ích Minh Đế nói: "Trẫm bỗng có chút luyến tiếc."
Hoàng hậu cùng Đức Phi đều cười rộ lên: "Cũng không thể không."
Thiên Hâm trong mắt đầy ý tán thưởng, cười nói: "Phi nhi hàng năm ở bên ngoài tĩnh dưỡng, tính tình dịu dàng như nước, từ ánh mắt đầu tiên đã nghĩ như thấy được tiên tử vậy. Đừng nói là phụ hoàng, mẫu hậu cùng Đức Phi nương nương, nếu đổi là ta thì cũng thấy luyến tiếc."
Thiên Liễm cũng hiện lên chút ý cười, quả thực là vô cùng từ ái: "Trong lòng ta vẫn mong nàng có thể cứ ở cùng ta mãi. Bất quá thế nào cũng không thể khiến nàng để lỡ."
Bọn họ nói xong, Trần Phi đã ngồi xuống giữa Đức Phi và Thiên Liễm, bước vài bước như vậy, sắc mặt đã tái đi một chút.
Đức Phi cùng Thiên Liễm đều tỏ vẻ đau lòng, cùng cầm tay nàng, nhẹ nhàng xoa.
Thiên Chấn nói: "Phi nhi năm trước cũng chỉ trở về được một lần, nghĩ lại, đã có năm sáu năm chưa gặp."
Trần Phi mềm mại trả lời: "Đã phiền hoàng cữu phụ mong nhớ rồi. Lúc ấy nghe nói Tốn cữu bị thương, vội gấp gáp trở về gặp một lần, được một hai ngày liền ngã bệnh, không thể bái kiến hoàng cữu phụ, thực sự là hổ thẹn."
Thiên Cấn mỉm cười, nhưng lời lại có chút cảm thán: "Phi nhi cùng Tam đệ từ nhỏ đã thường ốm. Bây giờ Tam đệ tốt hơn nhiều rồi, bệnh tình của Phi nhi lại chậm chạp chưa dưỡng khá. Mấy năm nay ta có hỏi được vài phương thuốc cùng dược vật, ngươi thử xem xem."
Trần Phi cười đáp: "Hoàng cữu phụ bận trăm nghìn việc nhưng còn nghĩ tới ta, ta thực sự vô cùng cảm kích. Vài năm nay, bệnh của ta cũng đỡ rồi. Chỉ là hơi kiêng lạnh, lúc trời lạnh thì không thể hồi kinh mà thôi."
"Vậy thì tốt." Tựa như nhẹ nhàng thở ra, Thiên Cấn lại nói, "Hôm nay cũng không nên để mệt quá."
"Đúng vậy, ngươi bệnh nặng mới khỏi, gặp qua bọn họ rồi thì nên đi nghỉ ngơi trước một lát." Thiên Tốn tiếp lời, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Hắn cùng Trần Phi tuy khác biệt về vai vế nhưng khi còn bé thì tình cảm như chị em. Mỗi lần Trần Phi "về nhà", hắn đều đi "vấn an" nàng, khi nàng phải vội vàng trở lại hành cung "dưỡng bệnh", hắn cũng từng đưa tiễn nhiều lần. Tiệc kén rể này vốn đã định ra từ hai tháng trước, nhưng vì Thiên Liễm gây áp lực và Trần Lạc không chịu yên, Trần Phi ở hành cung cũng không được an bình, đổ bệnh nặng. Lại thêm cơ thể nàng không chịu được lạnh, chẳng còn cách nào khác liền phải chờ nàng từ từ khỏe lại, quyết định mở yến tiệc giữa tháng ba hoa nở.
"Đúng vậy, họ đều đã được các hoàng tỷ xét tuyển qua ngàn vạn lần, không cần giới thiệu nhiều." Thiên Ly hơi gật đầu, cũng nói.
Trần Phi nghe vậy, hơi nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt khẽ ửng đỏ: "Đa tạ hai vị hoàng cữu phụ đã quan tâm."
Ích Minh Đế vuốt râu nói: "Các hoàng nhi lo lắng đều phải, những lễ nghi phiền phức liền miễn đi."
Thế là Hoàng đế nâng chén rượu, các hoàng tử hoàng nữ cùng quần thần đều nâng chén hành lễ, một hơi uống cạn. Bữa tiệc có tên thưởng hoa, thực chất là tiệc kén phò mã, như vậy liền bắt đầu.
Không lâu sau, những người ở phía ngoài phòng liền lần lượt đi vào yết kiến. Muôn hình muôn vẻ, kẻ phong lưu lỗi lạc, người tuấn mỹ phóng khoáng, kẻ uy vũ bất phàm, người hòa hoa phong nhã, thoạt nhìn đều là những nhân vật có phẩm hạnh chu toàn, xuất chúng không còn gì để bắt bẻ.
Rồi sau đó, Trần Phi vì mỏi mệt mà xin cáo lui, được người hầu đỡ tới điện bên gần đó nghỉ ngơi.
Tuy Công chúa điện hạ không còn ngồi đó, yến tiệc vẫn mang không khí tranh đấu như cũ, người người bày ra đủ mọi loại tài năng mong được lòng Đế Hậu, Đức Phi cùng các vị điện hạ và nội điện.
Lạc Tự Tỉnh ngồi xem phát mệt, nhớ tới chính mình có mang theo ít thần dược lúc trước đại tẩu ủy thác cho người đưa tới, liền không thèm để ý tới ánh mắt phức tạp của Thiên Liễm, quay về phía Đế Hậu cùng Đức Phi nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu thân, hài nhi có món thuốc này, mong Công chúa điện hạ có thể thử một lần."
Không đợi Hoàng hậu cùng Đức Phi nói gì, Ích Minh Đễ đã thuận miệng nói: "Ngươi có tâm. Vậy vào điện xem tình hình Phi nhi thế nào. Nàng ở đó một mình cũng không vui."
"Vâng."
Lạc Tự Tỉnh cười đứng dậy, đi về phía sau.
Đi được mấy bước, hắn vẫn có thể nghe rõ giọng của Hoàng hậu, Đức Phi cùng Thiên Liễm và Thiên Hâm.
"Thánh thượng, như vậy e rằng không ổn."
"Đều là người trong nhà, có gì không ổn? Hơn nữa Phi nhi với Tốn nhi tình nghĩa sâu sắc, nhưng lại chưa có cơ hội được gặp Tỉnh nhi nhiều."
"Thánh thượng nghĩ thật chu toàn. Có điều, thần thiếp cũng cảm thấy không bằng để Ngọc Vinh cùng Mẫn Nghi đi thì hơn."
"Mẫu thân nói phải. Hơn nữa, nếu đã xa lạ thì cũng không có gì để nói chuyện. Kinh Hồng nội điện tính tình sôi nổi, mong rằng không làm Phi nhi sợ..."
"Mẫu hậu, Đức Phi nương nương cùng hoàng tỷ lo lắng quá rồi. Chính vì Phi nhi chưa từng được tiếp xúc với những người tính tình như vậy nên Kinh Hồng nội điện lại càng nên gặp nàng nhiều hơn. Để một lát nữa ta cũng đi xem nàng vậy? Mọi người không cần lo lắng."
Không sao đâu, xin chư vị yên tâm. Hắn đối với vị mỹ nhân hai mặt này một chút ý đồ cũng không có.
Tới điện bên, Lạc Tự Tỉnh liền thấy vài vị ngự y đang căng thẳng đứng quanh chiếc sập mềm rủ mành lụa mỏng. Việc khám bệnh không dám mạo phạm tới ngọc thể của Công chúa, chỉ được nối chỉ bắt mạch, lúc bàn luận phương thuốc các vị cũng u sầu đầy mặt.
"Kinh Hồng nội điện."
Thấy hắn đến đây, mọi người đều lộ vẻ kinh hỉ.
Vị Công chúa nhu nhược này cũng không khó hầu hạ, gì phải đến nỗi như thế. Lạc Tự Tỉnh không biết Ích Minh Đế yêu thương vị cháu gái này đến mức nào, không khỏi than thầm trong lòng. "Các vị đại nhân, ta có mấy viên thuốc này, các vị lấy xem xem có hợp cho Công chúa dùng không. Ta sẽ ở ngay đây cùng Công chúa, không để xảy ra bất trắc gì."
Tiếp nhận chiếc bình ngọc cổ dài, các ngự y đều tỏ vẻ cảm kích. Bọn họ chữa bệnh cho Trường Nhạc Công chúa đã nhiều năm, mỗi khi Công chúa bệnh nặng nguy kịch thì đều bó tay không có biện pháp, không biết đã bao nhiêu người phải lãnh đủ lửa giận của Hoàng đế, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Thế nhưng cho dù nghiên cứu tỉ mỉ đến thế nào cũng không thể tìm được phương thuốc đúng bệnh, bọn họ đã sắp sức cùng lực kiệt. Lúc này chợt có một tia hi vọng, tất nhiên là chịu ơn ngàn vạn lần.
Chẳng mấy chốc, người đều lui ra. Lạc Tự Tỉnh đi tới cạnh sập, vừa định lên tiếng, chỉ nháy mắt từ trong màn lụa đã có một cánh tay trắng mịn vươn ra tóm lấy tay hắn, kéo hắn ngã vào, nhanh chóng điểm những đại huyệt của hắn.
Lạc Tự Tỉnh giật mình, không khỏi cười khổ. Ngay cả hắn cũng bị vị mỹ nhân nhu nhược như nước này lừa gạt, quên rằng lúc nào cũng phải cẩn thận phòng bị.
Bên người hắn vang lên tiếng cười khẽ trong sáng mà càn rỡ, một khuôn mặt tuyệt sắc rất vui vẻ hiện lên trước mắt.
So với lúc nãy nhìn thấy thì thật đúng là không phải cùng một người – đôi mắt sáng đẹp, nét mặt sinh động, khiến ngay cả hoa đào trên y phục tựa như cũng sống động hẳn lên.
Trần Phi vừa vuốt ve khuôn mặt của Lạc Tự Tỉnh vừa nhè nhẹ lướt tay trên lưng hắn, tình cảnh cực kỳ mờ ám. E rằng ai cũng không ngờ được Kinh Hồng nội điện lại bị Trường Nhạc Công chúa áp đảo trên sập, không kiêng nể gì mà đùa giỡn thế này.
Lạc Tự Tỉnh chưa bao giờ trải qua diễm phúc lớn đến thế, thật sự là không chống đỡ nổi, thấp giọng nói: "Ngài giải huyện đạo, ta chắc chắn có bao nhiêu thuốc đều dâng."
"Ta mới không đồng ý đâu. Chính mình lấy mới tốt." Trần Phi véo lưng hắn một cái, nũng nịu đáp.
"Công chúa biết rõ bình dược không giấu ở trong ngực, không cần phải sờ soạng thế."
"Ai mà biết Lạc lang sẽ để ở đâu. Nói không chừng lại để trong ngực thật, đang chờ ta đến lấy đây."
"Công chúa đã sờ tìm qua một lần, không cần lại tìm nữa."
"Vừa rồi có lẽ tìm thiếu, để sờ tìm lại lần nữa xem."
"Là bình dược, không phải là viên thuốc, Công chúa không cần tỉ mỉ đến vậy."
Một lát sau, Lạc Tự Tỉnh cuối cùng cũng tự giải được huyệt đạo, nhảy khỏi sập mềm, lùi lại mấy bước cho an toàn rồi lấy từ trong tay áo ra đủ loại bình lọ, dâng lên bằng hai tay: "Xin Công chúa vui lòng nhận cho."
Trần Phi cười đến run rẩy hết cả người, nhận lấy cất kỹ vào tay áo.
Thấy tinh thần của nàng có vẻ không tồi, Lạc Tự Tỉnh nhẹ nhàng thở ra: "Hai tháng nay không gặp, Công chúa điện hạ phong thái vẫn như trước."
Trần Phi nghiêng mặt liếc hắn: "Lạc lang nhớ ta sao? Không ngờ trong lòng ngươi vẫn còn có ta. Đáng tiếc, thời gian này không có cách nào để được tiến thoái cùng Lạc lang rồi."
Tận lực đem ý tứ trong lời nàng xem thành câu nói bình thường, Lạc Tự Tỉnh nghiêm túc nói tiếp: "Ngươi quả nhiên có nghĩ đến việc này. Định chọn phe Hoàng hậu hay vây cánh của Tích Vương?"
Trần Phi nghe xong, nụ cười bỗng mang tia buồn: "Nếu không phải là Lạc lang, là ai cũng thế cả."
Nàng đã quyết định rồi. Lạc Tự Tỉnh chợt thấy có chút không đành lòng. Trong Lạc gia, Lạc lão cha cùng Lạc phu nhân tuy phụng chỉ thành hôn nhưng lâu ngày cũng sinh tình; Lạc Tự Thanh và Thường Diệc Huyền là yêu thương sâu đậm rồi xin thành hôn; Lạc Tự Trì với Tô Linh Duyệt cũng là phụng chỉ, trong đó lợi ích đan xen, nhưng thực sự có phần gắn bó. Lúc này, nàng lại không cân nhắc tới nhâm phẩm của vị hôn phu, chỉ nghĩ tới ích lợi. Sau này nếu tranh đấu xảy ra, không phải ngươi chết thì là ta sống, cho dù có sinh tình, e rằng cũng phải đem thành không. Nàng là nữ nhân, cho dù là công chúa cao quý, nhưng cuộc đời từ khi còn trẻ đã phải khúc khuỷu thế này là vì cớ gì.
Trần Phi dường như cảm nhận được tâm trạng của hắn, cười đến vô cùng rực rỡ: "Là người ai cũng có chí. Cả cuộc đời này, ta nguyện tan xương nát thịt vì hắn. Chỉ là một cuộc hôn nhân, có thể làm khó được ta sao?"
Lạc Tự Tỉnh hừ nhẹ, nói: "Nhưng hắn không muốn ngươi phải trả giá quá lớn, ngươi không cần làm thế. Ta cũng đã có lời thề, bất luận sinh tử cũng sẽ thực hiện tâm nguyện của hắn."
Đôi mắt của Trần Phi chợt lóe lên, nàng nói: "Ngươi là ngươi, ta là ta. Ngươi có thể vì hắn mà làm rất nhiều việc, ta chỉ có thể làm những việc thế này."
Lạc Tự Tỉnh chỉ cảm thấy trong lời nàng có ẩn ý rất sâu xa, nhưng cũng không suy tư thêm.
"Lạc lang, để ta kể cho ngươi một câu chuyện." Trần Phi bỗng vươn tay ôm lấy khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng cười.
Lạc Tự Tỉnh hơi nao nao, ngồi xuống bên sập.
"Trước đây đã lâu, trong kinh có một thế gia vọng tộc, gia sản rất lớn, còn có hai trai hai gái, bề ngoài trông kính trên nhường dưới, hòa thuận vui vẻ. Một ngày nọ, vị thiếp được thâm sủng của gia chủ sinh một đứa con trai. Đứa bé kia sinh ra đã rất xinh đẹp, khuỷu tay phải lại mang một cái bớt hình rắn sống động. Gia chủ coi đây là điềm lành, dĩ nhiên là vô cùng vui mừng. Đứa bé còn có một vị tỷ tỷ hơn tuổi hắn rất nhiều, lúc đó cũng đang mang thai, còn đem đứa con gái khoảng ba bốn tuổi ốm yếu của mình đến thăm mẫu thân cùng em trai. Ba thế hệ trong nhà đều hân hoan khắp cõi lòng, ôm đứa bé kia không muốn buông tay. Nhưng chưa được mấy ngày, vị thiếp này cùng con đều ngã bệnh. Thương thay là mẫu tử chia lìa, vị mẫu thân thì bệnh đến hấp hối mà trong lòng chỉ nhớ tới con, còn đứa bé kia khóc nỉ non cả ngày lẫn đêm, chẳng mấy chốc đã gầy đến trơ xương. Vị tỷ tỷ tất nhiên liền nhận trọng trách trông nom em trai, đem em trai về nhà, ngày ngày dốc lòng săn sóc. Đứa con gái ba tuổi của nàng cũng yêu thương đứa bé này, tuy mang bệnh trong người nhưng không rời một tấc. Thế nhưng đứa bé mới sinh kia vẫn không khá lên, mấy lần bệnh tình nguy kịch, sinh mệnh yếu ớt, lúc nào cũng có khả năng đi mất."
Trần Phi dừng lại một chút, ánh mắt dịu đi, lại nói: "Đứa bé gái đó từ lúc sinh ra cũng không rời bát thuốc, quả thực ốm yếu, liền cảm thấy cùng đứa bé mới sinh này như đồng cảnh ngộ. Nàng cho rằng nó cũng sẽ như nàng, ốm một hồi sẽ khỏi, nhưng đứa bé kia lại càng lúc càng gầy yếu. Nàng còn bé, đau lòng thì cũng chỉ có thể hàng ngày khóc lóc kể lể với cha mẹ, cũng không thấy có gì là không đúng. Lúc đứa bé mới sinh kia mới được nửa tháng, vị tỷ tỷ đang hoài thai đến tháng thứ bảy của nó bỗng sinh non. Nhưng kỳ lại là ở chỗ, nàng không báo cho người khác, bụng vẫn lớn, vẫn tiếp tục chăm sóc em. Đứa bé gái thông minh, tất nhiên là thấy lạ. Một đêm nọ, nàng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, trong lòng biết đứa bé kia lúc này cũng không còn sức để khóc, vậy hẳn đó chính là em trai mình, liền tới nhìn trộm. Nào ngờ nàng thấy mẫu thân của mình đang chiểu theo cái bớt của em để vẽ lên đứa con trai sinh non gầy yếu của mình. Nàng kinh hãi, trong lòng thầm cảm thấy đứa bé ốm yếu nọ đang gặp nguy, lo sợ không yên. Rồi nàng lại nghe mẫu thân dặn bà vú đem đứa bé đó mang trở lại chỗ mẫu thân của nó, cho hai mẹ con nhìn mặt nhau lần cuối, rõ ràng là không muốn chữa bệnh cho nó nữa, nàng lại càng hoảng sợ.
Lạc Tự Tỉnh khẽ biến sắc, im lặng không nói.
"Đợi mẫu thân đi rồi, bé gái dùng hết sức lực của mình đem đứa bé mới sinh kia lén ôm đi. Nàng giả vờ phát bệnh, nhân lúc hỗn loạn giấu đứa bé trong xe ngựa, trở về chỗ của cả gia tộc. Sau đó nàng lặng lẽ ôm đứa bé chạy vào, tìm người cậu năm ấy mới mười tuổi. Cậu là người nhân hậu, lập tức tìm cao nhân chẩn đoán, giữ được tính mạng cho đứa bé."
"Đứa bé chịu ốm đau tra tấn mà lớn lên, cuối cùng cũng sống sót. Đứa bé gái tuổi ngày càng nhiều, dần dần cũng hiểu được chuyện năm đó. Cái bớt hình rắn, tựa như là ám chỉ về người kế thừa, cho nên khi đứa nhỏ này vừa sinh ra, chính thất cùng các anh chị hơn tuổi đều cảm thấy nguy cơ rất nặng, hạ độc hạ chú muốn đưa nó vào chỗ chết. Mà chính chị ruột của nó còn muốn làm nó chết nhanh hơn để đem con mình tráo vào, sau này sẽ giúp con đoạt lấy gia sản. Mẫu thân của mình ngoan độc đến mức đó, đứa bé gái vô cùng áy náy, thỉnh tội với đứa bé kia. Đứa bé kia lại nói, nàng có lẽ cũng không phải là sinh ra đã ốm yếu, có thể cũng đã chịu chú độc."
Trần Phi nói rồi, lệ rơi đầy mặt.
"Nó nói mệnh mình e rằng chẳng còn dài, nhưng nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng của đứa bé gái, liền thỉnh cao nhân đem những chú độc của nàng chuyển cả sang người mình."
“Nó chẳng qua là sinh trong thế gia này, chẳng qua là trên người có cái bớt. Chỉ có vậy thôi mà phải chịu ngàn vạn điều thống khổ, từ âm ty địa phủ vật lộn để trở về."
"Các anh chị em của nó có ai từng chịu khổ đến vậy! Tất cả đều là vì cái gia sản kia gây nên, mà những thứ đó đáng ra cũng phải là của nó! Thế là đứa bé gái đã thề trước thần linh, cho dù muôn lần đáng chết, cũng sẽ giúp nó bước lên chủ vị."
Nhìn dòng nước mắt nhạt nhòa của nàng, Lạc Tự Tỉnh muốn nói lời an ủi, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra. Lồng ngực như bị thứ gì đè chặn lại, không thể nói nên lời, lại càng không biết phải nói gì.
Hắn đã nghe qua vô số bi kịch giằng co nơi hoàng thất, nhưng cứ nghĩ đến việc người gặp chuyện chính là hồ ly kia, cuối cùng hắn vẫn không có cách nào bình tĩnh được.
Quả thực, cái bớt kia chính là khởi nguồn cực khổ của Thiên Tốn. Nhưng gốc của vạn ác, cũng chính là dục vọng đối với ngôi vị hoàng đế.
"Ngũ công tử." Trần Phi lau lệ, khẽ cười, "Hắn không cần ai thương hại."
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nàng nói lời nghiêm túc, Lạc Tự Tỉnh giật mình, nói: "Ta không thương hại hắn."
Trần Phi chậm rãi vươn tay, vuốt ve mặt hắn, cũng không có vẻ trêu đùa như thường lệ, chỉ là nhè nhẹ chạm vào mà thôi: "Như vậy, hắn liền giao cho ngươi."
––––––––––––––––––––
Lạc Tự Tỉnh đột nhiên không cách nào hiểu được bản thân lúc này đang suy tư điều gì, chỉ cảm thấy ngoài cảm giác chung sống khoái hoạt cùng người kia nay có thêm cảm xúc lao xao lạ thường. Còn chưa kịp nghĩ ra lời đáp lại, hắn nhạy bén nhận thấy có người đang từ từ đến gần.
Trần Phi tránh lại vào trong màn, hắn cũng quy củ ngồi bên cái án cách đó vài trượng.
Vài vị ngự y đẩy cửa vào, khó nén được sắc mặt vui mừng, liên tục khom người mà đến gần.
"Được Kinh Hồng nội điện ban thuốc cùng phương thuốc, hạ quan vô cùng cảm kích. Thuốc này bồi bổ cho Công chúa điện hạ rất tốt. Hơn nữa lại có bí dược của Trì Dương để giảm dược tính, khiến tác dụng không quá mạnh, nghiên cứu thêm một chút, có lẽ sẽ hợp với thể chất của điện hạ."
"Thuốc này có thể dùng ngay lập tức. Mặc dù điện hạ không dùng được quá nhiều thuốc bổ, thuốc này dược tính ngọt và bình, vẫn hết sức phù hợp."
Không ngờ đơn giản là nhàm chán lấy ra món thuốc mà lại thực sự dùng được, Lạc Tự Tỉnh nhướn mày: "Các vị đại nhân, bệnh tình của Công chúa điện hạ có hi vọng rồi sao?"
Các ngự y nhìn nhau, hạ thấp giọng.
"Thực sự có thể điều dưỡng thân mình, còn trị tận gốc thì vẫn khó. Hơn nữa điện hạ từ nhỏ đã yếu, bệnh tật lâu ngày, chỉ e rằng dù khỏi hẳn cũng không thể được như người thường."
"Tuy là như thế, Công chúa điện hạ có chuyển biến tốt, ta cũng có thể thở ra một hơi."
Nói đến đây, Lạc Tự Tỉnh nghiêng tai lắng nghe, vứt cho bọn họ một ánh mắt ra hiệu.
Mọi người lập tức tản ra, người bàn luận về đơn thuốc thì nhỏ giọng, người nghiền thuốc thì chậm rãi, người bắt mạch thì lại nối chỉ.
Ngay sau đó, Thiên Liễm cùng Thiên Hâm liền đi vào điện.
Lạc Tự Tỉnh đợi các nàng hỏi han vài câu, lại nhìn Trần Phi uống thuốc một chút rồi mới đứng dậy muốn cáo lui.
Thiêm Liễm thì làm như không thấy, Thiên Hâm lại nhìn lại, khẽ mỉm cười nói: "Đừng vội, cùng quay lại đi."
Lạc Tự Tỉnh không có cách khước từ, chỉ có thể lên tiếng nói được, trong lòng thì đối với vị Nhị công chúa này càng thêm tò mò. Trước đây hắn mới gặp qua nàng vài lần, cho rằng nàng giống Hoàng hậu, có tâm tư khéo léo, nhưng hiện giờ lại thấy nàng vừa tao nhã thân ái lại vừa sắc bén mà lãnh đạm, hoàn toàn khác với các huynh đệ cùng bề dưới. Tựa như hết sức tạo khoảng cách với các huynh đệ, kể cả em ruột của mình, lại quan tâm chu toàn tới những hậu sinh không có lợi ích gì mấy cho bản thân. Có điều, có thể chắc chắn rằng so với một người dã tâm bừng bừng như Thiên Liễm thì nàng tốt hơn nhiều.
Sắc mặt của Trần Phi vẫn tái nhợt, nhưng người hình như có tinh thần hơn, nhẹ nhàng cười nói: "Mẫu thân và Hâm di còn không biết, Kinh Hồng nội điện đưa tới thuốc và đơn thuốc chính là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi, giúp các thái y trong lúc nguy cấp đó."
"Vậy sao?" Thiên Liễm quay đầu liếc xéo hắn một cái, nói: "Tấm lòng khó được, thực đa tạ."
"Không ngờ lại thực sự công hiệu, thật tốt quá." Thiên Hâm cầm lấy đơn thuốc, cẩn thận xem, thở dài, "Nếu sớm biết thế, đã phải chiêu mộ danh y khắp thiên hạ, xin mượn cao nhân từ Văn Tuyên bệ hạ mới phải; Phi nhi sẽ không phải khổ đến bây giờ."
"Việc này cũng thật trùng hợp, ai lại liệu được bệnh của ta còn có cách trị đây?"
"Cũng không thể nói bậy như vậy. Bây giờ không phải là tốt lắm rồi sao?" Thiên Liễm trấn an nói. Nhưng trong mắt Lạc Tự Tỉnh, tình cảm của nàng không chân thành như Thiên Hâm.
Không bao lâu sau liền có người hầu truyền ý chỉ thúc giục của Hoàng hậu, thế là Trần Phi gượng đứng dậy, cùng Thiên Liễm, Thiên Hâm, Lạc Tự Tỉnh quay lại buồng sưởi kia.
So với lúc rời đi, trong phòng không có thay đổi gì nhiều. Bên trong chỉ có thêm Mẫn Diễn cùng Trọng Mộc, bên ngoài thì vẫn như cũ lễ phép nói nhỏ, không dám làm càn.
Chuyện Lạc Tự Tỉnh tặng thuốc được Hoàng đế, Hoàng hậu cùng Đức Phi khen ngợi; hắn cúi đầu khiêm nhường nói vài câu, trong lòng thế nhưng chẳng chút vui sướng. Thiên Tốn thấy thế, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nghĩ tới Trần Phi có thể đã nói những gì, liền đành âm thầm bất đắc dĩ, rót cho hắn chén rượu tỏ lòng an ủi.
Ích Minh Đến nhìn quanh một lượt, nói: "Cũng đã đến lúc quyết định."
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong hoàng thất đều thay đổi. Chỉ có vẻ mặt của Mẫn Diễn và Trọng Mộc là vẫn như thường.
Hoàng đế thấy thế thì cười, vuốt chòm râu dài: "Trước khi Phi nhi lựa chọn, trẫm muốn hỏi qua xem các ngươi có vừa lòng ai không."
Tích Vương lắc đầu cười nói: "Phụ hoàng, ý kiến của chúng ta lúc trước không phải đã nói rồi sao?"
"Ý kiến là ý kiến, vừa lòng là vừa lòng. Không cần băn khoăn, ý của các ngươi cũng sẽ không ảnh hưởng tới Phi nhi."
Thiên Liễm tựa như muốn mở miệng, nhìn Trần Phi xong lại dừng lại.
Sau hồi lâu vẫn không có ai nói gì, Ích Minh Đế thâm trầm nhìn mặt của từng người trong nhà, đột nhiên nói: "Tỉnh nhi, ngươi nghĩ thế nào?"
Lạc Tự Tỉnh ra vẻ trầm ngâm, trả lời: "Nhi thần cho rằng Điền Sính Tướng quân phẩm hạnh xuất chúng, tuổi cũng gần, vô cùng thích hợp."
Hoàng đế gật đầu khen ngợi: "Điền ái khanh thông tuệ chính trực, quả thật rất tốt. Cấn nhi, hai ngươi vừa là đồng môn vừa là huynh đệ* trong nhà, ngươi cảm thấy thế nào?"
*Điền Sính và Ngọc Vinh nội điện là anh em sinh đôi
Hòa Vương cùng Ngọc Vinh nội điện nhìn nhau cười, nói: "Phụ hoàng, nhi thần dĩ nhiên là thấy hắn cái gì cũng vô cùng tốt. Cũng chính vì cớ đó mà không dám đề cử."
"Việc như thế này thì không cần lảng tránh, còn ai tiến cử không?"
Thiên Hâm che miệng cười nói: "Phụ hoàng, nhi thần đối với các vị công tử thế gia cũng không quen biết mấy, thôi thôi."
Thiên Ly cũng lắc đầu nói: "Nhi thần cũng hiểu, xem về nhân phẩm, tuổi hay tước vị, không ai thích hợp hơn Điền Sính Tướng quân. Tuy còn có vài vị công tử thế gia tính tình ôn hòa lương thiện khác, nhưng không ai có được sự nghiệp lớn như Điền Tướng quân."
Thiên Chấn vẫn cười mà không nói, Thiên Liễm cũng giữ yên lặng.
Hoàng đế cười lớn: "Phi nhi thấy Điền ái khanh thế nào?"
Trần Phi ngước mắt, mềm mại nói: "Bệ hạ, Điền Tướng quân đúng là một vị anh hùng, ý kiến của các cữu phụ giống nhau cũng là tự nhiên."
"Phi nhi không vừa ý anh hùng sao?"
"Không, Phi nhi cũng không ngoại lệ. Nhưng Phi nhi đã có anh hùng đích thực của chính mình."
Một câu nói nhẹ nhàng kia lại khơi dậy ngàn con sóng.
Ích Minh Đế tựa như có chút kinh ngạc: "Phi nhi có người trong lòng sao? Sao lúc trước chưa nghe thấy ngươi nhắc tới?"
"Phi nhi vốn tưởng rằng không có duyên, nhưng hôm nay lại gặp được, cuối cùng cũng được đền bù tâm nguyện." Trần Phi ngưng lại một chút, trên má đỏ hồng, "Mười năm trước, Phi nhi từ hành cung hồi kinh, trên đường ngựa hoảng sợ không khống chế được, giật cương đi mất, chúng ta khó khăn không biết đi tiếp thế nào. Tình cờ hắn đi ngang qua, không chỉ dẫn ngựa trở lại cho, còn hộ tống Phi nhi trở về cả đoạn đường. Tưởng rằng hắn ăn mặc đơn giản, có lẽ chỉ là một vị hiệp khách giang hồ mà thôi, kiếp này không còn duyên phận, nhưng không dự đoán được lại có thể tái kiến..."
Theo lời nàng kể, vẻ mặt của mọi người đổi qua đổi lại, ai nấy đăm chiêu.
Ích Minh Đế hỏi: "Là vị ái khanh nào?"
Trần Phi e lệ nói: "Tần Miễn tướng quân."
Lạc Tự Tỉnh nghe xong không khỏi ngạc nhiên, nhưng cẩn thận nghĩ thì lại thấy cũng nằm trong dự đoán. Nếu nàng thật sự muốn trợ giúp hồ ly, vậy chỉ có thể xâm nhập vào nơi nguy hiểm, thăm dò phái Tích Vương. Có điều câu chuyện xưa đó cũng là chuyện thật, lợi dụng một mối duyên khó được như vậy chẳng phải là đáng tiếc sao?
Thiên Tốn hơi nhíu mày, cảm nhận được ánh mắt tức giận của Thiên Liễm, lại liền từ từ giãn ra. Việc đã định, hắn nói nữa cũng không ích gì.
Không đợi những người khác kịp phản ứng, Ích Minh Đế đã nói: "Tuyên Tần ái khanh."
Người hầu lập tức xướng: "Tuyên Tần Tướng quân!"
Bên ngoài buồng lập tức im lặng, thấy Tần Miễn thong thả bước ra khỏi hàng: "Vi thần tuân chỉ."
Mành trúc thoáng kéo lên, Tần Miễn đi vào, lại hành lễ lần nữa.
Hoàng đế âm trầm đánh giá hắn một phen: "Ngồi xuống đi."
"Tạ bệ hạ đã ban cho ngồi."
Lạc Tự Tỉnh gặp qua Tần Miễn trong lễ phong thưởng cách đây mấy tháng, chỉ nhớ mang máng rằng hắn là một người cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc, từ đó về sau bản thân rất ít vào triều, cũng không đặc biệt chú ý đến hắn thêm lần nào, hiện giờ không khỏi nghiêm túc nhìn kỹ. Xem thế nào cũng thấy người này tuy oai hùng nhưng cũng rất sâu kín, hết sức bất lợi cho Trần Phi.
Tần Miễn nhận ánh mắt hàm chứa nhiều ý nghĩ khác nhau của mọi người, vẻ mặt vẫn bất động.
"Ái khanh xưa nay làm nhiều việc hiệp nghĩa, hẳn có hạnh ngộ." Hoàng đế tựa như cảm thán mà nói, "Việc mười năm trước, ái khanh còn nhớ không?"
Nét mặt của Tần Miễn đột nhiên thay đổi, ánh mắt đưa về phía Trần Phi, hắn giật mình: "...Hóa ra là Công chúa điện hạ, vi thần thất lễ."
Trần Phi buông mắt nhìn xuống, làn da trắng như tuyết thêm sắc ửng hồng, vô cùng động lòng người.
Ích Minh Đế nhìn hai người, không khỏi vỗ án cười lớn: "Tốt lắm! Thật sự là một cặp nhân duyên mỹ mãn!"
"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ." Mẫn Diễn cười nói.
"Mời Quốc sư chọn một ngày lành."
"Được. Ngày mười tháng năm được không?"
"Tốt! Tử đồng, ái phi, Liễm nhi, Hâm nhi, việc này liền giao cho các ngươi."
"Vâng, bệ hạ."
Đến đây, hôn sự của Trường Nhạc Công chúa coi như đã quyết.
Sau tiệc ngắm hoa, Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh cũng không ở lâu trong cung, chúc mừng vài câu liền hồi phủ.
Lạc Tự Tỉnh trong lòng vẫn mang nặng lời của Trần Phi, liền không cưỡi ngựa mà ngồi chung xe với Thiên Tốn.
"Rốt cuộc nàng đã nói gì với ngươi?" Thiên Tốn hỏi, áng chừng cũng đã đoán được vài phần.
Lạc Tự Tỉnh lắc đầu: "Không có gì."
Thiên Tốn khẽ thở dài, đẩy mở cửa sổ, nhìn vầng trăng tựa ngọc bích nổi vân kia. Tuy Trần Phi chỉ kể chuyện trước kia với hắn một lần, hắn vẫn nhớ rất rõ từng câu từng chữ, những cảm xúc trập trùng tựa như mới chỉ ngày hôm qua. Hắn không phải là thánh nhân, muốn vứt bỏ những chuyện đó quả thực khó khăn xiết bao. Huống chi hắn cũng không định vứt bỏ.
Ngắm cảnh một lúc, hắn bỗng nhăn mày, ngả người vào tấm đệm bên cạnh.
Lạc Tự Tỉnh thấy mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, chẳng biết tại sao trong đầu bỗng ầm ĩ hỗn loạn, đủ mọi suy nghĩ lộn xộn vào nhau không phân biệt được, chưa bao giờ rối lên như lúc này, nghĩ gì cũng không ra: "Cố nhịn một chút." Cưỡng ép mình dứt khỏi những ý nghĩ phức tạp khó hiểu, hắn cõng Thiên Tốn lên, phá xe mà ra, phi gấp về phía ngoại thành.
Thiên Tốn thoáng giật mình, nằm trên lưng hắn, cơ thể đau đến run lên. Những cơn đau kéo dài không dứt, từng trận đợt sau mạnh hơn đợt trước, hắn đã quen từ lâu, điều duy nhất khiến hắn bất ngờ là thái độ của Lạc Tự Tỉnh. Tuy hắn cũng tự biết mình, nhưng liệu hắn có nên cho rằng người này đối với mình quả thực có một phân tình yêu? Chính là một phân cũng được, có một phân đó, hắn quyết sẽ đem người này giữ lại bên cạnh. Mặc kệ cho người này có giận dữ đến đâu, mặc kệ kẻ khác có khuyên bảo thế nào.
Gió đêm tháng ba luôn thấm đẫm hơi lạnh.
Lạc Tự Tỉnh chạy như điên suốt trăm dặm, đã vào địa phận Ngưỡng Sơn từ lâu, nhưng xung quanh không thấy bóng dáng ai. Hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tới, hướng thẳng tới chỗ đã gặp Mậu Ninh tôn giả trong trí nhớ. Trong phúc chốc, phía trước hiện lên một bóng trắng mơ hồ, tiếng cười giễu nhẹ nhàng vang lên trong không gian: "Ngươi yên tâm đi, hắn chịu thế đã nhiều năm, một lát này cũng không sao, việc gì phải vội vàng như vậy?"
"Trọng Mộc, ngươi theo ta đã bao lâu? Mau đi ra!"
Dứt lời, vùng rừng rậm trước mắt bỗng vặn vẹo, cảnh sắc biến hóa trong nháy mắt, xung quanh đã là trong Thánh cung. Trọng Mộc đứng trước mặt hắn, vẻ mặt bí hiểm vẫn mang vài nét đùa cợt.
Lạc Tự Tỉnh cũng không để ý tới hắn, lập tức phi về phía linh trì. Để mặc kẻ kia la lên sau lưng: "Ngươi đúng là không coi ai ra gì! Ngay cả lễ nghi chủ khách cũng quên hết sao!"
Lạc Ngũ công tử đâu có để đám lễ nghi rườm rà kia trong lòng, dĩ nhiên là làm như chẳng nghe thấy.
Tới linh trì, Lạc Tự Tỉnh hạ Thiên Tốn xuống thật cẩn thận, thoáng do dự rồi xé hết quần áo của hắn, thúc giục hắn bước xuống ao.
Thiên Tốn bị những hành động liên tiếp nãy giờ làm cho kinh ngạc, lúc này mới có thể bắt đầu nghĩ ngợi, cụp mắt xuống tĩnh tâm nghĩ.
Lạc Tự Tỉnh thấy cái bớt thanh long đã tràn ra khắp cánh tay hắn, tự nhiên cảm thấy hứng thú với hình vẽ giương nanh múa vuốt sinh động này.
Hai người không nói một lời, ánh mắt chưa giao, tâm tư cũng khác nhau, nhưng lại tỏa ra một cảm giác ám muội xưa nay chưa từng có.
Hiển nhiên, Lạc Ngũ công tử là người trong cuộc mà vẫn chẳng hay biết gì.