Tỉnh Vị Trì

Chương 33: Cùng qua hoạn nạn




Sau khi Kinh Hồng nội điện hồi phủ, Chiêu Vương Phủ tiếp tục đóng cửa từ chối tiếp khách, hắn cũng liên tiếp mấy ngày chưa vào triều. Ích Minh Đế tựa như ngầm cho phép hành động của hắn, chỉ chuyên tâm xử lý chuyện nguyền rủa, kẻ có ác tâm cũng không thể mượn dịp này gây sóng gió. Có điều, như vậy cũng chứng thực lời đồn đãi mới – Chiêu Vương điện hạ e rằng không còn được bao lâu, Kinh Hồng nội điện cũng không có tâm tiếp tục tranh đấu.
Thế là, phái Tích Vương, phái Hoàng hậu từ bị áp chế do liên lụy tới việc nguyền rủa dần dần kiêu ngạo trở lại, phái Chiêu Vương và phái Duệ Vương từng bước thối lui, chỉ còn mấy quan viên chức hàm thấp, thanh bạch không sơ hở, lên triều cũng không thể nói gì.
Vì sao trong thời kỳ này Kinh Hồng nội điện không vào triều áp đảo uy phong người khác? Xét đến cùng, hắn quả thực bận quá.
Thứ nhất, việc mấu chốt là hiệp trợ Ích Minh Đế chấm dứt việc nguyền rủa. Đương nhiên, hắn và Trọng Mộc đều muốn tận lực mở rộng phạm vi liên quan, không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào, sự tình cũng chậm chạp không thể chấm dứt. Qua chuyện này, Thiên Tốn cũng hi vọng các thế gia đại tộc đều có thể ý thức được rằng đao chém đầu cách mình cũng không xa.
Thứ hai, hắn đã lâu chưa xuất hiện trong quân doanh, dĩ nhiên phải đến trấn an. Cả ngày cả đêm ở đó thì không có khả năng, ba bốn canh giờ cũng là theo lẽ thường phải làm.
Thứ ba, Thiên Tốn cần hết sức tĩnh dưỡng, những việc không cần phiền đến tất nhiên phải bớt đi. Ngay lập tức, hắn liên hệ với Vân Kỳ, cẩn thận tính toán những tổn thất nặng nề trong phái Chiêu Vương mấy tháng nay.
Mà Chiêu Vương điện hạ, đúng như ngoại nhân tưởng, chính xác là đang dưỡng bệnh. Từ khi các vị quốc sư tiến hành một nghi thức thần bí, chú ấn trên người hắn dần dần biến mất, đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều. Nhưng thân thể hao tổn quá độ, muốn hoàn toàn hồi phục cần yêu cầu một thời gian nữa. Đức Phi cũng không muốn hồi cung, chọn một tòa điện các ở lại, ngày ngày đến chăm sóc hắn, tự mình nấu canh đun thuốc. Giữa hai mẫu tử vô hình trung cũng thân cận thêm không ít.
Đêm khuya yên tĩnh, Kinh Hồng nội điện đối diện với công văn đầy án, sắc mặt tối sầm, đọc kỹ từng cuốn từng cuốn. Xưa nay hắn rất không kiên nhẫn với việc này, nhưng Vân Kỳ làm việc chu đáo cẩn thận, đem công văn liên quan sắp xếp thành mục, giao hết cho hắn rồi định ngày bàn tiếp. Lạc Tự Tỉnh vốn thấy nghe so với đọc thoải mái hơn nhiều, nhưng biết Vân Kỳ đang bận không thể bận hơn, liền chỉ có thể quyết tâm từ từ đọc.
Đọc hơn phân nửa, hắn đối với những việc lung tung mấy ngày đó cũng hiểu biết được bảy tám phần, nhịn không được quay đầu lại, nhìn về phía Thiên Tốn đang dựa vào sập mềm thong thả giở sách đọc truyện chí dị.
Thiên Tốn cảm thấy ánh mắt của hắn, ngước lên mỉm cười. Nụ cười này so với bình thường càng dịu dàng, lại thêm phần trấn an, thêm phần không nỡ. Phiền táo trong lòng Lạc Tự Tỉnh nhất thời không còn bóng dáng, sắc mặt cũng dịu đi không kiềm được.
"Hồ ly, thế tộc trong kinh không dưới ba bốn trăm, tổng lại cũng có bốn năm mươi gia tộc hướng về ngươi, trong đó quan văn trên tứ phẩm ước chừng hơn mười gia tộc. Trong lúc giằng co mất hơn phân nửa, còn lại ít ỏi không mấy, thoạt nhìn vô cùng trầm trọng. Nhưng trong đó thực ra có bao nhiêu là ngươi tự mình ngáng chân cho ngã?"
Thiên Tốn nhướn mày: "Thời điểm đứng về phía ta của một vài kẻ không khỏi quá trùng hợp, tuy chưa làm việc gì đặc biệt, để đề phòng ngộ nhỡ thì áp xuống để quan sát một thời gian vẫn tốt hơn. Tích Vương và Hoàng hậu chính là muốn trừ bỏ những người thân tín của ta, cắm nhân tài vào để lấy tín nhiệm thu lợi. Ta sao có thể chấp nhận những kẻ tai mắt đó?"
"Còn có một số người dưới mà ngươi quả thực dựa dẫm vào rất nhiều, ngươi cũng nên tìm một chút khuyết điểm của bọn họ để đẩy đi."
"Ta để cho những người đó nắm được nhược điểm, chung quy so với việc bọn họ có thể bị đổ oan vẫn tốt hơn."
"Đúng là biện pháp tốt nhất để thuận thời bảo vệ bọn họ." Lạc Tự Tỉnh thở dài. Lần này phái Chiêu Vương trừ bớt một phần những kẻ tai mắt do Tích Vương và Hoàng hậu xếp vào, một phần trong số những người mà Thiên Tốn không thể nào yên tâm, còn có một phần là những ái thần mà hắn muốn bảo vệ. Vài vị này được bình yên vô sự, gia tộc của họ liền tương liên chặt chẽ với Cao gia của Đức Phi. Đồng thời, việc bọn họ trung thành tận tâm với Thiên Tốn tác động đến lợi ích của Cao gia, phái Tích Vương và phái Hoàng hậu tạm thời không muốn động đến Cao gia, cũng sẽ không làm gì thái quá; mặt khác, Thiên Tốn cũng phải dùng bọn họ để hấp dẫn sự chú ý của đối thủ, không để kẻ khác nghĩ rằng hắn có nhúng tay vào việc bảo hộ thế lực của mình.
Như vậy tính ra, phái Chiêu Vương cũng chỉ hao tổn về da thịt, gân cốt bao gồm năm mươi vạn Hồng Uy quân, Cao gia, Trần Phi, Trần Lạc, Điền Sính, Vân Kỳ, Cao Duy Thận, cùng những bộ hạ cũ của Hòa Vương gần như không có gì khác biệt. Có điều, trong mắt người ngoài, phái Chiêu Vương chỉ còn lại Cao gia và Hồng Uy quân của Kinh Hồng nội điện mà thôi. Mà Cao gia mất Cao Gián Phong, Kinh Hồng nội điện dù có tài năng mấy thì trong một thời gian cũng không thể được người khác toàn tâm tín nhiệm. Chỉ còn Hồng Uy quân của Kinh Hồng nội điện, mà nếu không có chiến tranh thì không thể gây sợ hãi. Phái Chiêu Vương xuống dốc, chỉ còn kết cục là từng bước bị ăn mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Tự Tỉnh lại nói: "Hay là, Thiên Ly..."
Số thế tộc theo Thiên Ly chỉ khoảng ba mươi, phần nhiều giao hảo với Cao Hữu tướng quân, quan văn ít, chức vụ đều không cao. Cho dù như vậy, trong cơn phong ba này cũng bị liên lụy mất một nửa. Thế lực phái Duệ Vương cũng lung lay sắp đổ.
Thiên Tốn cong môi, cười càng thêm dịu dàng: "Tích Vương và Hoàng hậu đều không quên hắn, ta chẳng qua là thuận thế làm." Những gì hắn làm, cũng chỉ là đề nghị bộ hạ cũ của Nhị ca nói vài câu, đưa đẩy một phen mà thôi.
Khen thay cho "thuận thế làm", không biết đã dùng tin tức Cao Duy Thận lấy được để diệt trừ bao nhiên thân tín của Thiên Ly rồi. Lạc Tự Tỉnh tùy tiện xếp công văn thành một đống, đầu ngón tay bật lên ngọn lửa, đem chúng đốt sạch.
Thiên Tốn nhìn động tác của hắn, thở dài: "Ngươi ghét nhất việc công văn, sau này chỉ để ý vào triều với đi quân doanh cũng được."
Lạc Tự Tỉnh trong chớp mắt đã tới bên người hắn, rút cuốn sách tiêu khiển trong tay hắn ném sang một bên, hừ nói: "Cho ngươi nghỉ ngơi ngươi còn không cảm kích. Đại gia ta chẳng qua là gần đây tâm tình khá mà thôi, sau này ngươi có cầu xin ta thế nào ta cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn chúng một cái."
"Phải, phải." Thiên Tốn không nhịn được cười, kéo hắn ôm vào lòng.
Lạc Tự Tỉnh cứng đờ người, sau đó từ từ thả lỏng.
Hiếm được khi hắn không giãy dụa, Thiên Tốn khẽ cười, kề môi đến bên thái dương hắn. Hơi thở phả vào bên mặt Lạc Tự Tỉnh, dần dần trở nên cực nóng.
Lạc Tự Tỉnh rất không tự nhiên mà xê dịch người, Thiên Tốn lại dán tới, nhưng không có động tác tiến thêm một bước.
"Thực ra nếu ngươi có đẩy, ta cũng không còn sức lại quấn tới." Hơi thở nóng bên tai mang theo lời nói, khàn khàn khiến người ta không khỏi có chút say lòng. Ngữ khí nhẹ nhàng, làm trong người tăng thêm vài phần nhiệt độ, nhiều thêm một chút không đành lòng.
Lạc Tự Tỉnh khép hờ hai mắt, giấu đi những hỗn loạn, mâu thuẫn cùng quyết ý trong lòng: "Ta xưa nay luôn không khống chế lực đạo, ngươi không sợ ta đẩy rồi thì lại cho ngươi nằm thêm mười ngày nửa tháng?"
"Ngươi đây là đau lòng vì ta sao?" Thiên Tốn ngưng mắt nhìn người trong lòng, ý cười trong vắt.
Lạc Tự Tỉnh không thèm phủ nhận, hắn liền không nhiều lời nữa, cúi người nhẹ nhàng dựa trán vào Lạc Tự Tỉnh. Hơi thở tương giao, tình ý không thể khống chế phảng phất như tuôn trào. Hắn chưa bao giờ nghĩ Lạc Tự Tỉnh sẽ nhanh chóng ngầm cho phép hành vi của hắn như vậy, hơn nữa cũng không nói gì về lần thân mật trước đây. Bởi vậy, chỉ cần im lặng dựa sát vào nhau thế này, hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà, nếu như thế, một trăm năm liền không đủ.
Hắn hình như càng ngày càng nặng lòng tham.
Tình đầu ý hợp, như thế nào lại không càng nặng lòng tham?
Hai người tĩnh lặng nằm, không để ý đến thời gian trôi qua.
Đột nhiên, Lạc Tự Tỉnh mở mắt, nhẹ nhàng cười thành tiếng: "Có kẻ thú vị tới."
Môi Thiên Tốn hôn nhẹ lên tai hắn: "Rất không hợp lúc."
Tuy Chiêu Vương Phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, khách không mời mà tới vẫn cuồn cuộn không ngừng. May có Đức Phi ở đây, Ích Minh Đế lại ban thưởng thêm mười mấy tên ám vệ, Chiêu Vương điện hạ cùng Kinh Hồng nội điện mới không đến nỗi đêm đêm bị quấy nhiễu.
Nhưng có vài vị khách nhân không thể bỏ qua. Lạc Tự Tỉnh từng dặn các ám vệ, nếu có gương mặt hơi quen thuộc thì liền cho vào. Nếu người tới có thể đến gần tẩm điện, dĩ nhiên cũng không phải người tầm thường.
Đẩy Thiên Tốn ra, Lạc Tự Tỉnh cũng không chỉnh lại quần áo cho thẳng, nhảy ra ngoài cửa sổ như gió.
Thiên Tốn nhìn hắn không rời mắt, nở nụ cười nhạt.
Lạc Tự Tỉnh đáp xuống trong viện, ung dung bình thản nhìn xung quanh một lượt: "Người tới là kẻ nào? Dám xông vào Chiêu Vương Phủ?" Hắn đã nhìn ra nơi người này ẩn thân, trong lòng đảo qua vài ý nghĩ, vẫn quyết định chờ vị khách không mời tự mình xuất hiện. Lộ diện hay không cũng đủ để nhìn ra ý đồ khi đến đây.
Hắn còn chưa dứt lời, một bóng đen linh hoạt liền đáp xuống trước mặt, hành lễ nói: "Bái kiến Chiêu Vương điện hạ, Kinh Hồng nội điện."
Giọng nói trầm nhẹ, lại giống như đã nghe qua ở đâu. Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, không hề chần chừ nói:" Ngọc cô nương, biệt lai vô dạng?"
Vị khách mảnh khảnh mặc y phục dạ hành ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp mang chút sửng sốt.
"Giọng của cô nương nghe thế nào cũng có chút quen thuộc." Lạc Tự Tỉnh cười nói. Khi ở chung cùng Ngọc Sinh Yên, nàng không lộ ra chút công phu nào, hoàn toàn giống như một vị nữ tử tầm thường. Nhưng Thiên Ly sao có thể không công tặng cho hắn một vị mỹ nhân, dĩ nhiên là có chỗ khác thường. Nếu chỉ là trinh sát thì cũng không có ác tâm. Nàng không có hành động gì dị thường, hắn liền vui vẻ uống rượu nghe đàn.
"Nếu Kinh Hồng nội điện đã nhận ra, thiếp cũng không che giấu. Những việc khi trước, thỉnh nội điện thứ lỗi."
"Ngọc cô nương cũng không có ý định lừa gạt, chỉ là vì chủ làm việc mà thôi. Huống chi những ngày đó cũng vô cùng sảng khoái, không cần để trong lòng." Lạc Tự Tỉnh trả lời, chợt cảm thấy phía sau có ánh mắt phóng tới, liền hỏi: "Ngọc cô nương là theo lệnh Thiên Ly tới đây?"
Ngọc Sinh Yên liếc mắt nhìn vào trong điện, thấy Thiên Tốn sâu xa khó hiểu nhìn lại đây, không khỏi liền cụp mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: "Duệ Vương điện hạ lệnh cho thiếp tặng linh dược để Chiêu Vương điện hạ sớm hồi phục."
"Hắn hóa ra có tâm." Lạc Tự Tỉnh nhận lấy bình dược, nhét vào trong ngực, quay lại khẽ gật đầu với Thiên Tốn rồi mới nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, vào bên trong đi."
"Vâng."
Thiên Tốn đánh giá vị nữ tử được Lạc Tự Tỉnh tương đối yêu thích này, mắt hơi tối đi. Dung mạo và dáng người quả thật không tồi, nhưng hắn thấy cũng bình thường. Có điều khí chất của nàng khoan thai trang nhã, quả thật là đặc biệt động lòng người. E rằng hấp dẫn Lạc Tự Tỉnh cũng về điểm này.
"Tham kiến Chiêu Vương điện hạ." Ngọc Sinh Yên vái chào, mắt nhìn xuống, có phần rất cẩn thận.
"Đứng lên đi." Thiên Tốn không để ý gì mà nói, tiếp nhận chén trà Lạc Tự Tỉnh rót, "Chủ tử nhà ngươi đặc biệt sai ngươi tới, chỉ vì đưa thuốc ư?"
"Điện hạ của thiếp nói, hiện giờ nếu không thảo luận với Chiêu Vương điện hạ nhiều hơn, sẽ không còn đường sống. Những việc trước kia tạm thời không bàn, thỉnh Chiêu Vương điện hạ sớm trả lời."
"Hắn chẳng phải là tâm tâm niệm niệm muốn đồng quy vu tận sao? Cứ cho ta thêm một đao, có khi lại thực hiện được tâm nguyện bao năm nay."
"...Chiêu Vương điện hạ..."
"Hắn có ý này, quả thật hiếm có." Thiên Tốn nhếch môi, giọng có ý châm chọc. Thiên Ly không âm thầm bỏ đá xuống giếng đã là không thường, lại còn chủ động đề nghị tạm quên hiềm khích lúc trước, đúng là đáng quý. Nhưng hai người đều biết rõ địch ý của nhau, không thể hợp tác như phái Tích Vương với phái Hoàng hậu. Ít nhất, bọn họ đều hiểu đối phương sẽ không cho phép người ngoài can thiệp vào ân oán giữa bọn họ, cũng không muốn đối phương chết vào tay kẻ khác.
Ngọc Sinh Yên nói: "Ý điện hạ là..."
"Ngươi đem lời của ta nói cho hắn từ đầu đến cuối là được." Thiên Tốn nhấp ngụm trà.
"Vâng." Ngọc Sinh Yên cũng không do dự, lại hành lễ, nói: "Đã quấy rầy nhiều rồi, thiếp cáo lui." Dứt lời, nàng nhìn Lạc Tự Tỉnh rồi xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lạc Tự Tỉnh về cơ bản vẫn không để ý tới nàng, tiếp lấy chén trà từ tay Thiên Tốn, nói: "Không phải ngươi không muốn thân cận với Thiên Ly sao?"
"Trong lúc khẩn cấp thế này, hắn chủ động giao hảo, ta cũng không phải người thích mang thù." Thiên Tốn đáp, lại tươi cười như trước, khí thế vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Lạc Tự Tỉnh khẽ động mày: "Cái gì mà trong lúc khẩn cấp. Ngươi chẳng qua không muốn đang đối phó với Tích Vương và Hoàng hậu mà lại phải phân tâm thì có."
"Ta và hắn đều đã "không đường thối lui", theo lý cũng nên vứt bỏ hiềm khích khi trước. Hắn đã có ý thăm dò, ta liền thức thời nói cho hắn biết, ta cũng cùng đường tuyệt lối rồi." Thiên Tốn nắm lấy tay hắn, kéo hắn đến gần.
Lạc Tự Tỉnh theo phản xạ định thoát ra.
Thiên Tốn mỉm cười, hôn lên môi hắn, thừa dịp hắn đang tức giận muốn nói mà tiến nhanh vào.
Môi lưỡi quấn quít, thái độ của Lạc Tự Tỉnh lại mềm nhũn, chỉ đến lúc tay người kia bắt đầu không an phận mới cả giận nói: "Ngươi không phải vẫn còn bệnh sao?"
"Bệnh thì làm sao?" Chiêu Vương điện hạ bèn đáp, không hề dao động mà cởi xuống quần áo của hắn.
"Ta há có thể cho con hồ ly bệnh ngươi..." Hết thảy những than phiền tức giận tan đi trong nụ hôn triền miên.
Thế là phiên vân phúc vũ*, một đêm ôn tồn.
*Mây mưa thất thường
––––––––––––––––––––
Hôm sau, khi Thiên Tốn tỉnh lại, bên cạnh đã trống không từ lâu.
Hồi tưởng lại những quấn quít lưu luyến đêm qua, nét mặt hắn dịu đi vài phần, giảm bớt vẻ bệnh tật. Người nào đó ngoài miệng thì không chịu nhường nửa phân, trong tâm vẫn là mềm. Sợ động thủ thì làm hắn bị thương quá nặng, nên cứng tay cứng chân, nhanh chóng để hắn đắc thủ. Tuy có khổ nhục kế, nhưng nếu người kia không thèm để ý đến hắn thì cần gì phải cẩn thận như vậy? Những sắp xếp dần dần từ mấy tháng trước của hắn cuối cùng cũng không uổng phí công phu. Từng chút từng chút làm mềm đi sự phòng bị, từng bước từng bước hấp dẫn sự chú ý, từng ngày từng ngày tập cho người kia quen với sự hiện hữu của hắn. Tích lũy qua tháng ngày, cuối cùng sẽ đạt được. Nhẫn nại và chuẩn bị đều đáng giá, cũng là cần thiết. Hắn cảm thấy may mà mình đã ngụy trang, cũng rất vừa lòng rằng cuối cùng đã không cần tiếp tục ngụy trang.
Đi nhầm một bước, sẽ mất đi người kia. Xem tình hình hiện nay, tuy những cử chỉ xúc động vẫn còn, nhưng những gì đạt được cũng đã vượt ra ngoài dự liệu.
"Tốn nhi." Đức Phi mặc áo lông cáo trắng như tuyết, đẩy cửa vào thấy hắn ngồi ở trên sập vẫn còn cười, không khỏi cong đôi môi đỏ, "Con hôm nay đặc biệt vui vẻ."
"Vậy sao?" Thiên Tốn lập tức đứng dậy mặc áo. Hắn tiện tay lấy một chiếc áo ngoài dày mặc vào, nhưng bởi vì người rất gầy, trông áo có vẻ quá rộng, như thể chỉ cần gió thổi là người sẽ ngã xuống. Đức Phi thấy mà đau lòng, cởi áo lông trên người mình phủ thêm cho hắn.
Trong phòng đốt lò sưởi, đã rất đủ ấm, Thiên Tốn cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười với nàng. Đức Phi nhìn khuôn mặt của hắn, hơi hơi hài lòng một chút.
Giang quản sự mang theo người hầu cũng vào tới nơi: "Điện hạ, đã xảy ra việc vui gì sao?"
Thiên Tốn không đáp, khẽ cười hỏi: "Nội điện đâu?"
"Một canh giờ trước nội điện đã đi quân doanh. Khi đi còn dặn tiểu nhân truyền lời rằng hôm nay không trở lại." Giang quản sự đáp, nhìn trộm sắc mặt của chủ tử.
Thiên Tốn tựa như không thèm để ý, rửa mặt xong liền ngồi xuống ăn sáng cùng Đức Phi.
"Tốn nhi, chẳng lẽ các con cãi nhau?"
"Nương, chúng con không có việc gì." Thiên Tốn thầm nghĩ nếu quả thật cãi nhau, e rằng cũng sẽ là vì người nào đó rất không biết quý trọng bản thân. Những thứ khác, hắn chỉ mong người ấy vui vẻ là đủ rồi.
"Con thấy trong người thế nào?" Thấy hắn không có gì khác thường, Đức Phi lại hỏi.
"Tốt lắm." Thiên Tốn cười trả lời, "Mỗi ngày một khá hơn, theo thời gian chắc sẽ khỏi hẳn. Nương không cần lo lắng."
Đức Phi nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt đẹp mang lo sầu giờ có chút vui mừng: "Ta vẫn luôn lo rằng chú sẽ để lại bệnh, xem ra hẳn là không sao."
Thiên Tốn cười nhẹ, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng: "Sao vậy, nương vẫn không tin y thuật của Quốc sư cùng Mậu Ninh tôn giả sao?"
"Có Quốc sư cùng Mậu Ninh tôn giả ở đây, nương cũng biết con sẽ không có gì đáng ngại." Đức Phi than nhẹ, "Nhưng nỗi sợ mất đi con lúc nào cũng quấn trong lòng, ngày ngày khó an."
"Nương." Thiên Tốn có chút xúc động, thấp giọng gọi. Thời gian này, chút ngăn cách xa lạ giữa hai mẹ con đã tan đi, sự tín nhiệm cùng thân mật đều lên tới đỉnh điểm. Ngay cả quan hệ giữa Lạc Tự Tỉnh với Đức Phi cũng như mẹ con ruột, sống chung đặc biệt hòa thuận. Thiên Tốn dần dần có thể giống như Lạc Tự Tỉnh, thẳng thắn tiếp nhận những tình cảm đau xót của Đức Phi, nhưng khi biểu đạt chính mình thì vẫn có chút lảng tránh. Có điều, cho dù vậy, hắn cũng đã có thể lý giải đầy đủ sự quyến luyến của Lạc Tự Tỉnh đối với người nhà. Nhưng những người khác mà hắn có thể gọi là người nhà hiện nay cũng chỉ có Đức Phi, Trần Phi, Trần Lạc, Thiên Cấn mà thôi.
Đức Phi vỗ về nhìn hắn: "Sức khỏe của con có thể dưỡng khá lên là ta có thể yên lòng."
"An tâm rồi, nương có định hồi cung không?" Việc xuất cung hôm đó, Thiên Tốn đã nghe Lạc Tự Tỉnh miêu tả lại tỉ mỉ. Đức Phi quyết liệt dị thường, không hề có ý định để lại hậu lộ cho mình, Ích Minh Đế cũng không thể cản. Dù hắn không quyến luyến vị phụ hoàng này mấy, cũng không để ý tới những suy nghĩ ý định của ngài, nhưng hắn không mong mẫu thân từ nay về sau chỉ có thể lẻ loi một mình. Huống chi, Hoàng đế đã quyết định phế hậu, có ngài bảo vệ, mẫu thân sau này cũng không cần phải nhượng bộ, lo âu, thiệt thòi.
"Vất vả lắm mới rời được cung, sao có thể chui đầu lại vào lưới?" Đức Phi khẽ giương đôi mày liễu, nét mặt càng thêm xinh đẹp.
Thiên Tốn nhìn mà thoáng giật mình, cười than: "Ngay cả con đây làm nhi tử cũng chưa từng thấy nương cười thoải mái đến vậy."
"Con mới ở bên nương được bao nhiêu năm? Chưa nói đến tỷ tỷ của con, cho dù là phụ hoàng của con cũng chưa chắc đã từng thấy." Đức Phi nói, nhắc đến Thiên Liễm hai mắt lại ảm đạm.
Nhìn vẻ mặt của nàng cũng có thể đoán được vài phần. Thiên Tốn trầm mặc một hồi, mới nói: "Nương, tỷ tỷ đã tới vài lần. Sao ngài không gặp nàng?" Trước kia hắn từng nghĩ đến việc trực tiếp đập tan vỏ bọc dịu dàng thắm thiết giữa họ, đem những tàn nhẫn đau thương vạch trần ra cho nàng nhìn. Nhưng hiện giờ hắn thế nào cũng không nhẫn tâm như vậy nổi. Cho dù nàng hẳn đã hiểu ra tất cả, hắn vẫn không muốn nàng phải thương tâm.
"Con biết rất rõ vì sao ta không gặp nàng." Đức Phi lạnh nhạt trả lời.
Giang quản sự lập tức mang người hầu ra khỏi điện, hai mẹ con cũng không còn tâm tư tiếp tục dùng bữa.
"Nuôi nấng tám trăm năm, vậy mà ta vẫn không rõ bản tính của nàng. Là ta rất ngốc, cho rằng sủng các con yêu các con, tình mẫu tử tỷ đệ liền có thể cao hơn hết thảy." Đức Phi cười khổ một tiếng, "Người một khi đã quá gần với quyền lực, liền tham lam dục vọng, gì khác cũng không quan tâm nữa."
"Nương đã nhìn rõ con rồi ư?" Hai mắt Thiên Tốn hơi nhắm lại.
Nghe xong lời này, Đức Phi ngóng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Trước kia chỉ cảm thấy con cùng tỷ tỷ con giống nhau, sẽ không lừa ta. Nhưng kỳ thực các con đều giấu diếm, uổng một lòng tín nhiệm của ta."
"Nương..."
"Nhưng con dối ta là vì không muốn ta lo lắng, không muốn ta bị cuốn vào vòng tranh đấu, cho nên ta cũng muốn bỏ qua."
"Cuối cùng vẫn khiến nương bị cuốn vào." Thiên Tốn dừng một chút, đôi mắt thoáng ánh bạc, "Hơn nữa, thực ra con cũng giống như tỷ tỷ, chỉ muốn ngôi vị kia. Tỷ tỷ không thể chứa chấp con, cũng là vì thiên tính của người trong hoàng gia."
"Vi nương từng cho rằng có thể hóa giải thiên tính này của các con."
"Huyết thống không thể hóa giải tất cả." Thiên Tốn nói, trong mắt rất có ẩn ý sâu xa, "Ở lâu trong cung, cho dù là nương, cũng không thể toàn thân trở ra."
Đức Phi im lặng, thật lâu sau mới nói: "Ta chỉ muốn cứu con."
"Con biết, nương làm tất cả đều vì con. Cho nên con cam tâm tình nguyện đeo những oán hận kia." Thiên Tốn nhẹ giọng nói, "Nương không cần suy nghĩ nhiều nữa. Phụ hoàng phế hậu rồi, sẽ không còn ai có thể làm khó dễ ngài."
"Nhưng vi nương không thể giúp gì cho con..." Đức Phi nói đến đây không kìm nổi lòng, nước mắt trào ra.
"Nương giữ lại được tính mạng của con, vậy là đủ rồi. Hoàng gia khó có chân tình. Nương chân thành đối đãi với con, yêu thương con, con cũng kính yêu nương. Ngoài những điều đó ra, giữa hai mẫu tử chúng ta không cần dính dáng thêm điều gì vô nghĩa."
"Tốn nhi, con có mong ta hồi cung không?"
"Nương cảm thấy ở trong phủ thoải mái hơn trong cung thì cứ ở lại đây thôi. Còn về phụ hoàng, con là nhi tử, sao có thể xen vào việc giữa phụ mẫu?"
"Đương nhiên là ở nơi này thoải mái hơn." Đức Phi thôi khóc, mỉm cười, "Ta muốn ở lại đây với con, không đi đâu hết." Nàng giống như nghĩ đến điều gì, lại nói: "Tỉnh nhi là một đứa bé tốt. Nếu là hắn, cho dù vẫn luôn phải ở trong cung cũng sẽ không thay đổi." Nói rồi, nàng lại có vài phần buồn bã.
Thiên Tốn nghe xong, không nhịn được hơi cong môi: "Hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Có điều, chỉ sợ hắn không nguyện ở lại trong cung."
"Đó cũng là việc của hai người các con. Vi nương không thể xen vào."
"Vâng."
Dùng xong đồ ăn sáng, Thiên Tốn lại cùng Đức Phi đi dạo trong hoa viên. Tới gần buổi trưa, hắn sai Giang quản sự mang chút rượu và thức ăn tới doanh trại, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy lão quản sự trung thành tận tâm trở về truyền lời. Thế là, đến chiều, hắn đi vào thư phòng đã lâu không tới, xuất hiện trong mật thất.
Trần Lạc cùng Vân Kỳ đang nhỏ giọng bàn việc trong mật thất liền kinh ngạc nhảy dựng lên, vội vã đứng dậy muốn tới dìu hắn.
Thiên Tốn nhướn mày, khóe miệng mỉm cười mang thêm ẩn ý không rõ: "Ta còn chưa yếu đến mức cần các người đỡ đâu."
Hai người lập tức rụt tay về, híp mắt toét miệng cười.
"Thiên Ly sai người truyền lời về việc liên minh, các ngươi hẳn đã biết rồi."
"Vâng."
"Thế nào?"
Trần Lạc nghĩ nghĩ, nói: "Thế cục hiện tại khác với trước đây, đành phải như thế."
Vân Kỳ cười nói: "Tuy là bất đắc dĩ, nhưng chung quy cũng tốt. Tốt hơn so với lấy một địch ba."
Thiên Tốn ngay ngắn ngồi xuống, cười như không cười nói: "Các ngươi khi trước đều muốn liên minh với hắn, giờ cuối cùng cũng toại nguyện."
"Có trời đất chứng giám, đó đều là suy nghĩ cho chủ thượng." Vân Kỳ nói, tỏ vẻ trầm ngâm, rồi lại nói một câu, "Duệ Vương điện hạ cùng giang hồ có quan hệ rất chặt chẽ, việc thu thập tin tức và ám sát đều rất tốt. Địch thủ như vậy, dây dưa vào cũng có khó khăn."
"Sớm hay muộn cũng phải dây vào, các ngươi nên cẩn thận suy nghĩ biện pháp." Thiên Tốn khoát tay, lại hỏi, "Phi gần đây thế nào?"
"Sau khi nương nương xuất cung, nàng ở lại Thần Vô Cung không an toàn, liền quay về Tần Phủ." Trần Lạc nói. Nhắc tới việc này, trên mặt hắn lộ vẻ buồn bực vô cùng.
"Tần Phủ?" Thiên Tốn hơi nhíu mày, "Sức khỏe của nàng thế nào?"
"Nhìn qua thì hồi phục cũng không tồi, nhưng ít ra còn phải điều dưỡng thêm mấy tháng nữa. Hơn nữa... dù thế nào cũng không thể hồi phục được như xưa."
"Sao không giữ nàng lại trong phủ Hầu gia của ngươi một thời gian?"
"Ta giữ không được."
Giữ không được thì chỉ có thể là vì nàng đã quyết. Thiên Tốn thở dài: "Để nàng tĩnh dưỡng một thời gian đi. Có lẽ Tần Miễn cũng sẽ không đối xử tệ với nàng."
Nghe đến cái tên này, Trần Lạc càng tức sùi bọt mép: "Sau này ta muốn kết liễu nhất chính là Tần gia."
Thiên Tốn đưa mắt nhìn hắn, lại nhìn về phía Vân Kỳ vẫn ngậm miệng không nói: "Tồn vong của Tần gia ngươi không quyết định được."
Trần Lạc không cần suy nghĩ cũng biết ý tứ của hắn, buồn giọng nói: "Gián Phong cữu phụ còn không buông tay được sao? Ngài liền theo hắn mà buông tha cho Tần Phóng?"
"Nếu là người khác, ta sẽ mặc kệ. Nhưng Gián Phong biểu ca mấy trăm năm nay cũng chỉ coi trọng một người đó." Thiên Tốn thở dài. Hắn so với ai khác lại càng muốn buông tay đối với Tần Phóng. Y không chỉ bắn thương, hãm hại Lạc Tự Tỉnh, mà sự phản bội bằng hữu còn tổn thương đến người kia nghiêm trọng hơn. Hai thương tổn lớn như vậy, cho dù y có cái khó của chính mình, hành vi cũng vẫn quá sai lầm. Cao Gián Phong sau khi việc xảy ra một chữ cũng không nói, chỉ giữ im lặng, chính là vì lý do này.
Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, Thiên Tốn thực sự không thể không nể mặt và quan tâm tới cảm xúc của Cao Gián Phong. Dù sao, ít nhất Lạc Tự Tỉnh hiện nay vẫn vui vẻ, Tần Phóng ở trong Thiên lao thì đã chịu không ít khổ. Hơn nữa lúc xuống tay hắn cũng có lưu tình, không đến nỗi đả thương người một cách triệt để.
Trần Lạc hừ một tiếng: "Vậy bọn họ sẽ không so đo về cái chết của Tần lão nhân?"
"Tần lão tướng quân chết có liên quan đến chúng ta sao?" Thiên Tốn nhướn mày, tia bạc trong hai mắt tỏa mạnh.
Trần Lạc im lặng. Vân Kỳ không tham chiến, không biết thực tình, càng thêm trầm mặc.
Thấy thái độ của hắn mềm đi, Thiên Tốn tiếp lời: "Lại nói tiếp, Gián Phong biểu ca cùng Tần Phóng hiện tại xem như là đồng mệnh uyên ương."
"Hắn chịu được không?"
"Khổ cực thì dĩ nhiên vẫn phải ăn một chút. Có điều đối với hắn mà nói thì cũng là cơ hội khó gặp."
"Hình bộ là người của chúng ta ư?" Vân Kỳ kinh ngạc hỏi.
Trần Lạc cũng có chút kinh ngạc. Từ khi Điền Sính cho biết thân phận, bọn họ chưa có thời gian nói chuyện nhiều với hắn, liền không biết những bộ hạ cũ của Hòa Vương có những ai. Nếu Hình bộ Thượng thư thực sự là của Hòa Vương, Thiên Tốn vậy là đã nắm tính mạng của Tần Phóng trong lòng bàn tay. Tuy hắn không cuồng nộ đến mức đó, nhưng về chuyện của Cao Gián Phong, có người tay trong để ý cũng an tâm hơn.
Hơn nữa, bất luận thế nào, Tần Phóng cũng không có khả năng ngồi trong Hình bộ được dễ chịu. Cừu hận của Hoàng hậu đối với Tích Vương hơn nửa là phát tiết trên người hắn trước tiên.
Nghĩ vậy, hắn cũng đã trả giá đại giới, Thiên Tốn cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thiên Tốn cười cười, nói tiếp: "Gián Phong biểu cao dĩ nhiên sẽ không bị làm khó dễ quá nhiều. Về Tần Phóng ư, còn Hoàng hậu đang nhìn chằm chằm đấy." Nếu Hoàng hậu còn muốn dùng chú độc, Quốc sư tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm. Đang ở nơi đầu sóng ngọn gió mà lại tự làm hỏng chuyện của mình chắc cũng không phải là ý định của nàng.
"Ý điện hạ là phải lôi kéo Tần gia?" Vân Kỳ nói.
Thiên Tốn nhìn Trần Lạc, nói: "Tần miễn đang trong thời điểm dao động, nếu hắn còn có lòng, Tần Phóng sẽ không cố chấp nữa. Từ khi cưới Phi, Tích Vương và Tần gia đã dần dần trở nên bất hòa. Hơn nữa, nếu hắn chân thành yêu Phi thì hẳn cũng biết Tích Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Phi. Cứ xem hắn lựa chọn như thế nào."
"Việc này có nói cho tỷ tỷ không?"
"Không cần. Để nàng điều dưỡng cho tốt, không nên nghĩ nhiều. Nếu có việc gì, ta sẽ để Tự Tỉnh tới nói cho nàng."
"Rõ."
Ba người bàn xong chính sự, Trần Lạc liền đi trước. Bên trong còn một người lăn ra đất liền ngủ, một người thì đã lâu mới lại mài mực viết chữ.
Lạc Tự Tỉnh trở về nhìn, chính là thấy một kẻ ngủ đến mờ mịt, một kẻ nhẹ nhàng đưa bút như thần.
Hắn vốn không muốn trở về nhìn cái mặt hồ ly này, nhưng trong lòng vẫn không dứt được. Càng nghĩ lại càng nhớ tới đã quyết tâm sẽ theo ý người kia trong thời gian này, liền tìm cho mình cái cớ thích hợp, hấp tấp chạy trở về.
Thiên Tốn ngẩng đầu, thấy là hắn thì cười nói: "Cuối cùng cũng đã trở lại."
Là đang đợi hắn ư? Mặt Lạc Tự Tỉnh nóng lên, may có ngọn đèn khá tối, không có ai thấy rõ: "Ta nghĩ Ngọc cô nương có thể tối nay sẽ tới..."
Nụ cười của Thiên Tốn hơi khựng lại, sau đó khôi phục lại sự ấm áp. Cho dù chỉ là một cái cớ người kia tùy tiện kiếm ra, hắn vẫn thấy rất không thoải mái. Đương nhiên, hắn xưa nay không để lộ tâm tình ra ngoài, cũng không định so đo với một nữ nhân. "Vậy sao?"
Hai chữ này không hiểu sao khiến Lạc Tự Tỉnh hơi dựng tóc gáy: "Đến giờ cơm chiều rồi."
Thiên Tốn đặt bút xuống, gật đầu.
Ban đêm, Ngọc Sinh Yên quả thực đến. Cùng đi với nàng còn có Duệ Vương điện hạ.
Lạc Tự Tỉnh không ngờ chính chủ cư nhiên sẽ đến nhanh như vậy, hết sức kinh ngạc. Thiên Tốn ngược lại như đã có dự liệu, sắc mặt không hề thay đổi.
Thiên Ly hướng về phía Lạc Tự Tỉnh gật đầu hành lễ, sau đó đi vào tẩm điện.
Hai huynh đệ ngồi đối diện nhau không nói gì.
Một hồi lâu sau, Thiên Ly mới hư tình giả ý nói: "Tam hoàng huynh có khỏe không?"
"Phiền ngươi quan tâm rồi." Thiên Tốn nhẹ nhàng cười nói, "Tạm thời e rằng không chết được."
Thiên Ly chưa biến sắc, bình thản nói: "Không biết nên thấy may hay thấy tiếc."
Bọn họ đã quen đối đầu gay gắt như vậy, nhất thời không có cách nào tiếp tục nói chuyện. Hai cặp mắt trừng nhau, không khí càng thêm hiểm độc.
Lạc Tự Tỉnh chưa bao giờ trải qua "tình nghĩa" huynh đệ phức tạp nan giải như vậy, lực bất tòng tâm.
Trong tẩm điện nhất thời lạnh hơn, bế tắc không ra lời gì.
Mắt thấy đêm nay sắp lãng phí vô ích, Lạc Tự Tỉnh chợt nhận ra một hơi thở quen thuộc đang tới gần, vui mừng ra mặt mà ngênh đón: "Tiểu Lục."
Người đến đúng là Lạc Lục công tử, lăng không mấy bước liền nhảy vào trong điện.
Nhìn trận thế giữa hai huynh đệ, Lạc Tự Ngộ âm thầm thấy bất đắc dĩ. Bất ngờ thấy vẻ mặt đau khổ của Lạc Tự Tỉnh rơi vào tầm mắt, hắn đành thử một lần. "Điện hạ, thân phận của Tống Du Cầm đã điều tra ra rõ."
"Hưm?" Hai mắt Thiên Tốn hơi nheo lại, lộ rõ sự lạnh lùng.
"Mấy hôm nữa ta cũng nên vào triều." Lạc Tự Tỉnh nói tiếp, rất tự nhiên mà nhìn về phía Thiên Ly, "Còn nhớ Tiểu Lục nói trong tay ngươi có mấy thứ gì đó?"
Thiên Ly gật đầu: "Dùng bây giờ sao?"
"Luôn luôn có một phần có thể dùng được. Ta cũng thật tò mò về khả năng truyền tin của thuộc hạ của ngươi." Lạc Tự Tỉnh nói, rồi được Lạc Tự Ngộ dẫn dắt, thêm hai ba câu liền thay Thiên Tốn quyết định thỏa đáng, "Đồng thời xuất quân, mới tính là thành tâm liên minh."
"Đó là đương nhiên." Thiên Ly nói, ngắm nhìn Thiên Tốn.
Thiên Tốn chỉ chăm chú nhìn Lạc Tự Tỉnh vừa rồi hành động không hề thiếu tự nhiên, bỗng khẽ cười. Kinh Hồng nội điện thực sự càng lúc càng có sự tự giác của một "bà xã hiền". Hơn nữa, bản thân Thiên Tốn còn chưa hề ý thức tới, người kia lại đã coi như lẽ thường phải làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.