Giữa giờ tỵ (10h sáng), trong Hoàng thành một lần nữa nổi lên tiếng trống khuấy động.
Tiếng trống này xưa nay dùng để triệu quần thần tới nghị sự, dĩ nhiên chỉ vang lên khi vào triều. Triều đã tan rồi lại triệu chư thần quả thật là việc trước giờ chưa từng có. Một khi đã hiếm thấy, tức là có đột biến đặc biệt. Các quan đều lăn lộn trong chốn quan trường đã lâu, làm sao không biết thế cục trong triều lúc này, chỉ là đa số không nghĩ sẽ diễn biến nhanh như vậy thôi.
Lập tức, các văn thần đang bàn luận tại các quan nha đều buông việc trong tay, tới Nghị Chính Điện. Mà các võ tướng đã xuất cung từ lâu, trong cung cũng cho người tuyên triệu cấp tốc.
Trong Nghị Chính Điện, Ích Minh Đế ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, nhìn chăm chú hai người con trai với ánh mắt phức tạp. Tích Vương Thiên Chấn lớn tuổi, không nói một tiếng khí thế cũng bức người, mà không mất lễ nghĩa, tất cả đều đúng mực. Còn Chiêu Vương Thiên Tốn thì ôn hòa cười nhạt, tao nhã mà đứng, làm như đã đã định liệu tất cả từ trước, nhìn không ra chút lo lắng nào, chỉ độc thiếu mất vài phần uy nghi.
Có lẽ ngài quả thật đã nhìn lầm, người con thứ ba này biểu hiện không tầm thường, nhưng vẫn không thể hợp ý ngài. Có tài năng đến đâu, thân là hoàng đế, cần phải có khí khái chỉ dùng ánh mắt mà trấn định được tất cả mọi người. Nếu không, bất cứ ai cũng có thể trèo lên đầu hoàng đế, lâu dài về sau, chắc chắn sẽ gây loạn kỷ cương triều đình.
Mà cái người có năng lực gây loạn kỷ cương kia đang vâng lời một cách hiếm có, im lặng đứng sau Thiên Tốn, tính khí ngông cuồng đã bớt đi rất nhiều.
Ích Minh Đế lạnh lùng nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
Lúc này, các văn thần đã tới nơi, võ tướng còn đang vội tới trên đường. Chỉ trong các văn thần, những ai theo phái Tích Vương lúc này đều có thể thấy rõ, đã đứng cả sau lưng Tích Vương. Những người còn lại lộ vẻ khó xử, vừa không dám lựa chọn Tích Vương, lại càng không dám lựa chọn Chiêu Vương, chỉ có thối lui ra tới cửa điện, đứng lại không tiến lên.
Tích Vương bước ra khỏi hàng, vái dài, nói: "Phụ hoàng, xin cho nhi thần tham tấu."
Võ tướng chưa tới, nhưng Tích Vương lúc này cũng chỉ có Tần Miễn có thể vào triều, còn lại Cao Hữu tướng quân, Võ Hầu, Điền Sính và các tướng soái dưới trướng Lạc Tự Tỉnh đều bất lợi cho hắn. Cũng vì thế, hắn thừa dịp Thiên Tốn không có ai để biện hộ cho mà hành sự, đây là điều nằm trong dự kiến.
Hoàng đế gật đầu: "Chuẩn."
Nghe xong lời này, khóe miệng Thiên Tốn nhẹ nhàng nhếch lên một cái. Thân là nhi tử được Hoàng đế "thiên vị" đã lâu, hắn thật sự càng ngày càng hiểu rõ, ai mới thực sự được "thiên vị". Có thể là Nhị ca Thiên Cấn, có thể là Thiên Chấn, có thể là Hoàng hậu, nhưng không thể nào là hắn, cũng sẽ không là Thiên Ly. Đơn giản rằng, bọn họ không có tài năng, cũng chưa ở bên Hoàng đế đủ lâu. Mà nếu tính toán thật ra, có cho hắn hay Thiên Ly thêm năm trăm năm, hai người cũng không được như thế.
Tích Vương lập tức liếc về phía Thiên Tốn, nói: "Nhi thần tham tấu Tam hoàng đệ sai phái Kinh Hồng nội điện ám sát Tần Tả tướng quân trên chiến trường."
Lời vừa phát ra, quần thần rộn lên. Năm đó việc Tần Tả tướng quân chết trên chiến trường không có nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng nếu lời này là thật, muốn chụp cho Chiêu Vương cùng Kinh Hồng nội điện tội danh mưu đồ phản nghịch cũng không hề quá đáng. Tích Vương giữ mãi chưa để lộ ra, đó là đề phòng có lúc Hoàng hậu thất thế, Đức Phi được sủng ái, quả thật là phi thường ngoan độc.
"Đó là thứ nhất." Tiếng xôn xao nho nhỏ còn ở bên tai, Thiên Chấn lại nói.
Mọi người nín thở chờ đợi, bằng một việc kia đã đủ vạn kiếp bất phục, hắn lại còn nắm nhiều nhược điểm hơn, mưu lược thật xuất chúng. Nhưng Chiêu Vương điện hạ nghe xong chỉ nhướn đuôi mày, ý cười không đổi, tựa như lời tấu vừa rồi chỉ là lời nói bậy.
"Sau khi chiến trận kết thúc, Tam hoàng đệ sai phái Kinh Hồng nội điện cấu kết với nghịch tặc, mưu đồ gây rối. Đó là thứ hai. Sau đó, Tam hoàng đệ lại sai Kinh Hồng nội điện ám sát Nhị hoàng đệ, còn giết nhi tử của ta, đó... là thứ ba." Nói đến đây, mắt Thiên Chấn hơi đỏ, trong giọng cũng có phần nghẹn ngào, "Phụ hoàng, nhi thần không cuồng ngôn, quả thật có chứng cứ vô cùng xác thực. Thỉnh phụ hoàng vì Nhị hoàng đệ, vì Tần nhi của nhi thần phán xét!"
Ích Minh Đế sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt long ỷ đến nổi gân xanh, khàn khàn nói: "Trình lên đi."
Thiên Chân lấy từ trong ngực ra một bản tấu cùng một chồng thư. Đế cung Chính ti lập tức trình lên.
Thiên Tốn thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn. Hóa ra là cắn ngược lại một cái, hẳn lúc trước đã chuẩn bị tốt chứng cứ tương thông với nghịch tặc, chỉ chờ đến cuối sẽ dùng. Nhưng đáng tiếc, tìm bao nhiêu lâu mà chỉ có ngần này, cũng hơi lộ ra là giả, chỉ cần có thời gian sẽ tra ra manh mối gì đó. Nhưng cần là cần thời gian, nếu Hoàng đế không muốn cho, hắn cũng chỉ có thể chịu oan.
Ích Minh Đế lật đọc các bức thư, sắc mặt từ trắng chuyển sang đen; ngài không phải là hoàn toàn tin tưởng, hoặc có thể nói là về việc người con thứ hai bỏ mình tự ngài đã có suy xét trong lòng, nhưng khi bị tình thế ép buộc, ngài không thể không thể hiện ra đủ bộ biểu cảm hoàn chỉnh: "Tốn nhi, ngươi còn có gì để nói?"
Thiên Tốn chưa nói, Lạc Tự Tỉnh đã ngẩng đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Sự phóng túng của hắn xưa nay đã khiến chư thần không thích, trong thời điểm nguy ngập như thế mà làm càn, tiếng xôn xao lại càng lớn. Hắn thì không quan tâm, tiến ra khỏi hàng, khom mình hành lễ: "Phụ hoàng, thứ cho nhi thần bất kính, cả gan vì điện hạ biện luận."
Ích Minh Đế ném cả tấu cả thư xuống trước mặt hắn, cơn giận rõ ràng: "Ngươi cho ta nghe xem."
"Đại hoàng huynh luôn miệng "Tam hoàng đệ sai phái", không nói đến chứng cớ có đầy đủ hay không. Trong điều thứ nhất và thứ hai, khi đó điện hạ gặp chuyện, sinh tử chưa rõ, ở Thánh cung chịu bệnh chịu thương dày vò, làm sao có thể sai phái? Hơn nữa, chân tướng vụ ám sát trong lần săn bắn đó cũng rất khó nói." Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng liếc xéo Thiên Chấn, "Muốn giáng tội thì ắt tìm ra chuyện. Đại hoàng huynh lại nói xem, hai lần bị nghịch tặc ám sát, điện hạ suýt nữa mất mạng, kẻ được lợi chính là ai? Sau khi chuyện xảy ra, ai cũng có khả năng cấu kết với nghịch tặc, nhưng nhất định không thể nào là ta đây! Cho đến nay ta vẫn phải ngậm mối hận không thể tự tay đâm kẻ chủ mưu!"
Thiên Chấn sầm mặt, trả lời: "Không lẽ ý Kinh Hồng nội điện là tất cả chuyện này đều do ta làm?"
"Lời ấy sai rồi. Nếu Đại hoàng huynh không ngại, vậy cùng bàn với ta từng chuyện một." Kinh Hồng nội điện nheo mắt, "Đại hoàng huynh buộc tội ta ám sát Tần Tả tướng quân, lấy chứng cứ là gì? Khi Tần Tả tướng quân hi sinh, đã có quân y khám qua, tên loạn là do quân phản nghịch dùng, phía phóng tới cũng là từ trong trận của chúng, tuyệt đối không phải là bắn ra từ bên ta. Thân binh của Tần Tả tướng quân đã làm chứng, quân y cũng là người theo Tả tướng quân đã lâu."
Thiên Chấn cười lạnh: "Kinh Hồng nội điện dĩ nhiên sẽ làm rất chu toàn, trong loạn quân phái người lẻn vào doanh trại nghịch tặc, không, có lẽ còn cấu kết với nghịch tặc ngay từ trước, ám hại Tả tướng quân."
"Khẳng định kiểu thế ai cũng nói được. Ta đã sớm mong được xin phụ hoàng buộc tội ngươi cấu kết với phản tặc, việc ám sát khi săn bắn cũng do ngươi chỉ định. Nhưng ta sẽ không vô duyên vô cớ mà vu oan cho kẻ khác."
"Ta dĩ nhiên có người làm chứng. Thời gian đó, Lạc Tự Ngộ không ở trong doanh trại, bộ dạng khả nghi."
Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra, rồi bật cười: "Hóa ra Đại hoàng huynh vẫn luôn phái người theo dõi gắt gao, mà ta lại sơ suất. Nhưng Lạc Tự Ngộ đi đâu, Tứ hoàng tử, Điền Sính Tướng quân, Trần Lạc đều biết."
Thiên Chấn khẽ cau mày: "Biết thì sao? Hắn rốt cuộc đã đi đâu? Còn không phải là ẩn núp để ám sát Tần Tả tướng quân?"
"Thật đáng tiếc, Đại hoàng huynh đã đoán sai. Hắn nhận quân lệnh của ta, quét sạch doanh trại địch, lập nhiều công lớn. Mà về nhân chứng, ta nghĩ Trọng Mộc tiên sinh hẳn sẽ bằng lòng làm chứng. Bọn họ đồng hành cùng nhau, giết rất nhiều tà dị giả, Quốc sư cũng đã từng gọi đến hỏi."
Thiên Chấn hiển nhiên không dự đoán được việc này có dính đến Quốc sư, sắc mặt khẽ biến, sau đó lại lập tức ổn định.
Lạc Tự Tỉnh hùng hổ ép người, lại nói: "Trừ việc đó ra, Đại hoàng huynh có chứng cứ gì? Trong loạn quân, trăm tên cùng phóng, người bị thương rất nhiều, có ai từng thấy Lạc Tự Ngộ đứng trong doanh trại nghịch tặc bắn tên? Chỉ vì đoán thế mà hắn đi lập công lại bị biến thành tội nhân, chẳng phải buồn cười quá đỗi!"
Thiên Chấn ha hả cười lớn, hai mắt đầy vẻ âm u lạnh lẽo: "Rất khéo, quả thật có người từng thấy."
Lạc Tự Tỉnh khẽ trừng mắt, đang định bác bỏ, Thiên Tốn đã nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, nắm chặt bàn tay hắn trấn an. "Thật tốt. Đại hoàng huynh cứ đưa người ra đi, nhưng cũng chỉ có thể chỉ ra và nhận mặt một người không thường xuất hiện như Lạc Tự Ngộ. Chỉ là nhìn thấy mà đã có thể dùng một lời để che giấu sự thật, đúng là việc vô cùng tốt."
Lạc Tự Ngộ trước khi được phong chức chỉ ở trong Hồng Uy quân làm quan tướng, không thường xuyên lộ diện, dĩ nhiên không đến mức ai cũng biết mặt. Nếu người nhận mặt hắn là một tiểu binh tiểu tướng không rõ lai lịch, thậm chí là dân chúng bình thường thì sao có thể lấy được lòng tin của mọi người? Thiên Chấn cũng không thể đẩy ra một người trong hàng ngũ tướng quân chỉ còn thưa thớt của hắn. Bọn họ lúc ấy đều đang ở trong quân, hành tung chẳng những đều bị Lạc Tự Tỉnh nắm giữ, trước mặt bao người cũng không thể nhận mặt có ai đứng trong doanh trại quân phản loạn. Thực ra, việc "Tần Tả tướng quân" bỏ mình, từ Tích Vương đến thân binh từ trên xuống dưới đều nằm trong vòng hoài nghi, nhưng chỉ khổ không có chứng cứ. Việc do Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh, cùng Lạc Tự Ngộ sắp xếp, sao có thể để lại bất cứ nhược điểm gì? Hiện nay mang lời suy đoán ra nói, chẳng qua là để thăm dò và làm nhiễu loạn Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh, nhân đó làm việc khác mà thôi.
Thiên Tốn hiểu điều này không thể rõ hơn, cũng không muốn dây dưa nhiều với hắn, hướng về phía Hoàng đế hành lễ nói: "Phụ hoàng, nếu nói đến chuyện của Nhị hoàng huynh, nhi thần cũng không thể nhịn nữa, muốn vì hoàng huynh đòi sự công bằng."
Ích Minh Đế chăm chú nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa sự bất ngờ, chậm rãi gật đầu: "Nói đi."
*Vạn kiếp bất phục: mãi mãi không thể hồi phục lại địa vị/tình trạng như xưa.
––––––––––––––––––––
"Nhi thần nghe nói Điền Sính Tướng quân phụ trách điều tra việc này, kết quả như thế nào?"
"Cho triệu Điền Sính."
Điền Sính vừa đuổi tới từ doanh trại, vào đến trong điện, quỳ lạy hành lễ: "Vi thần tham kiến bệ hạ."
Vẻ mặt Ích Minh Đế thoáng giãn ra: "Ái khanh báo cáo lại kỹ càng việc điều tra gần đây."
"Rõ." Điền Sính ngước lên, "Vi thần đã kiểm tra một lượt, cho rằng Hòa Vương điện hạ gặp nạn là do Tích Vương điện hạ phái Tần Phóng hành động."
Thiên Chấn sắc mặt kịch biến, căm tức bước tới: "Điền Tướng quân sao có thể nói lung tung như vậy! Nhi tử của ta gặp họa chết thảm, chẳng lẽ là giả vờ sao?"
Điền Sính không nhìn đến hắn, nói tiếp: "Vi thần ngày đó được Duệ Vương điện hạ và Chiêu Vương điện hạ chỉ điểm, trong đêm tới quân doanh chọn tinh binh thị vệ để quay lại bảo vệ, trên đường trở về thành bị gặp phục kích, hao tổn hơn nửa. Húc Dương Hầu dẫn theo thị vệ từ phủ Trưởng công chúa đi trước cũng gặp hiểm cảnh. Mà trong Hòa Vương Phủ, thi thể của thích khách kiểm tra ra lên tới hơn hai trăm, chém giết thê thảm. Người nhiều vô số, một đêm này đại khái có hơn một ngàn thích khách võ nghệ cao cường, có thể so ngang với ám vệ, trong đó chết mất bảy tám trăm người. Theo thần hiểu biết, bên cạnh Chiêu Vương điện hạ hay Duệ Vương điện hạ không thể có thế lực khổng lồ đến thế."
Thiên Chấn mặt tái mét, lạnh lùng nói: "Chỉ vì thế, Điền Tướng quân liền hoài nghi ta?" Hắn quét mắt qua Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh: "Ngươi làm sao mà biết được bên cạnh Tam hoàng đệ cùng Tứ hoàng đệ không có nhiều người như thế?"
Điền Sính hạ giọng nói: "Vi thần đi theo Hòa Vương điện hạ đã lâu, cũng có biện pháp. Huống chi, khi vi thần dẫn người phá vây, có được một vị cao nhân cứu giúp. Võ công của người đó là của Lạc gia không thể nghi ngờ. Những tham tướng, thị vệ còn sống của vi thần có thể làm chứng. Nếu Chiêu Vương điện hạ muốn ám sát Hòa Vương điện hạ, cần gì phải oanh liệt như thế, không nên để hai vị công tử Lạc gia tới để khỏi gây bất lợi. Huống chi, trong đó một vị còn tới giúp đỡ, chẳng phải là tự mâu thuẫn?"
Ích Minh Đế trầm ngâm không nói, lại ẩn hiện có sát khí tràn ra.
Thiên Tốn im lặng nghe, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: "Điền Tướng quân, việc này vốn không cần nhắc lại."
Vẻ mặt của Điền Sính đầy cảm kích, lời nói vô cùng kiên định: "Điện hạ từ bi, vi thần sao có thể trơ mắt nhìn điện hạ chịu oan?" Hắn lại quay về phía Hoàng đế, cúi mình khẩn thiết nói: "Điền Sính đã hầu hạ Hòa Vương điện hạ hơn mười năm, tận mắt chứng kiến Hòa Vương điện hạ cùng Chiêu Vương điện hạ, Duệ Vương điện hạ tình nghĩa sâu nặng. Hòa Vương điện hạ trời sinh nhân ái lương thiện, hai vị điện hạ cũng là người như vậy, không thể có hành động giết huynh trưởng. Hơn nữa, hung đồ cực kỳ tàn bạo, không có nhân tính. Hành vi như thế, tuyệt đối không thể do một người ngay thẳng như Kinh Hồng nội điện làm ra."
"Điền Tướng quân, ngươi cũng không có chứng cứ rõ ràng mà làm bẩn tên ta!" Thiên Chấn phản ứng kịch liệt, lại khẽ nấc, "Ta cùng Nhị hoàng đệ có thể có thâm cừu đại hận gì chứ! Bọn họ giao hảo, ta liền thành người có gian tâm? Hơn nữa thế tử ta đã thương yêu mười năm, dốc hết tâm huyết dạy dỗ lại chịu tai họa bất ngờ, ngươi còn phản lại nói là ta gây ra! Làm nhục ta chưa nói, còn khinh bỉ tình phụ tử của chúng ta, thật không thể tha thứ!"
Hắn đứng thẳng tắp, vẻ mặt cứng cỏi nhưng lệ rơi đầy, bi ai buồn thảm, âm thầm đã lôi cuốn theo bao người, tiếng thổn thức dấy lên cả một góc.
Điền Sính nghiêm nghị nói tiếp: "Chứng cứ? Chứng cứ không đâu không có. Nhân tình, quan hệ, ký ức, tính tình, còn không phải là chứng cứ? Di hài của điện hạ, nội điện, hai vị thế tử còn đang được thờ cúng tại Thánh cung, nỗi oan chưa được rửa sạch, không phải là chứng cứ ư? Vi thần thân là tâm phúc của Hòa Vương điện hạ, suy nghĩ kết luận, tuyệt đối không có điều gì phiến diện, tất cả luôn vì Hòa Vương điện hạ suy nghĩ, lo lắng, ưu tư, không phải là chứng cứ ư? Từ khi thế tử ra đời, Hòa Vương Phủ phòng bị rất kỹ, là để phòng ai, trong triều trên dưới có người nào không biết? Mà cuối cùng là ai dám mạo hiểm làm việc đại ác, sát đệ giá họa, đã rõ ràng ngay từ đầu!"
Từ khi Hòa Vương gặp chuyện không may tới nay, chưa có ai diễn giải sự tình rõ ràng đến thế. Sự kiện khó rõ đầu đuôi, sự thật rầy rà đã lâu, không nằm ngoài chuyện “tin" hay "không tin". Rốt cuộc là ai có thể tin được, ai không thể tin được, sự đa nghi của Ích Minh Đế, nỗi oán hận của Hoàng hậu, ích lợi của các quần thần, tất cả đều dính vào đó, thế là rối loạn càng nhiều. Nhưng kỳ thực chân tướng đã ở ngay bên cạnh, gần đến mức không cần đoán nữa.
"Ngươi–" Tích Vương trừng lớn hai mắt, nước mắt ròng ròng, nổi trận lôi đình mà giận dữ chỉ vào hắn.
"Còn về thế tử điện hạ, là việc dùng một mũi tên giết ba con chim, cũng làm được." Nói rồi, Điền Sính khấu đầu thỉnh tội, không nói gì nữa.
Muốn lời nói thật, cũng chỉ có hắn là có thể nói. Bởi hắn là người hầu duy nhất ở bên Hòa Vương, là anh ruột của Ngọc Vinh nội điện. Hắn không có ích lợi lằng nhằng, chỉ có ý chí báo thù. Cho nên Hoàng đế sẽ càng tin tưởng. Thiên Tốn nghĩ vậy, trong lòng lại dâng lên chút cảm giác tự giễu.
"Điền Sính, Nhị hoàng đệ cùng Ngọc Vinh nội điện gặp chuyện không may, ngươi mang hận không có gì đáng trách. Nhưng ta mất đi thế tử là việc dễ dàng chịu đựng ư? Nỗi đau mất đi thân nhân, ngươi đã không đồng cảm, còn muốn vu cho ta?!" Tích Vương lảo đảo, quỵ xuống quỳ, "Phụ hoàng minh giám, nhi thần làm sao có thể, sao có thể làm hại Tần nhi?"
Hổ dữ không ăn thịt con, nỗi thống khổ như thế tựa như không phải giả, thế là quần thần lại bắt đầu dao động.
Thừa tướng cũng lệ lạc vạt áo, bước ra khỏi hàng quỳ xuống: "Thánh thượng, thế tử là trưởng nam của Tích Vương, là cháu trưởng của Thánh thượng. Lòng yêu thương của Tích Vương điện hạ, có ai không biết ai không hiểu? Thử hỏi có người nào chịu tin, một vị cha hiền từ lại có thể vô duyên vô cớ dùng tính mạng của chính con mình để mưu tính?"
"Đúng vậy, Thánh thượng minh giám!" Chúng thần trong phái Tích Vương đều quỳ xuống phụ họa, ai cũng bi phẫn hoặc cảm khái, cảm động đến đỏ cả hốc mắt.
Con trai, con dâu, hai cháu trai, việc này là nỗi thống khổ vô cùng lớn trong lòng Ích Minh Đế. Người người đều lã chã rơi lệ, ngài làm sao có thể chịu được. Nhất thời, chỉ nghe trong Nghị Chính Điện vang lên những tiếng nghẹn ngào, như gợi lại thời điểm phát sinh thảm kịch năm trước.
"Phụ hoàng, Đại hoàng huynh, xin nén bi thương." Thiên Tốn hơi cau mày, vẻ mặt cũng có chút bi thương cùng u buồn nhàn nhạt.
Trong điện khóc thảm như vậy, hắn hiển nhiên đã rơi xuống thế hạ phong, nhưng hắn vẫn bình thản tự nhiên, không hề căng thẳng, lại càng không hề thất lễ.
Thiên Chấn quay đầu lại, mắt trợn trừng trừng, nhả ra từng chữ từng chữ, căm hờn vô hạn: "Tam đệ, thù hằn cũ giữa ta và ngươi, cần gì phải giáng xuống Tần nhi!"
Khen thay cho thuận thế làm! Thiên Tốn tán thưởng trong lòng một tiếng, Đại hoàng huynh này của hắn xướng ca diễn kịch hơn người, đúng là đủ sức đi diễn trò. Vừa rơi lệ vừa khóc thương vừa oán hận, người không biết chuyện hẳn sẽ thật sự cho rằng hắn là người trung nghĩa. Người nào chấp nhận tin hắn, cũng sẽ cho là phụ tử tình thâm thật.
"Đại hoàng huynh đau xót, ta rất hiểu. Nhưng cũng để ta nhắc lại một câu, Phi nhi cũng từ chỗ sinh tử trước mắt mà sống sót trở về. Nàng cùng ta, mặc dù trên danh nghĩa là cậu cháu, thực ra tình như tỷ đệ. Ta sao có thể gây thương tổn tới nàng? Đại hoàng huynh đừng vì đau thương mà giận cá chém thớt, suy bụng ta ra bụng người."
Thiên Chấn dừng lại, nhìn xuống không nói gì.
Thừa tướng thấy thế, lập tức đứng thẳng dậy, nói tiếp: "Đó chẳng phải là điểm đáng ngờ sao! Hòa Vương điện hạ, Mẫn Nghi nội điện, Tự Tại thế tử, Thiên Tần thế tử đều gặp chuyện, chỉ có Công chúa điện hạ bình yên vô sự!"
Thiên Tốn nheo mắt, sắc mặt lập tức lạnh như băng.
Gần như chưa ai từng thấy Chiêu Vương điện hạ thịnh nộ đến thế, khuôn mặt trước đó mỉm cười nay chỉ thấy lạnh lẽo, có thể rét thấu nhân tâm. Hắn không nói một tiếng, chỉ đứng đó, dường như xung quanh bốn mùa vừa luân chuyển. Trong khoảnh khắc như có tiếng cuồng phòng gào thét ầm ầm, mây đen tầng tầng tựa tòa núi bao trùm lấy không gian trong Nghị Chính Điện, sét đánh sấm vang, mưa tuyết đan xen, khiến quần thần đều giật mình.
Ích Minh Đế im lặng nhìn hắn, nét mặt thay đổi trong nháy mắt.
""Bình yên vô sự"? Ý của thừa tướng là Công chúa bị đao kiếm thương tổn không tính là thương? Vì bảo vệ Tần nhi, nàng hao hết linh lực, không thể bảo vệ được chính con mình, còn suýt nữa rơi vào quỷ môn quan, tất cả là giả vờ?"
Chiêu Vương trừng mắt cười lạnh: "Nàng bị thương nặng gần chết, vẫn ôm chặt Tần nhi không buông tay, đều là giả? Hà Thừa tướng, ngài tuy là lão thần, còn là ông ngoại của Tần nhi, nhưng nếu còn dám nói ra lời hồ đồ kiểu này, cô gia cùng hoàng tỷ tuyệt đối sẽ không tha cho ngài!"
Hắn nói từng tiếng âm vang, dần dần dằn xuống, trong Nghị Chính Điện lặng ngắt như tờ. Thừa tướng toát mồ hôi lạnh đầy trán, nhất thời không biết nói gì chống đỡ.
Vị vương gia xưa nay luôn hiền lành cười nhạt trong chốc lát như đã trở thành người hoàn toàn khác. Tâm tư của mọi người đảo lộn, đều phải tính toán lại.
"Phụ hoàng." Không chờ kẻ khác phản ứng, Thiên Tốn nói tiếp, "Nếu không thể nhân nhượng lẫn nhau, có thể để Phi nhi cũng tới đây. Có lẽ sẽ có kết quả."
Ích Minh Đế gật gật đầu, có vẻ mệt mỏi mà chống tay vào giữa đôi mày cau chặt.
Thiên Tốn nhìn ngài, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chán ghét. Hắn vốn định không thay đổi tác phong, định đấu lại quần thần, khiến bọn họ đánh lẫn nhau, một lần nữa dâng chứng cứ để Hoàng đế quyết thắng bại. Nhưng thời khắc này, hắn không muốn khống chế tâm tình của mình nữa. Tính tình đột biến khiến Hoàng đế ngờ vực vô căn cứ thì có sao? Vất vả duy trì bề ngoài phụ tử tình thâm như thế, hắn đã mệt mỏi lắm rồi. Từ lúc này, hắn không bao giờ tơ tưởng có thể chiếm được sự tín nhiệm của phụ hoàng nữa. Lòng tín nhiệm của ngài quá khó lấy, lại càng khó giữ, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Việc Ích Minh Đế phản ứng một cách đa nghi như trước kia đã cắt đứt hi vọng cuối cùng của hắn. Phải không ngừng ngụy trang mới có thể được phụ thân thương yêu, mà để lộ con người thật, giao phó chân tâm, lại thành ly gián tình phụ tử, thứ quan hệ ruột thịt méo mó như vậy, không có cũng thế.
Hắn vẫn tưởng cứ giao lòng ra, liền sẽ được đền đáp. Không ngờ chưa được chút tình cảm cha con nào, chỉ thấy ánh mắt của kẻ khác châu vào.
Hắn chỉ muốn nói cho ngài biết, trong hoàng thất cũng có tình huynh đệ, cũng có người không quyến luyến quyền lực như Nhị ca, cũng có những người như hắn, sẽ không vì quyền lực mà không từ thủ đoạn, ngài từ đầu đến cuối vẫn luôn nghi ngờ thăm dò hắn.
Thôi, thấy rõ phụ hoàng muốn một người thừa kế như thế nào, vậy là đã đủ rồi.
Mà việc hắn phải làm, là đuổi tận giết tuyệt loại súc vật chỉ biết có quyền lực này, để hoàng thất tràn ngập yêu ma một lần nữa trở lại làm người. Ít nhất, trong tầm mắt của hắn, sẽ có những người thân yêu ruột thịt có tình có nghĩa.
Bỗng nhiên, tay phải của hắn giật giật, cảm giác ấm áp truyền tới từng trận. Thiên Tốn lúc này mới nhận ra hắn vẫn chưa buông tay Lạc Tự Tỉnh. Chỉ là nắm hờ, nhưng người nọ chưa rút tay đi.
Thiên Tốn nở nụ cười. Đôi mắt sáng như nắng xuân, tràn đầy tình cảm. Đúng vậy, hắn muốn khiến yêu ma biến mất hết, như thế mới có thể giữ được người này, trói người này lại bên mình, không cho thoát ra.
Trong giây lát, Chiêu Vương điện hạ dường như đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Nhưng bất luận là vị Hoàng đế vừa thấy vẻ mặt của hắn, hay là Tích Vương đã phát hiện ra từ lâu, hoặc đủ các quan lại vẫn còn khiếp sợ, tất cả đều hiểu rõ, Chiêu Vương hiện tại đã không còn là Chiêu Vương trong dĩ vãng. Hắn không hề im lặng nhẫn nại, không hề ngụy trang dưới vẻ ngoài hiền hòa như gió, mà là thâm sâu ngàn dặm, là sáng suốt sắc sảo, là – khí phách quân lâm thiên hạ.
––––––––––––––––––––
Sau nửa canh giờ yên tĩnh nặng nề, vài vị tướng quân là thủ hạ của Lạc Tự Tỉnh và Tần Miễn, Hứa Phò Mã, Võ Hầu gia mới tới kịp. Thị quan tới Tần phủ tuyên triệu Trường Nhạc Công chúa Trần Phi cũng vội vàng trở về, thấp giọng bẩm báo với Ích Minh Đế vài câu. Ích Minh Đế dần dần giãn mày, nghi hoặc nói: "Tin vui bất ngờ?"
Quần thần nghe xong liền vắt óc suy nghĩ, đoán không ra trong tình hình này Trường Nhạc Công chúa có thể mang tới tin vui bất giờ gì. Những ai tâm tư linh hoạt đều có vẻ bừng tỉnh ngộ mà nhìn về phía Phò mã Tần miễn. Tần Miễn lại chỉ cúi đầu đứng yên, không có bất cứ phản ứng gì.
Ích Minh Đế hiển nhiên cũng nghĩ đến điều gì, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, liền nói: "Còn chờ cái gì! Mau lên! Mau để xa giá của Công chúa vào cung, đỗ trước Nghị Chính Điện!"
Ngựa xe không được vào cung, càng không nói đến đi thẳng vào nơi quan trọng như nơi thượng triều. Vậy mà Hoàng đế lại hạ khẩu dụ như vậy, sự sủng ái đối với Trường Nhạc Công chúa có thể nói là cực lớn, đối với tin vui bất ngờ của Trường Nhạc Công chúa cũng có thể nói là hết sức chờ mong.
Không bao lâu sau, liền nghe từ ngoài điện vang lên một tiếng cười nhẹ như chuông reo: "Tôn nữ Trần Phi, khấu kiến Thánh thượng."
"Không cần đa lễ, mau vào đi." Ích Minh Đế nói.
Trường Nhạc Công chúa điện hạ dưỡng bệnh trong hành cung lâu năm, từ sau khi xuất giá hình như cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, nay tao nhã bước vào điện. Nàng cả người áo trắng, trang điểm phục sức đơn giản, nhưng da trắng như tuyết, tóc đen bóng, mắt phượng, môi anh đào, càng rõ vẻ xinh đẹp thanh nhã, phong thái động lòng người.
Đế cung Chính ti theo lệnh dọn chỗ, Công chúa điện hạ ánh mắt sóng sánh, tươi cười lắc đầu: "Tạ Thánh thượng long ân, nhưng cữu phụ cùng các vị đại nhân đều đang đứng nghị sự, ta được vào điện đã là ngoại lệ, càng không thể phá quy củ.
Nàng dịu dàng từ chối, Ích Minh Đế nghe thấy liên tục gật đầu, không hề có vẻ không vui: "Ngươi sức khỏe không tốt, trẫm chỉ lo ngươi mệt." Thoáng trầm ngâm rồi, ngài mới nói: "Phi nhi, ngươi có biết vì sao trẫm gọi ngươi tới không?"
Trần Phi hơi cúi đầu: "Là việc của Nhị cữu phụ..."
"Ngươi không khỏe, nói nhanh rồi sang điện bên nghỉ ngơi."
"Trước tiên, tôn nữ không phải đã nói có tin vui bất ngờ muốn trình lên Thánh thượng sao?"
Ích Minh Đế cùng Tích Vương đã nhận ra dưới tầng áo choàng rộng thùng thình của nàng hình như có giấu cái gì, đều nhướn mày.
Đôi mắt của Trần Phi khẽ động, nàng dịu dàng nói: "Được rồi, đi ra đi."
Trước ánh mắt bao người, từ trong áo choàng của Trường Nhạc Công chúa lại có một đứa bé chui ra!
Đứa bé chừng mười tuổi, mặc áo đen của Thánh cung, quỳ rạp xuống đất cung kính hành lễ: "Tham kiến Thánh thượng, Thánh thượng vạn vạn tuế."
Ích Minh Đế kinh ngạc nhìn nó, Tích Vương thì cả người cứng đờ, vẻ mặt không tin được.
Thiên Tốn nãy giờ chưa lên tiếng nay cười nhẹ, nói: "Phụ hoàng, ngài nhìn xem nó là ai?"
Rõ ràng hắn đã biết Trường Nhạc Công chúa sẽ mang đến tin mừng gì. Hay là, điều kinh hỉ này chính là do Chiêu Vương điện hạ một tay an bài.
Hoàng đế không để lộ gì mà liếc nhìn hắn, rồi lại dừng mắt trên người đứa bé, giọng hơi run rẩy: "Ngẩng đầu lên."
Đứa bé tuân chỉ, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy xung quanh vang lên bao tiếng hít mạnh – thiếu niên này mi thanh mục tú, quen thuộc vô cùng, đúng là thế tử Thiên Tần của Tích Vương, vì gặp chuyện mà bỏ mình năm ngoái!
"Là Tần nhi?" Ích Minh Đế buồn vui lẫn lộn, đứng thẳng lên.
Nhìn dung mạo thân hình, không có chỗ nào không giống. Hơn nữa trên má phải và cổ còn vết bỏng, đúng là do bị cháy khi nhập liệm. Đây chẳng phải là thế tử của Tích Vương chết đi sống lại sao!
Nghị Chính Điện tĩnh lặng không một tiếng động, kinh ngạc, nghi ngờ, sợ hãi, khủng hoảng, các loại cảm xúc từ từ dâng lên.
Thiên Tốn vừa lòng nhìn phái Tích Vương hoàn toàn hoảng loạn, cong môi.
Tích Vương từ khiếp sợ nhanh chóng định thần lại, xúc động đi tới: "Tần nhi!" Nói rồi, hắn bước tới vài bước, muốn ôm lấy đứa bé.
Nhưng đứa bé lại nhanh chóng lui lại, tránh ở phía sau Trần Phi.
Tích Vương không nén được bi thương, lại rơi lệ, vươn tay về phía nó: "Tần nhi, không nhận ra phụ vương sao?"
Đứa bé không nói gì, nắm chặt ống tay áo của Trần Phi, người hơi run run.
Ích Minh Đế cau mày: "Thỉnh Quốc sư lại đây." Ngài bước khỏi ngự tòa, đứng trên thềm ngọc, nhìn xuống Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh, Trần Phi, Thiên Tần, Tần Miễn, Thiên Chấn, đem phản ứng trên mặt của tất cả bọn họ thu vào tầm mắt.
"Phi nhi, chuyện của Tần nhi là thế nào? Có bị thương không? Làm thế nào đã chết lại sống lại?"
"Hồi bẩm Thánh thượng, duyên cớ trong đó, chỉ có đứa bé này là biết rõ nhất." Trần Phi nhẹ nhàng trả lời, ôm đứa bé vào lòng, khẽ cười, "Cũng chỉ có nó mới biết kẻ ác hôm đó là ai."
Ích Minh Đế im lặng, không cần nghe, một người ngồi trên ngai vị đã năm nghìn năm như ngài tất nhiên đã biết được chân tướng. Ngài đã có thể tiên đoán được sự hỗn loạn cùng tinh phong huyết vũ tiếp theo đây. Nhưng ngài không tính nổi người con thứ ba ẩn giấu bản tính đã hai mươi năm nay sẽ có khả năng làm những gì, lại càng không xác định được hắn muốn làm đến mức nào.
Thiên Chấn mặt cắt không còn một giọt máu, nhẹ giọng lặp lại: "Tần nhi, ra đây đi, mau ra đây, ra với phụ vương."
Đứa bé từ từ ngẩng đầu lên, tựa như đã dùng hết dũng khí, nói: "Không. Ơn sinh dưỡng xin dùng cái chết báo đáp. Ta đã không còn là thế tử của Tích Vương, mà là đệ tử của Mẫn Diễn Quốc sư, Cao Tần."
"Cao Tần? Cao Tần?" Thiên Chấn sững người, cười to một tiếng, quay đầu nhìn Thiên Tốn, "Xin hỏi Tam hoàng đệ, nó vì sao lại sửa họ!"
"Đó là ý muốn của chính nó." Thiên Tốn thản nhiên nói, "Dâng mệnh cho phụ thân, rũ bỏ hết tất cả, như thế mà thôi."
Ích Minh Đế lảo đảo bước vài bước, suy sụp ngồi xuống long ỷ. Trong phúc chốc, bên người ngài xuất hiện thêm một người, ngọc trượng nhẹ điểm: "Thật náo nhiệt."
Hoàng đế càng lộ rõ vẻ mệt mỏi, thấp giọng nói: "Quốc sư, việc lớn như thế, sao không báo cho trẫm?"
Mẫn Diễn cong cong môi: "Bệ hạ đã quên, đây là việc của hoàng thất, ta không thể liên lụy vào. Có điều, thu nó làm đồ đệ là vì vừa ý với tư chất của nó, không vì gì khác."
Ích Minh Đế im lặng.
Mẫn Diễn lại nói: "Bệ hạ ngại gì nghe hết rồi hẵng bàn?"
Ích Minh Đế nhìn mọi người trong điện, ngài chưa bao giờ thấy rõ sự quẫn bách của Thiên Chấn, sự tự tin của Thiên Tốn đến thế. "Tần nhi, từ từ nói rõ những việc ngươi biết đi."
"Vâng." Cao Tần nói, cúi mắt nhìn xuống, không nhìn bất cứ ai, "Đêm đó, tôn nhi đi ngủ sớm, nửa đêm tỉnh lại thì trằn trọc không ngủ tiếp được, liền một mình đi qua hoa viên nhỏ tìm Phi tỷ tỷ. Vừa vào trong điện của tỷ tỷ, liền nghe thấy tiếng thình thịch, có xác chết rơi xuống trước mắt, người đầy máu. Tôn nhi sợ hãi, khóc gọi nhưng không thấy một thị vệ nào. Phi tỷ tỷ nghe thấy tiếng tôn nhi, vội vàng dậy, nhưng chưa tới được chỗ tôn nhi thì đã bị một đám người áo đen cản lại. Tôn nhi có học võ, liền rút kiếm đón đánh, nhưng chỉ được vài hiệp đã bị một nhát kiếm đâm tới từ bên cạnh, đau đến không biết gì nữa. Khi tỉnh lại thì đã đang ở Thánh cung. Quốc sư thu tôn nhi làm đồ đệ, chữa thương cho tôn nhi. Sau đó, tôn nhi thỉnh sư phụ báo tin cho Tam hoàng thúc, rồi mới gặp lại tỷ tỷ."
"Nói như vậy, thời gian này ngươi vẫn ở trong Chiêu Vương Phủ."
"Vâng."
Hoàng đế thoáng nhắm mắt lại: "Vì sao không trở về Tích Vương Phủ?"
“Tôn nhi nhìn thấy." Giọng của Cao Tần càng ngày càng nhỏ, khi ngẩng đầu lên hai má đã ướt nước mắt, "Người đâm tôn nhi một kiếm, là sư phụ, là sư phụ... Sư phụ chỉ nghe lệnh phụ vương."
Thiên Chấn mặt trắng bệnh, không có lời gì.
Ích Minh Đế thở dài: "Nói như vậy, Tần Phóng nói có ước hẹn tập võ với ngươi, đều là giả?"
"Hẹn tập võ là thật. Nhưng trước khi tới quý phủ của Nhị hoàng thúc, tôn nhi đã nói với sư phụ hôm đó tạm nghỉ. Cho nên tôn nhi vốn tưởng sư phụ sẽ không thể nào xuất hiện–"
"Đại hoàng huynh." Thiên Tốn tiếp lời, mày khẽ nhíu, "Ai ai cũng biết ngươi yêu thương Tần nhi, hóa ra yêu thương đến mấy nhưng cũng tùy ý vứt bỏ được. Đã thế này, ngươi còn có lời gì muốn nói?"
Thiên Chấn run rẩy cả người, quỳ rạp xuống đất: "Phụ hoàng minh giám, việc này đều do Tần Phóng tự tiện, nhi thần không hề cảm kích. Nhi thần sao có thể sát đệ sát tử! Phụ hoàng, ngài phải tin nhi thần.
Môi Ích Minh Đế giật giật, nhưng ngài vẫn chưa lên tiếng.
Người trong phái Tích Vương ngoài Tần Miễn ra đều sụp xuống dập đầu, trăm miệng một lời: "Bệ hạ, Tích Vương vẫn luôn mang tiếng hiếu thuận, tuyệt đối không thể làm việc tàn nhẫn như thế này! Tất cả đều do Tần Phóng tự động!"
Đã đến tình hình này mà vẫn không chịu thừa nhận, vọng tưởng là còn đường lui sao? Thiên Tốn lạnh lùng cười, lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc: "Tần nhi, lại đây."
Cao Tần chạy qua, nhìn bình ngọc không rời mắt: "Uống sao?"
"Uống." Thiên Tốn dịu dàng nói, xoa xoa mặt nó, "Có tin ta hay không?"
"Tin!" Đứa bé mặt mày hớn hở.
Thiên Tốn rất cảm khái trong lòng, nhìn nó cầm bình lên uống và vẻ mặt nghi hoặc của nó sau đó: "Tam hoàng thúc, ngài dối ta. Trong bình chẳng có gì cả, không nếm được vị gì hết."
"Đây là vật cực kỳ quý giá, rất ít, cho nên ngươi mới không cảm giác được gì." Thiên Tốn cười nói.
Thình lình bên thân vang lên tiếng hỏi: "Chiêu Vương điện hạ, thứ này là từ đâu mà có?" Hai chú cháu nhìn sang, thấy chính là Mẫn Diễn. Hắn cầm lấy bình ngọc kia ngửi ngửi, vẻ mặt bí hiểm, đôi mắt vàng xanh hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Lạc Tự Tỉnh buồn bực đã lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: "Quốc sư đừng quản là từ đâu ra, chỉ cần xác định việc là thật hay giả thôi."
"Nếu không phải thật, ta còn hỏi làm gì?" Mẫn Diễn xoay người, lướt trở về bên ngự tòa, đưa bình ngọc cho Ích Minh Đế.
Ích Minh Đế khẽ giật mình, chăm chú nhìn chiếc bình ngọc một hồi lâu, rồi mới như bừng tỉnh, nhìn về phía Thiên Tốn cùng Cao Tần.
"Đại hoàng huynh, ta cuối cùng cũng biết, vì sao lúc ấy ngay cả thi thể của Tần nhi ngươi cũng phải phá hủy." Thiên Tốn nắm tay Cao Tần, nhẹ nhàng cười, khí độ cao quý sáng sủa.
Thiên Chấn quỳ sụp trên đất, không có một phản ứng gì.
Thiên Tốn dắt đứa bé đi tới bên người hắn: "Tần nhi, ngươi nói cho hắn biết, mạch máu trên cổ tay ngươi có màu gì?"
Cao Tần mở to mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Mạch máu đương nhiên sẽ là xanh – A? Sao lại là đỏ?"
Ích Minh Đế nghe xong, chậm rãi đứng dậy, vươn tay nói: "Tần nhi, lên đây."
Cao Tần không biết làm sao, Thiên Tốn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó, nó mới từ từ đi lên thềm ngọc, quỳ gối trước Hoàng đế. Hoàng đế nhìn mạch máu màu đỏ sẫm trên cổ tay nó, lại ngây người.
Thiên Tốn cười nhạt, tao nhã quỳ xuống hành lễ: "Bắc xanh, đông đen, nam đỏ, tây bạc. Tần nhi là huyết mạch của hoàng thất Khê Dự, cho nên Đại hoàng huynh mới không hề thương tiếc. Riêng việc này bại lộ ra, đã là tội khi quân rất lớn, không thể tha thứ."
Tích Vương nắm chặt hai bàn tay, xương bóp răng rắc, bỗng nhiên bật thẳng dậy, hai mắt đỏ thẫm, vẻ mặt điên cuồng: "Năm đó nội điện quả thực có thai! Ta có thế tử!"
Mẫn Diễn thấp giọng nói: "Ta có bắt mạch cho Mẫn Nghi nội điện vài lần, đúng là hỉ mạch."
"Con của ta sinh ra rồi! Quốc sư cũng đã thử máu! Là thế tử của ta!" Tích Vương quát, chỉ về phía Cao Tần.
Mẫn Diễn một lần nữa gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ: "Thế tử lúc đó đúng là mạch máu màu xanh không nghi ngờ gì."
Quốc sư nói vậy thì đó đúng là sự thật, thái độ cũng công bằng. Nhưng trong thời khắc này, lời nói rất không hợp cảnh. Lạc Tự Tỉnh hết sức bất kính mà liếc xéo lên, Thiên Tần cũng nhìn trộm, Trần Phi thì cau đôi mày liễu.
Thiên Tốn vẫn thong dong, không để ý tới vị này, nói tiếp: "Hay là hoàng huynh muốn nói, không biết Tần nhi từ lúc nào đã bị người đổi mất? Không sao, Mẫn Nghi nội điện tất biết sự tình."
Thiên Chấn nghe vậy, lại đột nhiên cười như điên: "Phụ hoàng! Phụ hoàng... Hảo Hoàng hậu của ngài! Đều là vị hảo Hoàng hậu của ngài! Thù này không báo, uổng thân làm cha!"
Ích Minh Đế cả người chấn động, buông tay Cao Tần, khàn khàn nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, Tích Vương Thiên Chấn khi quân vọng thượng, sát đệ giá họa, hung bạo tàn ác, tước phong hào, giam vào Thiên Lao để trẫm đích thân thẩm vấn!" Nhìn xung quanh một lượt, lại nói: "Giam dư đảng của Tích Vương vào ngục chờ điều tra!"
Trong nháy mắt, Nghị Chính Điện hoàn toàn hỗn loạn. Tiếng gào khóc cầu xin không ngừng tuôn vào tai, hơn một trăm thị vệ cùng đi vào, đem Thiên Chấn và đồng đảng dẫn đi.
Đến khi yên ả trở lại, số quan còn lại chỉ được sáu phần.
Ích Minh Đế cười thảm mấy tiếng, ánh mắt vẫn lợi hại như xưa: "Tốn nhi, vừa lòng chưa?"
Thiên Tốn mím chặt môi, hết sức lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt ngài: "Không, phụ hoàng. Nhi thần chưa hài lòng."