Hạo Quang, năm Ích Minh 5132, Hoàng trưởng tử Tích Vương Thiên Chấn chịu tội khi quân bị tống giam, đêm xuống trốn khỏi Thiên Lao, lấy danh "Thanh quân trắc, tru nghịch đệ"*, giương cờ làm phản. Thái tử Thiên Tốn vừa thừa cơ thanh lọc các thế lực trên dưới trong triều, nay nhận việc nguy, cùng Hoàng tứ tử Thiên Ly chỉ huy tam quân, thân chinh dẹp loạn.
*Về bên bậc quân vương chân chính để tru diệt nghịch đệ
Vùng sông Hạo Hà mênh mông cách kinh đô hơn một trăm dặm về phía nam vốn là nơi phản quân đóng quân. Ngày Tích Vương làm phản, mấy chục vạn nghịch quân thừa dịp kinh thành hỗn loạn, đối thủ không có thời gian theo dõi để vượt qua sông Hạo Hà, lui thêm ba trăm dặm, chiếm cứ một nơi hiểm yếu – con đường duy nhất để tiến vào bình nguyên phía nam – quan ải trên núi Vọng Thanh Lĩnh. Vọng Thanh Quan này dựa vào vách núi trùng điệp trải dài không dứt, trước khi mùa lũ đến có thể nhìn không sót những gì xuất hiện trên bãi bùn và trên mặt dòng nước xiết, là nơi trọng yếu, chỉ cần một người cũng có thể giữ được quan ải.
Chiếm cứ một quan ải dễ thủ khó công như vậy, phản quân rõ ràng đã có mưu đồ từ trước. Vào mùa hạ, mực nước sông Hạo Hà rất không ổn định, nền đất hai bên bờ sông tương đối thấp, nếu gặp phải ngày mưa lớn, nước sông tràn lên, diện tích mặt sông lập tức tăng thêm mấy trăm dặm. Vọng Thanh Quan lưng quay vào núi mặt hướng ra sông, lại thông với đồng bằng, tên nỏ và lương thực đều sung túc, khó có thể lay chuyển chỉ trong một thời gian ngắn. Hơn nữa khi lũ lên, thuyền đi rất khó khăn, đại quân thảo phạt lại không thiện thủy chiến, tạm thời chỉ có thể hạ trại tại bờ bắc của Hạo Hà cạnh nơi Tích Vương đóng quân trước đây, chờ đợi cơ hội. Xu hướng lan tỏa của nội loạn trong Hạo Quang đã không thể nghịch chuyển được nữa.
Trong Vọng Thanh Quan, một nam tử tuấn mỹ mặc trang phục thị vệ túc tắc cưỡi ngựa trên con đuờng lớn đủ cho mười cỗ ngựa chạy song song. Chỉ trong một lát, đã có nhiều đội binh vệ tuần tra chạy qua cạnh hắn. Vừa thấy ngọc bài hắn đeo trên lưng, mọi người đều có vẻ ao ước sợ sệt, tránh sang mé bên kia đường, sợ phiền đến hắn. Người này chính là công thần ngày Tích Vương xuất kinh hôm ấy, ám vệ Ngũ Mậu. Sau một đêm chém giết, hai mươi ám vệ còn sót lại đều trở thành tâm phúc của Tích Vương. Hơn nữa người tên Ngũ Mậu này võ nghệ cao cường, bản tính lạnh nhạt, rất được Tích Vương tin cậy, mấy ngày nay không lúc nào rời khỏi bên người Tích Vương. Đến tận hôm nay, Tích Vương cùng các tướng quân phải bàn chuyện quan trọng, xung quanh có thủ vệ sâm nghiêm, hắn mới được rảnh rỗi ra ngoài.
Vọng Thanh Quan tuy là yếu địa trong quân, nhưng vì ở quá gần kinh thành, quân đội thường trú trước đây chỉ gần năm vạn, dân chúng trong quan chưa được mười vạn. Đại quân khi tới trấn giữ liền lập tức tàn sát dân trong thành, lấy nhà cửa cho binh sĩ. Khi đưa Tích Vương và Hà Thừa tướng qua sông, trong ánh nắng trong trẻo của buổi sáng sớm, Ngũ Mậu cùng những người khác đã chính mắt thấy thi thể trôi nổi san sát trên mặt nước. Vừa vào quan liền có thể thấy máu tươi đầy đường, thảm thương hơn cả xung quanh Thiên lao. Mà hiện giờ, mới qua vài ngày, nơi đây lại như chưa từng có gì xảy ra. Dường như tất cả những kẻ này đã quên mất Vọng Thanh Quanh đã bị chiếm đoạt bằng vũ lực như thế nào, hoàn toàn đem nó thành nhà của mình.
Quan ải bình thường chỉ chứa mười lăm vạn người nên không lớn, qua hai canh giờ, Ngũ Mậu đã đi hết một vòng, ghi nhớ rõ ràng sơ đồ bố trí cảnh vệ. Cuối cùng, hắn dừng lại bên bờ tường thành gần vách núi. Ngửa đầu nhìn lên, hai bên là vách núi hung hiểm cao ngàn nhận (2-2,5km), nghiêng vào phía trong, ở cuối tầm mắt chỉ có thể thấy một mảng trời nhỏ giữa hai bên vách đá. Hắn nheo mắt, đạp đất nhảy lên, bật cao mười trượng(~33m), lại mượn lực từ những mỏm đá bên cạnh, tiếp tục phi lên, dáng người mạnh mẽ tuyệt đẹp, tựa như hùng ưng.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tới đỉnh vách đá. Phía trên vách núi chỉ có độc vài khối đá lớn trụi lủi, nhưng nhìn về phía xa chính là thắng cảnh ngút tầm mắt. Hắn ngồi trên đá, phóng mắt nhìn: Hạo Hà sóng xô cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp không thôi, bị ngăn trở bởi dải núi trập trùng đâm từ tây sang đông; những đường nét của thành Thương Dao hiện ra phía sau, bức tường thành dài bằng đá đen cùng bao lầu gác đã vạn năm không đổi lẳng lặng đứng sừng sững trong ánh nắng tươi đẹp, vừa có sự bao la hùng tráng của một cố đô, lại ẩn chứa sức sống hừng hực.
"Thật tức khi ngươi có thể nhẹ nhàng lên đây được thế. Nếu là bất cứ một ám vệ nào khác, thân thủ không thể nào xuất sắc được như vậy." Phía sau vang lên tiếng oán giận, người tới hơi thở hơi loạn, phải thoáng điều chỉnh mới khôi phục lại được.
Ngũ Mậu nghe tiếng nhìn lại, nam tử vừa lên đến đỉnh vách đá mặc phục sức thị vệ, khuôn mặt trước kia luôn cứng nhắc nay mang nụ cười bất cần đời.
Người vừa tới ngồi xuống cạnh hắn, cùng ngắm cảnh sắc trước mắt: "Lập nhiều công như thế, lại được Vương gia tín nhiệm, ngươi chưa từng dao động sao?"
Ngũ Mậu thản nhiên nở nụ cười: "Vốn đến là để lấy sự tín nhiệm của hắn, thế mới tiện hành sự. Nhưng xem ra, cho dù đã cứu tính mạng của hắn, vẫn không dễ dàng được hắn tin tưởng." Người được phái tới giám thị hắn đang đứng ngay trước mắt này chính là sự châm chọc lớn nhất đối với cái danh "tâm phúc của Tích Vương". Đương nhiên, hắn chỉ là một trong hàng vạn hàng nghìn tử sĩ được huấn luyện, không có đủ người để chứng minh xuất thân của mình trong sạch, cũng không có thời gian chứng minh rằng mình một lòng trung thành. Hắn có thể hiểu suy nghĩ mâu thuẫn muốn tin mà không dám tin của Tích Vương.
"Dù có trăm vạn đại quân cũng chưa chắc đã phá được Vọng Thanh Quan. Ngươi lại có thể khẳng định Thái tử tất thắng, Vương gia không còn cơ hội như vậy ư? Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới việc dứt khoát đầu quân dưới trướng Vương gia?"
Ngũ Mậu nhìn nam tử này, hơi nhăn mày: "Ngươi hối hận sao?"
Nam tử hắc hắc cười: "Ta chỉ muốn biết ngươi có hối hận hay không."
"Tuyệt đối không."
"A, không hổ là ái thần tâm phúc của Thái tử."
Nghe vậy, trong mắt Ngũ Mậu dâng lên chút cảm xúc, trong nháy mắt lại tan biến: "Những gì ta có thể làm cho hắn cũng chỉ có thế này mà thôi."
"Ngươi thật ra không giống người trong quan trường chút nào, cả người mang dáng dấp giang hồ. Nhưng ta thích."
"Đa tạ."
Không khí giữa hai người trở nên yên lặng. Nam tử đi theo Tích Vương đã năm năm, hiện giờ là một trong những ám vệ còn sót lại bên người hắn, cho nên bị phái tới tiếp cận nhân vật xuất sắc vừa lên này. Nhưng e rằng ngay cả Tích Vương cũng chưa từng nghĩ tới, thời gian năm năm hoàn toàn không đủ để hắn thu phục một người.
"Ngươi tính toán khởi sự thế nào? Sư huynh của ta giành được cơ hội làm cảnh vệ mười ngày, đã chuẩn bị thỏa đáng mọi bề, chu đáo vẹn toàn."
"Ngay trong mấy ngày tới." Ngũ Mậu nói, ánh mắt chuyển về vùng doanh trại lớn bên bờ Hạo Hà, "Các ngươi đã dứt khoát rồi sao? Ngươi cũng đã có được sự tín nhiệm của Tích Vương, sư huynh của ngươi thì địa vị còn cao hơn các tướng quân."
"Lúc trước đầu quân chẳng qua là hứng khởi nhất thời mà thôi. Cùng lắm thì quay lại như khi xưa, không lo không nghĩ mà lưu lạc giang hồ. Có thể tham gia cùng Thái tử dẹp loạn, đã thấy đủ thế nào là sóng cao vạn trượng, thỏa mãn cả đời rồi." Nam tử phấn chấn trả lời.
Ngũ Mậu nhếch môi. Thật hiếm gặp, có khi nào vào lòng địch chiêu hàng mà lại gặp ngay một người hợp ý như vậy. Sau khi tất cả chấm dứt, có lẽ sau này ngao sơn du thủy sẽ lại gặp bọn họ.
"Thực ra ta rất muốn hỏi ngươi rốt cuộc là ai."
"Thân phận của ta quan trọng sao?"
"Theo ta được biết, bên cạnh Thái tử không có ai tính tình giống như ngươi."
"...Quả thật không có."
Nam tử liếc mắt nhìn Ngũ Mậu một cái, trong mắt tràn đầy sự dò xét cùng tò mò: "Thôi. Công phu như vậy cũng không khó đoán. Chỉ là không khỏi thấy quá khác với lời đồn."
Ánh mắt Ngũ Mậu khẽ động, hắn khụ nhẹ một tiếng: "Hiện giờ thân bất do kỷ, mong được thông cảm. Chờ tới khi thành công rồi, xin thỉnh hai vị bất kể hiềm khích mà tương giao cùng ta."
"Đó là tất nhiên. Đến lúc ấy thì chớ có tàng tư, cung đình ngự rượu cái gì cũng phải lấy hết ra uống cho thống khoái."
"DĨ nhiên."
Cùng lúc đó, Thái tử và Duệ Vương đang cùng các tướng quân dưới quyền bàn quân tình.
Trong đại trướng, Thiên Tốn ngồi ở vị trí chủ tọa, Thiên Ly ngồi bên trái, Điền Sính ngồi ngay ngắn bên phải. Cao Hữu tướng quân, Tả tướng quân Tần Miễn, Húc Dương Hầu Trần Lạc, Cao Duy Thận, Tần Phóng lần lượt ngồi tiếp theo.
Trong mắt rất nhiều người, vị Thái tử điện hạ nhìn như hiền lành mà thực ra sấm rền gió cuốn này là người không hiểu quân tình lắm. Khi các vị tướng quân phát biểu ý kiến, ngài chỉ lẳng lặng nghe, trên mặt mang nụ cười nhạt, vẻ mặt hoàn toàn không thay đổi. Không ai có thể nhìn ra ngài đang suy nghĩ điều gì, có đồng ý với các sách lược tấn công quân địch của các tướng quân hay không.
"Vi thần cho rằng, không thể nóng vội. Mùa lũ chưa qua, thế nước của Hạo Hà hung mãnh, dù có điều được quân thuyền tới, e rằng cũng không dễ mà lái được. Huống chi phần lớn binh sĩ không giỏi bơi, nếu có gì bất ngờ sẽ rất khó sống sót." Cao Hữu tướng quân nhằm đúng trọng tâm mà nói.
"Nhưng đã chờ quá lâu rồi." Trần Lạc nhăn lại đôi mày thanh tú, "Mùa lũ của Hạo Hà còn thêm mấy tháng nữa, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn phản quân diễu võ dương oai ở Vọng Thanh Quan?!"
"Húc Dương Hầu nói rất phải. Cho dù theo kế của Cao Tướng quân, chia quân ra ba đường, hai bên trái phải theo đường xa vòng qua Vọng Thanh Lĩnh đánh vào sau lưng địch, thì đồng bằng phía nam cũng mênh mông vô bờ, rất khó để dàn trận tiến công. Hơn nữa trung quân thì không thể khiến phản quân kinh sợ, mà chỉ dựa vào tả quân hữu quân thì rất khó được việc." Điền Sính nói.
"Vậy Điền tiểu Hầu gia có diệu kế gì?" Thiên Ly không nhanh không chậm hỏi.
Điền Sính ngưng lại một chút, thấp giọng nói: "Vi thần bất tài. Mùa lũ của Hạo Hà rất dài, quả thực khó giải quyết, dùng những phương pháp thông thường rất khó vượt sông."
"Theo ý của Điền tiểu Hầu gia là không cần điều chiến hạm tới ư?" Cao Hữu tướng quân thoáng nhắm mở mắt, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
"Phải. Điều chiến hạm e rằng sẽ mất quá nhiều thời gian." Giọng Điền Sính mang sự tôn kính, hơi gật đầu về phía vị này, "Giờ chỉ còn cách lấy tinh binh trong trung quân ra dùng cách đặc biệt để vượt sông, ẩn kỹ vào Vọng Thanh Lĩnh. Đợi khi tả quân trung quân đã vây kín quan ải, cắt đứt đường tiếp tế tiếp viện của phản quân, không thể ra vào quan ải, hủy được lương thảo của phản quân, mới có thể phá quan."
"Điền tiểu Hầu gia đúng là nghĩ rất chu đáo, nhưng các tinh binh sẽ qua sông như thế nào? Tích Vương đã thiết hạ bộ phong trận, vây thủy trận, ta không thể ngự phong qua sông, cũng không thể điều khiển thế nước của Hạo Hà." Thiên Ly có vẻ thắc mắc, ánh mắt đưa sang Thiên Tốn đang im lặng bên cạnh, "Hoàng huynh nghĩ như thế nào?"
Thiên Tốn nhìn hắn một cái, thản nhiên trả lời: "Chư vị tướng quân suy xét đều có đạo lý. Khi dẹp loạn luôn phải tránh không kéo dài thời gian, không để nhiễu loạn dân tâm, sẽ sinh ra biến cố. Phản quân cũng đang có suy nghĩ như vậy, cứ kéo dài tiếp, nhỡ bọn chúng phối hợp với nghịch tặc các nơi thì thiết tưởng hậu quả sẽ khó lường. Bởi vậy quân ta không thể vây đánh, việc chia quân ra ba hướng là nhất thiết. Bộ phong trận và vây thủy trận có tầm ảnh hưởng hạn chế, tả quân hữu quân dùng mọi cách nhanh chóng vượt Hạo Hà và Vọng Thanh Lĩnh, tiến vào đồng bằng phía nam, chặt đứt đường lương thảo của phản quân. Còn về cách vượt sông của trung quân, các vị tướng quân cứ cân nhắc kỹ thêm một hai ngày nữa."
"Rõ."
Chúng tướng nuối đuôi nhau mà ra, Thiên Ly chờ ở cuối cùng, bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Thái tử điện hạ vẫn đang an tọa.
"Hoàng huynh, Kinh Hồng nội điện hiện đang ở đâu?"
Thiên Tốn nhấp ngụm trà thơm, cười cười: "Ngươi lo cho an nguy của hắn à?"
"Hoàng huynh thì không lo ư?"
Thái tử điện hạ cười: "Ta tin tưởng hắn."
Sắc mặt Thiên Ly biến hóa vi diệu, nhìn người kia bình thản đứng lên, tao nhã đi về phía mình.
Khi vượt qua nhau, một tiếng cười khe khẽ truyền vào tai hắn–
"Ngươi ao ước sao?" Trong giọng không giấu được vẻ trêu chọc.
Thiên Ly trong thoáng chốc sầm mặt. Nhưng đối phương lại vẫn mang vẻ mặt vui sướng tươi cười, ngóng nhìn quan ải trên lưng núi sau làn sóng gợn, không hề để hắn vào mắt.
*Hùng ưng: Chim ưng đực
––––––––––––––––––––
Sau mấy ngày hai quân tiếp tục giằng co, quân đội triều đình lặng lẽ phân tinh binh ra thành hai đạo trái phải, lần lượt do Cao Duy Thận và Điền Sính thống lĩnh, vượt nhanh ra khỏi khu vực bộ phong trận và vây thủy trận bao phủ, sau đó ngự phong ngự thủy vượt Hạo Hà, lướt qua Vọng Thanh Lĩnh, thành công hội hợp tại vùng đồng bằng cách nơi phản quân chiếm cứ ở Vọng Thanh Quan năm trăm dặm. Sau khi hợp quân, hai mươi vạn đại quân chưa hạ trại ngay tại chỗ mà nhanh chóng di tản dân chúng, phóng hỏa đốt luôn mấy trăm dặm, chim bay cá nhảy kinh sợ chạy trốn vô số, cỏ cây trong phạm vi này đều biến thành tro bụi. Một vùng thóc lúa vốn xanh mướt, chỉ qua một hai ngày, đã thành đồng khô cỏ cháy. Phần phản quân vận chuyển lương thảo đi vòng qua Vọng Thanh Lĩnh cũng bị một toán quân không rõ danh tính cướp sạch. Đến bước này, phản quân tuy có quan ải hiểm yếu nhưng đã bị vây kín trước sau, hai bên cũng bị phong tỏa, hoàn toàn mất nguồn lương thảo.
Cho dù chưa nghe thấy quân báo về tình hình nguy cấp, Ngũ Mậu cũng có thể đoán được một phần từ vẻ áp lực và hoảng loạn trong các quân sĩ. Nhưng chỉ tình thế này thì vẫn chưa đẩy được phản quân vào tuyệt cảnh. Số lượng phản quân ước chừng lớn gấp đôi số quân triều đình đóng ở mặt nam, chỉ cần biết điều động một cách phù hợp, toàn lực xuất kích, nhất định có thể đột phá phòng tuyến, rút vào vùng đồng bằng lớn hơn. Tuy phải bỏ Vọng Thanh Quan có hơi đáng tiếc, vùng đồng bằng cũng không dễ phòng thủ, nhưng quân triều đình đã đốt sạch xung quanh không chừa một ngọn cỏ, không có lương thực mà khăng khăng cố thủ ở quan ải thì cũng chỉ có thể chịu vây đến chết ở đây mà thôi.
Lâm vào vòng vây trùng điệp, quân lương eo hẹp, sự sợ hãi cùng khát vọng sinh tồn trong toàn quân đã lập nên thế cân bằng vi diệu. Nếu kéo dài thêm một hai ngày, đói khát cùng những ước đoán sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí, mà nếu sớm mấy ngày, bọn họ lại sẽ không vội vàng gấp gáp được như vậy. Không thể không nói, Tích Vương không hổ là đã lặn ngụp trong hoàng thất tranh đấu nhiều năm, nắm chắc nhân tâm, hết sức thỏa đáng. Lại thêm hắn cũng đã từng cầm quân, từng đánh trận, đủ để khiến một vài tướng lĩnh tài năng tin phục.
Chỉ có điều, chuyện xấu thường giáng xuống ngay vào lúc người ta tự tin nhất.
Ngũ Mậu hơi nhếch môi.
Thời khắc này, hắn đang đứng ngay sau lưng Tích Vương, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt nhìn xuống, tựa như đang bần thần, lại tựa như đang canh gác. Qua hơn mười ngày chịu giám thị, Tích Vương cuối cùng cũng tin hắn được vài phần, đem hắn vào cùng mỗi khi thương nghị chuyện cơ mật, cũng ngầm đồng ý cho hắn lấy danh phận hộ vệ ở lại bên cạnh. Mà hắn chính là đang chờ cơ hội như vậy.
"Vương gia, theo trinh thám báo, kẻ dẫn quân ở địch doanh phía nam là Điền Sính cùng con trai duy nhất của Cao gia Cao Duy Thận."
"Điền Sính thì mạt tướng còn từng nghe tới, Cao Duy Thận kia là ai?"
"Chẳng qua là một tiểu tử chưa dứt sữa mà thôi."
Chư vị tướng lĩnh nói nói cười cười, tự tin vô cùng, rõ ràng không để hai người kia vào mắt.
Tích Vương thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ một lượt, ánh mắt sắc bén: "Tam hoàng đệ cùng Tứ hoàng đệ không thể tin tưởng giao việc cho ai nên mới phải làm vậy, đây đúng là cơ hội tuyệt hảo. Đáng tiếc, Điền Sính rất có tài, lại cố chấp không biết biến báo, xưa kia từng năm lần bảy lượt làm cô gia tức giận, không thể tha cho hắn."
"Mạt tướng chắc chắn sẽ chém chết tên Điền Sính kia, san sẻ cùng chủ thượng." Một hán tử mặt đen chắp tay nói.
Tích Vương rất vui vẻ: "Được. Ái khanh dẫn mười vạn tinh binh, đánh cho hắn một trận tơi tả."
"Rõ."
"Vương gia, gian tặc hôm trước phân thành hai cánh lao ra từ Vọng Thanh Lĩnh cướp quân lương của ta, thân thủ rất không thường."
"Sao, còn chưa điều tra ra là nhân mã từ đâu ư?"
"Bọn chúng như từ trên trời rơi xuống, giống như đã ẩn núp giữa Vọng Thanh Lĩnh từ lâu rồi. Mạt tướng cho rằng, trước khi quân ta tiến vào Vọng Thanh Quan, bọn chúng đã lặng lẽ đóng quân trong Vọng Thanh Lĩnh, vì quen thuộc địa hình như vậy nên sau khi cướp bóc thành công liền có thể trốn chạy mà không lưu lại bất cứ dấu vết gì."
Tích Vương nheo mắt, bỗng như nghĩ tới điều gì, cả giận nói: "Cẩu tặc Tần gia! Đã sớm cấu kết cùng lão Tam, đánh lén cô gia!"
"Vương gia bớt giận. Là mạt tướng không đủ cẩn thận, không sớm phát hiện ra Tần Miễn đã cử binh sĩ ra ngoài." Một nho tướng áo xanh mang vẻ mặt ray rứt, hơi bất an nhìn lại.
Tích Vương hiển nhiên cũng không vừa lòng với lời hắn nói. Ngũ Mậu thậm chí có thể tưởng tượng được, trong lòng y lúc này là những hoài nghi nối tiếp nhau không dứt. Hơn sáu vạn người không biết tiêu thất vào hư không từ lúc nào? Dù trú quân tách biệt ở bên ngoài, cũng không thể đến nỗi hoàn toàn không có động tĩnh, vậy trong đó tất có nội tình. Nhưng trước khi đại quân khai chiến, tối kỵ nhất là trừng trị đại tướng. Những binh sĩ lỗ mãng sẽ không cẩn thận suy nghĩ về lý do định tội, sự bất an và sợ hãi sẽ lập tức lan ra, ảnh hưởng đến sĩ khí.
"Tần Miễn là thằng nhãi ranh giả dối, cô gia cũng không so đo nữa. Lý Tướng quân nếu đã biết có thẹn, khi xuất trận phải đánh tan bọn chúng!"
"Vương gia nhân từ! Lý Ngư không dám quên! Tất tận diện bọn chuột nhắt, rửa sạch nỗi nhục!" Tên Lý Tướng quân kia không hiểu chuyện mà cảm kích vô cùng, khom mình hành lễ.
Ngũ Mậu cười nhạo trong lòng. Chúng tướng đều có vẻ cảm động sâu sắc, cho rằng không để ý đến việc sinh tử liền có thể có được sự tín nhiệm chân thành. Rất nhiều người sẽ không tin rằng, sau khi việc thương nghị kết thúc, có lẽ Tích Vương sẽ phái ám vệ của hắn ra chiến trường giết chết Lý Ngư.
"Vương gia thánh minh!" Đám hán tử hào sảnh nhiệt huyết sôi trào, đầy vẻ khát máu, nhưng lại đều là kẻ thẳng thắn vô tư.
Tích Vương nhẹ nhàng nở nụ cười, trong sự ngạo mạn mang vẻ tao nhã cùng cao quý, ngón tay gảy gảy mấy khối quân lệnh màu lục bảo. Những quân lệnh này hoàn toàn khác với quân lệnh bằng mặc ngọc mà triều đình sử dụng, cũng có hình dáng của hổ phù, nhưng không có bất cứ dấu hiệu gì để đối chiếu phân biệt, chỉ là thứ vội vã điêu khắc ra mà thôi. "Vương Tướng quân, Trì Tướng quân nghe lệnh."
Hán tử mặt đen vừa thỉnh chiến cùng một hán tử cường tráng đứng lên, nửa quỳ xuống: "Có mạt tướng."
"Mỗi người dẫn mười lăm vạn binh ra khỏi quan ải tập kích doanh trại, phải dạy cho hai thằng nhóc Điền gia Cao gia kia biết sự lợi hại của các ngươi."
Hai người nhận quân lệnh, tươi cười rạng rỡ: "Vương gia cứ yên tâm, mạt tướng nhất định mang thủ cấp của bọn chúng trở về."
"Lý Tướng quân, Hạ Tướng quân nghe lệnh. Mỗi người dẫn sáu vạn quân đánh bọc từ hai cánh, tiêu diệt tàn dư Tần gia quân, sau khi xâm nhập doanh trại địch thì giết sạch."
"Mạt tướng tuân lệnh."
"Tiền Tướng quân nghe lệnh. Dẫn năm vạn quân canh gác Hạo Hà, cảnh giác với các động tĩnh. Cô gia cũng sẽ điều động bộ phong trận, vây thủy trận, tuyệt đối không được để trung quân của chúng qua sông."
"Vương gia, không thể! Thiên kim thân thể, há có thể vào chốn hiểm nguy?!" Lý Tướng quân kêu lên.
Tích Vương liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: "Các vị tướng quân đều đi đầu đánh giết, cô gia sao có thể không làm gì? Nếu có thể mở một đường máu, những nhục nhã ta phải chịu hôm nay nhất định có thể đòi lại gấp bội!"
"Vương gia..." Mười mấy đại hán đều xúc động, chiến ý càng trào dâng, "Mạt tướng thề sống chết báo đáp ân nghĩa được tương ngộ Vương gia!"
Tích Vương cũng khó nén được vẻ cảm động, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trang: "Cô gia sẽ không quên lời thề của chư vị ái khanh tối hôm nay. Trời không còn sớm, các khanh mau chóng kiểm quân. Một canh giờ nữa, hai cánh ra khỏi quan ải đi trước; nửa canh giờ sau, trung quân xuất chiến."
"Rõ!"
Chư tướng lập tức đi ra cửa điện, Lý Tướng quân đi đầu, vừa định đẩy mở cửa điện thì bỗng khựng người, lảo đảo rồi từ từ đổ xuống. "Lý Ngư!" Chúng tướng kinh hãi, còn định tiến tới đỡ hắn, Tích Vương đã hiểu ra, lập tức biến sắc, dựng linh lực thành tường bao quanh mình, quay đầu nhìn lại, nào còn thấy bóng dáng Ngũ Mậu?
"Vương gia... Lý Ngư hắn..." Tiếng đã ngừng bặt, hán tử giận dữ trợn lớn hai mắt, cổ họng tóe máu, đến chết vẫn không biết bản thân bị đánh lén lúc nào.
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười tướng quân không chống cự được gì mà gục trong vũng máu. Tích Vương vừa giận vừa sợ, mắt trợn lớn như sắp nứt ra, trừng trừng nhìn một kẻ cả người không dính máu đang đứng trên trường án, thong thả lau thanh kiếm bị máu nhuộm đỏ lòm.
"Lạc Tự Tỉnh! Hóa ra là ngươi!"
Nghe hắn xác nhận mình, Ngũ Mậu nghiêng nghiêng đầu, nhìn hắn cười, thẳng thắn nhận thân phận: "Nếu không phải, hoàng huynh cho rằng chỉ dựa vào ám vệ là có thể vượt Thiên lao sao?"
Tích Vương giận dữ công tâm, khóe miệng sùi bọt máu: "Thiên Tốn dám lừa ta! Mượn cơ hội để thanh trừ thế lực của thế tộc! Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!" Mặt hắn trắng bệch, linh lực quanh người càng dày đặc: "Giết vợ con ta! Hủy tâm huyết của ta! Triệt đường lui của ta! Còn bỡn cợt ta! Thiên Tốn! Cô gia chết cũng không để cho ngươi được sung sướng!" Nói rồi, trong mắt hắn dâng lên hận ý ngập trời, linh lực hóa thành quang tên, hướng thẳng về Lạc Tự Tỉnh chỉ cách đó hai trượng!
Lạc Tự Tỉnh đã sớm phát hiện ra hắn có điểm bất thường, không để lộ gì mà chuyển ra cạnh cửa. Linh lực của hoàng tộc dồi dào, đầy đủ năm loại, người thường không thể ngăn cản. Bởi vậy, trong nháy mắt khi Thiên Chấn vừa bùng phát, hắn đã tha hai cỗ "thi thể" nhảy ra khỏi điện. Vừa qua được tường quanh sân, chính điện của phủ Tướng quân tại Vọng Thanh Quan đã biến thành tro bụi một cách khó có thể tưởng tượng nổi.
"Đừng giả vờ chết. Lý Ngư, ngươi mau mang thuộc hạ và thân binh tiến vào Vọng Thanh Lĩnh từ cánh trái, hội hợp với Tần Miễn." Ném hai vật nặng xuống đất rồi, Kinh Hồng nội điện phiêu diêu đáp xuống đường, "Lý Đường, ngươi tiếp tục giả làm Trì Tướng quân, mở cửa quan ải, mang một vài người ra khỏi quan ải tập kích "địch".
Hai huynh đệ trước khi chạm đất đã nhẹ nhàng xoay người nhảy lên, thấy rõ là vị nho tướng áo xanh Lý Ngư cùng một người cầm da mặt dịch dung, trước đó vài ngày vừa mật đàm với Ngũ Mậu trên đỉnh núi, Lý Đường.
"Kinh Hồng nội điện định làm gì?"
"Tích Vương sẽ không buông tha cho ta một cách đơn giản như vậy." Lạc Tự Tỉnh lộ ra vẻ mặt khổ sở, mắt lại tràn đầy ý cười, "Ta chỉ có thể mang hắn đi gặp đầu sỏ gây tội!"
Nói rồi, ba người như mũi tên phóng đi các hướng khác nhau, nơi bọn họ vừa dừng lại bị một luồng sáng đánh thành tro bụi. Tích Vương vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ lừ, phi thân ra từ trong khói bụi, tóm lấy vài tướng lĩnh bị động tĩnh lớn lôi kéo đến: "Cô gia thăng cho các ngươi làm Đại tướng! Hai người các ngươi mang ba mươi vạn đại quân ra tấn công địch, còn hai ngươi mang sáu vạn đánh bọc hai bên trái phải, vòng ra sau địch tập kích bất ngờ!"
"Mạt tướng tuân lệnh!" Bốn kẻ này bị vận may bất thình lình chấn động đến trợn mắt há mồm, vừa mừng vừa sợ chạy vội đi.
Tích Vương khằng khặc cười lớn, đôi mắt đỏ bừng căm tức nhìn về phía mái hiên cách đó không xa: "Lạc Tự Tỉnh, ngươi lớn như thế! Cho rằng cô gia nhìn không ra ngươi sao!"
Lạc Tự Tỉnh hiện thân, cau mày nhìn bức tường linh lực ngăn xung quanh Tích Vương, sau đó biến mất vào bóng đêm: "Vương gia thật sự là trấn định phi thường, lúc này vẫn không quên điều quân, Lạc Ngũ hoàn toàn bội phục."
"Trấn định phi thường... Ám sát ái tướng của cô gia, hủy diệt đường lui của cô gia, há có thể tha cho ngươi!" Ánh sáng chói mắt bùng lên, trong phút chốc, đường xá nhà cửa trong vòng mấy trăm trượng đều biến mất không còn dấu vết.
Lạc Tự Tỉnh đã sớm rõ sơ đồ trong ngoài Vọng Thanh Quan như lòng bàn tay, lúc này cách chạy trốn tốt nhất chỉ có phi thân ra ngoài, nhảy khỏi Vọng Thanh Quan, lao thẳng vào dòng Hạo Hà cuồn cuộn. Quang linh lực gần như không ai có thể ngăn được, hắn cũng không phải ngoại lệ. Nhưng nếu là hồ ly, nhất định có thể chặn đứng được Tích Vương. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tích Vương phải tức giận đến mất đi lý trí, tự chui đầu vào lưới.
Trong cùng màn đêm đó, trung quân của triều đình đã kiểm binh xếp hàng xong, Thái tử điện hạ cùng Duệ Vương đứng trước mấy vạn người, khí chất hiên ngang, chiến ý bừng bừng. Cách mặt sông mấy trăm dặm, một quầng sáng trắng bừng lên, chiếu rọi chân trời tối đen.
Đó đúng là vị trí của Vọng Thanh Quan. Thiên Tốn hai mắt sáng lên, nụ cười càng sâu: "Đại hoàng huynh quả nhiên nổi giận. Có thể ngấm ngầm chịu đựng đến mức này, so với Tứ hoàng đệ ngươi cũng không kém mấy."
Thiên Ly lạnh lùng cười, vẫn chưa nói gì.
Chỉ một lát sau, quầng sáng trắng đã lớn hơn mấy lần. Thiên Tốn đến gần bờ Hạo Hà sóng xô mãnh liệt, cười hỏi nhỏ: "Hoàng huynh hao phí linh lực như vậy, không sợ bộ phong trận cùng vây thủy trận bị phá sao?" Trong cơn thịnh nộ thì đâu còn lý trí. Hắn biết rõ, Tích Vương đã đến bước đường tuyệt vọng, lúc này chẳng qua là vì hận ý mà muốn bắt giết Lạc Tự Tỉnh để trả thù hắn, nhưng hắn không lo lắng. Đúng vậy, hắn không hề nghi ngờ năng lực cùng sự linh hoạt của ái nhân, mà đó là một lòng tín nhiệm toàn tâm, tuyệt đại đa số con người ta không thể tự tạo dựng được.
Trong lúc hắn còn đang cười nói, một luồng sáng mạnh phóng lên cao, trong nháy mắt ánh sáng chói chang như ban ngày, cả tòa Vọng Thanh Quan, Vọng Thanh Lĩnh đen kịt ở bên cạnh, cùng dòng Hạo Hà cuộn sóng về xa đều có thể nhìn rõ không sót gì.
"Chúng ta ngay cả tín hiệu cũng không cần phóng." Trần Lạc đứng sau lưng hắn không nén được vẻ vui mừng.
Thiên Tốn chăm chú nhìn quan ải hiểm yếu, hai tay nhẹ nhàng nâng lên, sóng lớn được thủy linh lực dẫn lên, dâng ngập trời, cuốn về phía Vọng Thanh Quan. Gió lốc cuộn nước sông đục ngầu, phá tan bộ phong trận cùng vây thủy trận đã khô kiệt linh lực, ầm ầm đánh về Vọng Thanh Quan. Tiếng kẻ địch kêu lên thảm thiết như lướt qua mấy trăm dặm, truyền vào tai tướng sĩ trong quân triều đình, lập tức tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy, sĩ khí tăng vọt.
Cuộc dẹp loạn này, kế tiếp việc thanh lọc triều đình, là câu chuyện truyền miệng thứ hai về thời gian trước khi tân đế đăng cơ.
Trong đêm quyết chiến, dòng nước cuồn cuộn cùng cuồng phong ầm ầm dâng lên vô số cột nước, cao tới trăm ngàn trượng, tựa như có thể nối lại trời đất. Trong những cột nước tráng tuyệt, ẩn hiện như có dáng rồng xanh cuốn quanh, tiếng rồng ngâm ngân xa, càng khiến sóng gió thêm kịch liệt, trời rung đất chuyển, ầm vang không ngừng. Hoàn toàn không giống như sức mạnh từ thế giới này, chinh phục tất cả mọi người có mặt, khiến bọn họ kính sợ, khiến bọn họ khâm phục, khiến bọn họ không tự chủ được mà phủ phục dưới chân bậc cường giả.
Thái tử biến linh lực dồi dào thành thực thể, đột phá bộ phong trận cùng vây thủy trận do Tích Vương thiết hạ. Trong vòng chưa đầy nửa canh giờ, không trung dị biến, tựa như địa ngục, đem quan ải hiểm yếu Vọng Thanh Quan phá hủy hầu như không còn gì.
Tiếp theo, hơn mười vạn trung quân thuận gió ngự phong, như thần binh từ trên trời đáp xuống Vọng Thanh Lĩnh, cùng Tần gia quân đã ẩn sẵn ở đây bắt đầu tiêu diệt tàn quân. Ngay cùng lúc đó, trung quân của phản quân hoang mang rối loạn mà tiến thẳng vào cái bẫy của tả quân và hữu quân triều đình, phá vây không thành, chiến ý mất sạch, toàn quân bị diệt.
Chỉ trong một đêm, phản quân thương vong gần nửa, Tích Vương không biết tung tích.
Qua thêm ba ngày đêm, quân triều đình tiêu diệt hoàn toàn phản quân. Một cuộc phản loạn vốn tưởng sẽ phải kéo dài quanh năm suốt tháng lại kết thúc như vậy.
Giữa rừng rậm núi sâu, một nam tử cả người đẫm máu thất tha thất thểu bước đi. Bộ giáp sắt tinh chế trên người hắn cùng thanh trường kiếm trong tay đều đã bị tàn phá đến khó coi, trên người máu thịt tả tơi khắp nơi, vết thương hoại tử lở loét, mà ngay cả gương mặt cũng đã bị khí độc ăn mòn sưng lên không chịu nổi. Chỉ còn đôi mắt mang theo sự oán độc cùng cừu hận là chống được cho hắn khỏi gục ngã.
"Hoàng huynh."
Thoáng giật mình, có người nhẹ giọng gọi hắn.
Hắn quay đầu nhìn, thấy một thiếu niên mặc áo gấm, tay dắt một đứa bé, cười cười đi về phía hắn. Thiếu niên khí độ tao nhã, ánh mắt ôn hòa, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẻ cao quý tiềm ẩn không hề giảm. Hai đứa trẻ nép sát vào cạnh hắn, một đứa vẻ mặt ngơ ngẩn không đổi, một đứa cắn môi hết sức căng thẳng, nhưng gương mặt cả hai đều hơi mơ hồ, thấy không rõ lắm.
"Đừng hoảng. Đây là ca ca của chúng ta, mau gọi ca ca." Thiếu niên ý cười đầy mặt, nói.
Đứa bé vẫn căng thẳng trốn sau người hắn ló đầu ra lắp bắp gọi: "Hoàng huynh."
Thiên niên dịu dàng xoa đầu hắn, bật cười.
Đứa bé không mang biểu tình gì còn lại hơi ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt hơi dại ra, há há miệng. "Hoàng huynh." Hắn nói vậy, rồi khóe miệng cong lên thành nụ cười ôn hòa, thân hình lớn lên trong nháy mắt, khuôn mặt tinh xảo, dung nhan tuấn mỹ, trong một thoáng đã sinh động thêm ngàn vạn lần. "Hoàng huynh, biệt lai vô dạng." Hắn vươn tay, đem thiếu niên che chở ở sau lưng, miệng nói thì vô cùng thân thiết, ánh mắt lại cực kỳ băng giá.
"Mấy ngày này đã thật sự làm khổ hoàng huynh rồi." Tiện đà, hắn bước tới một bước, tỏa ra từng đợt sát ý.
Tích Vương đã cùng đường mạt lộ, hai mắt vằn máu, giọng nói khàn khàn: "Ta từng có ngàn vạn cơ hội để giết ngươi."
"Đáng tiếc, luôn luôn có Nhị ca chắn thay ta." Hắn gật đầu, tựa như nhớ đến điều gì, đôi mắt cũng dịu lại.
"Hắn rất kỳ lạ. Có hắn ở đó, ta ai cũng không thể xuống tay được."
"Cho nên ngươi ngồi không yên, phải giết hắn đầu tiên."
"Hắn không nên sinh ra trong hoàng tộc. Sớm đưa hắn đi đầu thai cũng không uổng một đoạn làm huynh đệ, không để hắn phải thất vọng."
"Ngươi sai, hoàng huynh." Hắn cười nói, từng bước tiến lại, "Hoàng tộc không có gì khác cả. Có phụ mẫu, có huynh đệ tỷ muội, có quan hệ huyết thống, có ấm áp vui vẻ."
"Ngươi điên rồi! Hoàng thất huyết mạch nào có những thứ như thế! Chúng ta khi sinh ra đã nhất định phải giết lẫn nhau! Sát phụ sát mẫu, chém hết huynh đệ huyết tộc, không tiếc hết thảy đại giới, trèo lên địa vị chí tôn!" Tích Vương nhìn hắn chòng chọc, cười như điên, "Tam hoàng đệ, hóa ra ngươi lại bị hắn lừa, muốn có được những thứ vô dụng sao?!"
Đôi mắt người kia lay động, lộ rõ ánh bạc: "Thì tính sao? Những thứ ngươi vứt bỏ giẫm đạp lên, chúng ta sẽ quý trọng như báu vật, vui vẻ chịu đựng. Hơn nữa, từ nay về sau, con nối dõi của hoàng thất Hạo Quang sẽ không còn xảy ra tai họa, nội bộ bất hòa."
"Ha ha! Rất thú vị! Rất thú vị! Ngươi điên rồi! Bản thân vọng tưởng còn chưa đủ? Còn định thay đổi hoàng tộc?! Thật đúng là kẻ điên!"
Hắn nhìn y, mang vẻ thương hại: "Ngươi chưa bao giờ có được, nên mới không biết thứ đó quý giá biết bao nhiêu. Hoàng huynh, ngươi sống uổng hơn năm trăm năm, thật sự đáng thương."
"Đáng thương? Ha ha! Ngươi mới là kẻ đáng thương nhất khờ dại nhất!" Tích Vương không ngừng nổi tiếng cười, khinh miệt quét mắt nhìn hắn, "Xem ra ta thật sự đã đánh giá ngươi quá cao. Cứ chờ đi, ngươi sẽ biết, theo đuổi những thứ không có thật, sẽ phải trả giá đại giới kinh khủng như thế nà–"
Tiếng giễu cợt của Tích Vương đột nhiên im bặt, y trợn mắt, tiếng hơi khò khè rỉ ra từ cổ họng đã bị đâm thủng, máu nóng phun lên mặt y, khiến tầm nhìn nhuộm một màu máu.
Người kia mỉm cười mà ôn hòa nhìn y: "Hoàng huynh, quên nói cho ngươi biết. Ta đã quan tâm tới Nhị ca như vậy, sao có thể để ngươi đắc thủ?"
Y lộ vẻ khó tin, ngã xuống.
"Đi đầu thai cho tốt đi. Hoặc là mang theo vợ con thủ hạ của ngươi xuống địa ngục đại náo một hồi? Yên tâm, thân làm đệ đệ rất có hiếu tâm, đã đưa đi trước cho ngươi rồi."
Thiên Tốn cúi đầu, lẳng lặng nhìn thân thể còn run run của Tích Vương, hơi thở thì đã hoàn toàn đứt.
Trong phút chốc, một bóng người hiện ra bên hắn, lưu loát thu lại trường kiếm: "Xử lý thế nào?"
Hắn không đáp, đột nhiên ghì chặt lấy sau đầu người kia, môi kề lên, len mở môi răng, liên tục nghiêng đầu liếm cắn mút. Người nọ cứng đờ cả người, chưa phản ứng gì, nhưng cũng không cự tuyệt, mặc hắn thỏa lòng làm càn.
Y nói hắn sẽ trả giá đại giới. Không có khả năng.
Người hắn xác định là thân nhân nhất định không có khả năng phản bội lại hắn. Mà ái nhân hắn quan tâm nhất, rõ ràng đối với hắn đã hữu tình.
Những gì hắn đã đoạt được một phần, sớm hay muộn hắn cũng phải được đủ mười phần. Cho nên, tuyệt đối không thể cho phép lại mất đi.
Hoàng huynh, ngươi không biết, chỉ cần nếm đến vị của thứ được gọi là "tình", ngươi sẽ không cam lòng trở lại thế giới lạnh lẽo tối tăm trước đây. Bởi vì đã từng hai bàn tay trắng, nên chỉ cần có người rộng lòng tặng cho, liền nhất định sẽ không buông tay.
*Tán nhảm cuối ngày: vậy là hết một hồi đánh giết. Lần đầu đọc Tỉnh Vị Trì, bắt đầu từ đoạn phát hiện ra chú độc dùng tính mạng vạn người đến chỗ này là bạn Zed ghét vô cùng tận, vì chết người nhiều quá mà chỉ vì một cái triều đình củ bựa: v, vì mấy quả này mà ác cảm liền mấy năm không muốn đọc lại, nhưng cuối cùng cứ nhớ bạn Tự Tỉnh nên lại lôi ra đọc:)).