Tỉnh Vị Trì

Chương 50: Tình thâm lắng đọng




Ngự trướng buông lơi, lụa xanh mềm rủ, hạc lư tỏa khói nhẹ, hương thơm tràn đầy.
Ánh nắng đẹp đầu thu xuyên qua cửa sổ hé mở, toả vào Đế tẩm điện, nhẹ nhàng xóa bớt không khí nặng nề trong điện đã hơn một tháng nay. Ngự y, dược đồng, người hầu đều im lặng đợi ở điện trước, trên mặt không hề có vẻ hoảng loạn, những người vẫn túc trực trước long sàng cũng không có vẻ quá lo lắng, hoàn toàn không giống sự kinh hãi bất an khi tân đế mới hồi cung.
Không có lời đồn đãi, không có sự hoảng sợ, tựa như tất cả mọi người bên trong Hoàng thành, thậm chí là ngàn vạn dân chúng của Hạo Quang, đều đang tĩnh tại chờ Thương Long đế của họ tỉnh lại từ giấc ngủ say.
Cảnh mộng kỳ dị trong giấc mơ dài cuối cùng cũng chấm dứt, trong giây lát, hắn không còn nhớ nổi một chi tiết gì, nhưng Thiên Tốn không thèm để ý. Hắn ý thức được một cách rất tỉnh táo rằng bản thân vẫn còn chưa tỉnh dậy. Tuy không nghe thấy những thanh âm nhỏ quanh mình, nhưng hắn cảm nhận được những biến hóa rất lớn trong cơ thể. Gân mạch thông suốt, không còn gì cản trở, linh lực nhanh chóng chảy khắp quanh thân, rửa trôi đi những ốm đau, mỏi mệt cùng trì trệ đã tích lũy bao năm nay. Hắn chưa bao giờ thoải mái như thế, cũng chưa bao giờ mạnh mẽ như thế.
Mà tất cả những điều này đều là nhờ lựa chọn của người kia đổi lấy.
Khi ấy, hồn phách của hắn tựa như đã thoát xác, vô cùng thanh tỉnh, nhìn thấy tất cả những gì xảy ra. Từ tuyệt vọng đến mừng như điên, những đỉnh điểm cảm xúc hoán đổi nhau khiến hắn gần như không thể phản ứng. Muốn kể ra, muốn an ủi, muốn thân cận, cho đến khi rơi vào mộng mới thôi, cuối cùng vẫn không thể được như mong muốn.
Giờ đây, những cảm xúc kịch liệt đã lắng xuống, tình ý càng nồng nàn.
Hắn muốn nhìn thấy người kia vui sướng chứ không mang sắc mặt bi thương, muốn ôm người kia vào ngực để nghe những lời giận mắng giấu đầu hở đuôi chứ không phải những lời lạnh lùng vứt lại. Hắn không mong người kia phải tiến thoái lưỡng nan, vùng vẫy giữa tự do và trói buộc, cũng không nỡ khiến người kia phải tuyệt vọng, không được thỏa lòng.
May mà, hắn đã có đủ thời gian để thỏa mãn hi vọng nhỏ bé này.
Đã từng, khi đứng trước tình ý mãnh liệt, bọn họ đều như những đứa trẻ ngây ngô, chỉ biết ích kỷ thỏa mãn chính mình, không chịu nhượng bộ. Mà nay, trải qua sinh ly tử biệt, hắn và người kia đã thay đổi.
Thiên Tốn từ từ mở mắt, nhưng trong tầm nhìn không có người mà thời khắc này hắn muốn gặp lại nhất. Hắn thoáng có chút mất mát, ánh mắt dừng lại ở người đang ngồi ngay ngắn bên ngoài màn.
Đức Phi vẫn tuyệt sắc khuynh thành như xưa, cầm chặt lấy tay hắn, mừng rỡ vô cùng mà khóc gọi: "Tốn nhi..."
Tuy không giấu được sự lo lắng và mệt mỏi, dáng vẻ của nàng khi vui sướng đến cực điểm vẫn phong hoa tuyệt đại, cũng hết sức dịu dàng ấm áp. Nữ tử ngồi bên nàng đẹp đẽ thanh cao, vẻ mặt khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu: "Bệ hạ cuối cùng cũng tỉnh, tỷ tỷ có thể an tâm một chút rồi."
Tóc đen rủ như thác đổ, váy trắng như tuyết, cả người vị này không mang trang sức, nhưng khí chất thanh đạm xuất thế của nàng đủ để khiến người ta không thể rời mắt.
Tuy đã hơn mười năm không thấy, Thiên Tốn vẫn có ấn tượng hết sức sâu sắc đối với nàng – nàng là mẫu thân của Thiên Ly, từ nhiều năm trước đã sống một mình trong một nơi sâu xa tại Thánh cung, không màng thế sự, Thục Phi.
Một người gần như đã xuất gia như nàng vì sao lại đến, hắn dĩ nhiên hiểu không thể rõ hơn.*
*(kiềm chế để bạn Ly khỏi gây loạn)
"Nương, Thục Phi nương nương, ta không sao." Nằm trên giường đã lâu, muốn nói liên tục cũng khó. Giọng Thiên Tốn rất khàn, bản thân nghe đã thấy lạ. Đức Phi đương nhiên càng không đành lòng, vội vàng đứng lên, không ngớt gọi: "Thái y! Thái y! Bệ hạ tỉnh!"
Vài vị thái y lên tiếng trả lời, vội vã đi vào, khom mình hành lễ rồi lần lượt tiến tới bắt mạch. Những thị quan chờ đợi đã lâu thì lập tức ra ngoài báo tin bệ hạ đã tỉnh.
Thục Phi nhẹ nhàng vỗ bàn tay mềm mại của Đức Phi, Đức Phi lúc này mới hơi bình tĩnh lại, khẽ thở ra, nở nụ cười: "Tuy bất tỉnh hơn một tháng nhưng sắc mặt khá hơn nhiều. Ta chỉ là nhất thời cuống quá thôi, nhưng cũng vẫn muốn chờ thái y kiểm tra rồi mới thực sự yên lòng được."
Thiên Tốn nhấp nước trà được đưa đến bên người, họng bớt khô, khóe miệng hơn cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng thường nhật: "Coi như là ngủ nhiều một hồi thôi. Hiếm khi nào cả người được thoải mái thế này."
"Nếu ta có thể nghĩ thoáng ra như thế thì đã không mang theo Thục Phi muội muội tới ngày ngày canh bên cạnh con." Đức Phi sẵng giọng, cười cười với Thục Phi, rồi lại nói, "Vừa rồi nhìn thấy chúng ta đầu tiên, thất vọng lắm không?"
Nghe vậy, Thiên Tốn chỉ có thể cười khổ. Cho dù chỉ là vẻ mất mát trong chớp mắt, nàng vẫn thấy rõ rành rành, phủ nhận là vô ích.
Thấy thế, Đức Phi giả vờ không vui, mày liễu dựng thẳng, trách mắng: "Vi nương cả ngày vì con mà lo lắng hãi hùng, so ra còn kém một đứa con dâu đã mất dạng từ lâu ư!" Nói rồi, không đợi Thiên Tốn kịp phản ứng, nàng lại che miệng bật cười: "Thục Phi muội muội, ngươi còn chưa thấy tình trạng của hắn với Tỉnh nhi trước đây. Nếu không phải vì hắn ngủ hơi lâu quá, ta thật cũng muốn mở đại tiệc chúc mừng."
Thục Phi khẽ cong môi, lộ chút ý cười: "Hiện giờ cũng chưa muộn."
"Chúc mừng?" Thiên Tốn nhướn mày.
"Con ta một lòng say mê đã không uổng phí, chẳng lẽ không nên ăn mừng sao?"
"..."
"Khởi bẩm bệ hạ, hai vị nương nương, sức khỏe của bệ hạ đã không còn gì đáng ngại, điều dưỡng thêm một chút sẽ hoàn toàn khôi phục." Thái y cẩn thận nghiêm túc nói xen vào.
Đức Phi cuối cùng cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại: "Muội muội, không bằng chúng ta đi chuẩn bị đại tiệc luôn đi?"
Thục Phi cười gật đầu: "Cũng được."
Thiên Tốn có chút bất đắc dĩ mà lệnh cho thái y lui ra, xoa xoa ấn đường: "Nương, trước đó, ngài có thể giải thích một chút cho con biết ‘đứa con dâu đã mất dạng từ lâu" kia của ngài rốt cuộc là đang ở đâu không?"
Đức Phi lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ bất mãn: "Muội muội ngươi xem, nhi tử đã lập gia đình, trong đầu làm gì còn những vất vả của nương đây?"
Thục Phi nhìn về phía Thiên Tốn, không nhịn được cười: "Ta lại hi vọng Thiên Ly sớm thành hôn, cho hắn biết suy nghĩ cẩn thận một chút."
Đức Phi làm như chưa nghe ra ngụ ý của nàng, cười nói tiếp: "Tốn nhi, nghe thấy chưa? Mau đi hỏi xem Ly nhi trong lòng có ai không, để hắn mau thành hôn, Thục Phi muội muội cũng bớt sầu lo."
"Nhi thần sẽ hỏi." Thiên Tốn ảm đạm cười, trả lời.
Thục Phi buông mắt nhìn xuống, tựa như một lời tạ ơn không thành tiếng. Hắn nhìn thấy trong mắt, lòng lại chưa hề dao động. Có người hi vọng hắn không biết chuyện, vậy hắn sẽ làm như không biết chuyện. Huống chi, hắn không thể làm như không thấy nguyện vọng của Ích Minh Đế cùng sự khẩn cầu ngay trước mắt.
"Thôi thôi, con bệnh nặng mới khỏi, vi nương không trêu con nữa. Tỉnh nhi trước đây mấy ngày đã trở về Trì Dương, không bao lâu nữa lại quay lại, con nói chung không cần lo lắng."
Thiên Tốn hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không phải vì thế, chắc chắn Lạc Tự Tỉnh sẽ không tùy tiện rời khỏi bên cạnh hắn.
"Con vừa tỉnh, đừng lo âu quá nhiều. Trong triều vẫn còn phụ hoàng của con, việc trong cung cũng có vi nương và Thục Phi muội muội, phía dưới còn có Quốc sư trấn. Con chỉ cần chăm sóc sức khỏe cho tốt, chờ Tỉnh nhi trở về, vừa lúc chọn ngày đăng cơ.”
"Vâng."
Đức Phi chăm chú nhìn ái tử, thu lại nụ cười, thấp giọng nói: "Thực ra, con cũng hiểu, không cần biết con làm vương gia nhàn tản hay chân long thiên tử, thậm chí là Thương Long đế giáng trần, vi nương cũng không quan tâm. Vi nương chỉ mong con có duyên lành làm bạn, cả đời yên vui không lo. Bây giờ tất cả đều như mong muốn, thực sự là điều khó đạt được nhất trên thế gian này. Tốn nhi, tình này sẽ không đổi, con phải quý trọng."
"Vâng." Thiên Tốn cong môi cười.
Đức Phi hiền từ vuốt ve trán hắn: "Ngủ đi."
Thiên Tốn nghe lời nằm xuống, nhắm mắt lại. Một lúc sau, Đức Phi cùng Thục Phi dần dần đi xa. Tẩm điện không một bóng người, trong lòng hắn đột nhiên lăn tăn cảm giác không vui. Có lẽ bởi vì Lạc Tự Tỉnh không luôn luôn ở bên cạnh hắn, cũng có lẽ vì chính hắn rõ ràng đã biết được lựa chọn của người kia, nhưng vẫn thấy bất an.
––––––––––––––––––––
Đêm khuya, sau khi tỉnh lại không lâu, tân đế không theo lời khuyên ngăn của thái y, bắt đầu triệu kiến các vị trọng thần thân tín. Sau khi can gián vài lần không có kết quả, các vị thái y đành bất đắc dĩ im lặng chờ đợi ngoài Đế tẩm cung, thấp tha thấm thỏm chờ tùy thời khai đơn, đun thuốc hoặc mời Quốc sư tới.
Trần Lạc và Trần Phi hiện đang ở ngay trong cung, chẳng bao lâu đã tới Đế tẩm cung.
Thiên Tốn ngồi dựa vào đầu giường, giở xem một cuốn binh thư, thấy bọn họ đến, nụ cười trên môi sâu hơn: "Dạo này thế nào?"
Trần Phi giật mình, trong nháy mắt hai mắt đỏ lên, đôi môi mọng mím chặt, rốt cuộc chẳng đế ý đến lễ tiết nữa, tiến tới ôm chặt lấy hắn: "Cuối cùng cũng tỉnh... Cuối cùng cũng không sao..."
Trần Lạc cũng quỳ xuống trước long sàng, cúi đầu, giọng trầm thấp, tràn ngập sự hối hận: "Đáng ra ta phải theo sát cậu, nếu không đã không đến nỗi–"
"Ngươi theo thì ích gì?" Thiên Tốn cầm sách gõ gõ lên đầu hắn.
Trần Lạc vừa giận lại vừa áy náy, không cam lòng nói: "Ta có vô dụng thì cũng sẽ không rời khỏi bên ngài, chung quy cũng có thể thay ngài chắn đao chắn tên!"
Nghe xong lời này, Thiên Tốn không cười đùa với hắn như thường lệ mà nhíu nhíu mày: "Đã lâu như thế rồi, các ngươi vẫn chưa bỏ qua được ư?"
Trần Phi lau nước mắt, khôi phục dáng vẻ của một vị công chúa ung dung cao quý, thản nhiên nói: "Ngài cứ yên tâm, chúng ta chỉ là tạm thời không thể chấp nhận nổi việc hắn thế mà từng có ý định rời khỏi ngài thôi."
Trần Lạc lúc này mới phát hiện ra hình như mình vừa nói sai, có chút thiếu tự nhiên mà lên tiếng: "Ta cũng không đặc biệt ám chỉ gì. Trải qua lần này, chúng ta đều hiểu lựa chọn của hắn. Chỉ cần cậu không để trong lòng là được."
“Ta dĩ nhiên rất vui mừng, có thể nói là nhân họa đắc phúc."
"Có điều, trước khi ngài tỉnh hắn lại đi luôn Trì Dương, đúng là vô tri vô giác, chẳng biết quan tâm gì."
"A tỷ, yêu cầu của ngươi rất cao."
"Không phải là ta yêu cầu quá cao, mà là... thật đáng thất vọng."
"Ai, cậu, ngài thất vọng lắm sao?"
Thương Long đế nhếch môi, nheo mắt cười như gió mát.
Hai tỷ đệ đồng loạt rùng mình một cái, cũng bật cười theo.
"Đúng rồi, cậu, ngài ngủ lâu như thế, xuống đi lại một chút nhé? Ta sẽ đỡ ngài."
"Để ta chỉnh lại sập mềm."
Thiên Tốn nằm trên giường hơn một tháng, tuy trong ngoài thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng sau đó cả người vẫn chưa có sức lực gì, chỉ có thể bám vào Trần Lạc chậm rãi bước. Tựa như đứa trẻ mới sinh tập tễnh học bước, cơ thể đã lâu chưa hoạt động không thể chịu nổi, nhưng cảm giác nhẹ nhõm toát ra từ bên trong lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt vui sướng.
Thiên Tốn mắt ngậm ý cười, dựa vào sập. Trần Lạc cùng Trần Phi quỳ bên sập, vẻ mặt nghiêm túc.
Cao Gián Phong, Triệu Thanh Vi, Tần Miễn, Tần Phóng, Lạc Tự Ngộ đi vào Đế tẩm điện liền nhìn thấy hai người nghiêm trang như vậy. Cao Gián Phong, Tần Phóng và Triệu Thanh vi lập tức dừng nói, cùng Tần Miễn và Lạc Tự Ngộ vốn im lặng chia ra ngồi hai bên trước sập.
"Các vị ái khanh, biệt lai vô dạng?"
"Chúc mừng bệ hạ long thể an khang."
Thiên Tốn nhìn quanh một lượt, cười nói: "Thôi. Mấy ngày nay chắc các ngươi cũng không dễ chịu gì." Không có hắn gây áp lực lên đám người bảo thủ kia, công việc cải cách không thể thuận lợi tiến hành. Huống hồ vị phụ hoàng kia thích nhất là cân bằng lực lượng trong quần thần, mắt thấy thế lực của đám thần từ trẻ tuổi dần dần trở nên khổng lồ, e rằng chỉ vì nể mặt hắn nên mới bất động như núi. Hẳn khi lâm triều các phái vẫn tranh cãi rất ầm ĩ.
Cao Gián Phong nhướn mày, oán giận nói: "Còn không phải. Tuy chưa từng cho rằng Thái thượng hoàng sẽ giúp chúng ta, nhưng mỗi ngày lâm triều ngài đúng là cứ như đi xem cuộc vui không bằng. Bất luận tình thế ra sao, bất luận đám bảo thủ kia một khóc hai cãi ba đòi thắt cổ, ngài vẫn sừng sững bất động, ngay cả sắc mặt cũng chưa từng thay đổi."
Ý cười trong mắt Thiên Tốn càng đậm: "Nếu phụ hoàng có động, chịu tai ương chính là các ngươi. Ngài rất không quen nhìn tình thế nghiêng về một bên. Thế này là tốt rồi, vài hôm nữa ta vào triều, lại đối mặt với mấy lão già đó. Bệnh nặng mới khỏi, ta cũng không đủ kiên nhẫn để lượn lờ với bọn họ."
"Bệ hạ không nên quá vất vả, chờ sức khỏe tốt hơn hẳn rồi lâm triều cũng không muộn." Triệu Thanh Vi nói. Tuy tiến triển có gian nan, nhưng qua mấy lần tranh luận giữa quần thần, rất nhiều người hạng dưới cũng đã theo chúng ta, đám người theo Lễ bộ Thượng thư chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi."
"Thần thiếp cũng cho rằng bệ hạ nên tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu ngay cả mấy việc nhỏ này cũng không xử lý được, ta cũng thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ." Trần Phi nói.
Thiên Tốn liếc nhìn nàng một cái, thoáng trầm ngâm: "Phi, không bằng ngươi cũng vào để mắt xem? Mấy người bọn họ tuy gia thế không tồi, nhưng nói chung vẫn là bề dưới nên mới bị mấy lão già bắt ép tới không ngẩng nổi đầu. Nếu ngươi vào, còn ai dám làm ầm ĩ?"
Mọi người đều kinh ngạc, Trần Phi cũng mở to đôi mắt đẹp.
"Việc này... Bệ hạ..."
"Sao vậy? Phi, ngay cả ngươi cũng không tin vào năng lực của bản thân ư?"
"Không, thần thiếp chỉ–" Trần Phi khom mình hành lễ, "Thần thiếp vẫn luôn chỉ mong âm thầm phụ giúp bệ hạ, chưa bao giờ nghĩ tới vào triều."
Cao Gián Phong nghĩ ngợi, cười khổ nói: "Hay bệ hạ là vẫn chờ dịp thích hợp để phong thưởng cho Công chúa điện hạ vào triều?"
"Công chúa điện hạ năng lực xuất chúng, thân phận cao quý." Triệu Thanh Vi dừng một chút, nói, "Trở thành vị nữ quan cao phẩm đầu tiên trong triều ta thì không thể thích hợp hơn. Sau này nếu muốn theo quy chế của Trì Dương để đưa nữ quan vào, những trở ngại chắc chắn cũng sẽ được giải quyết dễ dàng."
Tần Phóng nói: Công chúa vào triều, vừa có thể ổn định thế cục, có thể phát huy sở trường, lại có ích cho cải cách trong tương lai, một mũi tên ba con chim, không thể tốt hơn."
Lạc Tự Ngộ cũng khen: "Như thế, sau này nữ quan vào triều có Công chúa điện hạ làm chỗ dựa, cũng có thể trở thành lực lượng mới cho bệ hạ. Việc cải cách của Hạo Quang bắt đầu chậm hơn so với Trì Dương hơn mười năm, nhưng chưa chắc đã không đuổi kịp."
Tần Miễn kinh ngạc nhìn Trần Phi, một lúc lâu vẫn chưa nói gì, cuối cùng chỉ ấp úng: "Bệ hạ thánh minh."
Thiên Tốn cười nói: "Việc này không nên chậm trễ, ngày mai tiến hành lễ phong thưởng đi. Trường Nhạc Công chúa vào triều của ta làm Lại bộ Thượng thư có thiệt thòi không?"
Lại bộ Thượng thư chính là trung tâm của cải cách, là vị trí thừa nhận tất cả phong ba bão tố, âm mưu kế hoạch. Khi xưa Trì Dương Tê Phong Quân Lạc Tứ công tử làm Lại bộ Thượng thư kiêm Trường Thái Học Tiến Sĩ, tự tay lựa chọn rất nhiều nhân tài, khiến triều đình Trì Dương rực rỡ hẳn lên. Giao một chức quan trọng yếu như vậy cho Trần Phi ngay từ khi mới vào triều, đủ thấy sự tín nhiệm và ủng hộ của Thiên Tốn dành cho nàng.
Trần Phi thu lại nụ cười nhạt vừa xong, tươi cười rạng rỡ, ngạo nghễ nói: "Thần thiếp nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của bệ hạ."
Trần Lạc ở bên cạnh vừa ao ước vừa đố kị, phẫn nộ nói: "Cậu, ta có thể cũng đòi một vị trí không. Húc Dương Hầu này chung quy vẫn là chức suông..."
"Được thôi, ngươi muốn chức hàm gì? Hôm nay quyết định hết, sáng mai phong thưởng." Thiên Tốn trả lời.
Trần Lạc trái lo phải nghĩ, đỏ mặt nói: "Binh bộ... Binh bộ Thị lang."
Hai gò má hắn ửng đỏ, có vài phần e lệ, khác hẳn dáng vẻ hoạt bát thường ngày, khiến mọi người không nhịn được cười khẽ.
"Không được cười! Sao, ta không được đòi sao? A tỷ, sao cả ngươi cũng cười ta?"
"Ngươi gan cũng không nhỏ, trực tiếp đòi chức tam phẩm, không sợ lớn quá nuốt không nổi ư?" Thiên Tốn trêu chọc nói.
Trần Lạc xấu hổ đến gục đầu xuống, hừ nói: "Nhưng mà làm Lang trung tứ phẩm cũng quá khó coi."
"Sao ngươi lại muốn vào Binh bộ? Phong luôn thành tướng quân thế nào?" Trần Phi cười lớn nói.
"Nếu làm tướng quân thì chẳng phải rõ ràng là để Hoàng hậu bệ hạ cùng Điền Đại ca đè đầu."
Mọi người đồng loạt cười to.
Thiên Tốn không nhịn được cười: "Được rồi, ngươi và Tự Ngộ đều ở Binh bộ một thời gian, theo lão hồ ly học mấy thứ cũng tốt."
"Tạ long ân bệ hạ!" Trần Lạc vui không kiềm được, cười híp mắt, khom mình tạ ơn.
"Tạ long ân bệ hạ!" Lạc Tự Ngộ cũng khom mình hành lễ.
"Triệu khanh, lập tức định chỉ, lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị lễ phong thưởng."
"Vi thần tuân chỉ."
Hôm sao, vị nữ quan nhị phẩm đầu tiên trong lịch sử Hạo Quang ra đời. Vị Trường Nhạc Công chúa này xinh đẹp động lòng người, cao quý tao nhã, sau khi trở thành Lại bộ Thượng thư lập tức sử dụng khả năng suy nghĩ và tranh luận chinh phục quần thần trong triều. Phương pháp của nàng vừa nhẹ nhàng lại vừa tàn nhẫn, quyết đoán thúc đẩy cải cách theo sự trị vì của Thương Long đế. Là vị công chúa vào triều làm quan đầu tiên trong tứ quốc, nàng trở thành nhân vật truyền kỳ được hàng vạn dân chúng say sưa kể chuyện.
––––––––––––––––––––
Lễ phong thưởng rầm rĩ qua đi, Đế tẩm cung yên bình trở lại.
Thiên Tốn nghiêng tai nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, khóe môi nhếch lên một cái rất nhỏ, ngồi dậy chăm chú nhìn tấm bản đồ trải trên trường án. Ngàn dặm non sông của hắn, trách nhiệm của hắn, đều nằm trong một tấm lụa trắng này. Núi non rừng vũng, sông suối hồ biển, nhìn những đường uốn lượn đơn giản này, trước mắt dường như hiện lên gian sơn cẩm tú kia.
Có được nó rồi, hắn không vui mừng như đã tưởng tượng, cũng không cảm thấy trầm trọng như những khi nhìn thấy nó lúc xưa.
Hắn tinh tường ý thức được, bản thân mình đã thay đổi.
Tuy chưa bao giờ cuồng si với đế vị, nhưng vẫn luôn mang chấp niệm muốn có được nó. Mà nay, chấp niệm đã tan đi, đỉnh cao quyền lực, tôn vinh cực độ, tự do nắm quyền sinh sát trong tay, cũng chỉ thế này mà thôi.
Nhưng–
Hắn nhấc bút chu sa, nặng nề điểm xuống trên bản đồ, dấu mực uốn lượn, đỏ tươi như máu.
Ngay bên giường, không để người khác ngủ yên.
Huống chi, tâm tư của người này đã sớm lộ rõ.
Tiếng bước chân ngừng lại ngoài điện, một lát sau, tiếng hỏi truyền đến.
"Thần đệ tham kiến hoàng huynh."
"Vào đi."
"Tuân lệnh."
Duệ Vương Thiên Ly mặc triều phục, kính cẩn hành lễ bên cửa. Nhưng thị quan khép cửa lại rồi, hắn liền đứng thẳng, mặt vô cùng lạnh lùng, không hề có sự tôn kính hay sợ hãi khi đối mặt với một hoàng đế.
Thiên Tốn mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Lại đây ngồi đi."
Thiên Ly đến gần, liếc mắt nhìn tấm bản đồ trải rộng, lộ ra nụ cười châm chọc: "Hoàng huynh tuy bệnh lâu ngày nhưng vẫn cúc cung tận tụy, thật khiến người ta khâm phục."
Thiên Tốn cười càng ôn hòa: "Đây là giang sơn của trẫm, nếu không để tâm một chút, chẳng phải là để những người nhớ nhung trẫm không thôi tìm được sơ hở."
Thiên Ly dĩ nhiên nghe ra ý ám chỉ trong lời hắn, thoáng mỉm cười nói: "Hoàng huynh cứ yên tâm. Trong triều nhân tài dồi dào, Cao Gián Phong, Triệu Thanh Vi, Tần Phóng, Tần Miễn, Điền Sính... Lạc Lục, Công chúa điện hạ, còn có ai cả gan mưu đồ gì?"
"Chỉ sợ có vài người vẫn nghĩ phải chết mới hồi sinh được – thôi, hai ta đã lâu không gặp, cần gì phải nói mấy chuyện này." Thiên Tốn nhấc chén trà, có chút biếng nhác mà dựa vào sập mềm, "Khi định lễ phong thưởng, ngươi ở quá xa, không biết ngươi thấy thế nào về việc Công chúa vào triều?"
"Công chúa điện hạ là nữ hào kiệt, hơn xa nhiều nam tử, hoàng huynh tất nhiên đã nhìn rất chuẩn."
"Vậy sao?" Thiên Tốn nhấp ngụm trà, buông mắt nhìn xuống.
Bỗng nhiên, hắn vọt tay ra, nhanh như điện giật, trong nháy mắt nắm chặt cổ tay phải của Thiên Ly.
Thiên Ly phòng bị không kịp, sắc mặt đại biến.
"Thân thủ của ngươi kém đi." Thiên Tốn sung sướng nói.
Thiên Ly nhìn lại chằm chằm, im lặng không nói gì.
Thiên Tốn cầm tay hắn lên, tơ linh lực phóng ra như lưỡi kiếm, cắt nát ống tay áo của hắn.
Trên khuỷu tay phải của Thiên Ly mang một ấn hình rắn đỏ rất dễ thấy. Ấn không quá rõ ràng, mơ hồ cho thấy thời gian ấn được khắc.
Thiên Tốn còn nhớ rõ, khi bé cái bớt của mình cũng có hình dạng này, không hề khác. Vì muốn Thiên Ly dẫn bớt đi những chú độc hắn phải chịu, Đức Phi tính toán thời điểm Thiên Ly sinh ra, khắc lên một cái ấn – hai người cùng chia sẻ nỗi khổ, để cuối cùng hắn có thể sống. Từ quan điểm đó, Thiên Ly hận hắn cũng là tất yếu.
"Có một số việc, trẫm chỉ làm như không biết mà thôi." Thiên Tốn thở dài, buông tay, "Coi như là trả lại nhân tình."
Thiên Ly nắm chặt chỗ ấn ký, mắt sầm xuống: "Hoàng huynh, đó không phải là nhân tình, cũng không thể dễ dàng trả lại như vậy."
"Lấy mạng đền mạng, nếu ngươi còn cảm thấy chưa đủ, trẫm không thể nói gì hơn." Thiên Tốn cười hừ một tiếng, "Hôm nay muốn ngươi đến không phải vì việc gì khác. Nếu ngươi đã phong vương, mau quyết định thái ấp đi đi."
"Hoàng huynh cần gì phải lo lắng như thế?"
"Trẫm không lo. Chỉ sợ có ai không nhẫn nhịn được, uổng phí cơ hội sống."
Thiên Tốn chỉ nơi chu sa khoang đỏ: "Tuần Châu thế nào?" Sản vật phong phú, một nơi trù phú, phong cảnh như họa, thích hợp với cuộc sống xa xỉ, lại càng thích hợp để đóng quân luyện ngựa. Có điều đây cũng là một vùng bình nguyên bằng phẳng, dễ công khó thủ, thế nào cũng không gây ra được tình thế gì.
Thiên Ly khẽ động, ngước mắt: "Một nơi trù phú như thế, thần đệ vô cùng cảm kích."
"Đây đều là ý của phụ hoàng, cho ngươi chọn một nơi thật tốt, bình yên mà sống. Thục Phi nương nương cũng có ý này." Thiên Tốn làm như lơ đãng nhắc tới, "Nàng cũng nói, sớm cho ngươi thành hôn, để ngươi nghĩ được chín chắn chút."
Sắc mặt Thiên Ly thay đổi liên tục, nhuệ khích đối chọi trong phút chốc tan đi: "Vậy sao?"
Tiếng hắn rất nhỏ, Thiên Tốn gần như không nghe được tiếng thở dài của hắn.
"Ngươi có ai vừa lòng không? Trẫm có thể tứ hôn cho ngươi."
"Vừa lòng?" Thiên Ly lạnh lùng cười, khôi phục lại vẻ bình thường, "Không có. Tính ra, những tiểu thư khuê các yêu kiều cũng không nên theo ta chịu khổ."
"Sao, Tuần Châu không tốt ư?"
"Dĩ nhiên là không thể bằng Thương Dao. Ta chịu được, nàng chưa chắc đã chịu được."
"Nếu đã như vậy, trẫm cũng không ép duyên, ngươi tự tuyển phi cũng được." Thiên Tốn bình thản nói, "Trẫm mệt, ngươi đi đi."
"Thần đệ cáo lui."
Nhìn hắn bước ra khỏi cửa, chút không đành cuối cùng trong lòng Thiên Tốn dần dần xóa hết dấu vết.
––––––––––––––––––––
Bên này nhìn như sóng yên biển lặng, lúc ấy, trong Lạc phủ tại Trì Dương lại sóng to gió lớn.
Lạc Trình và Lạc Tự Thanh thường ở doanh trại, nay trở về sum họp với cả nhà, thấy Lạc Tự Tỉnh về nhà đã mấy ngày, lão cha và Đại ca đều vừa mừng vừa sợ. Nhưng khi mọi người đã ngồi trong phòng để nói chuyện, Lạc Tự Tỉnh lại đứng giữa, đối diện với cha nương huynh tẩu, vẻ mặt chua xót, vái dài rồi quỳ không dậy.
"Làm gì thế này!" Lạc Trình trầm giọng nói.
Lạc Tự Thanh vội đứng dậy muốn nâng, Lạc phu nhân lại lãnh đạm liếc mắt với hắn, hắn sững cả người, từ từ ngồi lại.
Thường Diệc Huyền* tỏ vẻ sợ hãi, mím môi; Lạc Tự Trì mặt không đổi sắc, nhưng hai mắt hơi tối đi; Tô Linh Duyệt** ôm chặt con nhỏ, hình như có linh cảm gì, đôi mắt đẹp ửng đỏ; Lạc Tự Tiết kinh ngạc nhìn em trai, hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần; Lạc Hề Linh nép vào ngực hắn, ngỡ ngàng luống cuống.
* Vợ của Lạc Tự Thanh.
** Vợ của Lạc Tự Trì.
Lạc Tự Tỉnh khó nén nổi nỗi chua xót trong lòng, thấp giọng nói: “Nhi tử xưa nay bướng bỉnh, dạy mãi không sửa. Đi xa tới dị quốc, dấn thân vào cung đình vẫn phong ba không ngừng, khiến cha nương huynh tẩu đều sầu lo khó yên. Đã làm nhiều việc chưa đúng, may có lối thoát khi cùng đường, mới được như bây giờ. Trải qua thăng trầm, đã bắt đầu biết thế nào gọi là "ăn năn", thế nào gọi là "nghĩ ba lần rồi mới hành động". Nhưng về sau này–"
Trong sảnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hắn ngưng lại một chút, giọng nói càng khàn hơn.
"Nhi tử bất hiếu, không thể luôn phụng dưỡng bên cha mẹ, báo ân dưỡng dục..."
"Nói thế là có ý gì? Chẳng phải đã quay lại đây sao!" Lạc Tự Tiết cuối cùng cũng hoàn hồn, nổi giận nói, "Công danh lợi lộc, mỹ nữ tước vị đều là thứ dễ có như trở bàn tay, chẳng lẽ ngươi nhất định phải đưa mình cho tân đế kia?! Hồi xưa thì nói đến dễ nghe!"
"Cái gì mà công danh lợi lộc, mỹ nữ tước vị?" Lạc Trình giận trừng mắt hổ, chén trà trong tay bay xuống đất vỡ thành từng mảnh, "Các ngươi một đám nghịch tử! Còn dám có ý đồ?!”
Nhưng Lạc Tự Tiết cùng Lạc Tự Tỉnh tựa như không nghe thấy ngài đang nổi giận lôi đình chất vấn. Một người bế tiểu muội đặt xuống, đứng bật dậy, từng bước lại gần; một người ngẩng đầu nhìn, không hề có ý hối hận.
"Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ! Ngươi... thật khiến Tam ca thất vọng!"
"Đây là lựa chọn của ta, cho dù cả đời gặp nguy cũng sẽ không oán không hối."
Nghe xong lời này, Lạc Tự Tiết nheo mắt, đột nhiên cười ha hả, lướt qua hắn đi thẳng ra ngoài không quay lại.
Để hắn lại trong căn phòng với không khí phẫn nộ còn dày đặc hơn, lại phảng phất thâm trầm, nhất thời không ai nói gì.
Lạc Tự Tỉnh một lần nữa dập đầu: "Cha, nương, thứ cho hài nhi bất hiếu."
"Tỉnh nhi." Lạc phu nhân khẽ cười, "Nương rất vui, con cuối cùng cũng biết hiểu chuyện. Xem ra lời Túy nhi nói khi xưa quả thật rất đúng. Từng trải một thời gian dài cũng trưởng thành hơn. Nhưng nhà ta không thường làm những việc dập đầu tạ ơn này, con đang làm gì vậy?"
"...Hài nhi hiện giờ đã chọn lưu thân tại nơi cung đình, ở bên quân vương như bên hổ dữ, chắc chắn sẽ gặp vô số nguy hiểm. Hài nhi đã lựa chọn, sống hay chết cũng không hề gì, nhưng không thể liên lụy tới người nhà–"
"Tỉnh nhi!" Lạc phu nhân quát lạnh một tiếng, mày liễu nhíu lại, hết sức buồn giận.
Mọi người trong nhà chưa từng thấy nàng giận, đều liếc nhìn, nhất thời không thể nói gì.
Lạc Tự Tỉnh chăm chú nhìn nàng, mím môi không dám nói nữa. Trong trí nhớ của hắn, nương vĩnh viễn là ân cần mỉm cười. Bất luận hắn có xông vào cái họa gì, bất luận hắn chạy ngang chạy dọc bao nhiêu, bất luận hắn không nên thân thế nào, nàng cũng chưa từng mắng hắn. Nhưng hiện giờ mới nói mấy câu, hắn đã khiến nàng giận.
"Nếu muốn quỳ thì cứ quỳ đi! Đến bao giờ nghĩ ra mới thôi!" Lạc phu nhân mày liễu dựng thẳng, vứt lại một câu rồi phất tay áo bỏ đi.
Sửng sốt nửa ngày, Lạc lão cha cũng không mắng chửi tiếp nổi nữa, vội vàng đuổi theo.
"Tự Tỉnh, ai..." Lạc Tự Thanh cười khổ, "Có thể khiến một người tốt tính như nương buồn bực được quả nhiên chỉ có ngươi."
"Nói bậy hết lần này đến lần khác, không hề tiến bộ." Lạc Tự Trì lạnh lùng nói.
Lạc Tự Tỉnh có chút bất đắc dĩ, cũng luống cuống hơn: "Đại ca, Nhị ca, ta không quan trọng, hai người đi an ủi nương đi. Ta quỳ bao lâu cũng được, chỉ cần nương sớm nguôi giận, đừng để hại sức khỏe."
Thường Diệc Huyền vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm. Nếu ngươi không nghĩ linh tinh, nương liền có thể yên lòng."
"Nhưng mà–"
"Ra sân mà quỳ." Nhị ca nhà Lạc gia cũng không nể mặt hoàng hậu bệ hạ tương lai của Hạo Quang lấy một phân.
Mà Kinh Hồng nội điện ở Hạo Quang mang quyền uy ở dưới một người đứng trên vạn người, nay cũng như chuột thấy mèo, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thay đổi vị trí.
Mặc cho dãi nắng dầm mưa, quỳ ba ngày không nhúc nhích, mình đồng da sắt như Lạc Tự Tỉnh cũng lộ vẻ mỏi mệt. Hắn quỳ ở sân nhà chính ba ngày, Lạc phu nhân hoàn toàn không ra khỏi cửa, ngay cả Lạc lão cha cũng chỉ thở phì phì mà đi qua đi lại trước mặt hắn, không dám lớn tiếng mắng.
Nhất thời, trong nhà như thay đổi. Không khí vốn vui vẻ, chỉ vì hắn nói mấy câu mà bị phá tan.
Hắn vẫn nhớ, năm đó dù Tứ ca lựa chọn không quay về, phản ứng của nương cũng chỉ là bi thương và bất đắc dĩ, chứ không phẫn nộ. Hắn cũng biết, lời của mình đối với người Lạc gia nghe không khác gì muốn cắt đứt quan hệ gia đình. Nhưng cũng chỉ có thế, những gì hắn làm từ nay về sau mới không liên lụy đến người nhà.
Hắn không muốn bị giam cầm trong cung, dĩ nhiên là vì không có tự do, nhưng nguyên nhân lớn hơn còn là vì những nguy hiểm mà địa vị cao này mang tới. Hắn đối với Hạo Quang mà nói chỉ là một ngoại nhân xấc xược xuất thân nhà võ, cho dù Thiên Tốn có che chở đến thế nào, nhất định cũng sẽ chịu nhiều lời chỉ trích cùng thị phi. Huống chi trong tương lai còn nỗi lo nối dõi. Mà những mối họa này hắn đều không muốn phạm tới người trong nhà.
Hơn nữa, hắn trở thành hoàng hậu tại Hạo Quang, đối với một gia tộc trọng thần tại Trì Dương như Lạc gia cũng có điểm xấu hổ. Cho dù Hoàng thượng và Hoàng Tiễn không để ý, những kẻ có ác tâm cũng sẽ rêu rao.
Suy nghĩ trước sau, hắn vẫn không tìm được cách nào tốt, chỉ còn có thể thế này.
Cha nương huynh tẩu tất nhiên sẽ không để ý đến những việc kia, nhưng thân là nhi tử, là đệ đệ, sao có thể mang chuyện về nhà, khiến mọi người lo âu? Sao có thể khiến mọi người lỡ mất những ước vọng đã theo đuổi mấy ngàn năm, mấy trăm năm?
Không có biện pháp lưỡng toàn.
Lạc Tự Tỉnh khe khẽ thở dài.
Nếu có Tứ ca ở đây thì tốt rồi. Vô Cực sau này sẽ đăng vị, hắn có đối sách gì?
"Đang êm đẹp, thở dài cái gì? Có loại nhi tử bất hiếu như con, nương mới phải thở dài đây."
Một giọng nói hơi bất đắc dĩ vang lên, Lạc Tự Tỉnh chợt ngẩng đầu, hai mắt không khỏi ửng đỏ: "Nương..."
Lạc phu nhân đi ra từ trong nhà, vươn ngón tay thon dài chọc chọc vào trán đứa con bất hiếu: "Vừa rồi đang nghĩ gì? Ngay cả tiếng bước chân của nương cũng không nghe thấy?"
"... Không có gì, chỉ là quỳ lâu như thế, có hơi mệt."
"Cha không cho con ăn cơm sao?"
"Không, nương chưa bớt giận, hài nhi sao dám ăn cơm như không có chuyện gì?"
Lạc phu nhân bật cười, hai mắt như vành trăng. Nàng vén váy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của con trai.
Lạc Tự Tỉnh có chút nghẹn ngào, rầu rĩ nói: "Hài nhi biết sai rồi."
"Thật không?"
"Nhưng con thật sự không muốn liên lụy đến người trong nhà."
"Bất luận thế nào, con vẫn là con nhà Lạc gia. Sao có thể dễ dàng vứt bỏ người nhà?"
"Nương..."
"Lạc gia không sợ hoàng quyền, không quyến luyến vinh hoa." Lạc phu nhân vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng nói, "Cho dù thực sự có ngày chọc giận đến hoàng quyền, có ngày thực sự cuốn vào thị phi, nhất định sẽ cùng tiến cùng thoái. Nếu con còn tâm tư khác thì còn là người nhà Lạc gia không?"
"...Dạ." Lạc Tự Tỉnh cắn răng đáp.
Nghe hắn lên tiếng trả lời, vẻ mặt Lạc phu nhân giãn ra, nàng cười nói: "Con vốn không phải là người hay suy nghĩ sâu xa, thế nào mà cũng nói ra những lời như thế? Đi Hạo Quang mới bao lâu? Sống cùng vị bệ hạ kia mới bao lâu?"
Mặt Lạc Tự Tỉnh nóng lên, một người bình thường da mặt dày như hắn cũng không khỏi mặt đỏ tai hồng trong chớp mắt. Hắn chỉ là nghĩ tới lúc nhỡ đâu liên lụy vào người nhà, lại chưa từng nghĩ, nếu ngay cả như thế cũng không đồng cam cộng khổ thì sao có thể xưng là người Lạc gia? Việc này cùng Thiên Tốn chẳng hề liên quan.
"Con thực sự cho rằng mình đã là nước ra ngoài bát sao?"
"Nương, con hiểu rồi."
"Còn chưa rõ thì sao có thể tha cho được?" Lạc phu nhân sẵng giọng, "Huống chi, con đã chọn vị bệ hạ kia, vậy phải tin hắn mới được. Cho dù mai kia vạn sự quả thực đảo ngược, cũng không phải việc sinh ly tử biệt." Nói đến đây, nàng lại có ẩn ý sâu xa mà nói tiếp: "Con đã chọn, nương cũng tin tưởng hắn nhất định là người rất đặc biệt."
Lạc Tự Tỉnh hơi gật đầu: "Tuy chuyện gì cũng có thể phát sinh, nhưng hắn đúng là không phải người tham luyến quyền bính. Con chỉ sợ ngộ nhỡ mà thôi. Dù sao từ nay về sau thân cũng ở nơi cao, con lại có thể gây ra không ít chuyện, không muốn mọi người phải vất vả theo."
"Con cho tới nay vẫn không hợp nghĩ ngợi nhiều. Sau này chỉ cần vui vẻ là được."
"Nương..."
"Đứng lên đi." Lạc phu nhân bật cười, "Quả nhiên là còn hấp tấp lắm, vẫn phải để Ngộ nhi trông mới được."
Lạc Tự Tỉnh đỡ nàng đứng dậy: "Tiểu Lục ở bên kia như cá gặp nước, rất bận."
"Con yên tâm đi. Với tính của hắn, biết bên trọng bên khinh, sẽ không bớt trông con, miễn cho một kẻ xông họa cả triều mưa gió."
Lạc Tự Tỉnh không có cách nào để phản bác. Nếu hắn thật sự khống chế được chính mình thì đã không phải là Lạc Ngũ công tử.
Lạc Phu nhân liếc nhìn hắn, trầm ngâm một hồi, lại dặn dò: "Tam ca của con rất hục hặc trong lòng, trước khi đi nhớ dỗ hắn."
"Vâng."
"Hắn xưa nay rất thương đệ muội các con, một đám đều đi mất, e rằng trong lòng rất khó chịu. Con cùng Ngộ nhi là hắn tự mình đưa sang Hạo Quang, sang rồi liền không về, làm sao bình tĩnh nổi nữa?"
"Nương yên tâm, mấy ngày tới con sẽ thường xuyên ở bên Tam ca và tiểu muội."
Lạc phu nhân nhẹ nhàng kéo ái tử vào nhà, hồi lâu vẫn chưa nói gì.
––––––––––––––––––––
Mấy hôm sau, Lạc gia cuối cùng cũng khôi phục sự yên bình thường lệ, cơn phong ba ngắn ngủi tựa như chưa từng lưu lại dấu vết gì. Không ai nhắc tới bất cứ chi tiết nào ngày đó, thậm chí giống như đã quên mất thân phận của Lạc Ngũ công tử. Đương nhiên, hoàng hậu bệ hạ tương lai của Hạo Quang cũng có ý vui đến quên cả trời đất, hoàn toàn không có ý đồ đi khỏi nhà. Tất cả đều giống như trước đây, khi hắn chưa bị phong làm ngự đệ, chưa từng hòa thân với Hạo Quang.
Sang thu, trời trong nắng ấm, người lai vãng trên đường tựa như cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng khi Lạc Đại công tử từ doanh trại trở về, nhìn thấy một người trẻ tuổi dắt một con tuấn mã dừng trước cổng Lạc Phủ, xung quanh đều trở nên ảm đạm phai nhạt.
Vị công tử này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, thân hình cao lớn, khuôn mặt hết sức tuấn mỹ.
Người có vẻ ngoài đẹp mọi người trong Lạc gia nhìn đã quen, cũng không quan tâm đến bề ngoài bao giờ. Nhưng nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của người này không hiểu sao lại làm tăng thêm lực hấp dẫn, khiến người ta không thể rời mắt. Tựa như chỉ cần nhìn thấy nụ cười của hắn liền sẽ cảm thấy xung quanh ấm áp hẳn lên, không tự chủ được mà sinh ra hảo cảm.
Lạc Tự Thanh có thể xác định, trong những thế gia lớn nhỏ tại Trưng Vận, hắn chưa từng gặp ai xuất chúng như vậy. Mà người này lơ đãng tỏa ra khí chất tao nhã phóng khoáng, hợp với những vật dụng thoạt nhìn mộc mạc mà kỳ thực rất tinh xảo, đủ để thuyết minh hắn hoàn toàn không phải là người tầm thường.
"Công tử, không biết đến nhà ta có việc gì?"
Người trẻ tuổi nhìn lại, nụ cười đầy mặt, hết sức ân cần: "Lạc Đại... Tướng quân, kính đã lâu kính đã lâu. Ta là tới tìm Ngũ công tử, hắn có ở trong phủ không?"
"Hóa ra là bằng hữu của Tự Tỉnh. Xin mời vào trong. Người đâu, đi thỉnh Ngũ công tử."
"Không dám quấy rầy."
"Nếu là bằng hữu của Tự Tỉnh thì không phải khách khí."
Vị công tử trẻ tuổi thoáng do dự, tựa hồ có nhiều điều băn khoăn: "Việc này–"
"Tự Tỉnh ra ngoài rồi." Đột nhiên, Lạc Tự Trì xuất hiện ở cửa, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt không hề thay đổi.
Lạc Tự Thanh nao nao, rõ ràng là Lạc Nhị công tử không có ý đãi khách. Tuy hắn vẫn luôn lãnh đạm như thế, nhưng làm vậy với một người mới gặp không khỏi có vẻ khách khí.
Vị công tử kia hình như cũng không bất ngờ, nhẹ nhàng cười gượng, cúi người: "Có thể nói cho tại hạ biết những chỗ hắn thường tới không?"
Lạc Tự Trì lướt mắt qua hắn, lặng im không nói.
Lạc Tự Thanh nghĩ nghĩ, một kẻ sống phóng túng không chỗ nào không thông thạo thì có thể đi đâu, chỉ có những kỳ đình tửu quán mà thôi. "Lúc này hẳn là đang ở trong một tửu lâu nào đó."
"Đa tạ."
Người tới ôm quyền cảm ơn, nghiêng người nhảy lên ngựa, lại hướng về phía Lạc Tự Thanh, Lạc Tự Trì gật đầu chào, sau đó mới đánh ngựa đi.
Trong nháy mắt hắn ruổi ngựa đi, liền nghe thấy Lạc Tự Thanh lẩm bẩm: "Tự Tỉnh thế nhưng lại kết giao được với một nhân vật xuất chúng như vậy." Còn Lạc Tự Trì thì không tiếp lời, ánh mắt lạnh lùng đâm vào lưng hắn đến phát rét.
Nhưng lúc này, Lạc Tự Tỉnh không phải đang vui đùa chè chén tại kỳ đình tửu quán nào như Lạc Tự Thanh nghĩ. Hắn là đang quá mức sung sướng dắt Lạc Hề Linh đi sau Lạc Tự Tiết từ từ dạo chơi trong chợ.
"Tiểu muội, bên kia có tò he, có muốn sang xem không?"
"Chiếc quạt thơm này vẽ cũng được này."
"Bánh quế mùi hương không tồi, nếm thử chút đi."
"Hiện nay đang có bán các loại mặt nạ gì... Hình này mới lạ, có muốn đeo thử không?"
Không bao lâu sau, trong tay hắn đã xách đủ các loại đồ chơi, mặt đầy sủng ái mà nhìn muội muội một tay xách một lồng chim nhỏ, tay kia cầm quạt ngắm. Lạc Tự Tiết vốn mặt mày nặng nề nay cũng dịu đi không ít, chút phiền táo còn đọng lại tan mất khi nhìn bọn họ.
"Ngươi từ Hạo Quang về đã mang không ít thứ, hòm bảo bối của Vũ Phù chẳng mấy chốc mà đầy."
Cuối cùng, chính hắn cũng không vừa mắt nổi phong thái như chỉ hận không thể mang cả phố về nhà của tên nào kia.
Lạc Tự Tỉnh chẳng để tâm, trả lời: "Mua thêm một cái hòm là được mà. Nếu không phải vì Vũ Phù không thích, ta thực sự định dọn sạch đồ của mấy thương gia này."
"Quả thật, quốc khố Hạo Quang sẽ không để ý đến chút tiền như thế."
"Đúng không? Tam ca ngươi xem, làm hoàng hậu cũng có mặt tốt của nó."
"..."
Lạc Hề Linh nghe xong, thật sự là dở khóc dở cười.
Cũng may không có vị ca ca ngốc này liên tục cưng chiều, nàng mới có thể sáng suốt, biết chừng mực thế này: "Ngũ ca, bất luận là ta thích cái gì, ngươi cũng sẽ cho ta sao?"
"Đương nhiên." Lạc Tự Tỉnh phấn chấn hẳn lên. Dù sao vừa rồi tiểu muội cũng chưa mở miệng nói muốn gì, toàn là ca ca hắn tự mình nổi máu mua mấy thứ này. Nếu trên đời quả thực có thứ mà tiểu muội thích, cho dù phải dùng tất cả mọi đường hắn cũng sẽ lấy được để cho nàng.
"Ta thích Ngũ ca, Ngũ ca mãi mãi ở nhà được không?"
Lạc Tự Tỉnh giật mình, hiển nhiên không ngờ được tiểu muội sẽ dùng cách này để giữ hắn.
Lạc Tự Tiết nhẹ nhàng vuốt tóc em gái, thở dài một tiếng.
Lạc Hề Linh mở to mắt nhìn, thấy Ngũ ca hồi lâu không nói gì, trên mặt không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Tuy muốn xoa dịu vẻ mất mát của nàng hơn ai hết, Lạc Tự Tỉnh không thể hứa hẹn gì với nàng, vẻ mặt cũng trở nên buồn rầu.
Ba người yên lặng đi tiếp, hoàn toàn không còn vẻ nhàn nhã như vừa rồi.
Bỗng nhiên, phía trước rộn lên tiếng xôn xao, người qua đường đều đưa mắt nhìn.
Ba huynh muội cũng tiện nhìn theo, sau đó không thể nào rời mắt đi được nữa.
Trên con đường đang rộn ràng nhốn nháo, một người một ngựa thản nhiên bước chậm. Người nọ dung mạo sáng trong như thiên tiên, nụ cười mỉm như gió xuân lướt qua mặt, khiến người ta không khỏi hoa mắt say mê. Nhưng, cũng không có ai dám can đảm chăm chú nhìn thẳng vào, ngắm kỹ vài lần. Người thường tuy không ý thức được khí thế của người này, nhưng trong bản năng sợ những quý nhân như vậy.
Lạc Tự Tiết cắn chặt răng, hừ một tiếng. Lạc Tự Tỉnh không nhịn được mà nhếch môi bật cười. Hắn cười đến khoái trá, tựa như những buồn bực vừa rồi đều trở thành hư không. Lạc Hề Linh đang nhìn vị công tử trẻ tuổi kia đánh giá liền có chút kinh ngạc mà đưa mắt lại, như nghĩ đến điều gì.
"Ngũ ca... Ngũ ca."
Lạc Hề Linh gọi vài tiếng, Lạc Tự Tỉnh mới hoàn hồn, khóe miệng còn mang nụ cười mềm mại mà nàng không quen, vẻ mặt sáng bừng.
"Đó là người Ngũ ca coi trọng ư?"
Lạc Tự Tỉnh một lần nữa sửng sốt, khuôn mặt dày hiếm có dịp nào đỏ lựng lên như thế, ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói phải.
"Chưa đăng cơ, bệnh nặng mới khỏi, một mình đi vào nước khác có thích hợp không?
Nghe nàng miêu tả như thế, Lạc Tự Tỉnh mới nhớ, khi bệnh tình của người kia ổn định lại mình liền về nhà. Hiện giờ người này đáng ra đang ở trong cung dưỡng bệnh mới phải, sao lại xuất hiện tại Trưng Vận của Trì Dương?
Lạc Tự Tiết lãnh đạm nói: "Nếu không có ai kia đi không từ giã, hắn cũng không phải đặc biệt đuổi sang đây."
Hai huynh muội không hẹn mà cùng chăm chú nhìn "ai kia".
Lạc Tự Tỉnh ha ha cười vài tiếng, có chút xấu hổ mà lúng búng nói: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn gặp lại ta sao?"
"Đến một cái đã làm loạn như vậy, không bằng không thấy." Lạc Tự Tiết hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận.
"Ngũ ca cứ như vậy mà đi ư?" Lạc Hề Linh thấy người nọ dắt ngựa đến càng ngày càng gần, hơi vội vã giữ chặt lấy tay áo Lạc Tự Tỉnh, "Không quay về từ biệt cha nương?"
"Thân phận của hắn không thích hợp ở lại Trì Dương lâu." Tân chủ của một quốc gia lặng lẽ tới đây hoàn toàn không phải là việc nên làm, hơn nữa còn có vô số nguy cơ. “Lại nữa, cha mà biết thì chẳng kinh thiên động địa?"
Lạc Hề Linh mím môi, chậm rãi buông hắn ra, lại nắm chặt lấy áo Tam ca.
"Vũ Phù, đi về thôi." Lạc Tự Tiết trìu mến nói.
Lạc Hề Linh gật gật đầu, ngoan ngoãn theo hắn đi xa, không quay đầu lại nhìn.
Lạc Tự Tỉnh im lặng nhìn theo bóng dáng bọn họ, cho đến khi có một người trước mắt bao người khác không do dự mà ôm ngang eo hắn.
Dù trong những người qua đường có thể có người nhận ra hắn, dù việc này không hợp lễ nghi, nhưng Lạc Ngũ công tử không quan tâm tới những chuyện đó. Hắn chỉ cảm thấy mình suýt nữa đã mất đi vòng tay của người này, mất đi hơi thở của người này. Bởi vậy, hắn mặc cho cánh tay đặt trên lưng dần dần kéo sát lại, quay đầu đón nhận ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu kia.
Cuối năm, tân đế của Hạo Quang đăng cơ, lấy niên hiệu "Thuần Hi." Thuần Hi Đế ngự Thương Long trong tứ đại linh thú thượng cổ, tứ quốc chấn động, được người đời gọi là "Thương Long đế". Ngày đăng cơ, tân đế phong cho Kinh Hồng nội điện Lạc Tự Tỉnh làm Hậu, kiêm nhiệm Đại nguyên soái, thống lĩnh binh quyền Hạo Quang, đứng trên Tả Hữu Tướng quân.
Thuần Hi Đế Hậu phu thê tình thâm, giúp đỡ lẫn nhau, tại vị hơn ngàn năm liền nhường ngôi ở ẩn, không biết tung tích.
Có lời hát khen: thâm cấm nại hà, sách mã thiên nhai. Tiến hữu hải khoát thiên không bằng ngư dược, thối khả tình thâm vô hạn nhâm tư ma.*
*Đại khái: Cung cấm thâm sâu sao bằng giục ngựa thiên nhai. Tiến có trời cao biển rộng cho cá nhảy, lui còn tình thâm vô hạn quấn bên nhau.
[Hết chính truyện]
*Tán nhảm cuối ngày: Chương này tên vốn đại khái là tình thâm đã định/đã chắc chắn... nhưng vẫn chém.
Bạn Zed thấy kết cục truyện thật dễ thương. Hai nhân vật đều là người cực giỏi cực mạnh, nhưng bài học luôn đến cùng chữ “ngờ” không ai biết. Lạc Tự Tỉnh khi biết quý trọng thì bắt đầu biết hối hận. Thiên Tốn trước nay coi sinh mạnh mình là thứ không ai có thể cứu nổi, là thứ hắn chỉ có thể tự tranh đoạt với trời, cuối cùng cũng nhận ra chung quy vẫn là mình được cứu bởi rất nhiều người, đều nhờ chữ ‘tình’ mà hắn từng muốn dứt bỏ. 2 thay đổi đều phù hợp với tên truyện =))
*Tóm tắt về các nhân vật khác dựa vào Túy Trường Sinh và Ngộ Ngàn Kết (warning: dưới đây có rất nhiều SPOIL của đủ các truyện trong hệ liệt)
– Sau khoảng 2 năm, Hậu Khí Diễm lên ngôi tại Khê Dự, linh thú thu phục được là Thanh Hộc, lấy hiệu Thanh Ninh. (Linh thú của Hoàng Hạo là sư tử, nên lần đầu tiên nhìn thấy "con vịt xanh", bạn Diễm chỉ muốn đem nó đi nấu).
– Thêm khoảng 2 năm, Đế Vô Cực lên ngôi tại Hiến thần, linh thú là Phượng Hoàng, lấy hiệu Nguyên Sóc, lập Lạc Tự Túy làm Hoàng hậu.
– Sau lễ đăng cơ và đại hôn của Đế Vô Cực với Lạc Tự Túy, Hậu Khí Diễm trên đường về Khê Dự liền đổi hướng sang Trì Dương cầu thân với Hoàng Hạo ( =]]), sau 7 ngày suy nghĩ, Hoàng Hạo tuyên chỉ nhường ngôi, đi Khê Dự làm Hoàng hậu. Thái tử Hoàng Tiễn lên ngôi, linh thú là Kỳ Lân, lấy hiệu Cảnh Thụy. Tới đây, 4 thượng cổ linh thú đều hạ phàm.
– Năm sau đó, Hoàng Tiễn kết hôn với Lạc Hề Linh, lập làm Hoàng hậu.
– Riêng về Lạc Tự Ngộ: chuyện của Tự Ngộ và Thiên Ly bắt đầu ngay sau khi Tỉnh Vị Trì kết thúc, khởi đầu với việc Thiên Ly dấy binh làm phản (và đã bị dập tắt). Chị Diệp viết được 9 chương thì chạy sang viết một bộ khác siêu dài vừa kết thúc cách đây mấy tháng... cho nên chưa biết cụ thể thế nào, nhưng chắc chắn là quan hệ được hoá giải. Khi Hậu Khí Diễm lên ngôi thì quan hệ giữa Lạc Tự Tỉnh với Thiên Ly đã khá tốt, vẫn nhờ Thiên Ly chuyển lương và bạc cho Đế Vô Cực. Khi Đế Vô Cực lên ngôi thì Lạc Tự Ngộ đã được dị tính phong vương (phong vương ngoài hoàng tộc) vào lúc nào đó. Sau này nếu có việc phải cùng Lạc Tự Tỉnh đi đâu, Duệ Vương vẫn là một trong những người Thiên Tốn nhờ việc triều chính (ngoài Ích Minh Đế và Trần Phi). Lạc Tự Ngộ làm Binh bộ Thượng thư, Thiên Ly vẫn có thái ấp.
- Về chuyện của Trần Phi thì cũng thấy tác giả hứa hẹn đấy nhưng chưa có viết gì cả =)). Nói chung bộ Lạc Phủ chị Diệp còn nợ nhiều truyện background lắm =))
- Về việc truyền ngôi của Thiên Tốn – cái này nằm trong ngoại truyện của Lạc Hề Linh: năm Thuần Hi 987, Hoà Vương có con sinh đôi (nam), Thiên Tốn nhận hai người làm con thừa tự, 25 năm sau truyền ngôi cho con lớn rồi quy ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.