Tinh Võ Môn

Chương 36: Gián điệp của Đồng Minh hội




Ô Tâm Lan ngẩn người, trong lòng đoán không chừng Vương Bảo Lực thực sự trong tay áo có giấu vật gì có thể cùng bọn họ đồng quy vu tận, không khỏi đình chỉ cước bộ, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái.

Vương Chí Đạo khinh thường nói: "Muốn hù dọa ai đây, ngươi nếu thật sự có vật gì có thể làm chúng ta đồng quy vu tận, thì lấy tâm tình sợ chết của ngươi, phỏng chừng cũng không dám sử dụng! Ô sư tỷ, tiến lên giết hắn!"

Ô Tâm Lan đã cùng ở chung một thời gian dài với Vương Chí Đạo sau khi sống lại, đối với hắn tự nhiên hình thành nên một loại cảm giác tín nhiệm kỳ diệu khó giải thích, cơ hồ hắn bảo sao nghe vậy, nghe thấy Vương Chí Đạo nói như thế lập tức xông đến Vương Bảo Lực.

Vương Bảo Lực trong mắt chợt lóe hung quang, rõ ràng thật sự móc trong túi áo ra một vật, đó là một trái cầu nhỏ màu tối đen, to cỡ trái bóng bàn, trong bóng tối lại ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng lập lòe.

Vương Bảo Lực đem trái tiểu cầu tối đen kia nhằm Ô Tâm Lan ném tới.

Vương Chí Đạo thấy thế không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ hắn chẳng lẽ thật sự có lôi hỏa phích lịch đạn gì đó chuyên để ném ra đồng quy vu tận như vẫn nói trong tiểu thuyết võ hiệp, bản năng hét lên với Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, nguy hiểm, mau nằm xuống!'

Nói xong hắn xoay người đem Chu Điệp đang đứng phía sau đè xuống đất, đối với Vương Á Tiêu, hắn vô lực chiếu cố, chỉ hy vọng là hắn có thể kịp thời phản ứng lại, kịp nằm xuống đất!

Ô Tâm Lan không đợi đến Vương Chí Đạo nhắc nhở, đã phản ứng cực nhanh ngã nằm trên đất. Chỉ nghe "bùng" một tiếng, trái tiểu cầu được Vương Bảo Lực ném tới chạm đất phát nổ mạnh, lập tức có đám khói đen giống như cái nấm nhanh chóng khuếch tán ra, trong phút chốc che khuất tầm mắt mọi người.

Đợi khi sương khói tản ra, Vương Bảo Lực đã biến mất không thấy tăm hơi.

Vương Chí Đạo mở miệng mắng to: "Mẹ nó, nguyên lai chỉ là viên đạn khói, hỗn đản, để nó chạy mất rồi!"

Một tiếng rên rỉ mê người từ dưới thân vang lên, Vương Chí Đạo không khỏi cúi đầu nhìn xuống, chính là Chu Điệp mới vừa bị hắn chụp lấy rồi đè xuống dưới người, cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm như hoa hồng cách miệng hắn chỉ chừng hai tấc, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hơi thở thơm như hoa lan tỏa ra, làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy say mê giống như uống được rượu ngon, thân thể uyển chuyển trong chiếc xường xám kề sát cùng một chỗ với thân thể hắn, trước ngực rõ ràng cảm nhận được đôi gò đầy đặn nở nang đang phập phồng, khiến Vương Chí Đạo không tự chủ được liền sinh ra phản ứng nam tính.

Vương Chí Đạo lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ không thể để cho Chu Điệp nghĩ lầm mình đang khinh nhờn nàng. Gắng nhịn lại cơn khích động khi nhìn cái miệng xinh của Chu Điệp, Vương Chí Đạo vội vàng bò dậy khỏi người Chu Điệp, sau đó đỡ Chu Điệp yểu điệu vô lực lên, không để nàng kịp oán giận mình, vội mở miệng nói trước: "Làm cho Vương Bảo Lực kia chạy mất là không tốt rồi, ta phải đuổi theo hắn. Do ta lúc trước không đem Vương Bảo Lực diệt khẩu thành công, các người ở lại chỗ này không an toàn. Đề phòng vạn nhất, tốt nhất tìm nơi lánh đi một chút. Ô Tâm Lan, ngươi dẫn mọi người đi Tinh Võ Môn tạm lánh đi!"

Ô Tâm Lan vửa từ mặt đất bò dậy, nghe vậy hỏi: "Chí Đạo, ngươi thật sự muốn giết Vương Bảo Lực kia diệt khẩu sao, ngươi rất sợ Lý Thư Văn sao?"

Hóa ra nàng nghe được mình cùng Vương Bảo Lực nói chuyện với nhau, Vương Chí Đạo mắng: "Ta sợ Lý Thư Văn cái rắm, vốn hắn chạy trốn ta cũng không thực sự muốn đuổi giết hắn, ta giết Lý Ngạo Sơn, cho dù Vương Bảo Lực không nói ra, Viên qua tử cũng có thể đoán được ra, không thể dấu giếm được. Chỉ bất quá ta không nghĩ ra ngươi sao lại chạy đến đây, ta không phải bảo ngươi đừng chạy ra sao? Như thế rất tốt, ngươi để cho Vương Bảo Lực thấy được, nếu hắn đi nói ra, lập tức sẽ làm cho toàn bộ tuần bộ ở Thượng Hải cùng người của Hắc bang tới bao vây. Vốn Viên qua tử không muốn để lộ ra chuyện này, không dám tới tìm chúng ta phiền toái nữa. Nhưng là có tin tức của ngươi, hắn sẽ không cần kiêng nể gì nữa!"

Mấy câu sau chính là Vương Chí Đạo chỉ vào mũi Vương Á Tiêu mà mắng.

Nhất đại sát thủ chi vương bị Vương Chí Đạo chỉ vào mặt trách cứ như vậy, xấu hổ vô cùng, xin lỗi nói: "Xin lỗi, là ta làm phiền các ngươi! Ta lập tức rời khỏi đây, ân tình của các người ngày sau ta báo đáp!"

"Rời đi cũng vô ích thôi, trước mắt chuyện quan trọng nhất là đi giết Vương Bảo Lực kia! Ta đi truy hắn, các người lập tức đi về Tinh Võ Môn, ta không báo các người trở về thì đừng trở về vội!" Nói xong Vương Chí Đạo không cùng bọn họ nói nhảm nữa, rất nhanh chạy vọt ra ngoài.

Nói về bản lĩnh truy tìm địch nhân, kiếp trước Vương Chí Đạo chính là chuyên gia trong chuyên gia, thân từng là lính trinh sát, truy tung thuật của hắn không ai bì kịp. Cho dù còn chưa quen thuộc đường ở Thượng Hải cũ, nhưng là hắn chung quy đã tìm được một vài điểm dấu vết, liền thần tốc đuổi theo, không bao lâu đã nhìn thấy bóng lưng Vương Bảo Lực.

Vương Bảo Lực trước hết bị hắn đá một cước, sau lại trúng hai cước của Ô Tâm Lan, cả ba cước đều là trúng bộ vị yếu hại, đặc biệt Ô Tâm Lan đá trúng hạ bộ hắn một cước, nhiều ít đều làm hắn bị ảnh hưởng, cước bộ thoạt nhìn lảo đảo rất không tự nhiên, cho nên mới vừa chạy được một đoạn không xa.

Vương Chí Đạo rút cây lê ba cạnh ra, ý định lặng lẽ tiến tới sau lưng hắn, xuất kỳ bất ý đưa hắn ám sát chết. Nhưng chưa kịp đến gần Vương Bảo Lực, Vương Chí Đạo lại phát hiện ra phía trước Vương Bảo Lực hiện ra thêm một người.

Vương Bảo Lực nhìn thấy người kia, không khỏi vui mừng khôn xiết, kêu lên: "Trần sư phụ, gặp được ngươi thật tốt quá, xin giúp ta với, đưa ta lập tức đi gặp Đại công tử, ta bị thương!"

Người xuất hiện ngoài ý muốn kia chính là Trần Phát Học, chỉ nghe hắn trầm giọng hỏi:

"Ngươi đi làm cái gì đấy?"

"Ta đi bắt Chu..., à, không, ta đi lùng bắt sát thủ Phủ Đầu bang."

"Có thật không? Thật đúng là làm khó cho ngươi, loại chuyện này cũng muốn ngươi ra tay! Vậy có phát hiện được gì không?"

"Có chứ, đương nhiên là có, ta phát hiện được tung tích Phủ Đầu bang lão đại Vương Á Tiêu, hắn chính là đang ở nhà con đàn bà Chu Điệp kia, ta cùng Lý Ngạo Sơn dẫn theo mấy huynh đệ đi bắt hắn, không ngờ, tên tiểu tử Vương Chí Đạo kia cùng với Vương Á Tiêu cùng một phe, hắn dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ ám toán chúng ta, toàn bộ các huynh đệ gặp nạn rồi, ngay cả Lý Ngạo Sơn cũng bị tiểu tử Vương Chí Đạo này giết chết..."

"Sao hả, Vương Chí Đạo giết Lý Ngạo Sơn?' Trần Phát Học nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc.

"Đúng vậy." Vương Bảo Lực thêm dầu thêm mỡ nói: "Tiểu tử Vương Chí Đạo kia thật quá hèn hạ vô sỉ, lại âm hiểm xảo trá, khắp nơi sắp đặt cơ quan bẫy rập không nói, còn dùng ám khí đánh lén Lý Ngạo Sơn, giết chết hắn. Trần sư phụ, ngươi cũng biết Lý Ngạo Sơn chính là con nuôi của Lý Thư Văn, Lý Thư Văn người này sát tâm rất nặng, trở mặt không nhận người. Con nuôi của hắn chết tại đây, nếu hắn tới tìm Đại công tử đòi người, thì Đại công tử cũng không biết nói sao với hắn. Cho nên ta phải đi báo ngay cho Đại công tử biết việc này!"

Trần Phát Học hỏi lại: "Ngay cả Lý Ngạo Sơn cũng đã chết, tại sao ngươi có thể còn sống trở về?"

Vương Bảo Lực vẻ mặt bi thống nói: "Vừa nghĩ đến các huynh đệ chịu khổ bất hạnh, nếu như ta cũng chết sẽ không có ai báo thù được cho bọn họ, cho nên ta mới liều một mạng trốn thoát. Tiểu tử Vương Chí Đạo kia hẳn là muốn giết ta giệt khẩu đó, nói không chừng hắn đang truy theo ta!"

"Ngươi nói không sai, hắn bây giờ đang ở phía sau ngươi!" Trần Phát Học lờ mờ nói.

Vương Bảo Lực nghe vậy kinh hãi, vội vàng xoay người lại nhìn, quả nhiên Vương Chí Đạo đang đứng cách đó không xa nhìn hắn mỉm cười!

Vương Bảo Lực giật mình kinh hãi, nhưng rất nhanh lại chuyển thành đắc ý, nhìn Vương Chí Đạo cười lạnh nói: "Vương Chí Đạo, ngươi thật đúng là quyết truy đuổi không bỏ qua, nhưng mà bây giờ có Trần sư phụ ở đây, ngươi cho rằng ngươi còn có thể giết người diệt khẩu hay sao?"

Vương Chí Đạo không để ý tới hắn, hướng Trần Phát Học ôm quyền nói: "Trần sư phụ, xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ta nghe nói truyền nhân xuất thân Trần Gia câu, chẳng những công phu tinh thâm, hơn nữa đều là thị phi phân minh, là người chính khí lẫm liệt. Trần sư phụ, người sẽ không tin lời gã bại hoại này nói hươu nói vượn chứ?"

Vương Bảo Lực cười lạnh nói: "Vương Chí Đạo, ngươi vuốt mông ngựa cũng vô dụng, người giết Lý Ngạo Sơn bọn họ, lại muốn giết ta diệt khẩu, đây là sự thật, ngươi muốn chối cũng không được!"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Ta không cần phải chối, việc này đúng là ta làm không sai."

"Trần sư phụ, ngươi nghe thấy chưa, hắn thừa nhận rồi! Trần sư phụ, mời ngươi động thủ bắt hắn lại, ta sẽ báo cáo chi tiết cho Đại công tử, cũng nêu công ngươi!"

Trần Phát Học đứng yên không động, bình tĩnh hỏi Vương Chí Đạo: "Rốt cuộc sự tình ra sao?"

Vương Chí Đạo trả lời: "Vương Bảo Lực cùng Lý Ngạo Sơn đem theo năm người ban đêm xông vào phòng ngủ của Chu Điệp tiểu thư, muốn bắt cóc Chu Điệp tiểu thư. Ta thân là vệ sĩ cho Chu Điệp tiểu thư, không thể không cùng bọn chúng động thủ."

Trần Phát Học nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Vương Bảo Lực, hỏi: "Các ngươi sao lại có dũng khí đi bắt cóc nữ nhân, đây là Đại công tử sai các ngươi đi làm sao?"

Vương Bảo Lực biến sắc hỏi: "Trần Phát Học, ngươi đây là ý tứ gì, chẳng nhẽ ngươi muốn giúp ngoại nhân đối phó người nhà hay sao?"

"Ai là người nhà với tên bại hoại ngươi?"

Trần Phát Học đột nhiên một chướng hướng Vương Bảo Lực chộp tới, Vương Bảo Lực thấy thế kinh hãi, giơ tay muốn đỡ. Trần Phát Học cánh tay lại khoát nửa vòng tròn, gạt cánh tay đang đón đỡ ra, đánh lên gáy Vương Bảo Lực. Vương Bảo Lực hét lên gục xuống.

Vương Chí Đạo bị biến hóa đột nhiên này khiến cho ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi: "Trần sư phụ đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi lại tin tưởng ta như thế?"

"Không!" Trần Phát Học nói: "Ta chỉ là không tin tưởng tiểu nhân Vương Bảo Lực này mà thôi."

"Ồ, cho nên ngươi mới đánh bất tỉnh hắn?" Vương Chí Đạo gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao trước mặt Trần Phát Học giết chết được Vương Bảo Lực. Bây giờ hắn đã khẳng định trăm phần trăm, Vương Bảo Lực này đúng là một tiểu nhân, không nói chuyện tình Vương Á Tiêu, chỉ là mình với hắn đã kết thù, không giết được hắn sau này sẽ phiền toái vô cùng.

Lại nghe thấy Trần Phát Học hỏi: "Phủ Đầu bang bang chủ Vương Á Tiêu đúng là ở chỗ Chu Điệp tiểu thư hay sao?"

Vương Chí Đạo nghe vậy sắc mặt khẽ biến, tay phải âm thầm vuốt lên chuôi lưỡi lê ba ngạnh, ngoài miệng cười nói: "Trần sư phụ vừa nói không tin Vương Bảo Lực sao, như thế nào bây giờ lại tin?"

Trần Phát Học nói: "Ngươi không nên hiểu lầm, ta không có ý tứ khác, ta chỉ thực sự muốn biết Vương Á Tiêu tại sao lại muốn ám sát Viên Đại công tử? Hắn ở Đại Thế Giới nói Đại công tử cùng cấu kết với người Nhật Bản, có phải là sự thật không?"

Vương Chí Đạo nghi hoặc nhìn Trần Phát Học, hỏi ngược lại: "Ngươi tại sao lại muốn hỏi điều đó, nếu như là thật thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể chất vấn Viên qua tử?"

Trần Phát Học thở dài nói: "Xem ra ngươi đối với ta vẫn còn hoài nghi. Ta kỳ thật cùng Đại công tử không phải là một đội. Ta sở dĩ đánh bất tỉnh Vương Bảo Lực là để hắn không nghe được chúng ta nói chuyện. Chuyện của Vương Á Tiêu ta sẽ che dấu cho ngươi, không để cho phòng Tuần bộ cùng Thanh bang tìm các ngươi phiền toái. Trần Phát Học ta luôn nói được làm được, ngươi có thể tin tưởng ta. Bây giờ ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, Vương Á Tiêu rốt cuộc là vì sao mà ám sát Viên Đại công tử? Viên đại công tử có phải là cùng người Nhật Bản cấu kết hay không?"

Vương Chí Đạo nhìn Trần Phát Học một lúc, cau mày nói: "Thân là vệ sĩ, không nên quan tâm đến chuyện tình của chủ. Xem ra ngươi cũng không phải là vì bảo vệ Viên qua tử nên mới ở cạnh hắn, ngươi chắc là vì điều tra hắn nên mới đến gần hắn chăng?"

Trần Phát Học bình tĩnh nói: "Nhìn không ra ngươi lại có ý nghĩ thông minh đó.'

"Nếu như muốn để ta tin tưởng ngươi, ngươi nên trước tiên cho ta thấy thân phận thực, nên đối đãi thành khẩn mới phải. Nếu như ngươi cảm giác được ta không thể giữ bí mật cho ngươi, chúng ta coi như không có gì để nói." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trần Phát Học do dự một lúc, gật đầu nói: "Được rồi, ta thừa nhận, ta ở bên cạnh cha con họ Viên mục đích chính là giám thị bọn họ, phòng ngừa bọn họ là ra chuyện tình bất lợi cho quốc gia."

Vương Chí Đạo ngây ngô một chút, đột nhiên bừng tỉnh ngộ nói: "Ngươi là người của Đồng Minh hội, ngươi là làm việc cho Tôn tiên sinh sao? Ta hiểu rồi, Tôn tiên sinh mặc dù đem chức Đại tổng thống tặng cho Viên đại đầu, nhưng tiên sinh đối với Viên đại đầu vẫn vô cùng lo lắng, lo là hắn sẽ làm ra sự tình bất lợi cho quốc gia, cho nên mới an bài ngươi ở bên cạng cha con họ Viên, ngầm giám thị bọn họ. Nếu như bọn họ làm ra chuyện nguy hại đến lợi ích quốc gia, Tôn tiên sinh lập tức họp lãnh đạo Đồng Minh hội, đem Viên đại đầu đuổi xuống đài. Có phải như thế không?"

Trần Phát Học cảm thấy kinh ngạc, nhìn Vương Chí Đạo lúc lâu mới thở dài nói: "Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp trí tuệ của ngươi, ta chỉ nói ra một câu như vậy, ngươi có thể đoán được đến tám chín phần mười. Ngươi đoán không sai, ta chính là người của Đồng Minh hội, nhưng là bí mật, trong Đồng Minh hội trừ Tôn tiên sinh cùng một số ít người, không ai biết ta là Đồng Minh hội. Tôn tiên sinh vì lợi ích quốc gia, đem chức Tổng thống nhường lại cho Viên đại đầu, nhưng vì Viên đại đầu người này có chút phản phúc vô thường, gần đây lại thường đi lại với người Nhật Bản và cường quốc Tây dương, Tôn tiên sinh lo lắng hắn làm ra chuyện bất lợi cho quốc gia, nên mới để ta ngầm giám thị cha con họ Viên. May là cha ta cùng Viên đại đầu từng có một đoạn giao tình, lại từng dạy Viên đại công tử Thái Cực công phu, nên ta trà trộn vào không khó khăn. Viên đại đầu rất tán thưởng công phu của ta, nên lần này đi Thượng Hải phái ta bảo vệ Viên đai công tử. Cũng vừa lúc cấp cho ta cơ hội điều tra, đáng tiếc Viên đại công tử không quá tín nhiệm ta, có việc đều tránh né ta, đến bây giờ ta cũng không điều tra được gì."

Vương Chí Đạo thầm nghĩ, nhìn người này vẻ mặt chính khí, lộ ra bộ dáng rõ ràng không chịu làm bạn với tiểu nhân, Viên qua tử có thể tín nhiệm ngươi mới là lạ. Những người như ngươi, không có tố chất làm gián điệp, Tôn tiên sinh để ngươi lẩn vào bên cạnh cha con họ Viên, cũng là quá thất sách.

Trần Phát Học nhíu nhíu đầu mày, hỏi: "Ta đã nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên hồi đáp một chút chứ?"

"Hồi đáp, đương nhiên rồi!" Vương Chí Đạo nghĩ thầm nếu Trần Phát Học là người của Đồng Minh hội, vậy chuyện của Vương Á Tiêu nói cho hắn hẳn là chỉ có ích không hại. Vì vậy đem chuyện của Vương Á Tiêu tố cáo cho mình nói lại đầy đủ một lần cho Trần Phát Học.

Trần Phát Học sau khi nghe xong không kiềm chế được cơn giận quát: "Thật là ngông cuồng, Viên qua tử này thực sự dám cùng người Nhật Bản hợp tác, bán đứng quốc gia, lại còn giết hại công nhân Trung Quốc!"

Trong cơn tức giận, Viên đại công tử trong miệng hắn cũng biến thành Viên qua tử.

Vương Chí Đạo lo lắng hắn kích động tìm Viên qua tử chất vấn, vội vàng khuyên hắn, nói: "Loại chuyện này ngươi nên báo cáo ngay cho Đồng Minh hội, giao cho bọn họ xử lý, ngàn vạn lần không thể tự chủ trương, càng không thể tìm Viên qua tử chất vấn..."

Trần Phát Học bất mãn nhìn hắn một cái, ngắt lời hắn nói: "Ta nhìn giống như một người không hiểu biết sự tình hay sao?"

Vương Chí Đạo ngượng ngùng cười nói: "Ta chỉ sợ là ngươi quên, nhắc nhở ngươi một chút mà thôi."

Trần Phát Học tức giận nói: "Ta không phải là không có trí nhớ, chuyện này trước tiên ta sẽ báo cho Đồng Minh hội, Tôn tiên sinh khi biết tin sẽ an bài cách khác."

Nói xong lại thở dài: "Lại nói chuyện Viên đại công tử này cũng đã quen biết ta nhiều năm, khi hắn theo cha ta học nghệ chúng ta quan hệ cũng không tệ lắm, người này thiên phú rất cao, lại đã xuất dương học tập, mặc dù bị què nhưng vẫn không tự ti, không ngừng vươn lên. Đáng tiếc từ sau khi Viên đại đầu lên làm Đại tổng thống, hắn trở nên hoàn toàn khác biệt so với con người trước kia, ta cũng không nhận ra, chẳng lẽ quyền lực thật là làm cho con người sa ngã."

Đứng thêm một chút, Trần Phát Học lại đột nhiên hỏi: "Lý Ngạo Sơn kia thật là ngươi hạ thủ giết?"

"Đúng vậy, sống chết trước mắt, ta không thể nương tay, nếu không người chết chính là ta." Vương Chí Đạo đáp lại.

"Vậy ngươi gặp phiền toái rồi. Lý Thư Văn người này ta từng gặp qua ở Nam Kinh, gặp gỡ một lúc, ta lần đầu tiên nhìn thấy người có ánh mắt đáng sợ như thế, nhìn giống như có cừu oán với cả thế giới. Người này chẳng những võ công cao kinh người, hơn nữa sát tâm rất nặng, thiên hạ không ai bằng, cùng người động thủ chưa bao giờ biết lưu tình, thường thường chỉ trong vòng mấy chiêu đã đem đối thủ đánh gục. Ngươi giết con nuôi của hắn, hắn nhất định sẽ giết ngươi, nói không chừng còn có thể đến Tinh Võ Môn."

Vương Chí Đạo tò mò hỏi lại: "Lý Thư Văn công phu so với Trần sư phụ thì như thế nào?"

"Ta?" Trần Phát Học cười khổ nói: "Nếu đợi thêm năm sáu năm nữa, ta có lẽ có thể liều mạng cùng Lý Thư Văn, bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ. Thái Cực quyền tuy là có thể lấy nhu thắng cương, nhưng lại không có tác dụng đối với Lý Thư Văn một thiên tài Bát Cực Môn này, trừ khi ta có thể đem Thái Cực quyền tu luyện tới hóa cảnh. Hiện nay trên đời, ngoại trừ Tôn Lộc Đường lão tiên sinh, ta nghĩ không còn ai có thể địch nổi Lý Thư Văn. Ngươi nếu đối địch với hắn, phỏng chừng chỉ một chiêu mất mạng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.