Kể từ lúc xảy ra tai nạn đến nay, đây là lần Uông Mộc Nhan ngủ ngon nhất.
Cậu dường như ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng từ Alpha trầm tĩnh của mình.
Thời điểm Uông Mộc Nhan mở mắt ra, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, chiếu vào khe hở từ rèm cửa, còn vương lại một ít bóng râm lên người họ, thật yên bình.
Uông Mộc Nhan bị Lương Huân Thần ôm chặt cứng trong ngực, Alpha ấy ngồi ở đầu giường, thần sắc mệt mỏi, ngủ cũng nhíu chặt mày. Uông Mộc Nhan cách Lương Huân Thần rất gần, còn có thể thấy râu mọc lởm chởm trên mặt hắn.
Giấc mơ này quá đỗi chân thật, Uông Mộc Nhan cũng không nỡ tỉnh, cậu dùng sức nhắm chặt mắt, cọ tới cọ lui trong ngực Alpha, muốn cho giấc mơ đẹp này lâu hơn một chút.
Cậu động một cái Lương Huân Thần cũng động theo.
Lương Huân Thần giống như lặp lại việc này đã trăm ngàn lần ghì Omega đang lộn xộn vào hõm vai, còn dùng tay vỗ về sau lưng anh.
“Huân Thần?” Uông Mộc Nhan khó tin nắm lấy cổ áo người yêu, muốn phân biệt rốt cuộc đây là thật hay là mơ.
“Ừ…” Lương Huân Thần nghe tiếng gọi mở mắt ra, vô thức sờ trán Uông Mộc Nhan.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, hết nóng rồi.
Uông Mộc Nhan tay chân luống cuống, một câu cũng nói không nên lời.
“Em là.. vì sao anh…”
“Tối hôm qua cậu bị sốt.” Lương Huân Thần bóp sống mũi, thần sắc mệt mỏi, “Hạ thì tốt.’’
“Ra là vậy…” Uông Mộc Nhan cảm thấy khó xử, ‘Cảm ơn anh đã chăm sóc em.’’
“Ừ.”
Nghe Lương Huân Thần đáp một tiếng, gò má Uông Mộc Nhan nóng lên, lý trí bảo cậu phải đứng dậy, trái tim lại bảo phải mặt dày vô sỉ nằm trong ngực đối phương.
Uông Mộc Nhan nâng tay xoa xoa mặt đang nóng ran, ngạc nhiên phát hiện áo ngủ mình đang mặc lại không phải áo ngủ mình mặc trước khi đi ngủ.
“Anh thay quần áo cho em ?”
“Cái này… Lúc cậu hạ sốt cả người đều là mồ hôi, tôi cũng là không có cách nào nên mới…” Lương Huân Thần lại nhíu mày, thậm chí còn quay đầu sang chỗ khác để không nhìn thấy Omega trong ngực đang mơ mơ màng màng, “Tôi cũng không phải muốn chiếm tiện nghi, cậu không được suy nghĩ bậy bạ.”
Thật ra thì họ làm bạn đời đã nhiều năm, con cũng đã có, thay quần áo có là gì đâu, ngày trước Lương Huân Thần nằm viện bất tiện đủ thứ, lau người, tắm rửa cũng là Uông Mộc Nhan lo trước lo sau, nhưng là nhìn Lương Huân Thần bây giờ vẻ mặt không mấy tự nhiên, Uông Mộc Nhan cố gắng nén cười.
“Anh vẫn còn xấu hổ à? Da mặt mỏng vậy.” Uông Mộc Nhan trêu chọc hắn, đêm khuya đầy sợ hãi kia đều tan biến khi thấy tai Lương Huân Thần đang đỏ lên, “Em không để ý đâu.”
“Omega cậu sao lại như vậy…”
Lương Huân Thần quay đầu lại muốn chất vấn, nhưng lại im bặt khi thấy nụ cười hiếm có từ túi khóc họ Uông.
Muốn người này mỉm cười, muốn cậu ở bên cạnh mình vĩnh viễn hạnh phúc.
Ý niệm này hiện lên khiến hắn không kịp đề phòng, không biết là bị thứ gì mê hoặc.
Hắn từ từ đến gần khuôn mặt đang đỏ lựng của Omega, đôi môi mềm mại, Uông Mộc Nhan thậm chí cũng quên cả hô hấp.
“Ba ơi! Ba dậy chưa ạ!”
Lương Huân Thần cả kinh, ngay cả Omega trong ngực cũng biến đổi sắc mặt.
“Tôi đi mở cửa!”
Lương Huân Thần giống như bị chó rượt mà vội vã rời giường, mở cửa cho bạn nhỏ Đoàn xấu xa.
Bạn nhỏ Đoàn Đoàn đã mặc xong áo sơ mi nhỏ, đội nón nhỏ, quần tây nhỏ ngắn ngang đầu gối, lộc xộc chạy xà vào ngực Lương Huân Thần.
“Ba lớn, chào bủi sáng!” [1]
“… Chào buổi sáng.” Lương Huân Thần bế Đoàn Đoàn rồi quay người lại, hắn cả đêm ôm tiểu yêu tinh mà giờ không thèm nhìn cậu, lẻ loi đưa tay về phía bé con.
“Đoàn Đoàn tới ôm.”
Bé con Đoàn Đoàn hi hi ha ha bị kẹp giữa hai ông ba ngoãn ngoãn mở miệng.
“Chào bủi sáng ạ! Hum nay Đoàn Đoàn tự mặc quần áo gọn gàng nè!” [1]
Uông Mộc Nhan nhìn vẻ mặt đắc ý của bé con, không nhịn được xoa xoa hai má Đoàn Đoàn, khích lệ nói.
“Giỏi quá! Đoàn Đoàn ngoan nhất!”
Bé con phấn khích đến đỏ mặt: “Dậy… Đoàn Đoàn là đứa trẻ ngoan ạ?”
Lương Huân Thần nhiệt tình nói vào: “Đúng vậy.”
“Trẻ ngoan có được thưởng hông ạ?”
Lương Huân Thần ngơ ngẩn, Uông Mộc Nhan ngược lại cười lớn.
“Có thể, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn muốn thưởng gì nào?”
Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lên, cười ngọt ngào, bé bên phải níu Lương Huân Thần, bên trái ôm Uông Mộc Nhan, thật vui vẻ nói ra mong ước.
“Đoàn Đoàn mún đi sở thú, có được hông ạ?”
Uông Mộc Nhan chọt chọt má lúm đồng tiền của Đoàn Đoàn, chuyện tối hôm qua cũng hoàn toàn bỏ qua, cũng bắt chước giọng sữa [2] của Đoàn Đoàn nói chuyện.
“Dậy.. Đoàn Đoàn iu dấu phải hỏi ba lớn có đi hay hông mới được.”
Người bạn nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến mặt mày Lương Huân Thần xây xẩm.
“Ba lớn có thể đi cùng Đoàn Đoàn hông?”
Lương Huân Thần gật đầu trong nháy mắt.
“Được, được, được, đi đâu cũng được.”
Dẫu sao cũng bị hai bảo bối trong nhà xơi sạch.
Rốt cuộc, tình yêu là thứ khó giấu nhất.
——-
[1] Trẻ con nên phát âm chưa chuẩn.
[2] Nguyên văn “奶声奶气” (nǎi shēng nǎi qì) – Nãi thanh nãi khí. Nghĩa là giọng điệu ngây thơ của trẻ con. – Theo baike.baidu. Đã chỉnh sửa cho hợp ngữ cảnh.