Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối

Chương 37: Hôm nay tiểu nói dối chọc tức người ta




Uông Mộc Nhan đi cả chiều không về nhà.
Lương Huân Thần nhìn đồng hồ treo tường, trừng cặp mắt đỏ au lên.
Một Omega vừa mới trải qua kỳ phát tình, nghỉ ngơi còn chưa nghỉ, lại còn chạy ra ngoài náo loạn, thật không biết suy nghĩ. (thì chú nghĩ cho Nhan Nhan đi:)))
Lương Huân Thần từ ghế so-pha đứng lên, sốt ruột đi tới đi lui trong phòng khách.
Hắn vô số lần đều muốn ra ngoài tìm người, nhưng mỗi khi hắn thấy bản nháp kia bị Uông Mộc Nhan ném trên bàn, lại tức giận không muốn thỏa hiệp.
Hắn không nghĩ ra, rõ ràng mọi chuyện đến giờ với hắn không hề có bất kỳ mối quan hệ gì, tại sao lòng Lương Huân Thần lại không ngừng sợ hãi.
Hắn rốt cuộc đã bị bệnh gì?
Omega tên Uông Mộc Nhan, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, so với mưa sấm tháng bảy còn nhanh hơn.
Năm đó người muốn theo đuổi mình là cậu, khinh nghèo yêu giàu[1] là cậu.  
Kế đó đánh đầu người ta là cậu, gạt người ta kết hôn cũng là cậu.
Mấy năm kết hôn này Lương Huân Thần không hề nhớ rõ cũng không tính đi.
Chỉ tính bây giờ.
Vừa khóc vừa nháo nói yêu hắn, không thể rời bỏ hắn chính là Uông Mộc Nhan, hờ hững nói ly hôn hay từ bỏ quyền nuôi con cũng là Uông Mộc Nhan.
Lương Huân Thần bực tức giậm chân, tên ngốc này, chọc hắn tức hộc máu!
Nhớ mới nhắc, cái người gì giờ cũng hai mươi tám tuổi rồi còn cứng đầu như vậy, một chút cũng chưa trưởng thành.
Lương Huân Thần ngã xuống ghế sô – pha, một lần nữa lại cầm bản nháp được Uông Mộc Nhan viết đầy chữ bỏ trên bàn trà.
Tiêu đề đẹp đẽ, ngay thẳng, chữ cũng to lớn, rõ ràng.
《 ĐƠN LY HÔN 》
——
Lương Huân Thần không biết tại sao thấy nghẹn nơi cổ họng, hắn rõ ràng phải vui vẻ, thoát khỏi tên lừa gạt bắt đầu cuộc sống mới, chả nhẽ không phải chuyện tốt à?
“Ai thèm tiền thúi của cậu…”
Hắn cầm tờ giấy lầm bầm, nhớ tới Uông Mộc Nhan ngồi ở chỗ này một bên viết một bên chân thành thề thốt sẽ bồi thường ‘phí tổn thất thanh xuân’, luôn miệng nói lập tức dọn đi để lại ngôi nhà này cho hắn.
Lương Huân Thần càng nghĩ càng tức, huyệt thái dương trướng đau, hắn tức giận đứng dậy, kéo vali 32 tấc[2] từ phòng chứa đồ đi ra.
Hắn không lạ gì ba cái phí tổn thất đó, không phải chỉ là ly hôn à, hắn cũng không cần ai mời, hắn cũng đi luôn.
Không phải chỉ có Uông Mộc Nhan mới biết phủi mông cút, hắn cũng có thể thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Lương Huân Thần giận đến tay phát run, nhưng vẫn nói là làm, hắn dự tính mình cũng học tính xấu của tiểu nói dối bỏ nhà ra đi, không ai để ý ai.
Nhưng là không bao lâu, hắn lại gặp khó khăn.
Hắn không muốn cùng Uông Mộc Nhan quan hệ gì nữa, thế nhưng ngôi nhà này thứ gì bên trong cũng toàn là đồ đôi?
Ngay cả áo sơ mi bên trong âu phục cũng là một bộ giống Uông Mộc Nhan.
Lương Huân Thần im lặng nuốt nước bọt khi cầm cuốn album mà mình vô tình lấy ra từ trong tủ.
Alpha kia và Uông Mộc Nhan ôm ấp? Một ngày đáng ghét!
Hắn cúi đầu nhìn cuốn album dày cộp trong tay, bất đắc dĩ nhìn Lương Huân Thần đó đang ngây ngô, trong ngực ‘hắn’ đang ôm Omega ngoan ngoãn lại ngọt ngào.
Tiểu nói dối dính người kia và hiện tại này tựa như là hai người.
Lương Huân Thần bị chính mình làm cho choáng váng, dứt khoát cất album, cất vali về chỗ cũ, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Tiếng động cơ ùn ùn một tiếng, hắn ngồi trong xe gọi điện thoại.
Lương tiên sinh nói:
“Uông Mộc Nhan đang ở nhà em phải không, bây giờ tôi tới đón cậu ta.”
Tóm lại là buông không được, thì còn cách nào chứ.

[1] Nguyên văn “嫌贫爱富” – Hiềm bần ái phú.
[2] 1 tấc ~ 3,33333 cm. Cái vali này ~ 106,6666666 cm
Editor: Aida, chương này chú Thần ấu trĩ quá à:))) 35 tuổi mà như con nít 5 tuổi ấy:))) người ta cút còn bắt chước cút cho bỏ ghét:V 
—–///—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.