Đến tận bây giờ Uông Mộc Nhan không hề nghĩ rằng mình sẽ thích một Alpha nhiều như vậy.
Nhìn thấy người ấy thì vui vẻ, không nhìn thấy người ấy thì nhớ nhung.
Người ấy đáp một câu thì vui vẻ, trong lòng còn lặp đi lặp lại câu nói kia mà dâng lên tư vị ngọt ngào. [1]
Trước khi gặp người ấy, cậu cảm thấy trên đời căn bản không có Alpha nào xứng với mình, còn quy định không biết bao nhiêu yêu cầu.
Ngay cả chiều cao, số đo 3 vòng, cân nặng, chòm sao cũng được cậu đánh dấu hoa thị.
Nhưng tất cả đều vô dụng thôi, anh ấy chính là anh ấy.
Tất cả yêu cầu kia đều trở nên giống người ấy.
Đều có tên có họi, họ Lương tên Huân Thần.
Nhưng tất cả đều vô dụng thôi, cậu lại động tâm với Alpha cách xa mình ngàn dặm.
——
Uông Mộc Nhan vẫn còn nhớ rõ ngày mà cậu lấy hết dũng khí tỏ tình.
Trước mặt cậu là một Alpha mặt lạnh tanh, khóe miệng cũng mím chặt không nhếch lên đường cong nào.
“Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.”
Lương Huân Thần từ chối rất dứt khoát, tuyệt tình.
Uông Mộc Nhan lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như vậy, khó khăn lắm mới duy trì được thể diện của mình, cậu cắn răng hỏi.
“…Vì sao?”
“Vì tôi hy vọng bạn đời của mình là người dịu dàng, biết chăm sóc người khác, chứ không phải kiểu người như cậu….” Lương Huân Thần cau mày nhìn cậu như đang nhìn thứ gì đó ghê tởm. “Hơn nữa, tôi thấy Alpha như mình có chỗ nào xứng với cậu đâu.”
“Có phải anh có Omega mà mình thích rồi không?”
Biểu tình phức tạp của Lương Huân Thần khiến Uông Mộc Nhan nhìn không hiểu lắm, nhưng cậu lại nghe hiểu được lời hắn nói, Lương Huân Thần nói với cậu.
“Đúng vậy, tôi đã có Omega mà mình thích.”
——
【Đúng vậy, tôi đã có Omega mà mình thích.】
Ký ức thoáng qua như những mảnh vỡ rồi chợt ngừng lại.
Uông Mộc Nhan chớp mắt, không tài nào ngăn được dòng lệ đang rơi xuống.
Lại khóc rồi, cậu vì sao cứ mất thể diện như vậy.
Cậu quả thật là Omega vô dụng nhất, nhu nhược nhất,
Uông Mộc Nhan ôm chân ngồi trong vali đang được mở ra, giống như con mèo hung hãn đang bị nhốt trong lồng.
Trên mặt cậu ướt đẫm còn dùng mu bàn tay lau tới lau lui, lưu lại vết ửng đỏ trông rất buồn cười.
Lương Huân Thần kéo cái ghế nhỏ tới trước mặt kẻ xấu xa kia.
Hắn ngồi xuống trước mặt ‘đứa trẻ hư’, trên tay cầm khăn lông ấm, nói.
“Ngẩng mặt lên.”
Uông Mộc Nhan có chút biệt nữu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để cho Lương Huân Thần lau mặt cho.
“Người lớn mà vậy đấy, khác gì với Đoàn Đoàn đâu.” Lương Huân Thần không nhịn được nhắc lại, lực tay cũng rất nhẹ, “Uông Mộc Nhan, chúng ta nói chuyện chút được không?”
Uông Mộc Nhan run rẩy, không đáp lời cũng không cự tuyệt.
“Vậy tôi xem như cậu ngầm đồng ý.” Lương Huân Thần kéo cái ghế tới gần cậu hơn, lại dùng khăn lông ấm lau mặt cho tiểu nói dối.
Uông Mộc Nhan tự nhủ không được nhìn hắn, chỉ đáp.
“Chúng ta… có gì đâu mà nói?”
“Chuyện lúc trước A Nguyên đã kể cho tôi rồi, tôi không trách cậu.” Lương Huân Thần nghiêm mặt nói tiếp, “Lúc đầu bởi vì chuyện này mà tôi giận cá chém thớt với cậu, tôi muốn nói xin lỗi với cậu.”
“Không cần.” Uông Mộc Nhan đang ủ rũ chỉ vẫy tay đáp “Em đúng là có bắt nạt A Nguyên, anh hận em cũng đúng mà.”
“Đúng cái gì?”
Nghe Lương Huân Thần nói vậy, Uông Mộc Nhan kỳ quái ngẩng mặt lên, nở nụ cười chua xót: “Anh thích A Nguyên không phải sao?”
Lương Huân Thần lộ ra biểu tình khó hiểu: “Gì cơ?”
Uông Mộc Nhan thở dài, cũng không muốn xát muối vào vết thương của mình.
“Được rồi, em cũng không muốn biết.” Cậu chợt sửa lời, “Em chỉ muốn hỏi anh chút chuyện.”
“Ừ?”
“Lương Huân Thần, vì sao anh lại ghét em như vậy?
Vì sao, hết lần này đến lần khác đều đối xử tồi tệ với em như vậy.
Chiếc khăn trên tay Lương Huân Thần còn chưa hạ nhiệt, nhưng cả người Lương Huân Thần như bị đóng băng.
Hắn nhìn tiểu thiếu gia lúc đầu tùy ý, kiêu ngạo, bây giờ lại như chú gà đá bại trận rũ đuôi cúi đầu, kéo ra một nụ cười cứng ngắc.
Hắn ghét Uông Mộc Nhan không phải giả.
Chẳng qua càng ghét chuyện tên quỷ khó ưa này lại động tâm với mình.
—-
[1] Nguyên văn “连说上一句话就窃喜, 还要放在心里头反反复复的琢磨咂出那一点点甜味来.”: Tui thực sự không hiểu nỗi câu này, chắc là do lâu rồi mới edit nên đọc qt thấy xa lạ quá, xong rồi tui chém dựa theo mấy ý tui hiểu luôn.
—–///—–