Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 25:




Quyển 3 – Mê hoặc ngọt ngào

Trên đường trở về ký túc xá, Tiêu Phàm hít vài hơi thật sâu.
Vốn là muốn khiến cậu ấy tự buông tha, vốn không muốn nói nặng lời như vậy, không muốn làm tổn thương cậu ấy.
Con người đơn thuần như vậy, biết rõ phía trước là bức tường còn mỉm cười đâm đầu vào, khiến người ta thật bó tay, lại đau lòng.
Tiêu Phàm sờ lên ngực, cảm giác sôi trào trong lòng khiến y cảm thấy khó chịu.
Vệ Đằng cậu ấy vì chọn chỗ đó, chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu, sau khi nghĩ đến nhất định là rất vui vẻ hưng phấn, chắc ngay cả nằm mơ cũng đều mỉm cười nhỉ.
Lúc Vệ Đằng vừa nói cậu ấy sẽ chờ, có chút ngượng ngùng, nhưng rất kiên định, trong đôi mắt trong sáng tràn đầy vẻ mong đợi.
Cũng chỉ có kẻ nhẫn tâm như mình mới có thể mặt lạnh nói ra những lời tuyệt tình như thế?
Mỉm cười tự giễu, khẽ thở dài, tay nhét vào túi bước về phòng, gió đêm thổi, cảm thấy toàn thân đều lạnh.
Tiêu Phàm có chút mờ mịt, trước kia lúc thích Lâm Vi, khi biết mình và hắn là không thể nào, trong lòng có bao đau đớn, có lẽ Vệ Đằng hiện tại cũng đang lĩnh hội.
Kiêu ngạo như mình, đến giờ cũng không nghĩ phải bày tỏ cùng Lâm Vi, có vài lời không nói ra miệng được, cũng không muốn nói.
Dùng phương thức đặc biệt của bản thân mà lặng lẽ yêu hắn, không cần hắn đáp lại, thậm chí cũng không cần hắn biết đến, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng Tiêu Phàm lưu lại cho chính mình.
Sau đó, Diệp Kính Văn cùng Lâm Vi yêu nhau, Tiêu Phàm lấy thân phận người ngoài mà nhìn vào, nhìn bọn họ phân phân hợp hợp, cảm giác trong lòng thật đúng là kỳ diệu.
Cho dù giống như bọn họ vậy, từng yêu đến chết đi sống lại, thì như thế nào?
Không phải cũng chia tay rồi, tổn thương lẫn nhau không thể chữa lành.
Mà người như tôi, lại không có cách nào cho cậu hạnh phúc, Vệ Đằng, tôi không muốn cậu hối hận.
Tiêu Phàm nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài. Có thể xem như đã giải quyết một cái phiền phức, nhưng điều kỳ quái là, trong lòng lại có cảm giác trống rỗng buông lơi.
Có phải bị hắn phiền mãi thành quen rồi chăng, đột nhiên hút hắn ra khỏi thế giới của mình, ngược lại cảm thấy càng thêm tịch mịch.
Trăng lạnh như nước.
Gió đêm thổi qua, lá cây phát ra những tiếng xào xạc, cùng với tiếng nước chảy róc rách, đặc biệt hoang vắng.
Tựa như lồng ngực bị đào khoét.
Vệ Đằng ngồi trên tảng đá cạnh bờ sông, cố gắng hô hấp từng hơi từng hơi.
Đau thật, đau đớn của trái tim dần lan đến toàn thân, càng lúc càng không phân rõ là do tâm đau hay bao tử đau.
Vốn định tỏ tình vào buổi trưa, quên ăn cơm trưa, vì chờ tin nhắn của y, cơm tối cũng không ăn, bao tử trống rỗng, giờ thì giống như bất mãn chủ nhân ngược đãi nên đang điên cuồng kêu gào chống đối.
Bao tử đang sôi trào, có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn co thắt, Vệ Đằng thậm chí hoài nghi da thịt bao tử có phải đã bị quấn thành một vòng rồi chăng.
Dùng tay đè chặt nơi đó, nhưng không có chút hữu dụng, trái tim gấp gáp nhảy lên, bao tử cũng đi theo vào góp vui.
Vệ Đằng run rẩy lôi di động ra, thấy cái tên Tiêu Phàm có mang ký hiệu đứng hàng đầu danh bạ, lại càng thêm đau lòng.
Cắn răng chịu đau để gửi tin nhắn cho em gái.
“Nam Nam, em ra sau núi một chuyến đi, nhanh lên, nhặt xác cho anh trai em.”
“A? Anh làm sao vậy? Canh ba nửa đêm anh ra sau núi làm gì?”
“Anh phát bệnh.”
Ngồi xổm trên mặt đất, nhìn dòng nước lấp lánh ánh trăng, Vệ Đằng thật muốn cắn bản thân một cái.
Mình thật M* nó phát bệnh.
Chúng ta không phải người cùng thế giới, lời thí gì vậy! Phải nói lòng vòng vậy sao? Anh cùng Lâm Vi và Diệp Kính Văn là người cùng thế giới, anh thấy tôi thế nào? Cảm thấy tôi rất thô tục đúng không? Đúng, lão tử chính là thô tục, miệng đầy lời lẽ thô tục, không có thẩm mỹ, không truy cầu, nhìn anh thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ôn nhu liền mừng rỡ như bay lên mây! Tôi không biết làm sao giả vờ, không sạch sẽ thoải mái như Lâm Vi, không phô bày cá tính như Diệp Kính Văn, cũng không tao nhã quý phái như anh!
Tôi M* nó là một kẻ tầm thường, không phải anh đã sớm biết rồi sao? Vậy mà còn cùng tôi làm bạn làm quái gì? Cảm thấy cuộc sống nhàm chán nên tìm chút kích thích à?
Giống như đám công tử nhà giàu, lúc buồn chán thì đến vườn thú xem xiếc khỉ?
Phải không Tiêu Phàm? Anh là nghĩ như vậy sao?
Anh biết tôi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh liền đặt một cái quan tài ngay trước mặt tôi sao?
Thật ác độc, thật tuyệt tình! Không hổ là Tiêu Phàm mà!
Tôi là nên cảm ơn anh mới đúng chứ nhỉ? Nếu anh không đem quan tài chắn ngang tại đây, tôi vẫn còn ngu ngốc hồ đồ làm tên hề nhảy nhót trước mặt anh.
Đùa bỡn tôi thật thú vị à, thì ra chẳng qua chỉ là chơi đùa vui vẻ mà thôi, chứ không phải anh cũng hơi thích tôi.
Thật M* nó vô dụng, chính là bị cự tuyệt rồi, cũng không cách nào hận được anh.
Thậm chí còn hối hận, nếu đừng nói thẳng ra thì tốt rồi, còn có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện thêm vài ngày…
Ngẫm nghĩ, mũi lại có chút toan, Vệ Đằng bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc kẻ ruột thẳng mình đây, thật ra cũng khiến người ta chán ghét.
Người ta đã ám chỉ nhiều lần như vậy, sao mà một chút cũng không tự tỉnh ngộ, vẫn còn một thân nhiệt huyết mà chạy đi bày tỏ, xem đi, chọc vào lông sói rồi, bản tính tàn nhẫn đã lộ ra rồi?
Thật là tự làm tự chịu, chữ kém phủ đầu mà.
Giơ chân đá tảng đá xuống nước, Vệ Đằng đứng ở bờ sông cố gắng hít thở từng hơi.
Gương mặt phản chiếu trên dòng nước, vì đau đớn mà nhăn nhó, bộ dạng nhe nanh nhếch miệng thật là buồn cười.
Không bao lâu, Vệ Nam mặt mày lo lắng chạy đến sau núi, nhìn thấy Vệ Đằng liền chạy tới như bay.
“Anh, anh thế nào rồi?”
“Phạm vào bệnh dạ dày, đến đây, đỡ anh xuống, anh trai em không đứng lên nổi nữa.”
“A, nghiêm trọng không? Đi bệnh viện nha?”
“Đi cái rắm! Lại không chết được, đau nhiều năm vậy cũng đau quen rồi, đợt này là do tích lũy rất lâu mới bộc phát một lần, cho nên hơi nghiêm trọng.”
Vệ Nam nhìn sắc mặt anh trai trắng bệch, há miệng cũng không biết nói gì, không thể làm gì khác là đỡ hắn, từ từ đi về.
“Anh, đến bệnh viện đi.”
“Phi, đi bệnh viện thì làm được gì? Làm kính dạ dày chẩn đoán viêm dạ dày, lại khai đơn thuốc, không bằng anh tự đi mua thuốc còn dễ hơn. Cũng đâu phải là ung thư bao tử, không cần cắt bỏ đi.”
“Em thấy sắc mặt anh rất kém… vạn nhất là viêm dạ dày cấp tính…”
“Dạ dày của anh tự anh biết đến, nó chính là kém! Không phải chỉ là đói hai bữa thôi sao, phản đối còn chưa xong, phi.”
Vệ Đằng kiên quyết không đi bệnh viện, Vệ Nam khuyên cả buổi trời ngược lại bị anh hai mắng cho một trận, biết anh hai nổi tính đầu trâu thì tám con ngựa cũng kéo không đi, đành phải tùy ý hắn.
Đưa hắn đến ký túc xá, rót ly nước nóng, tìm thuốc bao tử cho hắn uống.
Chu Ngư cũng đến giúp, hai người đỡ hắn lên giường, sau đó tìm túi giữ ấm cho hắn ôm.
Vệ Đằng nhắm mắt lại không nói lời nào, thở dốc từng hơi một, chau mày, có vẻ rất đau đớn.
Vệ Nam gọi Chu Ngư ra ban công, hạ thấp giọng hỏi: “Anh có biết tại sao tối nay anh hai em lại ra sau núi không?”
“Hình như là định tỏ tình hay gì ấy, mấy ngày nay cậu ấy đến nằm mơ cũng cười khúc khích, nói gì mà phải dũng cảm hơn một chút, nói ra miệng…”
“A? Tỏ tình?” Vệ Nam giật mình, thời gian anh hai mình đến T đại còn chưa bao lâu mà, để ý đến con gái nhà ai rồi? Nhíu nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Vậy anh biết anh ấy thích ai không?”
“Em là em gái ruột còn không biết, làm sao anh biết chứ…” Chu Ngư bất đắc dĩ than thở, “Nghe cậu ấy nằm mơ cũng gọi tên người kia, hình như cái gì Phàm.”
Vệ Nam kinh hãi: “Tiêu Phàm?”
“A, hình như vậy.”
Sắc mặt Vệ Nam thoáng chốc thay đổi, cám ơn Chu Ngư một tiếng, mặt trắng bệch đến bên giường anh trai, nhẹ nhàng cầm tay hắn.
“Anh, đừng đau lòng, không đáng đâu… Ngủ một giấc trước đã, đừng để bản thân chịu uất ức.”
Giọng nói Vệ Nam rất khẽ, Vệ Đằng sau khi nghe được như an lòng, ôm túi giữ ấm dần dần chìm vào mộng đẹp.
Trên đường trở về, Vệ Nam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt.
Chuyện này quá khiến người ta chấn động, làm cho nàng nửa ngày không kịp phản ứng, mờ mịt mà quay về phòng, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Cư nhiên là Tiêu Phàm?
Chuyến du lịch khi đó, hai người họ đi cùng nhau, cùng ăn cùng ở qua mấy ngày, sau đó nữa, anh hai trao đổi sinh đến đây, lại gặp được Tiêu Phàm.
Khó trách, mỗi lần ăn cơm cùng bọn Tiêu Tinh, anh hai sẽ hỏi thăm chuyện Tiêu Phàm, thì ra… là anh ấy động lòng với Tiêu Phàm?
Nhưng mà, tên Tiêu Phàm lãnh đạm đó, quả thật là tồn tại truyền kỳ của T đại, cực phẩm cay nghiệt anh tuấn, ngay cả em họ Tiêu Tinh cũng cũng không dám đến gần y.
Anh hai thích y quả thực là tự đào mộ chôn mình.
Anh hai à, em xin lỗi anh! Tấm vé kia, em không nên cho anh a! Đây quả là nghiệt duyên, nghiệt chướng quá rồi.
Lòng Vệ Nam tràn đầy tự trách, chuyện này, nếu như Tiêu Tinh biết thì lại càng khó xử.
Hai chị em vốn dĩ muốn ghép đôi đối phương với anh trai mình, không ngờ lại ghép hai người anh lại với nhau, ghê gớm hơn là, bây giờ anh mình yêu đơn phương, tỏ tình thất bại khiến bệnh đau dạ dày tái phát.
Hai người bọn họ bên nhau, Tiêu Phàm không thể nào nằm đó cho anh mình ôm, chính là anh mình nằm yên cho y ôm, y cũng không chịu!
Thế nào cũng là anh mình chịu thiệt, nhưng bây giờ cũng không lo nổi chuyện Tiêu Tinh nữa, Tiêu Phàm, mi dám đối với anh ta như vậy, ta không diệt mi, ít nhất ta cũng đứng về phía anh ta.
Sáng hôm sau, Vệ Nam mua điểm tâm đến thăm nom anh trai.
Nhìn em gái đột nhiên ngoan ngoãn như mèo con, khóe miệng Vệ Đằng lại co giật.
“Chậc, em lại đang bị kích động thần kinh à? Mới sáng sớm đã chạy sang chỗ anh, anh còn chưa kịp rửa mặt nữa.”
Vệ Nam rất ngoan ngoãn đỡ anh trai ngồi xuống, “Anh, để em giúp anh lấy kem đánh răng, anh đi rửa mặt trước đi.”
Lông mày Vệ Đằng lại co quắp xuống, Mắt Chu Ngư ở giường đối diện trừng như chiếc chuông đồng lớn, nhìn bóng lưng Vệ Nam, hướng Vệ Đằng giơ ngón tay cái, “Anh em, cậu tài lắm, đem em gái chỉnh như nô tì.”
“Con bé? Cậu không biết chứ, nữ sinh khác đều sợ sâu róm, nó thì ngược lại, đặc biệt thích, bắt được còn bỏ vào tách trà của tớ. Nô tì cái thí, hôm nay ngoan vậy, khẳng định là đã làm gì đó trái với lương tâm, có lúc cảm thấy loại sinh vật như em gái tớ thật kinh khủng…”
“Anh, dậy rồi à, em mang bữa sáng cho anh này, bánh quẩy sữa đậu nành anh thích ăn.” Vệ Nam vẫn tươi cười như cũ.
“Eh… cám ơn em.” Vệ Đằng im lặng, nắm nắm tóc, bò từ trên giường xuống, đến phòng vệ sinh rửa mặt qua loa, lúc đánh răng, Vệ Nam liền đứng cạnh cửa vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, nhìn đến mức sống lưng Vệ Đằng cảm thấy khó chịu, “Em… Em nhìn anh xong chưa?”
“Hơ, không có gì, anh à, nếu anh muốn khai điểm, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm [thiên nhai hà xử vô phương thảo.]
“Anh không thích cỏ thơm, anh khăng khăng thích khối băng kia.” Vệ Đằng hướng về tấm gương lộ ra nụ cười đau thương, “Em biết rồi à? Tối qua em và Chu Ngư nói chuyện anh đều nghe được.”
“A… vậy, anh định thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào? Người ta không cần anh, chẵng lẽ anh dán nhãn hiệu ‘tặng miễn phí có thể trả lại’ lên đầu, bò lên giường người ta sao?”
Vệ Đằng nhếch miệng cười cười, tiếp tục đánh răng.
Đánh răng xong, tùy tiện cầm khăn lông lau miệng, sau đó ngồi trước bàn bắt đầu ăn sáng.
“Anh, tên đó không đáng để anh một lòng một dạ, anh cũng biết y là khối băng, sẽ khiến người ta đông lại.”
“Biết, cho nên anh muốn từ bỏ.”
Vệ Nam há to miệng không dám tin tưởng, từ nhỏ đến lớn, anh hai đến tận bây giờ cũng chưa nói những lời sẽ từ bỏ như thế.
Lúc nhỏ đánh nhau với người ta, bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng quyết không chịu thua.
Lúc trung học chạy 1000m, đang chạy trên đường thì phát bệnh đau bao tử, gương mặt anh ấy trắng bệch cũng kiên trì tiếp tục.
Lúc cấp 2 trung học, ném bóng rổ bị thua một đàn em năm dưới, anh ấy quả thực cắn răng luyện tập suốt một tháng, thắng trở lại.
Bình thường anh ấy hay cẩu thả, nhưng cổ sinh lực tràn trề lẫn tính cầu toàn, bất kể chuyện gì, chỉ cần bắt đầu, anh ấy sẽ không để không có kết quả, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Lần này nhanh vậy đã nghĩ thông suốt?
Là đầu óc được khai sáng, hay là… bị tổn thương quá nặng nên không thể tiếp tục được nữa?
“Thực ra thì, nghĩ thông cũng dễ. Anh ta cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, bảo anh đừng quấn lấy y, con người anh dù là da mặt dày nhưng anh cũng có tự ái.”
“Mặc dù chút tự ái của anh ở trong mắt người ta không tính là gì cả, nhưng mà, anh không muốn cả bản thân cũng xem thường chính mình.”
Vệ Đằng vỗ bả vai em gái, ngữ trọng tâm trường mà nói: “Em gái à, tương lai tốt nhất để người ta theo đuổi em, có theo đuổi người khác thì cũng tìm một người có tính cách tốt một chút, bị cự tuyệt ấy, loại cảm giác đó không dễ chịu đâu.”
Lần đầu tiên anh hai dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói chuyện với mình. Bạn đang �
Trong trí nhớ của Vệ Nam, anh hai luôn bắt nạt nàng, lúc còn bé thì tranh đồ ăn với nàng, khi lớn cũng không hòa nhã với nàng. Nhưng mà, nàng biết trong lòng anh hai yêu quý mình, mỗi lần anh ấy ra ngoài đều mang theo những món quà nhỏ về cho nàng, tuy rằng sau khi về thì mặt mũi xú thí, ném quà lên giường như ném rác rưởi.
“Cho em, khỏi cám ơn, nấu cơm cho anh ăn là được rồi!” Lần nào anh ấy cũng nói vậy, Vệ Nam cũng vui vẻ chạy đi nấu cơm cho anh hai.
Đột nhiên, hốc mắt có chút chua xót, người như anh hai mình nên đi tìm một cô gái dịu dàng để yêu thương trân trọng, tên Tiêu Phàm đó, chủ động theo đuổi y còn bị y ghét bỏ, còn nói cái gì đừng quấn lấy tôi, tên khốn kiếp kia quả thực không biết tốt xấu!
Tiêu Phàm khốn kiếp, mi cứ chờ xem, mỗi ngày ta đều nguyền rủa mi, trở về cắt hình nhân, vẽ mi lên, đốt cho Diêm Vương làm tiểu thụ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.