Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 127: Cẩm Tú




Huỳnh Hoa về đến nơi mới biết chuyện, hóa ra Cẩm Tú đến chơi lần này mang theo thứ đồ chơi tạm gọi là “kỳ quặc”. Cũng như mọi lần con bé chôm đâu được thứ đồ mới mẻ lạ mắt đều đem đến cho Thiếu Khanh xem. Bởi sở thích đó của con bé ở nhà chẳng ai hưởng ứng thậm chí là không chấp nhận. Tứ Bình mấy lần đánh mắng nhưng con bé chưa chịu bỏ cứ âm thầm hành nghề. Tìm được người tâm đầu ý hợp là Thiếu Khanh con bé cảm thấy rất vui, vì thằng bé chưa từng đi đây đi đó, ít thấy được món đồ lạ mắt nên thấy cái gì cũng tò mò, cũng trầm trồ.
Cẩm Tú liền thừa dịp đó trổ tài, phát huy sở trường của mình… hôm nay thứ mà con bé đen lại là một con rắn bằng gỗ được nối với nhau bằng cơ quan có thể uốn lượn thân mình trườn bò như thật. Chả biết con bé mua hay chôm được ở đâu mang đến khoe với thằng bé như bao lần khác. Chỉ có điều Thiếu Khanh vừa nhìn thấy thứ đó rơi vào người rồi ngọ nguậy bò thì tưởng thật hoảng quá ngất đi. Cẩm Tú hét thất thanh, A Phúc vội chạy vào cùng lay tỉnh ngũ công tử dậy cho cậu bé uống thuốc, nhưng mãi lúc sau Thiếu Khanh vẫn cứ khó thở, mặt mày tái mét. A Phúc đành gửi ngũ công tử cho bà chủ quán trọ là Ngọc Khiết rồi ba giò bốn cẳng chạy tìm phu nhân nhà mình.
Khi Huỳnh Hoa về Thiếu Khanh đã ngấm thuốc gục vào lòng Cẩm Tú mà ngủ, con bé không dám buông thằng bé ra, vì cứ đặt xuống là Thiếu Khanh khó thở giẫy giụa. Con bé chỉ còn biết ôm thằng bé vào lòng mà khóc. Khi thấy Huỳnh Hoa về con bé khóc òa luôn miệng xin lỗi.
Huỳnh Hoa xoa đầu con bé dịu giọng:
- Ngoan đừng khóc, chỉ là vô tình nên ta không trách con. Nhưng sau này đừng mang những thứ như vậy đến cho thằng bé xem nữa. Lúc nhỏ, thằng bé từng bị rắn cắn mà không chạy được nên rất sợ những thứ như vậy…
- Con biết lỗi của con rồi, con xin lỗi sau này con sẽ không cho anh ấy xem mấy thứ như thế nữa đâu.
Huỳnh Hoa đón Thiếu Khanh từ tay Cẩm Tú, cô bé vẫn còn đang sợ run người. Cứ tần ngần đứng nhìn.
- Ừm. Bây giờ con có thể về!
- Vậy… con xin phép.
Cẩm Tú nghe vậy như tử tù được tha bổng, vội co giò chạy về nhà. Huỳnh Hoa khẽ thở dài bắt đầu xoa bóp đả thông huyết mạch cho Thiếu Khanh. Nàng còn nhớ lúc Thiếu Khanh lên chín, có lần cùng em gái Phương Linh ra sau nhà kho để chơi, gặp phải rắn con bé sợ quá chạy đi gọi mẹ. Thiếu Khanh cũng sợ vội tránh đi nhưng vì vội nên vấp té bật cả máu chân, có thể con rắn ngửi được mùi máu nên bò đến cắn vào cạnh vết thương ở chân thằng bé. Lần đó nhờ Phương Linh đi báo nên Huỳnh Hoa kịp thời giải độc cho Thiếu Khanh nhưng về sau thằng bé nhìn thấy bất cứ thứ gì có hình dạng giống như vậy đều sợ đến phát ngất rồi sau đó bệnh nằm liệt vài ngày mới dậy nổi.
Cả canh giờ sau nét mặt của Thiếu Khanh mới khá hơn, hồng hào trở lại. Huỳnh Hoa vẫn âu yếm ôm con trai trong lòng cho đứa trẻ ngủ được yên bình. Không biết qua bao lâu Thiếu Khanh bừng tỉnh giấc thấy mình nằm trong lòng mẹ, bà đang ôm mình trong lòng và nhắm mắt có lẽ ngủ thiếp đi, anh không dám cử động nhưng vẫn đánh thức mẫu thân. Bà mỉm cười dịu giọng hỏi:
- Con thấy trong người thế nào rồi?
- Con đã khỏe rồi. Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.
Thiếu Khanh chống tay định ngồi dậy nhưng cơ thể sau mỗi lần phát bệnh đều rã rời vô lực. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng đỡ con trai ngồi lên dịu giọng hỏi:
- Đã đói chưa mẹ gọi người mang thức ăn vào.
Thiếu Khanh ngoan ngoãn gật đầu. Huỳnh Hoa kê thêm gối rồi để Thiếu Khanh ngồi dựa thành giường, nàng ra ngoài một lúc mang vào chén cháo nóng.
- Cha đâu mẹ?
- Ông ấy chắc còn ở lại buổi tiệc ở Hồ Kỳ tiêu cục, con đừng lo ở đó có mấy anh con lo cho ông ấy rồi.
- Buổi họp mặt chắc vui lắm, chỉ tại con khiến mẹ phải về sớm…
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Đứa bé ngốc nghếch này, không cần phải tự trách, mẹ và nơi đó từ trước gần như cắt đứt quan hệ rồi, chỉ là… dù sao các anh con và bọn trẻ nơi đó cũng là thân bằng quyến thuộc, cha con muốn chúng nhận tổ quy tông để về sau ra đường có thể nhận ra nhau không choảng nhau đến kẻ đổ máu như anh con hôm trước nữa. Chuyện của cha mẹ phức tạp lắm con đừng nghĩ đến làm gì, ăn chút cháo rồi uống chút thuốc cho mau khỏe.
Huỳnh Hoa cho Thiếu Khanh uống thuốc xong thì Dương Long cũng vừa về. Phương Linh là người chạy vào phòng Thiếu Khanh đầu tiên tíu tít hỏi:
- Ngũ ca đã khỏe chưa?
- Ca không sao…
- Mẹ, cha về rồi, ban nãy cha uống đến mấy mươi chén rượu đấy, chỉ thiếu chút nữa là con với nhị ca phải vật cha ra mà vác về thật đó.
Dương Long bước vào lạnh giọng:
- Con bé này nói linh tinh gì đó?
Phương Linh nhoẻn miệng cười lùi ra sau lưng mẹ. Dương Long đến ngồi cạnh Thiếu Khanh xem xét.
- Đã không sao rồi phải không?
Thiếu Khanh cười ngượng gật đầu:
- Vâng ạ.
Dương Long gật gù nói:
- Không sao thì tốt.
Huỳnh Hoa không nóng không lạnh hỏi một câu:
- Chàng uống bao nhiêu rượu?
- Một ít.
- Vẫn ổn chứ?
- Không sao.
- Cũng nên uống thuốc vào cho chắc.
- Ta biết rồi.
Phương Linh ngồi khoanh chân trên mép giường chống cằm nhìn cha mẹ, như ngộ ra điều gì bật thốt:
- Hóa ra ban chiều cha mẹ diễn kịch cho mấy người kia xem.
Thiếu Khanh tò mò hỏi:
- Có chuyện gì hả mẹ?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Mẹ thì có chuyện gì… chỉ có cha con thích đứng trước mặt biết bao người bêu xấu mẹ thôi, chả ra làm sao cả.
- Ai bảo nàng càng nói càng hăng chẳng nể nang gì, dù gì chúng ta cũng đi lâu như vậy vừa về nàng lại muốn ông ấy lao tâm sao? Nàng đã là mẹ mấy đứa nhỏ rồi hẳn phải hiểu nỗi lòng của ông ấy…
- Chàng hiểu sao?
- Từ khi Nhân nhi đòi cưới Tình nhi ta đã hiểu phần nào những suy nghĩ trong lòng ông ấy ngày trước rồi.
Huỳnh Hoa quay nhìn chồng cười nói:
- Giao cho thiếp định đoạt hóa ra không phải chàng không quan tâm lo nghĩ cho chúng.
- Là cha là mẹ có thể không nghĩ sao?
Phương Linh nghiêng đầu nhìn cha mẹ, dịu giọng dò xét:
- Mẹ…
- Hửm?
- Ban nãy cha uống nhiều rượu thật đấy!
Huỳnh Hoa quay nhìn chồng, ông chỉ cười nhẹ nhún vai. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Linh nhi, con ở lại chơi với Khanh nhi. Thằng bé không sao rồi, Long ca chúng ta đi.
Phương Linh nhìn mẹ và cha tình cảm tay trong tay rời khỏi phòng không khỏi bật thốt:
- Cha mẹ mình thật đẹp đôi… nhìn như vậy ai có thể nghĩ ban nãy họ vừa gây nhau chứ?
Thiếu Khanh kinh nghi hỏi:
- Cha mẹ cũng có lúc gây nhau sao?
Phương Linh phẩy tay:
- Đùa thôi, đùa thôi… cha nói mẹ chỉ muốn nói xỏ đại cửu nhưng cha ngăn lại, mẹ lại đang cao hứng nên cứ rộn lên như sắp trở mặt tới nơi vậy. Muội còn biết được một bí mật nha, mẹ chúng ta lúc trước từng làm thủ lĩnh cả một trại cướp vùng Nam Sơn đấy. Thì ra lúc trước mẹ cũng biết võ công, chỉ tiếc là sau đó bị người ta phế đi nên mới ngoan ngoãn làm thê tử của cha…
Thiếu Khanh nghe vậy thì ngẩn người, anh còn nhớ như in lần đó đoàn người về nam bị cướp, mẫu thân đã dùng tay không bắt lấy mũi tên đang phóng thẳng vào trong xe ngựa. Anh hỏi mẹ có võ công sao bà nói là có một ít để phòng thân vậy tại sao bây giờ Phương Linh lại nói như vậy? Việc này nên làm rõ hay không nên làm rõ?
- Muội thật sự rất bất ngờ khi biết được chuyện đó. Ngũ ca, sao anh nghe rồi bình thản vậy? Có phải chuyện này từ sớm anh đã biết hay không?
- Anh không biết chuyện đó nhưng mẹ chúng ta có võ công thì anh biết…
- Anh biết?
- Anh từng thấy mẹ có thể dùng tay không để bắt mũi tên.
- Hả?
- Chính là lần chúng ta cùng về nam mấy tháng trước khi gần đến Bảo Định Giang ấy, có lần xe của anh và mẹ bị bắn mấy mũi tên, mẹ đều dùng tay không để bắt lấy.
Phương Linh kêu lên:
- Như vậy thì là có võ công chứ sao có thể là bị phế rồi chứ. Muội phải làm rõ chuyện này mới được…
- Đợi đã…
Phương Linh nói rồi chạy ù đi khiến Thiếu Khanh không kịp ngăn lại. Thiếu Khanh ngồi ngẩn người không biết vì sao mẹ vốn có võ công lại ở trước mặt nhiều người nói là bị phế như vậy…
"Lẽ nào bà muốn che giấu? Vì sao che giấu? Lẽ nào nếu để người khác biết thì mẹ gặp nguy hiểm hay phiền phức gì hay sao. Không được mình lỡ nói ra chuyện mẹ muốn che giấu kia rồi. Linh nhi bây giờ chắc đang tìm mấy ca ca tỷ tỷ nói lại chuyện vừa rồi sau đó mới cùng nhau tìm mẹ hỏi cho ra lẽ… Không được, mình phải nói chuyện này với mẹ trước…"
Thiếu Khanh với tay lấy đôi nạng, chật vật đứng lên, mới phát bệnh xong thân thể anh gần như không thể nào điều khiển nổi chỉ muốn nằm vật ra… Nhưng vừa rồi lỡ miệng gây họa không thể không tìm mẫu thân nói cho bà biết sự tình để còn đối phó cô em tinh quái của mình.
***
- Ban chiều giận ta sao?
- Giận chàng làm gì? Mấy mươi năm rồi chẳng còn lạ gì nữa, lúc nào thiếp cao hứng hay vui vẻ cứ y như rằng chàng tát cho một cái chỉ có thể câm nín.
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
- Với thiếp như vậy không tính là nghiêm trọng…
- Như thế nào mới là nghiêm trọng.
- Chính là bị ông ấy từ mặt, chẳng những một mà là hai lần, kể từ đó chẳng có thứ gì đối với thiếp là nghiêm trọng cả.
- Ta xin lỗi.
- Chàng ngồi yên xem nào. Liên hệ gì với chàng mà phải xin lỗi, đó là bản tính ông ấy vốn chẳng để đứa con gái này vào mắt.
- Ông ấy nghe được sẽ buồn đấy.
- Bây giờ ông ấy nhìn mặt chúng ta chưa chắc đã vui.
Dương Long khẽ thở hắt ra một hơi.
- Ban chiều có thật chàng uống nhiều rượu không?
- Cũng hơi nhiều một chút.
- Trước khi đi thiếp đã nói thế nào…
- Đều là huynh đệ tỷ muội ta biết từ chối thế nào, họ cũng đâu biết chuyện của chúng ta… Tiệc vẫn chưa tàn, Tín nhi viện cớ lôi ta về phụ nàng chăm sóc cho Khanh nhi mới có thể thoát ra.
Huỳnh Hoa thở hắt ra một tiếng mới dịu giọng:
- Cũng may từ đầu chuẩn bị thuốc giải rượu không thì chàng thảm đấy.
- Cũng chỉ có nàng chu đáo.
- Nịnh bợ, chàng có chuyện gì không phải chính thiếp là người dang lưng ra lo sao, còn Khanh nhi nữa. Muốn thiếp phân thân hả?
Dương Long chỉ cười nhẹ. Bên ngoài bất ngờ có tiếng gọi:
- Mẹ ơi.
Dương Long hơi kinh ngạc:
- Là Khanh nhi, thằng bé tìm nàng kìa.
- Chàng ở yên đấy…
Huỳnh Hoa nói rồi bước ra mở cửa, dịu giọng hỏi:
- Sao vậy con trai, mới uống thuốc sao không nằm trong phòng nghỉ ngơi lại chạy qua đây làm gì?
Thiếu Khanh ấp úng một lúc mới nói:
- Con xin lỗi mẹ.
Huỳnh Hoa kinh ngạc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài gió to vào trong rồi nói.
Đợi Thiếu Khanh vào rồi Huỳnh Hoa khép cửa, đợi con trai ngồi yên trên ghế rồi nàng mới dịu giọng:
- Có chuyện gì, con nói đi.
- Ban nãy lục muội có nói với con vài chuyện xảy ra ban chiều, sau đó… sau đó con lỡ nói với muội ấy mẹ có thể sử dụng võ công, lần đó mẹ có thể tay không bắt tên… lục muội liền chạy đi, nói là sẽ hỏi cho ra chuyện đó.
Huỳnh Hoa cười nhẹ hỏi:
- Chuyện chỉ có vậy thôi sao?
Thiếu Khanh gật đầu:
- Con nghĩ mẹ muốn che giấu võ công chắc có lý do, lục muội nếu biết được chỉ e mọi người cũng đều biết. Như vậy liệu mẹ có gặp nguy hiểm gì hay không?
Dương Long bất ngờ lên tiếng:
- Mẹ con thì có gì mà con phải lo, điều mà cha sợ chính là mẹ con dụng võ nhịn không được bóp chết người ta nên mấy năm qua kêu nàng ấy cứ ở yên trong nhà, việc lớn việc nhỏ cứ để ta lo…
Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn cha nhưng mắt ông đã bị mẫu thân dùng vải đen băng lại nên có lẽ ông không nhìn thấy anh. Mấy năm qua anh cũng nhìn được cảnh này mấy lần nên không ngạc nhiên nữa chỉ lo lắng hỏi.
- Mẹ, cha không sao chứ?
- Ông ấy không sao. Hôm nay uống nhiều rượu nên mờ mắt và đau đầu một chút, ngủ một giấc ngày mai sẽ không sao. Nếu chỉ có chuyện đó thì con cứ yên tâm để mẹ nói chuyện với Linh nhi, con cứ về nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng gì cả.
- Vâng.
Thiếu Khanh còn chưa đứng lên bên ngoài đã ồn ào náo nhiệt.
- Mẹ ơi mẹ ngủ chưa?
- Mẹ ơi con có chuyện này muốn hỏi.
Huỳnh Hoa đưa tay xoa trán. Thiếu Khanh đưa mắt nhìn mẹ dò ý, chỉ nghe bà thản nhiên nói:
- Vào đi.
Ngay sau đó cánh cửa bật mở, mấy anh chị em bên ngoài tuôn cả vào phòng. Phương Linh lên tiếng đầu tiên:
- Ngũ ca cũng ở đây sao, có phải cũng muốn biết thực hư trong chuyện này? Lần này nhanh chân hơn muội nha…
Hoài Tuyết không nén được tò mò hỏi ngay:
- Mẹ con nghe lục muội nói mẹ không hề bị mất võ công, ngũ đệ chính mắt nhìn thấy mẹ sử dụng công phu… là thật sao mẹ?
Huỳnh Hoa thản nhiên hỏi lại:
- Với mấy đứa chuyện này quan trọng sao?
- Đương nhiên rồi ạ. Nếu mẹ che giấu võ công vì muốn trốn tránh kẻ thù hay gì đó chúng con bây giờ lớn rồi, kẻ thù của mẹ cũng già rồi, chúng con hợp sức cũng có thể giúp mẹ dẹp bỏ mối lo…
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Dẹp ngay mấy ý nghĩ đó cho mẹ, con nghĩ nếu mẹ có kẻ thù đáng sợ đến mức phải trốn chạy mấy đứa có thể đối phó sao?
Hoài Tuyết nghe xong liền ngây người.
- Vậy chuyện là sao hả mẹ?
- Đi hỏi cha con ấy.
Ngay sau đó cả đám con nhào lại ngồi cạnh Dương Long hóng chuyện, mặc kệ ông đang cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu.
- Cha, mẹ từng làm thủ lĩnh cướp chắc lúc đó rất oai phong phải không?
- Sao mẹ lại giấu võ công vậy cha?
- Kẻ thù của mẹ là ai vậy cha?
Dương Long đưa tay xoa trán, thê tử của ông rất biết cách hành hạ người khác, ban chiều làm nàng không vui bây giờ bà đẩy ông ra cho đám con này quấn lấy.
- Mấy đứa im hết coi, nghe cha nói. Cha, chuyện là sao vậy cha?
Dương Long ưỡm ờ hỏi lại:
- Mấy đứa thật sự muốn biết chuyện của mẹ mấy đứa sao?
- Vâng ạ.
- Có hứa với ta sau khi biết chuyện thì giữ im lặng, ngoài người nhà chúng ta thì không ai được biết hay không?
- Con hứa.
- Chúng con hứa.
- Được, vậy ta kể.
Những đứa con này của ông từ bé chỉ được nghe kể rằng mối lương duyên của hai người vốn vị cấm đoán, mẫu thân vì thương phụ thân nên cùng rời bỏ quê ngoại tha hương lập nghiệp. Bọn trẻ từ khi lớn lên chỉ biết mẹ là người rất có tài kinh doanh, cha thì cáng đáng hết việc lớn nhỏ trong nhà. Mấy đứa con chỉ đoán qua nhiều năm lao nhọc cha bị bệnh nên cứ cách vài hôm mẹ lại phải chữa trị cho cha…
- Mấy đứa hẳn biết rõ truyền tích về một người tên Huyết Tử.
- Vâng ạ.
- Người đó chính là mẹ con.
- Hả?
Năm cái miệng cùng đồng thanh la lên. Thiếu Khanh hướng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mẫu thân. Huỳnh Hoa chỉ nhoẻn miệng cười xoa đầu con trai nói:
- Chuyện đã qua lâu rồi.
Dương Long nói tiếp:
- Trong trận chiến lưu danh cả đời của mẹ con, bà ấy bị thương nghiêm trọng, có những vết thương vĩnh viễn không thể phục hồi, công lực cũng tản mác gần hết. Lúc đó cũng là lúc cha bị phát độc, loại độc chỉ có thuốc giải độc môn mới giải được… Mẹ con thấy vậy nên nói với mọi người là mình mất hết võ công sau trận chiến ấy. Để bà ấy có thể bình yên lui khỏi giang hồ, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cha… Có điều lúc đó cha và mẹ con chỉ mới hứa hôn nên ông ngoại mấy đứa phản đối việc đó, một phần ông ấy cũng bị mẹ con qua mặt nên không thể không lo cho an nguy của mẹ con.
Hoài Tuyết kinh nghi nhìn mẹ khẽ giọng hỏi:
- Những gì cha nói là thật hả mẹ?
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu. Dương Long nói tiếp:
- Nhưng sau đó mẹ con bất chấp việc mọi người phản đối, đưa ta rời khỏi nơi đó để tìm người có thể giải độc. Mấy năm đó ta chỉ là kẻ phế nhân mù lòa, mẹ mấy đứa lo hết việc trong việc ngoài. Cuối cùng chúng ta cũng tìm được người có thể giải độc, tuy độc được giải nhưng di chứng ở mắt ta vẫn còn… nên cứ vài hôm nó dở chứng như thế này.
Dương Long vừa nói vừa chỉ chỉ vào mắt mình.
- Mấy đứa thấy rồi đấy, tuy bề ngoài mẹ mấy đứa chỉ lo tề gia nội trợ nhưng chính là người đứng phía sau chống đỡ cho ta… mẹ mấy đứa không có kẻ thù, chỉ là quyết tâm lui khỏi giang hồ nên mấy đứa cũng đừng nói linh tinh ra bên ngoài khiến phiền phức kéo đến, càng không nên nói cho ông ngoại và đại cửu biết, họ sẽ không vui vì bị lừa, suốt ngần ấy năm phải lo lắng không yên.
- Con biết rồi.
- Cha, vậy việc mẹ con từng làm thủ lĩnh cướp là như thế nào?
Dương Long cười nhẹ nói:
- Tuyết nhi, mấy năm qua con xông xáo giang hồ thế nào, thích làm những gì thì ngày trước mẹ con cũng y như vậy. Con giống y hệt mẹ con vậy, con có biết không?
Hoài Tuyết ngẩn người:
- Con… sao?
Huỳnh Hoa cười nhẹ dịu giọng:
- Đã được giải đáp thắc mắc mấy đứa có thể về ngủ hay chưa?
Cả bọn nghe hỏi thì cười ngờ nghệch.
- Tín nhi cõng Khanh nhi về phòng nghỉ ngơi đi, em con mới phát bệnh đừng để nó đi ngoài gió to.
- Vâng ạ.
- Mấy đứa có nhớ đã hứa với ta điều gì trước khi nghe chuyện này không?
- Chúng con nhớ mà, cha yên tâm.
Lũ trẻ đi rồi Huỳnh Hoa mới ra khép cửa phòng rồi đến cạnh chồng ngồi xuống, nàng cười hỏi:
- Chuyện cũ… chàng đã có thể kể lại một cách bình thản như vậy rồi sao?
- Ta chỉ nói sự thật.
- Trong lòng còn hận ông ấy không?
- Không… bởi ta đã thử đặt mình vào vị trí ấy, ngay lúc này nếu con gái chúng ta chọn nửa kia của mình là một người sống dở chết dở như ta ngày đó... ta cũng sẽ không chấp nhận cho bọn chúng nên đôi.
Chàng lần tìm bàn tay thê tử nắm chặt rồi dịu giọng:
- Bởi nếu chấp nhận mối duyên như vậy con chúng ta sẽ khổ cả đời cũng như nàng cả đời này phải khổ vì ta…
Huỳnh Hoa bật cười:
- Thôi, đừng nói những thứ linh tinh này nữa, dù gì cũng đã qua hai mươi năm qua rồi, nói ra còn có ý nghĩa gì đâu. Mau nằm xuống ngủ một giấc đi!
Sáng hôm sau.
Quán trọ Việt Xuân Yên.
Huỳnh Hoa cùng chồng và mấy đứa con ngồi bàn bạc xem nên cất nhà để an cư tại thị trấn này luôn hay mở cửa hàng buôn bán rồi giao cho mỗi đứa con một cái, sau đó thì nàng và chồng muốn đến nơi nào cứ đến ở vài hôm rồi đi. Hoài Tuyết là đứa con đầu tiên của cả hai có cơ ngơi trong thị trấn liền mời cha mẹ đến ở. Nói tới nói lui vẫn chưa thể quyết định được nên như thế nào…
- Ây dzo, hôm nay cả gia đình họp mặt đông đủ nhỉ.
Tiếng gọi quen thuộc bất thình lình cất lên làm Huỳnh Hoa phải ngoảnh cổ lại nhìn, ra là Tứ Bình dẫn theo Cẩm Tú đến.
Bà chủ quán trọ Ngọc Khiết nở nụ cười đùa:
- Hôm nay có bão tuyết, gió thổi mạnh đến mức thổi bay cả Hoàng đại phu ra khỏi y quán rồi.
Tứ Bình bật cười:
- Không có bão to, chỉ có bão nhỏ, con bé này thổi bay cha nó ra khỏi nhà thôi…
Cẩm Tú phụng phịu:
- Cha này…
Huỳnh Hoa ngẩn người một lúc mới hỏi:
- Đích thân sư huynh thân chinh, có chuyện gì sao?
Tứ Bình ngồi xuống chiếc ghế trống thở dài nói:
- Chính vì chuyện hôm qua, con bé đến đây gây họa, trở về cái mặt cứ rũ ra, hỏi thế nào cũng không nói. Sáng nay lại nói hết ra sau đó nằn nì bảo ta đi cùng con bé đến thăm thằng bé, nó không dám đi một mình sợ hai người mắng nó!
Huỳnh Hoa vỡ lẽ:
- Chỉ là đến thăm thôi phải không?
Cẩm Tú khép nép hỏi:
- Khanh ca đã khỏe lại chưa ạ? Anh ấy hiện giờ sao rồi con có thể vào thăm không ạ?
Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:
- Thằng bé không sao, đã khỏe rồi. Đang nằm đọc sách trong phòng con cứ đến đó đi.
Cẩm Tú vừa dợm bước, Tứ Bình đã gằn giọng:
- Thăm bệnh thì thăm cho đàng hoàng một chút, đừng có lại giở trò hù người ta sợ mất mật nữa đấy. Con còn như vậy lần nữa ta đánh đòn con, đã rõ chưa?
Cẩm Tú phụng phịu:
- Con biết rồi mà cha.
- Đi đi.
Được cha cho phép Cẩm Tú chạy ù đi, Tứ Bình lắc đầu ngao ngán:
- Con bé đã mười bảy tuổi rồi chẳng ra dáng thiếu nữ chút nào cả cứ y như trẻ con vậy, khiến ta mệt chết đi được.
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Thì chính là trẻ con mà.
Tứ Bình quay nhìn Trọng Tín và Phương Linh hỏi:
- Hai đứa nhỏ nào đây? Tín nhi và Linh nhi có phải không?
Phương Linh và Trọng Tín nhanh nhảu đáp:
- Vâng ạ, chúng con chào sư bá.
- Ừ ngoan.
Trọng Tín thấy mẹ có khách thì đứng lên cung kính thưa:
- Mẹ, con xin phép ra ngoài coi phong thủy. Bá phụ người ở lại trò chuyện cùng phụ mẫu con nha, con xin phép.
Huỳnh Hoa gật đầu. Phương Linh ứng tiếng:
- Muội cũng muốn đi.
Cả hai chạy đi rồi Hoài Tuyết cùng Thiên An cũng đứng lên nói:
- Mẹ, con với tam ca đi xem tửu quán hoàn thành tới đâu rồi nha.
Huỳnh Hoa lại gật đầu. Tứ Bình kinh ngạc hỏi:
- Mới trở về đã dựng tửu quán kinh doanh à, cả khu phố nhộn nhịp đầy hàng quán thế này mở thêm cái quán để cạnh tranh có vẻ không dễ dàng cho lắm.
- Là Tuyết nhi muốn mở tửu quán, con bé thích sưu tầm rượu, mở cái quán đó tám phần là để con bé tự do chơi bời chứ bán buôn được bao nhiêu.
- Đứa trẻ này có vẻ như là bản sao của muội nhỉ.
- Gần như hoàn hảo…
- Nghe nói Thiếu Khanh không sao ta cũng yên tâm rồi, hai người cũng đừng trách con bé, con bé chỉ vô tình không ngờ thằng nhỏ lại sợ thứ đó đến như vậy…
Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Muội có la rầy gì con bé đâu mà sư huynh lo, chỉ tại thằng bé thuở nhỏ có lần gặp rắn vì không chạy được nên bị rắn cắn, từ đó đâm ra sợ. Những thứ khác thì không đến nỗi như vậy…
- Ta còn nghe nói chuyện của hai người ở Hồ Kỳ tiêu cục hôm qua. Không ngờ mấy năm qua sư muội vẫn giữ được phong thái nhỉ, làm ta chợt nhớ lại có câu nói rất giống tình cảnh ấy là "lão hổ vẫn là hổ"…
Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi:
- Thân không ở Hồ Kỳ tiêu cục không ngờ tai mắt của huynh vẫn còn nhỉ. Vậy trước đó chẳng lẽ huynh cho rằng hổ không nanh vuốt thì không gầm sao? Muội hiện tại không thể vật huynh lăn ra đất sao?
Tứ Bình cười xua tay:
- Không hề, cả thiên hạ có thể không biết nhưng ta thì quá rõ về muội. Chỉ là bỗng dưng có chút ngưỡng mộ hai người… hôm qua ấy dù chỉ là một vỡ kịch nhưng muội đấy… "gầm" rất hay, không ai biết được sự thật đồng thời khiến ông ta phải im lặng. Trên đời này có những thứ hạnh phúc rất giản đơn, không phải chỉ tay trong tay, chàng chàng thiếp thiếp, ái ái ân ân mới là hạnh phúc. Hạnh phúc chính là có thể ung dung tự tại, giao phó tất cả việc lớn việc nhỏ cho người trụ cột gia đình, buồn buồn gây nhau cho vui cửa vui nhà… Ông ấy có lẽ nhận ra mình bại trong tâm phục khẩu phục.
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Chỉ là cái vẻ ngoài giả dối, muội biết như vậy là có lỗi nhưng đã không thể quay đầu càng không muốn quay đầu. Câu chuyện ngày đó nếu nói thắng muội đã thắng ngay giây phút đầu tiên, chiến thắng chính mình, có thể bịt tai bước qua rào cản và dư luận. Còn nếu nói thua cũng chính phút giây đầu tiên, khi muội và ông ấy cùng đặt cược ván cờ tương lai đó muội đã thua rồi, vì ngay khi ông ấy quay lưng, muội đã không kiềm được mình mà bật khóc. Nhưng muội biết chẳng có vụ cá cược nào ở đó cả, chỉ là một lý do để buông tay, muội buông bỏ chữ "hiếu", ông ta vứt bỏ "tín nghĩa", để muội và ông ấy trở thành những con người xa lạ như trước đó ông ta từng buông tay không giữ mẹ con muội. Chỉ tội cho bà ấy, mòn mõi lo lắng cho muội suốt mấy năm rồi lại mấy mươi năm… món nợ đó có lẽ phải đợi kiếp sau muội mong trả được…
Dương Long ngồi nghe không chịu được lên tiếng:
- Huỳnh Hoa, ta có thể cầu xin nàng từ nay đừng nói những câu vô thưởng vô phạt như vậy nữa có được không? Nghe không mấy dễ chịu đâu…
- Do chàng mà ra cả thôi.
- Chẳng phải có ai đó từng nói rằng dù thời gian quay ngược trăm lần hay vạn lần cũng sẽ lựa chọn như vậy sao?
- Đúng vậy.
- Thế sự lựa chọn của ta ở đâu, nàng có bao giờ cho ta lựa chọn đâu mà bảo do ta?
- Lựa chọn của chàng chính là trước khi tất cả bắt đầu ấy.
- Cái gì nàng cũng nói được, ta không nói lại.
Tứ Bình bật cười nói:
- Hai người cứ kẻ tung người hứng, ông ta hẳn cảm thấy tức giận nhưng không thể phát tác và bây giờ hẳn còn đang cảm thấy khó chịu.
Ba người còn đang nói những chuyện linh tinh thì bên ngoài có thiếu niên bước vào cung kính chào:
- Con xin chào cửu phụ, cửu mẫu.
Dương Long chỉ gật đầu “Ừm”. Huỳnh Hoa vẫy tay:
- Tâm nhi lại đây, ngồi cùng ta…
Người đến là Minh Tâm con trai trưởng của Phương Nhi. Anh do dự một lúc mới ngồi xuống. Tứ Bình nhìn đến ngẩn người một lúc hỏi:
- Đứa nhỏ nào đây?
Huỳnh Hoa cười nói:
- Là Minh Tâm, con trai lớn của Phương Nhi, huynh quên rồi sao?
Tứ Bình kinh ngạc hỏi:
- Minh Tâm… chính là thằng bé muội đã đặt tên sao… là…
Ông không nói hết ý mình cũng đủ Huỳnh Hoa hiểu, chuyện giấc mơ về người nghĩa phụ đã khuất nhờ nàng đặt tên hộ và chuyện đứa trẻ mới sinh cứ thích được nàng bế trên tay mãi đến khi nàng đặt tên cho đứa trẻ xong trao tay người khác đứa trẻ mới không quấy khóc nữa. Tuy mọi thứ không thật nhưng dường như có chút liên quan, điều đó chỉ có Huỳnh Hoa và Tứ Bình được biết. Huỳnh Hoa cười nói:
- Chính là thằng bé.
Tứ Bình cười nhẹ:
- Mới đó mà đã lớn thế này rồi, nghe cái tên thật hoài niệm về một người.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Ừ, thật hoài niệm. Đúng rồi, sẵn có sư huynh của cửu mẫu ở đây, Tâm nhi con đưa vết thương của con cho ông ấy xem đi.
Tứ Bình kinh ngạc hỏi:
- Làm sao vậy?
Minh Tâm nghe lời vén tay áo cho Tứ Bình xem xét vết thương. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Là bị cắt đứt gân tay, huynh có thể chữa trị không?
- Có thể nhưng qua lâu như vậy sẽ gặp đôi chút khó khăn nếu sớm hơn một chút thì…
Ông chưa hết câu Huỳnh Hoa đã nói chen vào:
- Lúc vừa bị thương Phúc nhi - trưởng tử của Kiệt ca có đưa thằng bé đến tìm huynh nhưng bị huynh đuổi về, nghe đâu huynh còn rất tức giận mắng mỏ nặng lời.
Tứ Bình ngẩn người:
- Lần đó là tiểu tử kia đưa đứa nhỏ này đến sao? Ta không để ý, chỉ vừa nhìn thấy tên tiểu tử kia ta liền không nhịn được, bấy nhiêu tuổi mà chẳng có tôn ti trật tự gì cả, ta mắng chỉ là muốn nó nói một câu xin lỗi chuyện trước kia, có ngờ đâu nó im ru rồi cùng bọn người của nó lủi mất. Ta nào có biết người bị thương hôm đó là đứa nhỏ này nếu biết ta cũng cần gì chấp tiểu tử ngông cuồng đó.
Huỳnh Hoa xì một tiếng nói:
- Biết mấy mươi năm rồi cái tính thù dai không bỏ, bây giờ có chữa trị cho thằng bé không thì nói.
Minh Tâm đưa mắt nhìn Huỳnh Hoa có ý bảo bà không cần quyết liệt như vậy, anh thật không muốn lại chịu sự dày vò mắng mỏ của người đàn ông này. Nhưng Huỳnh Hoa lờ đi. Tứ Bình cười nhạt nói:
- Muội cũng thật là… từ khi nào viêc khó liền giao cho ta vậy?
- Huynh biết rõ tình cảnh của muội mà.
- Lừa người.
- Thực ra việc này là do An nhi của muội gây họa, huynh giúp muội thu dọn có được không?
- Muội cũng thật là, nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, con trai muội gây họa lại bắt ta giải quyết hậu quả.
Minh Tâm ái ngại gọi nhỏ.
- Cửu mẫu…
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Yên nào.
Minh Tâm đành im lặng, chỉ nghe Huỳnh Hoa thản nhiên nói:
- Lúc trước muội giúp huynh và ái nữ thu dọn tàn cục rồi không phải bây giờ huynh nên giúp muội sao?
- Như vậy mà cũng gọi giúp ta sao?
- Thế còn mục đích của việc hôm nay huynh đến đây thì sao nào?
Tứ Bình lắc đầu xua tay:
- Không nói nữa. Ta không muốn tranh luận với muội nữa. Tâm nhi, lát theo ta về y quán, ta sẽ chữa trị cho, nhưng vì vết thương đã lành ta phải mổ ra lần nữa nên sẽ lại đau đấy.
- Vâng, đa tạ Hoàng đại phu.
- Có thể gọi ta là bá phụ. Còn nữa, đa tạ cửu mẫu của con ấy đừng đa tạ ta.
Huỳnh Hoa hơi nhướn mày:
- Giả vờ giả vịt.
Tứ Bình ngước mắt nhìn lên tầng hai của quán trọ thán:
- Con bé Cẩm Tú này thăm bệnh xong dính ở trong đấy luôn rồi thì phải.
Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:
- Chúng nó khá hợp ý nhau, mặc kệ chúng nó đi.
Tứ Bình muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lúc sau ông mới đứng dậy đi lên lầu.
- Ta cũng đi xem xem thằng bé thế nào rồi.
Huỳnh Hoa quay nhìn Minh Tâm hỏi:
- Con có muốn lên thăm em con một chút không?
Minh Tâm ngẩn ra…
- Cửu mẫu, xưng hô như vậy có phải không hợp lắm không?
Dương Long cười hiền nói:
- Không thành vấn đề, mấy đứa con của ta nhỏ tuổi hơn con… còn ta và mẹ con cũng không phải anh em ruột.
Minh Tâm gật đầu như đã hiểu. Khi Huỳnh Hoa đưa Minh Tâm đến phòng Thiếu Khanh thì thấy Tứ Bình đang bắt mạch cho anh. Cẩm Tú vẫn còn đang ở cạnh hai người bọn họ.
Huỳnh Hoa bước vào giới thiệu:
- Khanh nhi đây là Tâm ca, con trưởng của nghĩa muội của cha con.
Thiếu Khanh gật đầu chào:
- Tâm ca.
- Chào đệ.
Minh Tâm nhìn nơi đầu giường có đôi nạn gỗ thì nhìn sang Huỳnh Hoa, hình như anh tò mò.
- Cửu mẫu…
Muốn hỏi lại thôi, Huỳnh Hoa hiểu ý chỉ mỉm cười và gật đầu.
***
Một buổi sáng, Huỳnh Hoa còn đang viết đơn thuốc chưa kịp cho người đi mua thì Phương Linh chạy ào vào gọi to:
- Mẹ ơi mẹ, mẹ…
- Mới sáng sớm có chuyện gì mà ào ào vậy?
- Mẹ xuống dưới lầu xem mặt nhị tẩu tương lai đi mẹ…
- Cái gì nhị tẩu?
- Thì chính là ý trung nhân của nhị ca đấy.
- À…
- Xuống nhanh đi mẹ, xem tỷ ấy có được không?
- Được rồi, con mang đơn thuốc này lại Phù Sinh y quán bốc y như vậy, đây là thuốc của ngũ ca con đấy.
- Vâng ạ, mẹ xuống nha mẹ, con đi trước đây.
Phương Linh như cơn lốc nhỏ vút cái chạy đi mất, Huỳnh Hoa chỉ còn biết mỉm cười nhìn theo. Huỳnh Hoa chậm rãi xuống thang lầu, khi nàng đến chiếc bàn trượng phu đang cùng con trai ngồi thì cô bé ngồi cùng bàn đứng bật dậy cúi đầu chào nàng:
- Cửu mẫu.
Huỳnh Hoa vừa gật đầu cô bé lại nói:
- Con xin phép về trước…
Sau đó chạy biến đi khiến Huỳnh Hoa ngẩn người. Huỳnh Hoa quay sang trượng phu ngơ ngác hỏi:
- Đứa nhỏ nào thế Long ca?
Dương Long và con trai đang ngồi nhâm nhi trà cạnh quầy thu ngân… ông nghe vợ hỏi liền cười nói:
- Là Thu nhi, con gái thứ tư của Phương Nhi, nàng không nhớ sao?
Huỳnh Hoa ngồi xuống thờ ơ đáp:
- Một đám con nít chỉ gặp qua một lần chàng cho rằng thiếp sẽ nhớ hết sao? Bữa đại tiệc “nhận tổ quy tông” kia chỉ là cho bọn chúng nhận ra chúng ta để sau này nếu có vô tình gặp giữa đường cũng không đến nỗi choảng nhau… Chứ chúng ta có phải thần thánh đâu, nhớ gì nổi đám nhóc cả trăm đứa đó.
- Nếu là bình thường ta cũng không nhớ… Chính là trong ngày hôm đó, vì nàng không để ý đấy thôi còn ta thì vô tình nhận ra suốt buổi hôm đó con bé và Tín nhi cứ liếc mắt đưa tình. Sau hỏi ra mới biết, lúc Tín nhi bị bắt, con bé thấy sao không biết, năm lần bảy lượt thả ra nhưng không được, chúng quen nhau từ đó…
Huỳnh Hoa quay nhìn về hướng cô bé kia vừa đi, mỉm cười cảm thán:
- Nhìn dáng vẻ khi nãy của con bé làm thiếp nhớ đến mẹ con bé ngày trước. Trước khi Phương Nhi nhờ chàng làm cái phi vụ kia, muội ấy đến tìm thiếp, tay cầm kiếm dài khí thế ngất trời, chỉ kiếm thẳng vào mặt thiếp nói: Biết điều thì lập tức buông bỏ Minh Minh còn không thì sẽ không khách khí!
Ngọc Khiết đang ngồi cạnh chồng ở quầy thu ngân, kẻ gảy bàn tính người viết sổ sách, vừa nghe xong câu nói của Huỳnh Hoa cả hai liền đồng thời dừng lại. Ngọc Khiết ngẩn người hỏi lại:
- Tỷ nói cứ y như hai người đang tranh giành một người đàn ông vậy…
Huỳnh Hoa thản nhiên đáp:
- Đúng vậy chính là tranh nhau, tranh đấng ông chồng của muội đấy rốt lại chẳng ai được cái gì… tranh, tranh, tranh… cuối cùng Phương Nhi thành đôi với nhị ca của cô ta, còn ta kén cá chọn canh cho lắm vào rốt lại bị trời phạt trở thành thê tử của người đàn ông chẳng ra gì này.
- Nàng vừa nói gì đấy?
- Thiếp nói không phải sao?
- Ta thế nào mà lại là người chẳng ra gì?
- Chẳng thế thì là gì? Chàng quên vì sao chúng ta quen biết nhau rồi à? Chính là chàng đấy, đường đường đàn ông con trai đi ức hiếp một cô gái ngây thơ yếu đuối như thiếp, đúng là chẳng ra làm sao cả…
- Nàng mà ngây thơ yếu đuối à?
- Lúc đó chính là như vậy…
Trọng Tín thấy có mùi hỏa dược bốc lên vội kêu lên:
- Cha mẹ đừng vì chuyện xưa mà cãi nhau có được không? Cha, chuyện con nói khi nãy…
- Để ta bàn với mẹ con sau.
Huỳnh Hoa thản nhiên nói:
- Có gì cần bàn, cưới con bé đó đúng không?
Trọng Tín kinh ngạc hỏi:
- Con chưa nói với mẹ sao mẹ biết?
Huỳnh Hoa cười nhạt nói:
- Con nên biết thế hệ đi trước đều là người từng trải, nhìn là biết, cần con phải nói sao?
Trọng Tín đưa mắt nhìn cha, ông chỉ cười không nói gì. Chỉ là ngay sau đó mọi người nghe bà chủ quán trọ Ngọc Khiết cảm thán:
- Thật không thể ngờ được cả hai người đàn ông mà tôi thương trong đời này đều qua tay Hoa tỷ. Lâu như vậy mà chàng chẳng nói tí gì với thiếp, chàng cũng kín miệng ghê nhỉ.
Minh Minh chỉ cười hiền thờ ơ đáp:
- Đã là quá khứ rồi.
Trọng Tín nghe vậy chợt nhớ câu nói của mẹ tò mò hỏi:
- Cha, khi nãy mẹ nói phi vụ là phi vụ gì vậy cha?
- Cũng đã là quá khứ rồi con trai à.
Huỳnh Hoa lạnh giọng:
- Chính là phi vụ làm tổn thương tâm hồn non nớt của mẹ đấy con trai à, có điều ông ấy dù bị đánh chết cũng không muốn nhắc đâu.
- Mẹ nói làm con tò mò quá, mẹ kể con nghe đi mẹ…
Dương Long hắn giọng:
- Con còn muốn cưới Thu nhi không đấy?
- Con…
Huỳnh Hoa bật cười:
- Ỷ làm cha thằng bé nên ức hiếp nó à?
- Nàng lại muốn gây nhau với ta sao?
Trọng Tín cảm thấy bầu trời hình như bỗng chốc không còn trong sáng, vội nói:
- Cha mẹ đừng cãi nhau mà, con không hỏi nữa là được chứ gì?
Huỳnh Hoa thờ ơ nói:
- Người biết chuyện không phải ít, cưới Thu nhi rồi con hỏi nhạc mẫu là rõ ngay. Ông chủ Dương đây cũng biết đấy, còn có ngoại tổ phụ nội tổ phụ của con cũng biết.
- Mấy ngày qua ta nhớ là không hề đắc tội với nàng mà.
- Vậy ai vạch trần bí mật của thiếp trước mặt tụi nhỏ?
- Nàng rõ ràng bảo ta kể chúng nghe.
Lại… Trọng Tín cảm thấy cả bầu trời thật sự u ám rồi, đừng nghe những câu nói như thế này của cha mẹ anh thì nghĩ họ sẽ gây nhau, không đâu, chỉ là họ cứ đến gần nhau là cuộc đối thoại có mùi hỏa dược như vậy bắt đầu, chúng cứ kéo dài mãi gần như bất tận, nếu phải ngồi để lắng nghe thật chẳng phải việc dễ chịu gì.
- Cha mẹ, con đến chỗ tứ muội xem có giúp được gì hay không nha, con đi đây.
Những khi cha mẹ say sưa trong cuộc tranh luận như thế này thì “tẩu vi thượng sách”, Trọng Tín lập tức chuồn đi. Anh không biết khi anh đi rồi chủ đề cuộc bàn luận thay đổi một cách ngoạn mục. Chính Huỳnh Hoa là người mở lời:
- Chàng có biết không hôm qua An nhi và Tuyết nhi tìm thiếp và hỏi, Phương Nhi và Trọng Nghĩa là anh em dưới một mái gia đình từ nhỏ như vậy cũng có thể cưới nhau sao? Thiếp nói họ không cùng huyết thống đương nhiên có thể cưới nhau. Sau đó chàng có biết nó hỏi thiếp câu gì không?
- Câu gì?
- Thằng bé hỏi nó và Tuyết nhi có mối quan hệ họ hàng xa như vậy có thể cưới nhau hay không. Chàng nói xem chúng ta nên trả lời hai đứa nhỏ thế nào?
Dương Long ngơ ra, lúc sau vỡ lẽ:
- Hóa ra… chả trách thằng nhỏ dùng cả mạng mình để bảo vệ con bé.
- Chàng nói đi liệu thế nào.
- Đất nước này không cấm anh em họ cưới nhau, chúng chỉ là họ hàng xa thì có hề gì. Nhưng dù là có vấn đề nàng nghĩ một khi chúng nó yêu nhau rồi chúng ta có thể ngăn chúng lại được sao?
Huỳnh Hoa khẽ nhướn mày rồi dịu giọng:
- Được rồi, chuyện này thiếp sẽ nghe theo chàng, cứ thành toàn cho bọn chúng vậy. Thằng nhỏ Thiên An này tính cách rất giống cha của nó, cha của nó lại rất giống chàng. Giao Tuyết nhi cho người như vậy cũng có phần an tâm…
- Tuyết nhi tính tình rất giống nàng! Nên có lẽ chỉ những người giống như ta mới chịu đựng được với con bé mà thôi.
Huỳnh Hoa hơi nhíu mày hỏi lại:
- Câu nói vừa rồi là có ý gì? Chịu đựng là có ý gì? Sống với thiếp mấy năm qua khổ sở lắm sao? Hả?
Dương Long vội nói:
- Nàng đừng hiểu lầm, ý ta không phải như vậy. Chính là ngoài ta ra không ai chịu nổi nàng được thôi…
- Chàng còn dám nói…
- Nghe ta nói hết đã… chính là có thể chịu được, có thể đồng cảm nên mới chung sống hòa bình vui vẻ được mấy chục năm, nếu là người khác nhất định không chịu nổi tính khí của nàng. Nếu nàng không phải gả cho ta mà là thê tử của người khác thì kẻ đó chính là kẻ tội nghiệp nhất thế gian, nhất định chịu không ít khổ sở với nàng… bướng bỉnh ngang tàng, có khi còn không chịu nói lý lẽ…
- Chàng… chàng được lắm, sống chung mấy chục năm bây giờ trước mặt mọi người nói vợ mình như vậy đó…
Vợ chồng của Ngọc Khiết nghe Dương Long và Huỳnh Hoa nói chuyện không nén được nhìn nhau bật cười. Huỳnh Hoa liếc mắt ngang cả hai cùng im bặt, nàng cảm thấy trong mình có khí nóng bốc lên nên hừ giọng đứng phắt dậy. Dương Long nhìn thấy thê tử có vẻ giận cũng vội đứng dậy vươn tay nắm lấy tay nàng và giữ lại, sau đó choàng tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nàng vào lòng. Giọng Dương Long nhẹ nhàng cất lên bên tai nàng.
- Nhưng ta vẫn chưa nói hết, ta yêu nàng chính là yêu cái tính ngoan cường mạnh mẽ khó quản đó nên mới có thể cùng nhau trải bao cay đắng ngọt bùi suốt mấy mươi năm. Vừa rồi đã giận ta sao?
Câu chuyện của họ không phải chỉ có ông chủ bà chủ quán lắng nghe mà còn những người khách trong quán trọ, nghe câu nói đó của Dương Long ai cũng ồ lên một tiếng làm Huỳnh Hoa bất chợt ngẩn người. Hai mươi mấy năm qua nàng không rời khỏi con người này được cũng chính vì điều này, chàng rất biết cách làm người khác giận dỗi và tổn thương nhưng sau đó cũng chính chàng xoa dịu vết thương đó cho chúng tan đi không còn vết tích. Con người ấy nàng muốn rời không thể rời chỉ có cảm xúc ngày một sâu sắc hơn…
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Nếu thật tâm muốn giận chàng hay trở mặt với chàng thì không phải đợi đến hôm nay đâu… Ngày nào không chọc giận thiếp để rồi bồi thêm mấy lời sến súa này chàng ăn cơm không ngon sao?
Dương Long chỉ bật cười. Ngọc Khiết nhìn chồng đầy hàm ý, Minh Minh cũng cười nhẹ khẽ nhún vai.
***
Những tháng mùa đông cuối cùng cũng qua đi nhường chỗ cho những cơn gió xuân ấm áp lay động lá cành. Mồng chín tháng giêng, quán rượu của Hoài Tuyết chính thức khai trương, lấy tên là Nhất Túy tửu lâu. Rốt cuộc Huỳnh Hoa và Dương Long vẫn chưa dọn ra khỏi quán trọ Việt Xuân Yên, chàng bàn với nàng cất một quán trọ trong trấn để về sau Trọng Tín có cưới vợ thì cho vợ chồng đứa con này làm chủ. Huỳnh Hoa mau lẹ tán đồng, vị trí và quy mô cũng nhanh chóng được vạch ra, Dương Long đứng làm chủ, khởi công ngay ngày Hoài Tuyết khai trương tửu quán.
Chỉ có điều ở Bình An trấn đã có một quán trọ Việt Xuân Yên rồi nên không thể cứ lấy tên đó mà đặt cho quán trọ mới, sau một hồi bàn tới bàn lui, Dương Long quyết định lấy tên hai người làm tên quán trọ - Long Hoa quán. Huỳnh Hoa nhún vai cho qua, sau đó chàng còn bàn việc dựng một y quán cho Huỳnh Hoa làm chủ nhưng ngay lập tức bị nàng bác bỏ, nàng là chúa lười trong thiên hạ chả việc gì phải ôm việc vào mình, làm đại phu riêng cho chồng cho con mấy mươi năm đủ làm nàng mệt mỏi lắm rồi… vậy là kế hoạch sau đó bị bãi bỏ.
Sau khi Huỳnh Hoa và Dương Long rời khỏi Bình An trấn thì nơi này cũng có một vài thay đổi nhất định. Điều đáng nói nhất chính là trò chơi của ngày Tết Nguyên Tiêu. Nghe đâu sau khi Huỳnh Hoa rời khỏi ít năm thì có một năm Bình An vương gia đến Bình An trấn thăm hỏi và bàn bạc công việc gì đó với Hồ Kỳ, ngày ông đến ngay trước rằm tháng giêng. Sau khi bàn xong công việc ông chợt nảy ra một trò tiêu khiển là Đoạt Hồng Đăng. Đích thân Bình An viết câu chúc một năm làm ăn viên mãn lên chiếc đại hồng đăng và đóng con dấu của ông lên đó, sau đó mọi người sẽ tỷ thí để tranh đoạt.
Những ai là chủ quán chủ nhà đều có thể dự vào cuộc tranh tài, điều kiện cần chính là phải có võ công bởi cuộc tranh tài chỉ luận võ. Ai chiến thắng có thể giữ chiếc Đại Hồng Đăng và ý nghĩa của nó chính là làm ăn phát đạt vì trong cả năm đó người có được Đại Hồng Đăng có thể vay ngân khố của triều đình, ký kết hoàn trả trong năm năm sau đó. Đây là chính sách phát triển thị trấn này của Bình An, năm đầu tiên tuy có chút ngỡ ngàng nhưng mọi người rất nhiệt tình hưởng ứng, năm đó Hồ Kỳ tiêu cục không tham dự, người chiến thắng chính là Tứ Bình, anh đã dùng tiền vay để mở Phù Sinh y quán. Mười năm sau đó năm nào lễ hội đoạt Hồng Đăng cũng diễn ra, Bình An trấn những ngày đầu xuân nhộp nhịp hẳn lên vì ai cũng hiếu kỳ cuộc đọ sức giữa những tay cao thủ. Bởi sau đó Bình An vương gia ra thêm một luật nhỏ nữa là những chủ quán nào muốn giành Hồng Đăng mà không có võ công có thể thuê võ sĩ đấu thay, võ sĩ thắng chủ quán được mọi đặc quyền của người chiến thắng.
Sau mười năm, Bình An trấn phát dương quang đại, phố thị lớp lớp hàng hàng, dân cư đông đúc. Bình An vương gia đưa thị trấn vào danh sách thị trấn chính thức của Đại Quyển, vì trước nay nó chỉ có cái danh và không có trấn chủ. Nay trở thành thị trấn chính thức chính là có trấn chủ quản lý, trấn chủ tiền nhiệm chính là Hồ Kỳ, sau đó là Tuấn Kiệt, hiện tại chính là Tứ Bình. Người làm trấn chủ qua các năm đều do Bình An vương đích thân chỉ định, sau mười năm đầu tiên thì quy định cuộc thi cướp Hồng Đăng cũng thay đổi, người thắng không phải là người được vay tiền nữa mà chính là miễn thuế kinh doanh một năm. Bởi Bình An trấn hiện giờ có trấn chủ nên bất kỳ ai sinh sống hay kinh doanh đều phải đóng thuế cho triều đình. Trấn chủ thì hưởng bổng lộc không cần đóng thuế, chỉ không được tham gia dự thi, cho dù có người thuê làm võ sĩ đấu thay cũng không được.
Ban đầu vốn để Hồ Kỳ và Tuấn Kiệt làm trấn chủ, nhưng nhìn tới nhìn lui Bình An nhận ra bỏ qua tiền thuế của cái tiêu cục đồ sộ ấy chính là tổn thất của triều đình nên Bình An đổi chủ ý giao chức trấn chủ cho người khác. Nhờ vậy Tứ Bình nhận được sự ưu ái từ trên trời rơi xuống ấy, chỉ có điều ý chỉ của Bình An lại là: y quán không tốn tiền thuế nên chi phí khám chữa bệnh cho người dân không được tăng giá cao hơn những y quán bên ngoài thị trấn… Những năm đầu tiên năm nào Bình An cũng bỏ ra ít thời gian dự cuộc thi đoạt hồng đăng, chỉ vài năm trở lại đây vì tuổi già sức yếu nên ông không đến nữa, một phần vì bận đào tạo cháu trai – con thứ của hoàng đế đương nhiệm thành người chủ tương lai của Quyển Nam này. Hoàng đế đương nhiệm không ai khác hơn là Trần Quân Thành cũng là cháu của ông. Nghe đâu, suốt mấy mươi năm Bình An vương cũng chỉ ở vậy, một thân một bóng không thê tử không người nối dõi tông đường. Dự là con thứ của hoàng đế chính là người phụng dưỡng ông lúc xế bóng chiều tà…
Huỳnh Hoa nghe đại ca nói những điều đó chỉ khe khẽ thở dài, là nàng đã để khổ cho người đàn ông đó! Ông vẫn đợi nàng hồi tâm chuyển ý ư? Ngần ấy thời gian lý ra mọi thứ đã có thể xóa nhòa ngờ đâu ông vẫn cứ như vậy. Một lời nói ra là không thay đổi, vòng tay đó vẫn sẽ đón chào nàng bất cứ lúc nào nàng thấy mệt mỏi trước thế sự đa đoan, ông hứa sẽ luôn chờ để chở che cho hồng nhan tri kỷ là nàng… Kiệt nói ông có nhắn với anh nếu nàng trở về hãy chuyển lời mời nàng đến Bình An vương phủ một chuyến để ông gặp mặt trước lúc lìa đời.
Huỳnh Hoa bàn với chồng vài tháng nữa về Nam Sơn xem cơ ngơi của con trưởng thế nào và đồng thời đến thăm Bình An vì lần trước nàng ghé qua quá vội vàng nên chưa kịp vào thăm. Có lẽ người đàn ông ấy thật sự cần gặp lại người tri kỷ năm xưa trước lúc xa lìa nhân thế, chỉ khi nào ông biết được người xưa vẫn đang sống tốt, sống hạnh phúc thì mới có thể nhắm mắt được yên lòng… Hoàng huynh của ông đã băng hà mấy năm về trước, tang lễ đó Huỳnh Hoa và chồng được đặc cách đến dự, chỉ có Bình An không về, lần về nam nhận lại vương phủ từ tay Hồ Kỳ đó là lần ông ra đi không trở về hoàng cung nữa. Tuy xa cách về không gian như anh em chú cháu họ vẫn trên thuận dưới hòa, cùng nhau thuận trị Đại Quyển quốc yên bình suốt mấy chục năm qua, đó cũng là điều hy hữu trong lịch sử các vương triều.
Trở lại lễ hội Đoạt Hồng Đăng năm nay, Tứ Bình là trấn chủ nên sẽ là người chủ trì. Vẫn như mọi năm người thắng cuộc được miễn thuế một năm, nếu người đó là chủ của năm sáu cái quán thì cũng miễn hết… Đấu trường mở ngay giữa khu chợ Bình An, chiếc Đại Hồng Đăng được treo trên đỉnh cây sào cao ngang với tầng lầu cao nhất của ngôi quán cao nhất trong Bình An trấn. Người qua kẻ lại chỉ có thể ngước nhìn. Luật chơi rất đơn giản, chính là phải thắng đối thủ rồi leo lên cây sào đó để lấy Đại Hồng Đăng, làm được chuyện ấy nhất định khinh công phải cao. Tuy nhiên nếu không leo được vẫn có thể hạ cây sào để lấy đèn nhưng sau đó mọi người đều có thể lao vào tranh cướp, người chiến thắng cuối cùng phải giữ được đèn không cho người khác chiếm được và đèn không bị rách, nếu rách ai cũng phải nộp thuế. Chỉ có những người leo được cây sào để lấy đèn và an toàn đáp xuống mới được tuyên thắng cuộc dù, ai có cướp được sau đó cũng không được tính nữa.
Trước ngày thi đấu Huỳnh Hoa hỏi Thiếu Khanh:
- Khanh nhi, con có muốn đi xem không, mẹ đưa con đi.
- Có ạ, con có thể đi sao mẹ?
- Sao lại không… nhưng phải ngồi cạnh mẹ, ngày hôm đó nhất định có chút hỗn loạn, ở cạnh mẹ thì mẹ mới dễ dàng bảo vệ con.
Thiếu Khanh mừng rỡ:
- Con cảm ơn mẹ.
***
Ngày hội Đoạt Hồng Đăng.
Một phía của khoảng trống chính là khán đài cho những người không tham chiến, gồm trấn chủ ngồi giữa và những người dân trong ngoài trấn. Người dự thi không cần đăng ký chỉ cần thấy máu trong người nóng lên thì cứ nhảy vào choảng nhau. Nếu người thắng là người ngoài trấn và không đấu cho chủ nào trong trấn thì ai cũng phải nộp thuế, nhưng nếu người thắng đó nhanh chóng bị ai đó thương lượng để trả giá tiền nào đó để mua lại Hồng Đăng thì người mua được tính là thắng. Chỉ có điều đã là người kinh doanh ai cũng so đo hơn thiệt giữa việc đấu giá mua lại sau đó với việc nộp thuế xem việc nào lợi hơn nên mấy năm qua ít có người phá bỉnh kiểu đó, không ai dư công nhảy vào phá cái lợi của người ta, nhất là đắc tội người dân nơi này, kết quả luôn không tốt.
Sáng ngày mười lăm tháng giêng. Khán đài đầy người đến để xem trận đấu. Tứ Bình cùng vợ và mấy đứa con ngồi ngay vị trí đầu tiên phía trước khán đài, vị trí đó quan chiến là rõ ràng nhất, bên trái và phía sau của ông là toàn thể gia quyến Hồ gia ở Hồ Kỳ tiêu cục kéo nhau ra vừa dự chiến lẫn quan chiến. Bên phải Tứ Bình là gia đình của Huỳnh Hoa và Ngọc Khiết. Bên trái Huỳnh Hoa là Thiếu Khanh, cạnh Thiếu Khanh là Dương Long và những đứa con của họ. Bên phải Huỳnh Hoa là Ngọc Khiết và Minh Minh, tuy Minh Minh không còn võ công nhưng lễ hội này năm nào vợ chồng ông cũng đến dự, mấy đứa con của họ vui thì tham chiến buồn thì thôi. Ngọc Khiết nghe đâu cũng có ra oai tranh đoạt mấy lần nhưng chẳng lần nào đoạt được Hồng Đăng vào tay.
Khai chiến chính là một phụ nữ chủ sạp vải và một người đàn ông bán thịt heo, người đàn ông dùng dao mổ heo còn người kia dùng lụa làm vũ khí. Đánh chưa đầy ba chiêu người đàn ông bị người phụ nữ đoạt được đao rồi dùng vải quấn chân đối thủ hất đi, người đàn ông bị hất văng ra nằm xuống đất mãi không dậy nổi, mọi người đếm từ ba về một người đàn ông vẫn chật vật chưa thể đứng lên, người phụ nữ thắng, có thể giao chiến với người tiếp theo. Đây cũng chính là luật!
Huỳnh Hoa ngồi xem thản nhiên bưng tách trà nóng lên nhấm nháp. Nhìn một lúc Huỳnh Hoa nghiêng đầu qua hỏi chồng:
- Chàng nói xem cây sào kia chàng phải vọt lên mấy lần mới tới đỉnh?
Dương Long thờ ơ nói:
- Chắc khoảng ba hoặc bốn lần. Nàng sẽ tham gia không?
Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu đáp:
- Không hứng thú.
Xem lúc nữa Huỳnh Hoa nhìn sang con trai hỏi:
- Khanh nhi, con thấy thế nào?
Thiếu Khanh đang dán mắt vào những trận chiến nghe hỏi liền đáp:
- Rất thích ạ, nhưng có vẻ hơi nhạt, mỗi trận kết thúc nhanh quá không như những gì con đọc được từ cuốn Kiếm Hiệp Luận.
Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:
- Bởi vì họ không phải là cao thủ chỉ dùng những kiến thức mình có được để giao chiến miễn sao hạ được đối phương, nếu là cao thủ tỷ đấu sẽ không như vậy. Còn nếu là cao thủ tuyệt đỉnh giao thủ thì còn nhanh hơn nữa, một chiêu thủ thắng…
- Có chuyện đó nữa hả mẹ?
- Chính là ví như cha con đấu với bất kỳ ai trong số những người đang đấu kia nhất định trong một chiêu đốn ngã đối phương…
- Ồ… cha lợi hại đến vậy sao mẹ?
Thiếu Khanh vừa nói vừa nhìn sang mẹ rồi vội nhìn sang cha. Dương Long thản nhiên nói:
- Còn mẹ con thì không cần đông tay, chẳng ra nửa chiêu cũng khiến người ta có thể nằm.
Thiếu Khanh quay sang nhìn mẹ. Huỳnh Hoa cười nhẹ:
- Chàng đừng có đùa thằng nhỏ.
Dương Long cười nói:
- Không phải sao, nếu nàng ra giữa chỗ đó đứng rồi hét to lên “nằm xuống hết cho ta” thử xem ai dám không nằm…
- Chàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.