Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 76: Nội gián




Huỳnh Hoa cứ rảo bước loanh quanh trong dãy phố chi chít những lối rẽ và nhà cửa, bên trên ánh trăng sáng vằng vặc soi từng bước chân cô. Một lúc lâu sau, Huỳnh Hoa đến trước một bức tường cao rộng, nó nằm gần cuối con đường mà cô đang đi. Cô dừng lại, đặt tay lên bức vách đẩy một cái, cánh cửa xoay nhẹ. Huỳnh Hoa lách người bước vào bên trong, người bên ngoài lập tức tung mình lên vách tường rồi nhẹ nhàng đáp vào bên trong không gây một tiếng động nào.
Vào được rồi người kia chỉ thấy nơi đây là phía sau của một căn nhà rộng lớn, đèn treo tứ phía, ánh sáng rực rỡ soi rõ từ trong ra ngoài. Mắt thấy Huỳnh Hoa đi sâu vào bên trong ấy, nhưng nhất thời người kia không biết đây là đâu nên không dám đuổi theo. Chỉ nghe bên trong vang ra những tiếng đàn ca, tiếng cười nói huyên náo. Nơi ấy chính là hậu viên của kỹ viện Linh Lung Lầu. Nơi ấy một thời là nhà Huỳnh Hoa với cái tên kỹ nữ Phụng Nga, cô đã làm biết bao nhiêu người phải điêu đứng vì mình!
Huỳnh Hoa đi vào sâu bên trong, một vài người làm trong ấy vừa gặp liền nhận ra cô. Ngày trước cô đối với họ không tệ nên bây giờ gặp lại ai cũng niềm nở chào hỏi cô. Huỳnh Hoa đòi gặp Dịch Nhi, có hai người tình nguyện đưa cô vào một căn phòng xong họ chạy đi gọi Dịch Nhi đến. Lúc sau thì Dịch Nhi đến, bà ta vẫn như ngày nào không đổi khác chút gì, có khác chăng là béo hơn lúc trước một tí mà thôi. Vừa thấy Huỳnh Hoa bà ta cười đon đả:
- Phụng Nga đấy à, lâu quá không gặp con, má thật nhớ con. Cũng gần bốn năm rồi phải không?
- Vâng.
- Thế mà con vẫn cứ trẻ đẹp như ngày nào. Hôm nay con gái đến thăm ta đấy hả?
- Trước là thăm ma ma, mấy năm nay người vẫn khỏe chứ?
- Ôi, má thì khỏe, nhờ phúc đức của con đấy!
- Ôi, ma ma…
- Sau nữa là gì vậy con gái của má?
- Con… định hỏi má xem dạo này anh ấy có đến đây hay không?
- Con hỏi ai?
- Hạnh Văn Tuấn Kiệt.
- Từ ngày cậu chàng chuộc con ra thì đã biệt tăm luôn có lần nào quay lại nữa đâu.
- Ma ma nói thật chứ?
- Ta gạt con làm gì… à, mà… sao con lại hỏi ta như vậy? Chẳng lẽ bấy lâu nay không phải con chung sống với cậu ta hay sao?
Huỳnh Hoa cười xua tay:
- Ôi, ma ma hiểu lầm ý con rồi. Chúng con sống rất hạnh phúc.
- Đã có với nhau đứa con nào chưa, nói cho má mừng nào.
- Rồi ạ.
- Vậy thì tốt rồi!
- Nhưng dạo gần đây anh ấy rất thường xuyên vắng nhà. Con lo nên đi tìm, con đến hỏi má…
- Cậu ấy không có đến đây. Má nói thật đấy!
- Vậy thôi, con xin phép ma ma.
- Con về à?
- Vâng.
- Sao gấp vậy, đã đến đây rồi ở lại với má ít hôm không được sao. Giờ con sống ở đâu, làm nghề gì, thu nhập có khá không?
- Dạ… con ở gần Tiên Sơn, anh ấy mở dược đường, con mở tiệm dệt. Cuộc sống cũng tạm ổn!
- Tiên Sơn… xa quá! Chắc má không đi thăm con được, mà bỏ các em con một ngày cũng đâu có được. Thôi thì bao giờ rảnh rỗi, con về thăm má một chút nghe Nga. Vắng con, má thật sự rất nhớ!
- Linh Lung Lầu vẫn vậy hở ma ma?
- Ờ, vẫn vậy. Chỉ có lúc con mới vừa đi mấy "ổng" đòi con dữ lắm, nhưng con theo chồng rồi má biết kiếm đâu ra bây giờ. Má năn nỉ, nói thật với họ con đi rồi, người ta không thèm đến đây hết mấy hôm. Sau đó má tìm được vài đứa em cũng khá khá, nhưng mấy người khách cũ đến cứ luôn miệng nhắc đến con, làm mấy đứa kia buồn khóc hoài, má phải hết lời dỗ dành. Thiệt, từ khi nơi này được dựng lên, chưa có đứa con nào của má tài sắc được như con.
- Má vẫn khỏe vậy thì con mừng rồi, thôi con xin phép, con phải về…
- Định không ở lại chơi với má vài hôm thật à?
- Thôi con phải về, bỏ dược đường không ai lo, anh ấy về sẽ rầy con. Còn hai đứa nhỏ giao cho cô nó, xa mấy hôm chắc nó nhớ con lắm rồi. Con phải về ngay thôi.
- Vợ chồng có thêm mấy đứa nhỏ chắc là hạnh phúc lắm. Con đến và đi gấp quá má không chẳng tìm được gì tặng cho tụi nhỏ. Thôi thì, đợi lần sau má chuẩn bị quà cho vợ chồng con.
- Dạ… con cám ơn ma ma, tấm lòng của người con xin nhận. Quà cáp con không cần đâu. Thôi… con phải về!
Huỳnh Hoa vào cửa sau giờ đi ra cũng bằng cửa sau. Đích thân Dịch Nhi tiễn Huỳnh Hoa ra tận cửa. Huỳnh Hoa đi một đoạn rồi, bà còn dặn với theo:
- Đi đường cẩn thận nhé con gái!
Huỳnh Hoa quay lại nở nụ cười gật đầu chào Dịch Nhi rồi quay lưng rảo bước hướng trở về quán trọ. Ánh trăng ngã chênh chếch về Tây, gà cũng bắt đầu dồn dập báo sang canh. Vậy là một đêm nữa sắp qua đi, Huỳnh Hoa vừa bước đi vừa thả hồn bay bổng theo những ước mơ. Cô nghĩ đến một ngày những lời nói dối vừa rồi của mình trở thành sự thật. Nếu được vậy thì thật là hay, nghĩ vậy Huỳnh Hoa bất giác mỉm cười một mình.
Huỳnh Hoa đang đi, một bóng người từ sau đột ngột chớp lên lướt ra chắn trước mặt cô, chính là người từ đầu đã theo dõi cô đến tận bây giờ. Giọng nói lạnh băng:
- Nơi đó là nơi nào, cô nương vào đó để làm gì?
Huỳnh Hoa sững người dừng bước. Giọng nói kia tuy lạnh, người kia tuy che mặt nhưng Huỳnh Hoa nhận ra người đó là ai, cô dịu giọng:
- Tứ Bình, anh theo dõi tôi đấy à?
- Cô nương thật ra là ai? Nếu hôm nay không nói rõ, tôi sẽ không nương tay đâu!
Vừa nói anh vừa tháo khăn che mặt xuống, người trước mặt Huỳnh Hoa chính là Tứ Bình. Tứ Bình bắt đầu cuộc điều tra:
- Người phụ nữ đó là ai?
- Nghĩa mẫu của tôi!
- Tại sao trước giờ tôi không nghe cô nương nhắc?
- Tại sao tôi phải nhắc đến bà trước mặt anh?
- Đi thăm nghĩa mẫu, tại sau lén lút bằng cửa sau?
- Tôi thích!
- Tôi lại nghi ngờ cô nương là người của Hắc Long cài vào làm nội gián trong chúng tôi. Nói, cô nương thật ra là ai?
Huỳnh Hoa mỉm cười bình thản:
- Anh thật sự muốn biết tôi là ai à?
- Đó là điều cô nương phải nói với tôi để chứng minh mình trong sạch, nếu không tôi sẽ không để cô nương quay trở lại dễ dàng như thế này đâu.
- Anh ngăn tôi được à?
- Cô…
Huỳnh Hoa cười nhạt:
- Được rồi, muốn biết, tôi sẽ cho anh biết tôi là ai.
Huỳnh Hoa luồn tay vào thắt lưng lấy ra một vật đưa ra trước mặt Tứ Bình. Tứ Bình vừa trông thấy lập tức lùi lại mấy bước, lắp bắp:
- Cô nương là người của triều đình?
Thứ Huỳnh Hoa vừa đưa ra mà một miếng Kim bài, trên có khắc hoa văn tinh xảo, ấn tín của vua và một chữ "Ngự". Người sở hữu chỉ là những người từng gặp được long nhan hoàng đế, phẩm vị chí ít cũng phải trên tam phẩm.
- Không được nói cho ai biết.
- Tuân lệnh.
- Còn gì muốn hỏi nữa không?
- Không còn.
Trong phút bất ngờ Tứ Bình cảm thấy bối rối không biết nên đối đáp thế nào nên cứ buông gọn lỏn hai câu không đầu không đuôi. Huỳnh Hoa cười bước đến kéo tay Tứ Bình, nhẹ giọng:
- Bình ca, chúng ta về thôi!
Tứ Bình thoáng giật mình:
- Cô nương… đại nhân…
- Em là Huỳnh Hoa, đêm nay chúng ta có hứng nên đi dạo cùng nhau, bây giờ chán rồi nên trở về. Thế nào?
- Tuân lệnh.
- Lại nữa rồi, hãy xem như anh chưa hay chưa biết gì cả.
- Tôi… có chút bất ngờ.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Em biết. Nhưng dù em là ai, anh là ai, chúng ta vẫn là bạn.
- Huỳnh Hoa.
- Về thôi.
Huỳnh Hoa im lặng một lúc nói tiếp:
- Ngày mai có muốn cùng tôi diễn một vở kịch hay không?
- Diễn kịch!?
Huỳnh Hoa chỉ nở nhẹ nụ cười. Vầng trăng cuối cùng cũng lặn khuất vào sau dãy núi phía Tây.
***
Sáng hôm sau khi Phương Nhi tỉnh dậy vẫn không thấy Huỳnh Hoa đâu, cô mở cửa phòng bước ra thì thấy mọi người đang chuẩn bị lên đường. Hồ Kỳ đang cho người đi gọi những người vẫn còn ngủ say chưa thức. Ngựa đã được thắng yên cương, Huỳnh Hoa cũng là một trong những người đang ngồi đợi.
Chờ đủ mặt mọi người, Hồ Kỳ căn dặn đôi điều xong đoàn người lại khởi hành. Vừa đi ra được một đoạn, Tứ Bình bắt đầu chất vấn Huỳnh Hoa về việc đêm qua cô đã đi đâu, cô có phải là nội gián hay không. Huỳnh Hoa một mực chối bỏ, nhưng chính điều đó làm mọi người được dịp bàn luận rôm rả. Mọi người bắt đầu nghi ngờ Huỳnh Hoa là nội gián của Hắc Long cài vào, chỉ có như thế những ngày qua đoàn người dù đi đến đâu Hắc Long vẫn đoán biết, đặt sẵn người mai phục. Huỳnh Hoa ấm ức đến sắp khóc nhưng mọi người vẫn cứ dè bĩu, có người buộc Hồ Kỳ đuổi cô đi.
Hồ Kỳ kề ngựa gần Tứ Bình, hỏi nhỏ:
- Tứ Bình, Huỳnh Hoa cô nương…
Tứ Bình ngắt ngang lời Hồ Kỳ:
- Lão gia, cứ hãy từ từ xem kịch hay, đừng nói gì cả.
- Nghĩa là không phải Huỳnh Hoa cô nương?
Tứ Bình chỉ mỉm cười, nhẹ liếc nhìn Huỳnh Hoa, cô đang cúi mặt giấu một nụ cười gian trá. Lúc sau, Tứ Bình thúc ngựa lướt qua bên cạnh Huỳnh Hoa, môi cô không động ánh mắt lại như nở nụ cười hài lòng, Tứ Bình cũng gật đầu một cái đầy hàm ý. Hồ Kỳ thấy mọi người cứ bàn tán xôn xao thì cao giọng:
- Tất cả im hết cho ta, Huỳnh Hoa cô nương đã bảo đêm qua cô ấy chỉ ra ngoài đi dạo…
- Lời nói của cô ta lão gia cũng tin sao?
- Trước khi bắt tận tay nhìn tận mặt không ai được nói người khác thế này thế nọ, ta tin Huỳnh Hoa cô nương trong sạch.
- Lão gia.
- Nếu không tin, các người cứ thay ta giám sát cô ấy, nếu cô nương ấy thật sự là nội gián ta sẽ giết không tha.
Trên khóe mắt Huỳnh Hoa ứa ra đôi dòng lệ. Dương Long kề ngựa lại gần, gọi khẽ:
- Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa nghẹn ngào:
- Em không phải.
- Tôi tin em!
Đi đến trưa mọi người ghé vào một ngôi quán nhỏ bên đường để nghỉ chân. Phương Nhi chợt kéo Hải Bằng sang một góc vắng, Hải Bằng có chút kinh ngạc:
- Phương Nhi, con làm gì vậy?
- Con có chuyện muốn hỏi cha. Theo cha, Huỳnh Hoa cô nương là người như thế nào, con muốn nghe nhận xét từ cha.
- Tại sao bỗng dưng hôm nay con lại hỏi cha như vậy?
- Con cảm thấy rất bất an khi đứng gần cô ấy, con thật sự thấy sợ, con sợ cô ấy sẽ trả thù việc con làm trước kia. Nhưng trưa hôm qua cô ấy lại cứu con, đêm qua cô ấy vì nhường phòng trọ cho con ngủ mà đi lang thang bên ngoài cả đêm, đêm qua là con có lỗi. Cô ấy làm vậy là vì cái gì, đang trả thù một cách cao thượng hay đang rắp tâm làm điều gì đó. Cô nương ấy có đáng kính nể hay không? Cô ấy đang nghĩ gì, những người khác nghĩ gì con có thể hiểu, tại sao con không thể đọc được suy nghĩ trong lòng của cô ta?
- Thì ra là vậy à? Chúng ta chỉ là người trần mắt thịt, không hiểu được trong lòng người khác đang nghĩ gì đâu con. Nhưng nếu con đặt mình vào vị trí của cô nương ấy, con có làm được như cô ấy hay không? Con cứ thật lòng trả lời câu hỏi ấy, trả lời trong tim chứ không cần nói ra ngoài. Khi có câu trả lời, con sẽ biết được cô nương ấy là người đáng phục đáng tin hay không. Còn một điều nữa ta không biết con có nhận thấy hay không? Chuyện trước kia, người thực hiện là Long nhi chứ không phải là con. Nhưng lúc này đây cô nương ấy đã hoàn toàn tha thứ cho đại ca của con rồi…
- Con biết, cô nương ấy cũng có nói, sự ghen hờn ích kỉ nhỏ nhen của con không đáng để cô ấy so đo tính toán, vì nó quá nhỏ nhặt đối với cô ấy. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ta con lại cảm thấy sợ, con không rõ vì sao con lại thấy sợ đến như vậy. Con cảm thấy luống cuống không biết phải nói gì hay làm gì. Con phải làm sao bây giờ hở cha?
- Đừng sợ gì cả, có ta bên con không ai dám làm hại đến con đâu. Phương Nhi, con đã biết trước kia là mình sai rồi phải không? Đã sai thì phải sửa, từ nay cư xử với mọi người phải có chừng có mực để sau này gặp nhau không phải khó xử như bây giờ.
Phương Nhi phụng phịu:
- Con biết rồi mà. Còn việc con và nhị ca…
- Nếu hai con đã hòa hợp cùng nhau, ta sẵn sàng tổ chức hôn lễ cho hai đứa. Ta không trách cứ gì hai đứa hết, hãy cứ yên tâm! Để con bên cạnh Trọng Nghĩa ta cũng rất an tâm, con cũng nên đối tốt với nó một chút. Từ nhỏ Trọng Nghĩa đã mồ côi cha mẹ, bá phụ con nhặt nó về giao lại cho ta. Tuy nó có nhiều điểm không bằng đại ca của con, ăn nói cũng vụng về hơn người khác. Nhưng tất cả chỉ vì nó quá bộc trực thẳng thắng mà ra, ta biết nó thương con thật lòng đấy, con gái à.
- Con biết… nhưng trong lòng con... con chưa quên Minh Minh…
Hải Bằng không nói gì, dường như ông đã thở dài một tiếng. Phương Nhi cũng lặng im không nói gì thêm.
***
Ngày tàn đêm lại đến, Hồ Kỳ tìm một quán trọ ven đường để nghỉ lại.
Có một điều không một ai hay biết là, kể từ hôm ấy Huỳnh Hoa trong mắt Tứ Bình trở thành một người hoàn toàn khác. Đành vậy, anh đã bức bách cô đến nước ấy thì không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói chính xác là anh cảm thấy ngại khi mặt đối mặt với Huỳnh Hoa nhưng anh không chủ động nhắc chuyện cũ. Thay vào đó anh phục tùng mệnh lệnh của Huỳnh Hoa, cô lại không cho anh nói gì, cô vẫn chưa muốn mọi người biết được tất cả về mình, Tứ Bình bất đắc dĩ im lặng.
Đêm ấy khi mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, Huỳnh Hoa nhẹ nhàng trở dậy, cô ra trước cửa quán trọ ngồi nhìn trăng sao. Tiếng bước chân rất nhẹ bước đến cạnh cô, bàn tay chạm vào vai cô. Giọng nói dịu dàng:
- Đã khuya thế này sao em còn chưa ngủ, còn ở ngoài này làm gì vậy?
- Anh cũng còn thức đấy thôi.
- Anh không ngủ được.
- Em cũng vậy.
- Em buồn Tứ Bình à?
- Không có, chỉ tại không ngủ được…
- Đã vậy anh sẽ thức cùng em.
- Cảm ơn.
- Sao lại cảm ơn?
- Vì… chỉ có anh còn quan tâm em, những người khác thì… Em muốn rời khỏi đoàn người quá, em không muốn làm phiền mọi người nữa!
- Đừng, bây giờ em rời đi một mình nguy hiểm lắm. Anh đã hứa đưa em về nhà, anh nhất định đưa em về! Hãy cứ đi cùng mọi người, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đã có anh ở đây em đừng lo gì cả.
- Chính vì thế em mới cảm ơn anh.
Huỳnh Hoa quay lại nhìn Dương Long. Ánh trăng đêm trung tuần cuối cùng của tháng cũng đã lên cao soi rõ mặt hai người. Ánh mắt Huỳnh Hoa lấp lánh sự biết ơn. Dương Long chỉ mỉm cười.
- Dường như anh vẫn còn điều gì đó muốn nói với em, có phải không?
- Ừm… nhưng…
- Sao thế?
- Từ sáng đến giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện với em rồi, anh không muốn làm phiền em nữa.
- Vậy thì thôi, hãy ngồi xuống đây cùng em ngắm trăng!
Huỳnh Hoa ngồi xuống bậc thềm đất phía trước cửa quán, Dương Long cũng ngồi xuống. Ánh trăng cao đang soi sáng từng ngóc ngách con đường phía trước. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Những lúc ngồi dưới ánh trăng thế này em thường hay nhớ đến một câu chuyện. Anh muốn nghe không em kể anh nghe.
- Câu chuyện về ai?
- Về một cô gái vô danh, chuyện ấy trước đây nghĩa phụ đã kể cho em nghe.
- Cô ấy như thế nào?
- Muốn biết cô ấy thế nào, trước tiên phải nói đến mẹ cô ta. Bà ấy là tiểu thư danh giá, nhưng một phút bất kỳ xuất ý trao thân cho một người đàn ông xa lạ. Người ấy ra đi hẹn ngày trở lại nhưng vị tiểu thư ấy đợi đến mỏi mòn người kia cũng biệt tăm biệt tích. Sau đêm định mệnh ấy, cô gái vô danh được sinh ra. Đúng năm năm sau, ngay ngày sinh nhật của mình cô ấy lần đầu tiên gặp được người đáng lẽ mình phải gọi bằng cha. Nhưng cũng chính ngày hôm đó là ngày cô ấy phải xa rời tất cả những người thân thuộc, trải thân vào chốn chợ đời.
- Tại sao lại như vậy?
- Vì ngôi nhà cô ấy đang ở bỗng dưng phát sinh hỏa hoạn, nhưng đúng hơn là có người phóng hỏa. Cô gái được người ta cứu thoát, người ấy sau này là nghĩa phụ của cô bé. Nhưng người ấy chỉ cứu được cô bé còn những người khác thì thất tán không biết sống chết thế nào.
- …
- Sau khi được chữa lành những vết thương do hỏa hoạn, người ấy đưa cô bé tìm lại người thân. Nhưng suốt mười năm, cô vẫn không tìm lại được những người thân. Và rồi, nghĩa phụ cô ấy bị người ta giết hại, khi có cô gái ấy vừa tròn mười lăm tuổi. Anh có đoán được sau đó người con gái ấy làm cách gì để sống hay không?
- Không đoán được, cô ấy còn nhỏ như vậy lại là thân gái làm sao sống nổi giữa sóng gió giang hồ?
- Cô ấy vẫn sống, cô ấy một mình lang thang đến một trang viên xin vào làm người hầu. Lão trang chủ thấy cô ấy xinh đẹp nên cho cô ấy ở lại nhưng không phải với thân phận nữ hầu mà chiều chuộng như tiểu thiếp. Đứa con trai độc nhất của trang chủ cũng đem lòng yêu cô gái ấy. Hai người đàn ông ấy lần lượt toan cưỡng đoạt trinh tiết của người con gái ấy.
Nói đến đấy Huỳnh Hoa chợt im lặng, Dương Long buộc miệng hỏi:
- Sau đó thế nào? Cô gái ấy có bị làm sao không?
- May mắn trang chủ phu nhân phát hiện được, ngăn cản họ làm hại đến cô nương ấy.
- Thế à, thật may.
- Vị phu nhân ấy thấy để cô gái ấy trong nhà có lẽ không ổn, bà ấy đưa cô gái ấy đến một nơi khác. Nơi đó là một kỹ viện, bà ta bán cô ấy vào đó, cô ấy bị ép buộc trở thành kỹ nữ!
Dương Long im lặng lắng nghe. Huỳnh Hoa kể tiếp:
- Ngộ biến tùng quyền cô ấy chính thức trở thành kỹ nữ khi vừa bước sang tuổi mười sáu. Cô gái ấy thoát khỏi bàn tay của hai người đàn ông nhưng lại rơi vào tay của hàng ngàn hàng vạn người đàn ông.
- Lòng người thật đáng sợ.
- Sau đó cô ấy may mắn được một đại gia trẻ trung, giàu có cứu thoát khỏi kỹ viện.
- Từ đó có lẽ cô nương ấy được sống bình yên.
- Không, chàng ta đưa cô ấy rời khỏi kỹ viện thì từ biệt ra đi, chàng ta bỏ rơi cô ấy.
- Sao lại…
- Người nhà của chàng ta không chấp nhận cưới một kỹ nữ về làm dâu con trong nhà, chàng trai ấy ra đi và không hẹn ngày gặp lại. Người con gái ấy tự nhủ với lòng, giữ trọn chung tình với chàng trai ấy, cô ấy bắt đầu đi tìm tung tích của chàng. Cô ấy nghĩ chỉ cần có thể gặp lại là họ có duyên nợ với nhau, cô ấy sẽ dùng mọi cách để buộc chàng phải thuộc về mình.
- Cô ấy cũng là một con người táo bạo.
- Anh đoán xem, cô ấy có tìm được chàng trai ấy hay không?
Dương Long lắc đầu, Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Suốt bao năm ròng rã kiếm tìm, cô ấy gặp không biết bao nhiêu tấm chân tình, nhưng cô ấy đều chối bỏ, cô ấy không quên được chàng trai kia. Nhưng đến một ngày, cô ấy đến một nơi, thân gái dặm trường bị kẻ xấu toan làm nhục, một chàng trai khác đã ra tay nghĩa hiệp giải nguy cho cô ấy. Biết cô nương ấy không nhà cửa, chàng ta cho cô ấy ở tạm trong gia trang của mình một thời gian làm công kiếm sống. Ngày tháng cận kề, họ đã nảy sinh với nhau một tình yêu.
- Họ có cưới nhau không?
- Không, đến phút cuối cùng cô ấy nhận ra chàng trai mình đang yêu thương là anh trai cùng cha khác mẹ với mình. Cha anh ta cũng là cha ruột của mình, cô ấy đau đớn thề với lòng nếu không phải là phút giây tử biệt cô ấy không nhận cha mình. Tuy nhiên cô ấy luôn bên cạnh cha mình, giúp ông hoàn thành mọi điều mong ước. Cô đoạn tuyệt nghĩa tình với người anh đó của mình. Cô ấy hồi ức về quá khứ, thầm nguyện cầu sẽ có ngày gặp lại người tình cũ. Nhưng rồi sau đó, cô ấy nhận ra người mà cô ấy ngỡ là anh cùng cha khác mẹ kia không phải là anh ruột của mình, anh ta là con riêng của người vợ của cha cô ta. Lúc ấy thì duyên nợ đều đã lỡ làng, cô ấy chỉ biết âm thầm khóc thương cho số phận. Thầm oán trách ông trời sắp bày chi cho cuộc đời cô không một ngày vui.
- Huỳnh Hoa, câu chuyện của em buồn quá.
- Em làm anh buồn à, vậy thôi em không kể nữa.
Dương Long lặng im một lúc mới nói:
- Đã lỡ nghe rồi thì nghe cho trót, em kể tiếp đi. Kết thúc câu chuyện ấy thế nào?
- Câu chuyện này không hay ho gì sao anh lại thích nghe.
- Anh không phải thích nghe, nhưng muốn biết cái kết của câu chuyện là như thế nào. Cô gái ấy có gặp lại người đàn ông lúc trước hay không?
- Vậy à. Anh muốn nghe thì em sẽ kể. Anh biết không, trong lúc cô gái ấy đang u buồn và tuyệt vọng, có một người đã đến dang tay chở che, chăm sóc lo lắng cho cô gái ấy. Người ấy tỏ ra rất yêu thương cô ấy nhưng người đó không bao giờ thốt lên lời tình tứ nào với cô gái ấy. Thứ mà người ấy trao cho cô gái chỉ là tấm chân tình, cử chỉ yêu thương. Sự ấm áp ấy dần dần hồi sinh lại trái tim đã đông thành băng giá của cô gái, trái tim nàng bắt đầu đập những nhịp đập nhè nhẹ để hòa vào cuộc sống xô bồ hiện tại. Theo anh họ có đến được với nhau hay không?
Dương Long im lặng, Huỳnh Hoa cũng im lặng, cả hai cứ lặng im như thế không ai nói với ai thêm điều gì. Chợt có tiếng chân nhè nhẹ phát ra từ bên trong canh cửa quán trọ. Dương Long kề tai Hoa nói nhanh:
- Đến lúc rồi.
Vừa nói anh vừa kéo Huỳnh Hoa đứng lên lách vào một góc tối bên cạnh ẩn thân. Cánh cửa quán trọ cục kịch mở hé ra, một người lách mau ra, nhìn ngang nhìn dọc hai lượt lập tức điểm chân lướt mau trên đường vắng. Dương Long nói nhanh:
- Em ở đây, anh đuổi theo kẻ đó.
Không chờ Huỳnh Hoa kịp nói gì, Dương Long đã phóng người vọt theo kẻ đó. Vừa lúc bên trong quán trọ có một người lách mình bước ra, là Tứ Bình. Anh liếc sang Huỳnh Hoa một cái, cô gật đầu anh cũng gật đầu, sau đó Tứ Bình điểm chân lao vút về hướng Dương Long vừa đuổi theo kẻ nọ. Huỳnh Hoa nở nhẹ nụ cười đẩy cửa bước vào trong quán, rồi khép cửa lại. Nhưng cô không về phòng mà âm thầm đứng đợi và lẩm nhẩm một mình: "Kịch sắp hạ màn!".
Vỡ kịch mà Huỳnh Hoa nói đến chính là đánh lừa cho kẻ nội gián trong đoàn người lộ mặt. Huỳnh Hoa nghe được trong đêm trước bọn người kia hẹn hôm nay lại gặp nên cô thử bày ra một kế hoạch nhỏ. Đầu tiên, Tứ Bình tra hỏi Huỳnh Hoa đi đâu trong đêm, gán ghép cô là nội gián làm cho mọi người chỉ chú ý đến cô, nội gián thật sự cũng an tâm không ai để ý đến mình mà hành động khinh suất. Quả nhiên, kẻ đó thật sự khinh suất, vừa rồi lúc ra ngoài y cũng không thèm lấy vải đen che mặt.
Huỳnh Hoa đứng đợi một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ghé mắt nhìn ra thì chính là kẻ mà Tứ Bình và Dương Long đã đuổi theo ban nãy. Y dáo dác nhìn quanh một lượt mới bước lại gần cánh cửa định đẩy vào. Y hoàn toàn không biết phía trước lẫn sau hiện tại đều có địch nhân. Chưa kịp đẩy cửa bước vào, cánh cửa đã bật mở, một người từ trong ung dung bước ra, nở nụ cười bí hiểm rồi dịu giọng:
- Hồng Y tỷ tỷ, đã khuya rồi, tỷ tỷ ra ngoài này chi vậy? Trán lại lấm tấm mồ hôi, tỷ tỷ mới đi đâu về có phải không?
Người kia chính là Hồng Y, dưới ánh trăng nhàn nhạt Hồng Y dường như giật mình một cái, cô lui mau lại.
- Làm gì có giọt mồ hôi nào, Huỳnh Hoa cô nương khéo đùa. Đêm nay tôi không ngủ được nên ra đây ngắm trăng chứ nào có đi đâu. Mà cô nương cũng còn thức đấy thôi!
- À, em cũng không ngủ được, em thức để chờ người. Chờ một người chuyên lén lút một ra ngoài giữa đêm khuya…
Hồng Y chưa kịp nói gì thì phía sau Tứ Bình đã cất giọng lạnh lùng:
- Phi Phụng, tại sao bao nhiêu kế hoạch của ta vạch ra, người của Hồ Kỳ đều phá được. Có phải chính ngươi đã phá bĩnh hay không?
Dương Long đứng bên cạnh ứng lời:
- Không phải, là Hồ Kỳ tốt số luôn luôn lúc nào cũng được người thần bí giúp đỡ.
- Hắn là ai?
- Tôi không biết.
- Vô dụng. Nhưng thôi, dùng mai phục họ có thể đối phó được. Nhưng còn một thứ chúng sẽ không thể nào thoát chết, kể từ hôm nay chúng ta đổi kế sách hành động. Phi Phụng.
- Có thuộc hạ.
- Trong chiếc lọ này là độc dược, chỉ cần bỏ một ít vào thức ăn nước uống, khi họ ăn vào độc lập tức công tâm mà chết. Kẻ thần bí kia dù có là trời cũng không cứu kịp, nếu hắn hiện thân, chúng ta chỉ cần đối phó hắn là xong. Phi Phụng, lần này chỉ được thành công không được thất bại.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
- Về đi, cố gắng đừng để bọn họ nghi ngờ.
- Vâng.
Toàn thân Hồng Y chấn động mạnh khi nghe Tứ Bình và Dương Long cùng nhau đối thoại. Đó là đoạn đối thoại cô cùng chủ nhân của mình đã nói vừa rồi. Hồng Y run giọng:
- Thì ra… từ đầu các người đã sớm nhận ra và theo dõi ta.
Tứ Bình cười cười:
- Không sai, nhưng chưa bắt tại tay chúng ta khó mà ăn nói cho suôn. Ta biết sau lần không kịp báo tin ở bên kia sông ngươi rất nôn nóng, muốn nhanh chóng báo tin và bày ra kế sách mới. Quả nhiên ta chỉ cần dùng Huỳnh Hoa để đánh lừa sự phòng bị của ngươi, ngươi liền mắc bẫy. Bây giờ thì… nội gián, khoanh tay chịu trói đi thôi.
Hồng Y biết hành tung của mình đã bại lộ liền lùi nhanh về sau toan chộp Huỳnh Hoa làm con tin. Nhưng lùi lại rồi Hồng Y mới giật mình nhận ra Huỳnh Hoa không còn đứng phía sau mình nữa, cô ta đã rời khỏi chỗ đứng ban nãy từ lâu và hoàn toàn không phát ra tiếng động nào.
Dương Long và Tứ Bình lại đang áp sát vào, Hồng Y rút thanh nhuyễn kiếm giấu sẵn nơi thắt lưng khua lên thành vòng tròn làm lóe lên ánh sáng bàn bạc do phản chiếu ánh trăng. Nhưng khi nhuyễn kiếm của Y vừa chạm vào hai thanh kiếm của Tứ Bình và Dương Long, toàn thân cô lập tức chấn động mạnh, phải lùi về sau hơn hai bước.
Lâm nguy bất loạn, Hồng Y lại dũng mãnh xông lên. Giữa đêm trường tĩnh mịch tiếng va nhau của vũ khí vang lên liên hồi. Một mình Hồng Y kháng cự lại với hai nam nhân, nhưng qua hơn mười chiêu vẫn chưa tỏ ra núng thế. Tứ Bình buộc miệng khen:
- Võ công cô nương cũng khá đấy!
Hồng Y chỉ hừ giọng không nói gì, cô đang cố dốc toàn lực để nhanh chóng thoát thân. Y biết, một khi thân phận bại lộ, chỉ có chết mà thôi, nàng vẫn chưa muốn chết! Giao thủ thêm mươi chiêu nữa, Hồng Y càng lúc càng bị bức lùi về phía cửa lớn của quán trọ.
- Ầm!
Hồng Y vừa tránh được một kiếm của Dương Long đã thấy chưởng trái của Tứ Bình đập thẳng đến. Trong lúc cấp bách, Hồng Y cũng vươn vội tay phải ra đón đỡ. Nhưng một chưởng của Tứ Bình đẩy ra không hề có chút thương tình, toàn thân người Hồng Y bị hất văng vào cánh cửa của quán trọ. Tấm ván cửa bật tung, ngã ầm vào phía trong.
Hồng Y lăn người mấy vòng trên nền đất, vừa ngồi dậy liền chộp ngay chiếc ghế gỗ ném mạnh về phía hai người từ cửa xông vào. Dương Long vung kiếm chém mạnh vào chiếc ghế, ghế gỗ lập tức vỡ thành hai mảnh. Không dừng lại, Tứ Bình mau lẹ múa kiếm xông lên. Nhưng lúc ấy Hồng Y đã bật người dậy, cô co chân đá thêm mấy chiếc ghế về phía địch nhân, trong quán trọ giờ đây chỉ còn là một trường hỗn loạn.
Âm thanh của sự đỗ vỡ, tiếng binh khí giao nhau ầm vang chát chúa. Những người trong quán trọ dù ngủ say đến đâu cũng phải choàng thức giấc, ai nấy đổ nhào ra xem chuyện gì đang xảy ra. Khi đến nơi, mọi người chỉ thấy Tứ Bình và Dương Long đang loạn chiến với Hồng Y. Hải Bằng kinh ngạc nói:
- Hồng Y cô nương có võ công ư? Lại còn rất cao cường nữa!
Hồ Kỳ im lặng quan sát trận chiến một lúc rồi lạnh giọng:
- Vậy là Tứ Bình đã tìm được rồi… thật không ngờ lại là Hồng Y cô nương…
Hải Bằng vẫn chưa hiểu:
- Đại ca…
Hồ Kỳ không đợi Hải Bằng nói hết đã ngắt lời:
- Chúng ta vào giúp Tứ Bình!
Hồ Kỳ vừa nói vừa rút kiếm nhảy vào vòng chiến. Thập Toàn là người chạy ra sau cùng không biết đầu đuôi cậu chuyện thế nào chỉ thấy Hồng Y bị cha và hai người kia vây công. Anh định chạy vào can ngăn và hỏi nguyên do nhưng chưa kịp nói gì đã thấy thanh kiếm sáng hoắc của Hồng Y kề vào cổ mình. Thập Toàn hơi biến sắc, kêu lên:
- Hồng Y, em làm gì vậy?
Hồng Y không trả lời Thập Toàn mà quắc mắt nhìn Hồ Kỳ, cao giọng:
- Tất cả các người lui lại hết cho ta, nếu không ta lập tức giết chết hắn.
Hồ Kỳ hơi lặng người, Thập Toàn run giọng hỏi:
- Hồng Y, thật ra… thật ra em là ai?
Hồng Y cười nhạt, giọng vẫn lạnh như băng:
- Đến nước này rồi có lẽ ta cũng không cần che giấu thân phận của mình nữa. Hồ Kỳ, hãy nghe cho rõ đây, ta họ Dương tên Phi Phụng, là nghĩa nữ của Thanh Phong – bang chủ Hắc Long bang. Tiếp cận các người chính là nhiệm vụ nghĩa phụ giao cho bổn cô nương. Sắp tới ta định cho các người xuống âm ty mới tiết lộ thân phận của mình, nhưng không ngờ các ngươi lại sớm nhận ra ta đến vậy, cứ xem như các ngươi may mắn!
Hải Bằng bực tức cao giọng:
- Thì ra cô nương mới chính là kẻ nội gián mà chúng ta cần tìm, lại khiến bọn ta hết lần này đến lần khác nghi ngờ Huỳnh Hoa cô nương…
Hồng Y tì mạnh lưỡi kiếm lạnh vào cổ Thập Toàn, vệt máu nhỏ ứa ra. Y quát lớn:
- Hồ Kỳ, ta hỏi lại lần cuối, các người có lui lại hay không thì bảo. Nếu không ta giết hắn!
Mọi người khẽ đưa mắt nhìn nhau, Thập Toàn là đứa con trai độc nhất của Hồ Kỳ lại đang trong tay kẻ địch, không ai dám manh động. Không đợi lệnh của Hồ Kỳ, tất cả cùng lùi lại. Hồng Y liếc mắt nhìn quanh, tay kiếm vẫn ghì sát nơi cổ của Thập Toàn, một tay nàng nắm chặt cánh tay Thập Toàn kéo anh đi lui ra khỏi cửa lớn của quán trọ. Ra đến bên ngoài, Hồng Y vỗ vào lưng Thập Toàn một chưởng, rồi nhún chân một cái tung vọt người đi. Tứ Bình vừa định lao người đuổi theo, Hồ Kỳ đã cao giọng "Không cần đuổi!". Bình nghe vậy liền khựng người lại.
Một chưởng của Hồng Y không đủ làm Thập Toàn bị thương nhưng anh bị xô ra. Y không muốn anh níu kéo lúc mình tẩu thoát. Sự thật tuy đã phơi bày ra trước mắt nhưng dường như Thập Toàn vẫn chưa tin đó là sự thật, anh cứ thế đứng lặng người nhìn theo hướng Hồng Y vừa mới bỏ đi. Hải Bằng chép miệng khen:
- Khinh công quả thật không tệ.
Hồ Kỳ nhẹ "Ừm" rồi ngẩng mặt nhìn trời. Lại một buổi bình minh nữa sắp lên, mọi người ai nấy lục tục chuẩn bị lên đường.
***
Sau khi nội gián bị vạch mặt, Hắc Long bang dường như rúng động, những ngày sau đó bọn chúng hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Ngày từng ngày bình yên trôi qua, đoạn đường về hoàng cung cứ rút ngắn dần. Nhưng sự bình yên đó cũng không kéo dài được lâu.
Mười ngày sau đó, một buổi chiều nhạt nắng, mọi người băng qua một con đường trống vắng, có tiếng sáo u buồn réo rắt cất lên! Con đường ấy nằm ngay bên cạnh một ngọn đồi trọc, trơ cát đá, tiếng sáo ấy lại từ bên trên ngọn đồi vọng xuống. Giữa vùng đất hoang vu lắng lặng, tiếng sáo lại cứ vút cao huyền hoặc càng tạo cảm giác chua chát thê lương. Mọi người không hẹn cùng ghìm cương ngựa cho chúng đi chậm lại, ai nấy cảnh giác đề phòng.
Có tiếng người hỏi:
- Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?
- Dường như là tiếng sáo.
- Tôi nghĩ là tiếng gió.
- Gió không thể thổi to và dìu dặt đến như vậy.
- Chắc chắn là tiếng sáo, nhưng là ai có hứng thổi sáo giữa chốn hoang vu thế này?
Hồ Kỳ mấp máy môi:
- Lẽ nào lại là hắn?
- Đại ca…?
Hải Bằng hơi kinh ngạc định hỏi lại, vừa lúc đó tiếng sáo kia trở nên dồn dập và phát ra to hơn lúc nãy. Hồ Kỳ cau này, thở hắt ra một tiếng:
- Chính là hắn chứ không thể là ai khác.
- Người đại ca đang nói đến là…
- Hắc Bán Diện Nhân.
Tứ Bình hỏi chen vào:
- Hắc Bán Diện Nhân, lẽ nào là kẻ điên cuồng truy lùng những cao thủ trong thiên hạ để thách đấu trong suốt hai mươi năm qua. Nghe đâu, trước khi bắt đầu bất kì trận đấu nào y thường hay thổi sáo, một khúc sáo buồn bã thê lương dành cho người bại trận và từ trước đến nay y chưa từng chiến bại. Nhưng cách đây ba năm, y đột nhiên biệt tích, có người nghĩ rằng y đã bị giết chết.
Hải Bằng gật đầu:
- Chính hắn, sở thích của hắn là thổi sáo, nó như dấu hiệu riêng cảnh báo mọi người rằng hắn đã xuất hiện chứ không có ý gì khác. Trong đời hắn cũng không phải chưa bao giờ bại trận.
Hồ Kỳ tiếp lời:
- Cách nay mười năm hắn đến thách đấu với ta, nhưng hắn đã bị ta đánh bại, từ đó về sau cứ bám theo ta chờ cơ hội phục thù. Ba năm sau, hắn lại đến thách đấu với ta, nhưng hắn lại thảm bại. Sau đó hắn không theo ta nữa, có lẽ tìm nơi tu luyện võ công. Ba năm sau nữa, ta nghe đồn hắn tái xuất giang hồ, tìm người tỷ thí. Đa phần nhân sĩ võ lâm đều bị hắn đánh bại, hắn vừa viết chiến thư định cho bằng hữu mang đến chỗ ta thì hắn nghe đồn giang hồ xuất hiện một cô gái bách chiến bách thắng. Hắn tìm đến cô ta thách đấu, nghe đâu hắn bị đánh bại, ngay sau đó hắn lại tiếp tục mai danh ẩn tích.
Hải Bằng cau mày tỏ ra lo lắng:
- Lần này hắn xuất hiện không rõ với mục đích gì. Có khi nào hắn đã trở thành người của Hắc Long bang, muốn cản trở cuộc hành trình của chúng ta?
Hồ Kỳ lắc đầu, ông cũng không đoán được. Cùng lúc đó tiếng sáo im bặt, giữa không gian vang lên một giọng cười giòn giã. Sau tràng cười, một chiếc bóng màu lam chớp lên phía bên trên ngọn đồi trọc, thoáng cái chiếc bóng kia đã lướt từ đỉnh đồi xuống, nhẹ nhàng như chiếc lá lượn lờ trong gió, phiêu diêu như cánh chim trời chao liệng giữa tầng không.
Bóng màu lam đáp xuống trước mặt mọi người, từng cử chỉ động tác của người ấy vô cùng linh hoạt nhẹ nhàng. Chiếc bóng chạm đất rồi mọi người mới nhận ra đó là một người đàn ông, y khoác trên người chiếc áo màu lam nhạt, dáng người cao thanh, nửa bên mặt bị che kín bởi chiếc mặt nạ bằng sắt đen ngòm. Nửa bên mặt còn lại của y trắng trẻo mịn màng, từng đường từng nét toát lên sự tuấn mĩ phi phàm, mặc dù tuổi tác của y không còn trẻ nữa.
Vừa nhìn thấy chiếc bóng của y chớp lên, Huỳnh Hoa hơi cúi mặt xuống ghìm cương cho con ngựa mình đang cưỡi lùi ra phía sau đoàn người. Chuyện "ân oán" giữa người kia và Hồ Kỳ có hay không Huỳnh Hoa không rõ, nhưng cô biết người con gái đánh bại Hắc Bán Diện Nhân khoảng ba năm trước là ai, cô ta chính là Huyết Tử. Nhưng ngay lúc này Huỳnh Hoa vẫn chưa muốn để lộ thân phận của mình nên tốt nhất không nên chạm mặt trực diện với y. Thấy kẻ lạ không biết là bạn hay thù nhưng tất cả mọi người ai nấy đều rút vũ khí, ngưng trọng đề phòng điều bất trắc.
- Hơn bảy năm rồi không gặp, Hồ Kỳ huynh phong độ vẫn như ngày nào nhỉ?
Hồ Kỳ trầm giọng:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp, hôm nay tìm ta là có việc gì?
- Hôm nay ta muốn mời lão huynh tái đấu cùng ta!
- Nhưng ta đang không rảnh rang để tỷ võ với ngươi, ta đang có việc gấp cần phải làm.
- Nói thì nói thế thôi, mục đích của ta hôm nay không phải là tái đấu mà là Bảo Vật.
Hồ Kỳ hừ giọng:
- Lại vì Bảo Vật. Bất kỳ ai muốn có được Bảo Vật phải bước qua xác của ta và tất cả những người đang có mặt ở đây trước đã.
- Ậy, ý ta không phải như vậy, ta không hề muốn giết huynh và những người này. Ta chỉ muốn mượn Bảo Vật để xem thử nó trông như thế nào mà hết người này đến người khác muốn chiếm lấy nó về mình.
- Ngươi cũng đâu ngoại lệ, nhiều lời làm gì.
- Ban đầu thì ta không quan tâm, nhưng chính các người làm ta phải để ý. Nếu xem thấy đẹp có thể ta giật luôn đem về nhà từ từ nhìn ngắm…
- Ngươi…
Hồ Kỳ gầm lên:
- Đừng hòng.
Hắc Bán Diện Nhân xua xua tay:
- Ấy ấy… đừng tỏ ra nghiêm trọng như vậy. Ta đã bảo chỉ mượn xem thử…
Hồ Kỳ gằn giọng:
- Được rồi, nếu ngươi đủ sức thì hãy đánh bại ta rồi muốn nói gì thì nói.
Hồ Kỳ vừa dứt tiếng chiếc bóng màu lam lập tức chớp lên, tiếng cười giòn tan và âm thanh vuốt nhọn:
- Lão huynh đừng tưởng nói vậy thì ta không dám!
Bóng lam vừa chớp lên Hồ Kỳ cũng nhanh tay vỗ lưng con tuấn mã đang cưỡi mượn lực tung người lên, tay phải nhẹ đưa ra, chưởng lực của hai người chạm nhau "bùng" lên một tiếng giữa không trung. Bên dưới đất cát bị rọc một đường dài về hai phía. Dư chấn của chưởng lực hất hai người văng về hai phía, chân vừa chạm đất hai người họ không hẹn cùng điểm chân mượn lực, hai chiếc bóng một lam một tía lại lao ập vào nhau.
Tiếng ngân dài của kim khí khi chạm vào nhau bật lên thanh thoát. Hai nguồn lực mạnh mẽ bao nhiêu khi đập mạnh vào nhau phản lực nhận được càng lớn bấy nhiêu, Hồ Kỳ và Hắc Bán Diện Nhân lại bị hất mạnh về hai hướng ngược nhau, nguồn nội lực hùng mạnh của họ vừa rồi phát ra không những làm tổn hại đến đối phương mà còn làm cho lớp đất cát bên dưới bị xới lên nham nhở, bay tung tứ tán. Cơn gió hè vô tình thổi mạnh, số đất cát bị cuốn lên thành một tấm màng mờ mịt bao lấy hai người đang giao đấu.
Giờ đây giữa trận đấu khốc liệt không ai còn có thể nhận ra đâu là Hồ Kỳ đâu là kẻ địch. Họ chỉ còn là hai chiếc bóng mờ nhạt, quần nhau nhanh như tia chớp. Lớp cát đất bên dưới vẫn cứ tung lên từng hồi mỗi khi Hồ Kỳ và Hắc Bán Diện nhân lướt vội qua. Hai chiếc bóng ấy di chuyển ngày một nhanh, gió lộng mỗi lúc một mạnh, cát bụi càng bay tán loạn hơn. Gió, không phải của đất trời tạo nên mà do hai kẻ đang đấu với nhau khốc liệt dùng nguồn nội lực thượng thừa tạo nên. Mọi người thấy vậy, cho lũ ngựa lùi lại một quãng xa để tránh hít phải mớ cát bụi kia vào mũi.
Giữa làn cát mịt mờ, những màn kiếm quang cứ chực lóe lên rồi phụt tắt, đứng ở xa không ai nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra giữa vùng cát bụi mờ mịt đó. Một lúc sau, một tiếng "ầm" lớn lại vang lên, hai chiếc bóng bất ngờ tách nhau, văng ra xa rơi ầm xuống đất. Hồ Kỳ rơi cách mọi người một quãng xa, miệng hộc ra ngụm máu tươi, nhất thời chưa gượng dậy nổi. Thanh bảo kiếm của ông cũng rời khỏi tay văng ra xa, cắm phập xuống đất, rung lên mấy cái rồi đứng lặng. Ai nấy lo lắng kêu lên:
- Hồ lão gia…
Hồ Kỳ lại ho ra ngụm máu, vừa gượng dậy bóng áo lam của Hắc Bán Diện Nhân đã đứng ngay trước mặt. Thanh kiếm sáng loáng của y cũng kề vào cổ Hồ Kỳ, giọng y lạnh lùng:
- Bảo Vật đâu, mau giao ra đây! Bằng không…
Hồ Kỳ chỉ im lặng không nói gì, lúc này ông không đủ sức phản kháng, nhưng cũng không thể giao Bảo Vật. Thanh kiếm lạnh ghì mạnh vào cổ Hồ Kỳ, vệt máu đỏ ứa ra, ai nấy đều tái mặt.
- Hồ Kỳ, ta hỏi lại lần nữa, giao Bảo Vật ra không, hay ông muốn chết?
Hồ Kỳ lạnh lùng:
- Ta không giao.
- Đã vậy…
- Bảo Vật đang ở đây, muốn lấy thì qua đây lấy.
Âm thanh quen thuộc làm Hắc Bán Diện Nhân hơi ngẩn người, y liếc nhìn sang nơi âm thanh vừa phát ra, người đó là Huỳnh Hoa. Y vừa nhìn thấy cô, đôi mắt ánh lên nét kinh ngạc cực cùng, từ nãy đến giờ y chỉ chăm chăm vào Hồ Kỳ nên không nhận ra sự có mặt của cô. Trên tay Huỳnh Hoa có mảnh vải, bên trong dường như có một vật tròn tròn, cô bình thản chìa nó ra phía trước. Đôi môi cô khẽ nhếch lên vẽ thành một nụ cười khiêu khích, ánh mắt lóe lên tia nhìn chết chóc xoáy thẳng về phía Hắc Bán Diện Nhân. Nhưng cô quay lưng về phía mọi người nên không ai nhận ra, mọi người ai nấy đều tái mặt lo lắng nhìn nhau. Huỳnh Hoa chầm chậm bước ra phía trước, tay vẫn chìa ra.
- Thì ra nó nằm trong tay cô nương. Mau đưa nó cho ta, nếu không ta sẽ giết Hồ Kỳ.
- Nếu ngươi muốn cứ xuống tay hạ sát ông ta đi. Dù ngươi có giết trăm người ngàn người, thứ này cũng không thuộc về ngươi, trừ khi ngươi hạ sát được ta.
- Cô không sợ ta sẽ xuống tay với Hồ Kỳ thật à?
- Ta và ông ta không quan hệ gì, ngươi xuống tay hay không không liên quan gì đến ta. Bảo Vật đang trong tay ta, nếu ngươi còn đủ sức thì qua đây lấy… Nói thế thôi, ta biết ngươi đã bị thương rồi.
Ai nấy nghe Huỳnh Hoa nói đều ngẩn người ra, chỉ thấy Hắc Bán Diện Nhân thu kiếm tung mình nhảy ra xa, y cười lên ha hả:
- Thôi được, hôm nay ta tha cho các ngươi, ta cũng chẳng cần giết Hồ Kỳ làm gì, cũng không còn hứng thú với thứ gọi là Bảo Vật gì đó nữa rồi. Hồ Kỳ, lần này thì ông bại dưới tay ta nhé, xem như món nợ ngày xưa ta đã đòi lại được. Xin chào, không hẹn ngày tái ngộ.
Dứt tiếng, y quay lưng đi, nơi mép miệng y rỉ ra dòng máu đỏ. Y điểm chân xuống đất một cái lướt người ra xa, chỉ thoáng chốc bóng y đã mất dạng nơi cuối con đường. Nhật Lan và Tứ Bình vội chạy lại đỡ Hồ Kỳ dậy. Lo lắng hỏi:
- Lão gia, ông thế nào rồi?
Hồ Kỳ nhẹ thở dài:
- Thật không ngờ chỉ vài năm không gặp mà võ công của hắn đã tăng tiến nhanh đến như vậy. Hắn quả là một kỳ tài trong võ học!
Tứ Bình vốc trong lọ ra ba viên thuốc màu đen đưa cho Hồ Kỳ. Hải Bằng nãy giờ vẫn cứ ngẩn người ra, thấy khó hiểu:
- Đệ nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Hắc Bán Diện Nhân lại bỏ đi dễ dàng như vậy?
Hồ Kỳ trầm ngâm một lúc mới nhẹ giọng:
- Có lẽ mục đích chính của hắn hôm nay là đánh bại ta. Bảo Vật vốn không phải là thứ hắn quan tâm, đó chính là bản tính của hắn. Vả lại vừa rồi giao đấu với ta hắn cũng bị thương không nhẹ, lại biết được Bảo Vật không nằm trong tay ta, nếu hắn muốn đoạt lấy phải chiến đấu thêm nữa, dù là ai cũng không dại gì ở lại.
- À, đại ca, tại sao đại ca lại để cho Huỳnh Hoa cô nương giữ Bảo Vật? Như vậy rất nguy hiểm đại ca có biết không?
Huỳnh Hoa bật cười:
- Hồ lão gia để tôi giữ Bảo Vật bao giờ.
Tứ Bình kinh ngạc chỉ vào vật trên tay Huỳnh Hoa:
- Thế thứ cô nương đang cầm trên tay là…
- Chỉ là viên đá thôi, Bảo Vật không phải cũng chỉ là một viên đá hay sao?
Huỳnh Hoa nắm góc mảnh vải giũ nhẹ, viên đá bên trong rơi phịch xuống đất, ai nấy tròn mắt há mồm không thể nói được gì. Hồ Kỳ đứng lên cung tay trước Huỳnh Hoa:
- Huỳnh Hoa cô nương, vừa rồi… cảm ơn cô!
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Lão gia không sao là tốt rồi.
- À, vừa rồi vì sao cô nương lại biết Hắc Bán Diện Nhân cũng bị thương?
- Vì thấy sắc mặt của y sau trận chiến đã tái đi rất nhiều so với lúc đầu mới gặp, tôi chỉ đoán thế, không ngờ lại đúng…
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, Hồ Kỳ nhẹ cau mày, ông bắt đầu thấy Huỳnh Hoa không phải là một con người đơn giản. Bởi vì vừa rồi, chỉ mình ông và Hắc Bán Diện Nhân thấy được ánh mắt và nụ cười lạnh lẽo của Huỳnh Hoa. Thần thái đó, ánh mắt và nụ cười đó một người con gái bình thường khó mà có được.
Nhưng ngay lúc này khi đứng bên cạnh cô ông lại không cảm nhận được cô là một người có võ công, thần thái khi nãy đã biến mất không còn chút dấu vết nào. Hồ Kỳ tự hỏi diễn biến vừa rồi là sao, cuối cùng ông chỉ đoán Huỳnh Hoa là một cô gái nhạy bén, dù không võ công nhưng ứng biến nhanh nhẹn. Ông không hề biết, Huỳnh Hoa chẳng những có võ công, vừa rồi cô vốn có ý muốn để lộ chân tướng của mình, chỉ không ngờ Hắc Bán Diện Nhân lại rút mau như vậy.
Nguy hiểm qua đi mọi người lại tiếp tục lên đường. Hai ngày bình yên trôi qua, đoạn đường về kinh thành lại rút ngắn thêm một đoạn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.