Tình Yêu Không Cần Viết Ra

Chương 4:




Sau khi phẫu thuật, Anh Tử nằm viện liên tục, con gái gửi cho chị nuôi.
Một ngày nọ, sau khi A Vinh tan tầm trở về nấu cơm cho Anh Tử, lại nghe có tiếng đập cửa, A Vinh mở ra, là mẹ của anh từ quê nhà chạy tới.
“Mẹ, mẹ ngồi đi.” A Vinh vội vàng đi rót nước.
“Nghe nói Anh Tử đã cắt tử cung rồi?” Bà vất vả mệt mỏi, còn chưa ngồi xuống liền lo lắng hỏi.
“Dạ phải.” A Vinh đưa ly nước, không dám giấu giếm.
“Chao ôi, vậy phải làm sao bây giờ, nó còn chưa sinh con trai cho gia đình chúng ta.” Bà cầm cái ly, gấp đến độ chưa kịp uống nước, “Con chính là con trưởng trong nhà, nhà cửa và sản nghiệp đều chờ con kế thừa, làm sao có thể tuyệt hậu.”
“Không phải còn có Tiểu Thảo sao?” A Vinh vẫn cười xoà, đôi mắt anh vẫn như hồ nước mùa xuân, không vội vàng xao động.
“Như vậy sao được, nếu không…con ly dị cô ta rồi lấy vợ khác, dù sao cũng có cô gái khác gia thế tốt, hiền lành…” Mẹ A Vinh có phê bình kín đáo với Anh Tử: cô cái gì cũng không được, dáng vẻ cũng quá mạnh mẽ, vẫn là một cô gái ở nông thôn. Quan trọng là, tính tình Anh Tử nóng nảy, nhiều lần mắng lời thô tục với A Vinh, bà làm mẹ chồng thật đã nghe quá nhiều lần.
“Không được!” Lần đầu tiên A Vinh thu lại ý cười, vẻ mặt gay gắt.
Bà bị dáng vẻ của con mình làm chấn động, biết anh nổi giận, bà liền sửa lời nói: “Được được, không lấy người khác, vậy nếu không con đem con trai của em con sang đây đưa cho cô ta nhận làm con thừa tự?”
“Như vậy không tốt đâu, Anh Tử sẽ đau lòng.” A Vinh vẫn lắc đầu.
“Vậy con muốn sao?”
“Con? Con và Anh Tử, còn có con gái sống qua ngày cũng rất tốt.”
“Con!” Mẹ A Vinh hận đến mức quay đầu đi: đứa con này có hiếu, biết kiếm tiền sống, chỉ cưới một người vợ, vâng lời răm rắp.
“Vậy con đi theo cô ta cả đời đi, mẹ thật sự không hiểu rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.