Nhan Ôn luôn tin tưởng Giang Tùy An, nên chẳng hỏi gì nhiều, định bụng trở về sẽ tính tiếp.
Nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào kín gió, rất nhanh cô đã nhận được tin tức vai diễn bị thay người. “Em còn chẳng biết, mình đã bị thay rồi... Nhan Ôn nghiêng đầu nhìn sang Giang Tùy An.
Giang Tùy An gật đầu: "Đúng vậy, nhưng không sao cả, em xứng đáng nhận được vai diễn tốt hơn, vụ việc lần này cứ xem như một cuộc trải nghiệm
Nhan Ôn hiểu ý, xem ra Giang Tùy An đã ngầm đồng ý vụ việc này, vậy cô chẳng có gì để nhớ nhung cả, nếu vụ việc có thể giải quyết ổn thỏa thì Giang Tùy An sẽ không để cô có cơ hội nghe thấy tin tức thế này.
Nếu anh đã quyết định, cô sẽ dốc sức phối hợp, bởi vì cô hiểu rõ, Giang Tùy An sẽ dốc tận sức mình trao cho cô thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Quảng cáo trước kia đóng và hợp đồng phim giành được chính là ví dụ tốt nhất.
Những thứ liên quan đến lời đồn, không thể giải quyết từ gốc gác, dù cô trở về đoàn phim, cũng chỉ gia tăng phiền phức cho mọi người.
Thay vì cắn xé lẫn nhau, chẳng thà rời khỏi lúc này.
Bây giờ cô vẫn chưa suy nghĩ đến, Giang Tùy An đã có dự tính mới, không có Nhan Ôn thì “Kẻ ngông cuồng đêm ám” vốn chẳng thể lên sóng. “Em có giống người tái xuất nhờ mấy trò mê tín dị đoan không?” Nhan Ôn dở khóc dở cười, bỏ điện thoại xuống: “Em tưởng em đã nói rõ ràng rồi chứ, tại sao cô ta vẫn không chịu hiểu? Thật sự muốn em chết, cô ta mới dừng tay ư?” “Trên đời này vẫn cứ có người không biết chừng mực."
Nhan Ôn mím chặt đôi môi: “Vâng, em đồng ý." “Hãy tin anh, anh sẽ cho em một bến cảng tránh gió, trong giới này, chỉ cần em vẫn muốn bước tiếp, sẽ không ai ngăn cản được em cả.”
Câu nói của anh như làn gió xuân khiến trái tim của Nhan Ôn trở nên ấm áp.
Nhan Ôn bị Giang Tùy An dẫn đi, nhưng với tình hình vết thương của mình, Âu Dương Hải vẫn cần nằm viện tịnh dưỡng, nên Bạch Hiểu Hiểu ở lại chăm sóc anh, cô vừa xem tin tức đề xuất trên điện thoại, vừa mắng rủa bày tỏ sự bất bình.
Thoáng chốc quân bằng Âu Dương Hải đang ở bên cạnh... “Lúc nãy tôi chẳng nói gì cả, anh cũng không nghe thấy gì hết!” Bạch Hiểu Hiểu nhẹ nhàng lên tiếng. “Tôi đã nghe thấy hết rồi.” Âu Dương Hải nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng cảm thấy cô bé này thật đáng yêu. “Vậy.." Bạch Hiểu Hiểu muốn giải thích, nhưng lại chẳng nói được gì cả. “Không cần lo lắng, Nhan Ôn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, những sóng gió này chẳng khiến cô ấy tổn thương đầu.” Âu Dương Hải mở mắt, điều kỳ lạ là, lời nói của anh có thể khiến Bạch Hiểu Hiểu an tâm, vả lại ánh mắt của anh lại rất dịu dàng.
Khiến Bạch Hiểu Hiểu bất chợt sững sờ. “Tôi đương nhiên tin chị Tiểu Ôn sẽ không bị đống lời đồn đó đánh gục, nhưng lời nói của bọn họ thật sự quá khó nghe! Chị Tiểu Ôn chỉ muốn đóng phim mà thôi, tại sao cứ có người không chịu buông tha cho chị ấy!” Bạch Hiểu Hiểu chán nản thở dài. “Có lẽ có người đố kỵ với tài năng và thiên phú của cô ấy.
Bạch Hiểu Hiểu nghe vậy, liền gật đầu tán thành: “Nhất định như vậy!” “Nếu vì nguyên nhân này thì chứng tỏ Nhan Ôn thắng xa đối phương, cô tức giận làm gì kia chứ?”
Bạch Hiểu Hiểu nhíu mày, đúng vậy, vả lại bên cạnh Nhan Ôn còn có Giang Tùy An bảo vệ, nghĩ thế nào thì Nhan Ôn cũng không thể thua được.
Âu Dương Hải an ủi cô xong, tiếp tục nhắm måt.
Và ngoài cửa, vài cô y tá đang thì thầm to nhỏ. “Âu Dương Hải kia đều đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, sao lại đối xử tốt với cô trợ lý thế kia?” “Chắc bẩm sinh lạnh nhạt chăng, mỗi lần mang thuốc thay thuốc cho anh ta, anh ta đều không thèm đếm xỉa đến người khác. "Không phải chứ, tôi thấy anh ta trò chuyện với cô trợ lý khá vui vẻ đấy.
Trên đời này tất cả sự ngoại lệ đều bởi vì thật lòng.
Nhan Ôn vừa trở về nhà, chị Hà đã ngồi sẵn chờ cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, chị Hà vội vàng lao tới ôm chặt Nhan Ôn, giọng cũng nghẹn ngào: “Chị mới rời khỏi vài hôm, sao em gầy đi nhiều thế này? Có phải lại lén lút xem kịch bản lúc khuya không?” "Em..." “Đã dặn em bao nhiêu lần rồi, nhất định phải chú ý sức khỏe! Lỡ xảy ra chuyện, em bảo chị phải làm sao?”
Tinh thần của chị Hà đột nhiên suy sụp, ôm Nhan Ôn bật khóc: “Lúc chị xem tin tức đã nôn nóng chết đi được, em là con người to xác, sao vẫn khiến người khác lo lắng thế kia! Em có phải muốn dọa chết chị mới vừa lòng không!”
Nhan Ôn biết chị Hà quan tâm cô, nên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, giúp chị Hà lau chùi nước mắt. “Em đã kết hôn lâu như vậy rồi, bây giờ cũng đã công khai, làm việc nhất định phải cực kỳ thận trọng, dù không vì bản thân em, cũng phải suy tính cho boss chứ.” Chị Hà thút thít. “Rốt cuộc kẻ nào giở trò sau lưng mà ác độc như vậy! Lôi kẻ đó ra, nhất định phải khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Ánh mắt của Nhan Ôn dần trở nên lạnh lùng.
Cô luôn không muốn ra tay, nguyên nhân là vì nể mặt người lớn trong nhà họ Nhan, bây giờ... đều do Nhan Nhu ép buộc. “Còn nữa, chị nghe bảo đoàn phim quyết định đổi người, tại sao có thể làm vậy? Hành vi bây giờ của bọn họ chính là làm trái hợp đồng đó! Nếu vụ việc này bị lan truyền ra ngoài, sau này mặt mũi của boss và Đại Hoa còn để đầu được nữa!” “Tùy An sẽ giải quyết thôi.” “Chị cũng đang chờ đợi boss ra tay đây, để bọn chúng biết mùi lợi hại!”
Dù sao Nhan Ôn cũng không sợ, lại xung đột với thời gian quảng bá “Mảnh vụn hồi ức”, chẳng thà để bọn họ không thể lên sóng... “Còn có một chuyện, Tùy An bảo có người muốn gặp em, không phải là chị chứ?” Nhan Ôn cười hỏi.
Chị Hà ho khan một tiếng: “Đương nhiên không phải! Em đoán thử xem...
Nhan Ôn lắc đầu, cô không nghĩ ra còn ai nôn nóng muốn gặp được cô ngay lúc này, trong giới giải trí, người được xem là bạn bè của cô thật sự không nhiều
Bạn bè mà cô kết giao đều là tâm giao, bạn bè giả tình giả nghĩa thì không cần thiết. “Em nhắm mắt lại, để anh ấy tới đây!” Chị Hà mỉm cười tỏ vẻ thần bí.
Nhan Ôn hiếm khi đồng ý phối hợp với trò chơi nho nhỏ của chị Hà, thế nhưng cô vừa nhắm mắt thì một cái tên đã xuất hiện trong đầu, nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, khóe miệng cô nhếch lên: “Cảnh Hàng?”
Chị Hà ngạc nhiên: “Oa, có phải hai người đã gọi điện cho nhau trước không? Sao có thể đoán được chứ!”
Lúc này người đàn ông đang đứng cách Nhan Ôn không xa, chính là Tiêu Cảnh Hàng! Ra nước ngoài mấy tháng nay, anh ấy vẫn lạnh lùng ít nói như xưa, nhưng khí chất trên người anh ấy ngày càng lão luyện xuất chúng. “Nghe được tin tức gần đây của cô, khiến tôi vừa cảm khái vừa kinh hãi, tôi đã xem đoạn phim giới thiệu của 'Mảnh vụn hồi ức, phần biểu diễn của cô rất ngoạn mục, bằng thiên phủ bẩm sinh và sự cố gắng, con đường phát triển về sau của cô sẽ rất rộng mở. “Anh có lời bình phẩm cao như vậy dành cho tôi, là sự khẳng định tốt nhất đối với tôi. Nhan Ôn cười nói, trong lòng vô cùng vui mừng.
Những chuyện trong quá khứ như vừa xảy ra ngày hôm qua, thoáng chốc, bọn họ đã tiến lên phía trước một bước lớn. “Chuẩn bị về nước phát triển ư?” “Ừ, vừa trở về thì nghe đến tin đồn to lớn của cô."
Bây giờ Tiêu Cảnh Hàng không lạnh lùng như trước kia nữa, ít ra anh ấy biết nở nụ cười, không cần giả vờ, mà là nụ cười phát sinh từ nội tâm, xem ra trải qua những chuyện đó, anh đã buông bỏ vết thương tình trong quá khứ rồi. “Có tin tức này, mọi người cùng xem nào.” Giang Tùy An đi ra từ phòng làm việc, ngắt đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ.