Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 366: Giác ngộ




“Tôi sợ gì chứ? Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi! Mọi người đầu tư phim ảnh đều muốn kiếm tiền, tôi không thể vì nâng đỡ phụ nữ của anh ta, mà ném lợi ích của công ty sang một bên. “Vả lại, cô ta diễn cũng chẳng ra làm sao, sau khi bộ phim lên sóng, các người sẽ biết sự quyết định hôm nay của tôi đúng đắn thế nào” "E rằng sẽ không có ngày đó đâu.
Đột nhiên giọng của Giang Tùy An vang lên sau lưng bọn họ, tất cả mọi người đều bị dọa phát khiếp, cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng...
Bàn tán sau lưng người ta, sợ nhất chính là bị bắt tại trận. “Chủ... chủ tịch Giang!” Chủ tịch Trần họ khan một tiếng, đặt ly rượu sâm panh xuống, thần sắc vốn đang đắc ý trở nên căng thẳng. "Nếu tôi ra tay, thì đoàn phim của anh sẽ giải tán ngay lập tức, anh có muốn thử không?" Giang Tùy An nhìn bọn họ từ trên cao, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng. “Chủ tịch Giang, đừng đùa vui như vậy, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao?" “Trồng tôi giống đang nói đùa ư? Lúc bàn tán sau lưng bà xã của tôi, anh phải có giác ngộ mới phải."
Ánh mắt chủ tịch Trần lờ mờ, không biết nên giải thích ra sao, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng: “Chủ tịch Giang, tôi thật sự không có ý đó! Nếu anh cứ phải làm như vậy thì thật không có tình người rồi chăng?” “Anh dị nghị sai trái sau lưng, tôi nghe thấy cũng phải giả vờ chưa nghe hay sao?” “Tôi chỉ thuận miệng nói vài câu... “Vậy ư?” Giang Tùy An nhìn anh ta lạnh lùng: “Hiện giờ tôi có đủ lý do để nghi ngờ, thoạt đầu anh đã chuẩn bị chuyện thay người, sự cố xảy ra trong đoàn phim, anh dám nói kẻ thay đổi đạo cụ chẳng liên quan chút gì tới anh chứ?" “Chủ tịch Giang! Anh nói như vậy... Là vu khống đó!” Chủ tịch Trần thở dốc, đứng phắt dậy từ ghế sofa.
Ngay lúc này, một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt bước tới, tối nay ông ấy là một trong những vị khách nặng đô được mời đến, đồng sự trưởng của doanh nghiệp Ngạo Phong, Âu Dương Toại.
Nhìn thấy ông ấy bước tới, những người vây quanh tự động nhường lối.
Thế nhưng ông chẳng thèm đếm xỉa đến ai, mà chỉ hỏi thăm Giang Tùy An rằng: “Sao vậy?” “Thưa chủ, không sao cả.” “Vậy thì được." Âu Dương Toại nhìn lướt Chủ tịch Trần vừa mới la hét với Giang Tùy An lúc nãy bằng ánh mắt thâm sâu, quay người rời khỏi.
Lúc này, Giang Tùy An mới nói tiếp với Chủ tịch Trần rằng: “Người vừa rồi, chắc anh quen biết chứ? Ba của Âu Dương Hải. Giọng điệu của anh trở nên cực kỳ lạnh lùng, lộ vài phần nguy hiểm: “Hình như tôi quên báo với anh, ba của Âu Dương Hải theo họ mẹ, đáng lẽ ông họ Giang mới phải. “Còn tôi với Âu Dương Hải, là anh em họ
Chủ tịch Trần đột nhiên ý thức được điều gì đó, lui về sau nửa bước, trợn to đôi mắt "Lúc nãy anh nói những lời đó cũng rất chí lý, mọi người đầu tư điện ảnh đều vì kiếm tiền, vậy thì tôi chúc anh tấn tài tấn lộc” Dứt lời, Giang Tùy An quay người rời khỏi như một cơn gió lốc, không hề lưu tình. “Tiêu rồi.”
Chủ tịch Trần cúi đầu, không biết nên thu dọn ra sao, lúc trước bọn họ vì muốn mời bằng được Âu Dương Hải diễn, tiêu tổn biết bao tâm huyết và sức lực, cả bộ phim có thể nói là đo lường riêng cho Âu Dương Hải, phương diện kịch bản và vai diễn đều có sự thay đổi lớn, nếu... Âu Dương Hải rút khỏi vì chuyện của Nhan Ôn, vậy vốn đầu tư của bọn họ hoàn toàn đổ sông đổ biển rồi!
Vốn dĩ bộ phim phải lên sóng bùng cháy trong mùa hè, bây giờ...
Chủ tịch Trần hoàn toàn không ngờ rằng Giang Tùy An còn giấu giếm trò này, lúc trước ông ta đề xuất đổi người, Giang Tùy An sảng khoái đồng ý, ông ta đáng lý phải suy nghĩ đến vụ việc không hề đơn giản mới phải, hiện giờ ông ta hoàn toàn là đang mưu toan với hổ, sao có thể sống sót được chứ?
Giương mắt nhìn tiền đầu tư hàng triệu đổ sông đổ biển ư? "Không, chờ một lát, thưa chủ tịch Giang! Tôi cảm thấy vụ việc này do tôi suy nghĩ thiếu chín chắn, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, bàn bạc thật kỹ, có được không?”
Giang Tùy An hất tay ông ta ra, không hề khách sáo đáp rằng: “Lúc nãy những câu nói của ông tôi sẽ không quên đầu, sỉ nhục bà xã của tôi, trừng phạt như vậy không hề nặng."
Dứt lời, Giang Tùy An nhìn thời gian trên điện thoại: “Giờ này chắc đã bắt đầu rồi.” “Cái gì?” Chủ tịch Trần đứng ngơ ngác tại chỗ, giương mắt dõi nhìn Giang Tùy An rời khỏi, điện thoại của ông vang lên ngay sau đó, là trợ lý của công ty gọi tới. “Chủ tịch Trần, không xong rồi, Âu Dương Hải bảo đoàn phim không thể chịu trách nhiệm về sự an toàn cá nhân của diễn viên, lấy lý do sự cố, tuyên bố rút lui.”
Âu Dương Hải luôn giữ thái độ lạnh lùng cao ngạo trong giới giải trí, hiếm khi tham gia hoạt động phỏng vấn công khai, nhưng một khi anh ấy mở miệng thì là đích thật có chuyện đó, nếu không anh chẳng thèm ngồi trước ống kính, tiếp nhận cuộc phỏng vấn nhàm chán.
Cũng bởi vì tính cách quái dị của anh ấy, mà khán giả và người hâm mộ đều tin tưởng lời nói của anh, con người cao ngạo như vậy sao có thể bịa đặt tạo tin đồn được chứ? “Liên quan đến sự cố đó, tôi đã thuật lại toàn bộ những chuyện tôi biết với cảnh sát rồi, nhân viên phụ trách đạo cụ hôm đó vẫn còn đang trong quá trình truy tìm. “Tôi bị thương không phải do Nhan Ôn gây ra, mà trong tình huống đó, tôi vô thức đưa ra quyết định mà bất cứ con người nào cũng sẽ làm.” “Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà lại bị đồn thổi phóng đại thế kia, từ khi nào mà giới giải trí thiếu thốn tin tức thế này chứ?” “Còn đồn một vài câu chuyện liên quan đến quỷ thần, tôi hoàn toàn không thể lý giải nổi, hai chuyện này có sự liên quan với nhau ư” “Xét theo phương án xử lý và thái độ của đoàn phim, tôi cho rằng trong tình hình không thể bảo vệ sự an toàn của tôi, tôi lựa chọn rút lui khỏi đoàn phim, từ chối đóng vai diễn này, điều này trên hợp đồng có ghi rõ, còn cuối cùng mọi người tin tưởng ai thì tôi không ép.
Nói xong, Âu Dương Hải lập tức tắt micro.
Anh nói nhiều đó, nhưng người hâm mộ nghe xong đều ủng hộ anh. “Ủng hộ anh Hải!” “Vào vùng núi đóng phim vốn dĩ rất nguy hiểm rồi, đoàn phim ngay cả biện pháp an toàn cũng không bảo đảm được, tại sao phải tiếp tục diễn chứ? Lấy mạng sống kiếm tiền cho bọn họ ư?” “Chắc chắn đoàn phim đang đổ dầu vào lửa sau lưng, xảy ra sự cố không muốn gánh vác trách nhiệm, liền đổ toàn bộ vụ việc lên người Nhan Ôn, quả thật không biết xấu hổ" “Đúng vậy, hiện giờ đoàn phim vẫn chưa đưa ra lời giải thích nào cả!”
Âu Dương Hải giao sự việc còn lại cho trợ lý và người quản lý, dẫn Bạch Hiểu Hiểu rời khỏi.
Khi bọn họ rời khỏi nơi tổ chức buổi họp báo, Bạch Hiểu Hiểu chắn trước mặt Âu Dương Hải trong suốt quá trình, còn dùng chiếc mũ của mình để che mặt mũi của Âu Dương Hải, không để phóng viên có cơ hội đuổi theo hỏi. “Nhường chút đi!”
Thấy cô đang bảo vệ mình gần trong gang tấc, Âu Dương Hải đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình thiếu vắng một người như vậy, hoặc có lẽ anh có thể trực tiếp mở miệng đòi người với Nhan Ôn, để cô bé này mãi ở cạnh anh ấy. “Mau lên xe!”
Bạch Hiểu Hiểu hét lên với Âu Dương Hải.
Trong tình huống này, cô định một mình ngăn chặn đảm phóng viên ư?
Âu Dương Hải lập tức túm cánh tay của cô, đẩy cô lên xe trước, sau đó nhảy lên theo ngay tức thì, bảo bác tài lái xe.
Anh nhìn thấy vẻ sững sờ của Bạch Hiểu Hiểu: “Chặn phóng viên không phải để cô ở lại một mình” “ờm... Tôi không có kinh nghiệm, lần sau biết rồi!” Bạch Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ đến vết thương trên cánh tay của anh, vội vàng hỏi: “Tay của anh sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.