Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 411: Em cầu xin anh




Lòng bàn tay của Hề Mạn đã ướt đẫm mồ hồi, tại sao cô ta không chú ý từ sớm, tất cả mọi thứ đã bị Nhan Ôn biết tỏng!
Lúc này người trong đoàn phim đã chuẩn bị xong công tác bấm máy, Úc Nam cũng ngồi vào vị trí đạo diễn, thấy Hề Mạn lại một lần nữa ngăn cản Lý Vĩ, bèn gỡ tai nghe xuống, hỏi một câu: “Sao vậy? Việc này có gì mà phải tranh giành chứ?”
Hề Mạn cố gắng bình phục cảm xúc của mình, nhìn sang Nhan Ôn, hi vọng cô ấy có thể tha cho bọn họ.
Thế nhưng Nhan Ôn nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy, chị Hề Mạn, chị không cần quá lo lắng cho em, tuy lần đầu tiên em thực hiện động tác mạnh như vậy, nhưng chỉ cần Lý Vĩ dẫn dắt em đôi chút, chắc em không sao đâu.”
Hề Mạn thấy Nhan Ôn vốn không chịu nhường bước, đầu óc rỗng tuếch. “Lý Vĩ, bắt đầu được rồi." Úc Nam hơi mất kiên nhẫn, dù sao hôm nay cũng còn rất nhiều cảnh cần quay, không thể mãi giậm ở đây được.
Lý Vĩ đẩy Hề Mạn ra, lên xe đóng cửa lại.
Anh ta không thể để bất kỳ người nào biết thắng xe của chiếc xe này có vấn đề, thật không thể ngờ, anh ta lại thua trong tay Nhan Ôn! Anh ta mở cửa sổ xe, dùng ánh mắt ra dấu cho Hề Mạn rời khỏi, sau đó quay đầu nhìn Nhan Ôn, ánh mắt nguy hiểm tràn đầy cơn phẫn nộ.
Nếu bảo Nhan Ôn chẳng biết gì thì anh không tin! Thế nhưng, cô ấy làm sao phát giác? Một bình bông dựa vào đàn ông để giành giật vai diễn, có tư cách gì mà ở lại đây...
Hề Mạn loạng choạng lui về sau hai bước, trong lòng cô ta nảy sinh một ý nghĩ, hay là bây giờ nói hết sự thật ra, vụ việc cũng sẽ được giải quyết... Tuy cô ta phải dùng cả đời để bù đắp cho lỗi sai ngày hôm nay.
Cô ta không thể giương mắt nhìn Lý Vĩ mạo hiểm! Nếu anh ta có mệnh hệ gì, thì cô phải làm thế nào?
Bây giờ người cô ta có thể cầu xin chỉ còn Nhan Ôn mà thôi, nên nhân lúc mọi người đang chuẩn bị bấm máy, cô ta lôi Nhan Ôn sang một bên: “Nhan Ôn, cô nói vài câu đi, đừng để Lý Vĩ lái chiếc xe đó, chúng tôi sai rồi, xin cô.” “Tại sao không thể lái chiếc xe đó?” Nhan Ôn hỏi ngược.
Hề Mạn cắn môi: “Tôi có thể từ từ giải thích với cô, nhưng tôi thật không hi vọng một trong hai người bị thương, cô hãy tin tưởng tôi, tôi cầu xin cô đó. “Nếu bây giờ người ngồi trên chiếc xe đó là tôi, cô cũng cầu xin Lý Vĩ như thế chứ?” Ánh mắt của Nhan Ôn dần trở nên lạnh lùng. “Tôi đứng trước mặt cô chính là sự chứng minh tốt nhất. Tôi định lái thử trước. “Cô tưởng có thể dùng cách như vậy để ngăn chặn anh ta ư? Dù hôm nay tất cả mọi thứ đều thuận lợi, vậy ngày mai thì sao? Ngày mốt thì sao?”
Từng câu hỏi của Nhan Ôn khiến Hề Mạn nghệch ra.
Cô ta cũng chẳng có cách ngăn cản hết lần này tới lần khác... “Mạng của tôi thuộc về tôi, không phải là bàn đạp của bất kỳ người nào cả, nếu do anh ta làm chuyện lầm lỡ trước, thì phải gánh chịu hậu quả” Nhan Ôn nói rất thẳng thắn: "Tôi cũng có thể nói với cô rằng, dù bây giờ anh ta quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ giương mắt nhìn anh ta lái chiếc xe đó, có những chuyện chẳng thể nói câu xin lỗi thì giải quyết được đầu
Bởi vì, cô cũng có người cần yêu thương và kề cạnh, sinh mệnh đáng quý biết bao, cô phải sống tiếp vì người mình yêu.
Đôi chân Hề Mạn dường như mất hết trí giác, cô ta không thể ngờ vụ việc sẽ phát triển tới bước này, hoảng loạn, sợ hãi xâm chiếm đại não của cô ta. “Chuẩn bị, bắt đầu!” Úc Nam nói vào máy phát.
Ngoại trừ ba người họ, tất cả mọi người trong đoàn phim đều không biết rõ nội tình, Lý Vĩ đạp chân ga, dựa theo tuyến đường định sẵn, thể hiện kỹ năng lái xe, tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng hò reo
Chỉ là, anh ta đương nhiên không quên chuyện thắng xe bị hư, nhưng anh ta không thể dừng lại, càng không thể bộc lộ vẻ sợ hãi chút nào, một khi làm như vậy, cuộc đời của anh ta sẽ bị hủy hoại toàn bộ.
Ả Nhan Ôn kia không ngờ lại độc ác đến vậy.
Ngoại trừ đánh cược một ván, anh ta không còn sự lựa chọn nào khác... "Đạo diễn Úc, tại sao chiếc xe vẫn không dừng lại? Vả lại, hình như đang xoay vòng... Nhân viên công tác phát hiện sự bất thường, nói vào máy phát.
Úc Nam lập tức nhìn màn hình chăm chú, sau đó đứng phắt dậy: “Mau đi xem thử xảy ra chuyện gì!”
Lý Vĩ đang đánh vòng tay lái trong xe, đảo tay lái khống chế tốc độ xe chạy, bởi vì anh ta chỉ có thể khống chế chiếc xe trên đoạn đường được dựng sẵn, có tính hạn chế rất cao, may thay tay lái của anh ta cứng, tốc độ xe đã được khống chế. “Lý Vĩ, có phải chiếc xe xảy ra vấn đề rồi không?” "Lý Vĩ, nhảy xuống!”
Nhân viên công tác bên đường hô to với anh ta.
Dưới sự khống chế cực lực của Lý Vĩ, chiếc xe men theo lan can bên phải làn đường xông tọt ra ngoài, sau khi vang lên tiếng va chạm, một làn khói dày đặc bốc lên...
Ngay lập tức người trong đoàn phim lao qua, may thay Lý Vĩ không bị thương, chỉ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu mà thôi. “Kỳ lạ, chiếc xe này đâu đổ dầu nhiều." Trợ lý sản xuất đỡ Lý Vĩ xuống xe, nhìn đồng hồ xe.
Hề Mạn như đã phát điên, không màng đến việc đang có mặt nhiều người tại đây, cô ta chạy sang: “Sao rồi?” “Anh không sao.” Lý Vĩ ngơ ngơ nhìn xuống đất, lạnh giọng lên tiếng.
Anh ta đã cố gắng khống chế, nhưng sau lưng vẫn thấm đẫm mồ hôi, lúc nãy anh ta thật sự có cảm giác như chết đi một lần.
Anh ta đích thân bày bố cạm bẫy, lại tự mình trải nghiệm một lần, hoàn toàn thấm thía bài học này, vả lại khi khống chế tốc độ xe để dừng lại vào giây phút cuối cùng, anh ta phát hiện chiếc xe này cũng bị người khác đụng qua, dù ai lái chiếc xe này, đều có thể khống chế nó vào phút chót. “Sao vậy! Lý Vĩ, không sao chứ? Mau kiểm tra thử xem, có phải chiếc xe xảy ra vấn đề rồi không” Úc Nam sốt ruột hỏi. “Không sao cả, chỉ là thắng xe bị hư thôi.” Lỹ Vĩ đáp. “Lập tức điều tra vụ việc! Ai chịu trách nhiệm, tại sao xảy ra sơ lớn thế này? Các người có biết nếu người lái xe không phải Lý Vĩ, mà là Nhan Ôn, cuối cùng sẽ gây ra hậu quả gì không?” Úc Nam nổi nóng với nhân viên công tác.
Những lời nói này lọt vào lỗ tai của Lý Vĩ và Hề Mạn, lại nảy sinh một cảm nhận khác biệt, một người tận mắt chứng kiến sự cố, một người đích thân trải nghiệm sự cố, điều quan trọng nhất là bọn họ biết rõ nguyên nhân xảy ra vụ việc! "May thay... Người không sao.” Hề Mạn đứng dậy, dần dần ngước lên, nhìn sang Úc Nam. “Không được, lập tức sắp xếp xe, đưa Lý Vĩ vào bệnh viện, cảnh quay này để sau quay Tuy Úc Nam cũng muốn nhanh chóng ghi hình theo tiến độ, nhưng có gì quan trọng bằng sinh mệnh của diễn viên được chứ? “Cám ơn đạo diễn Úc.” Hề Mạn và Lý Vĩ dưới sự dìu dắt của trợ lý cùng nhau rời khỏi đoàn phim.
Nhưng trước khi rời khỏi, Hề Mạn quay lưng nói nhỏ với Nhan Ôn rằng: “Nhan Ôn, chúng tôi thua rồi, hi vọng vụ việc này có thể chấm dứt tại đây.
Nhan Ôn chỉ lãnh đạm nhìn cô ta, trả lời một câu: “Nước sông không phạm nước giếng.
Úc Nam thấy bọn họ rời khỏi, e ngại tinh thần của Nhan Ôn bị ảnh hưởng, liền bước tới anh ủi: “Sợ rồi hả?” “Không có gì... “Vậy thì được, Nhan Ôn, cô đúng là may mån."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.