Tần Vũ giờ mới chịu để yên, ôm chặt chị Hà “Anh đã nói trước với ba mẹ về chuyện đó rồi, họ không hối thúc chúng ta sinh con, dù không muốn sinh, cũng chẳng sao cả. “Vâng” Chị Hà ôm lấy Tần Vũ, khoảnh khắc đó, đột nhiên cô cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch biết bao. “Ngày mai là lễ kỉ niệm kết hôn của chủ tịch và bà chủ, em lại làm phiền họ vào hôm nay, khó trách chủ tịch gọi cho anh vào đêm khuya như vậy.
Chị Hà có chút uất ức: “Em đầu cố ý.
Tần Vũ ý thức được giọng điệu của mình hơi nặng nề, bèn nắm lấy bàn tay của chị Hà an ủi: “Chúng ta chỉ cần sống ngày tháng yên ổn, em đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Thật ra trong lòng Tần Vũ hiểu rõ hơn ai hết, chị Hà đối xử tốt với anh, để tâm đến anh, nếu không cũng chẳng ngốc nghếch gánh vác tất thảy mọi thứ.
Trong lòng anh cũng có vài phần tự trách, do anh quan tâm chị Hà chưa đủ độ, mới khiếncô ấy lo nghĩ lung tung.
Nếu anh khiến chị Hà mãi tự ti phiền muộn, thì anh có được xem là một người chồng đạt tiêu chuẩn không?
Sáng hôm sau, Nhan Ôn vừa mở mắt, liền nhìn thấy Giang Tùy An đang nằm nghiêng ngắm cô.
Cô vội vàng dùng tấm chăn che chắn gương mặt: “Em vẫn chưa rửa mặt... "Vẫn rất xinh đẹp, bà xã, chúc mừng kỉ niệm ngày cưới.” Giang Tùy An cúi đầu, đặt một nụ hôn lên gò má của cô.
Nhan Ôn quàng cổ anh, hai người lại thân mật một phen. “Chúng ta đến bệnh viện nào.” “Vâng. Nhan Ôn đứng dậy đi vệ sinh.
Lúc này điện thoại của cô đổ chuông, một số máy lạ gọi vào, Giang Tùy An tiện tay bắtmáy, loa nói vang lên một câu: “Xin chào, cô Nhan, hôm qua cô làm mẫu xét nghiệm ở bệnh viện chúng tôi đã có kết quả, dựa theo báo cáo, chắc có lẽ cô đã mang thai rồi, nếu gần đây cô tiên thì có thể ghé bệnh viện kiểm tra chi tiết hơn nhé.
Mang thai ư?
Giang Tùy An sững sờ “A lộ, cô Nhan?” “Tôi là chồng của cô ấy, lúc nãy cô bảo cô ấy thế nào?” Giang Tùy An cố gắng trấn tĩnh. “Chào anh, cô Nhan Ôn đã mang thai rồi.” Nghe lời hỏi của Giang Tùy An, đối phương lịch sự đáp lại: “Để xác nhận tình trạng sức khỏe của cô Nhan và em bé, kiến nghị cô Nhan tới bệnh viện thực hiện kiểm tra tỉ mỉ hơn. “Cám ơn, tôi biết rồi.” Sau khi Giang Tùy An cúp máy, tâm trạng vô cùng phức tạp, tuy anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng vẫn hơi...Nhan Ôn mang thai rồi!
Trong đầu Giang Tùy An hầu như rỗng tuếch...
Anh ngồi trên ghế sofa, không hề làm gì khác, cho đến khi Nhan Ôn vệ sinh xong xuôi bước ra khỏi nhà tắm, nhìn sang chỗ Giang Tùy An đang ngồi thì tiến tới: “Sao vậy?"
Giang Tùy An nghe thấy giọng của cô mới ngẩng đầu lên, nhưng không thông báo nội dung cuộc gọi vừa rồi với Nhan Ôn.
Anh đứng dậy đặt lên vầng trán của cô một nụ hôn: “Em thay đồ trước đi, anh làm bữa sáng, đừng hoạt động lung tung cho mệt mỏi, một lát chúng ta cùng nhau tới bệnh viên. “Vâng.
Nhan Ôn gật đầu, cô đã quen với sự chăm sóc của Giang Tùy An, cũng không hề cảm thấy có gì bất ổn về những câu nói của anh.
Còn Giang Tùy An không trực tiếp nói chuyện này ra, bởi vì anh quá kích động quáhoảng loạn, chẳng biết mình nên đối mặt ra sao...
Đợi đến khi anh đi vào nhà bếp, mới dần dần tiêu hóa niềm vui to lớn vừa rồi!
Anh hận không thể lập tức ôm Nhan Ôn vào lòng, nói cho cô biết đầu tiên, bọn họ đã có một em bé, bọn họ sắp lên chức cha mẹ rồi!
Nghĩ đến đứa trẻ chuẩn bị ra đời thuộc về riêng bọn họ, Giang Tùy An liền cảm thấy rạo rực toàn thân.
Cha...
Tâm trạng của anh vô cùng vi diệu.
Sau khi nấu cháo và sữa tươi, Giang Tùy An ra khỏi căn bếp, nhìn thấy Nhan Ôn muốn uống nước, anh vội vàng chạy tới, nằm lấy cánh tay của Nhan Ôn: “Em ngồi xuống, để anh!” “Em chỉ uống nước mà thôi.” Nhan Ôn không biết tại sao hôm nay Giang Tùy An cứ kỳ lạ thế này, cô chẳng hề liên tưởng đến hạng mục kiểm tra ngày hôm qua, cũng chẳngbiết cuộc kiểm tra tình cờ này sẽ giúp cô một chuyện lớn như thế.
Lúc bấy giờ cô chỉ hơi khó hiểu về sự căng thẳng của Giang Tùy An. “Hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng ta, anh phải cưng chiều em cả ngày, em đừng làm gì cả!” Giang Tùy An tìm một lý do nghe có vẻ hơi miễn cưỡng, ngăn cản Nhan Ôn.
Nhan Ôn bật cười, chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”
Giang Tùy An giờ mới yên tâm trở về căn bếp, bây giờ anh là người đầu tiên hay tin Nhan Ôn mang thai ngoại trừ nhân viên y tế.
Nhẩm tính thời gian, chắc là lần trước họ không thực hiện biện pháp an toàn.
Rất nhanh chóng, Tần Vũ chạy tới biệt thự đón bọn họ, nhưng ánh mắt của Giang Tùy An nhìn anh ấy không sắc bén lạnh lùng như tối qua, Tân Vũ bỗng hơi lo sợ. “Chủ tịch, đều chuẩn bị xong xuôi cả rồi, có thể xuất phát lúc nào cũng được.Giang Tùy An gật đầu, suốt chặng đường cứ nắm tay Nhan Ôn, dù lên xe, hay đi đường, vẫn không chịu buông ra, vả lại hôm nay tâm trạng của anh dường như rất tốt, khóe miệng luôn nở nụ cười mỉm.
Nhan Ôn tưởng anh ấy vì kỉ niệm ngày cưới nên mới vui vẻ như vậy, vốn không biết mình đã mang thai.
Chỉ là nhìn thấy Giang Tùy An vui mừng, tâm trạng của cô cũng tốt lên trông thấy.
Đi vào bệnh viện, Giang Tùy An chăm sóc Nhan Ôn càng chu đáo hơn, suýt chút nữa đi theo cô vào phòng kiểm tra rồi.
Y tá đứng ngay cửa, mỉm cười ngăn cản Giang Tùy An: “Xin lỗi, làm phiền người nhà đứng ngoài chờ đợi. “Tôi là chồng của cô ấy, cũng không thể vào sao?” Giang Tùy An nhíu mày. “Vẫn... Làm phiền anh đợi chút, đây là quy định của bệnh viện." Y tá kiên trì trả lời.
Dù sao đây cũng là bệnh viện công lập, cóyêu cầu như thế cũng hợp tình hợp lý, chỉ là không biết tại sao Giang Tùy An có dự cảm bất lành.
Nhưng anh chẳng nói gì nhiều, mà ở ngoài chờ đợi Nhan Ôn.
Nhan Ôn quay đầu mỉm cười với anh: “Em sẽ mau ra thôi mà.”
Giang Tùy An gật đầu, khoảng vài phút sau, Nhan Ôn đi ra, Giang Tùy An lập tức đứng dậy bước tới, phủ áo khoác lên vai cô: “Sao rồi?” “Anh lo lắng cái gì? Em chưa mang thai mà, chỉ là xét nghiệm thôi.” Nhan Ôn thấy anh căng thẳng như thế, liền dịu dàng cười.
Giang Tùy An không nói gì, mà càng nằm chặt bàn tay của Nhan Ôn hơn.
Rất nhanh bác sĩ đã cầm bản báo cáo đi ra, nhìn bọn họ nói: “Theo tôi vào phòng làm việc”
Vài phút sau, Giang Tùy An kinh ngạc khi nghe lời nói của bác sĩ: “Cô nói cái gì?”Sắc mặt của Nhan Ôn cũng trắng bệch ngôi xộc tại chỗ, trái tim đập thình thịch... “Hai người đừng kích động, dựa theo kết quả kiểm tra, màng tử cung của cô Nhan rất mỏng, không có khả năng mang thai, vả lại chỗ tối đó rất có thể là vết u... Kích thước chỗ tối đó đã vượt ngoài tầm kiểm soát, chúng tôi kiến nghị nhanh chóng thực hiện thủ thuật cắt bỏ tử cung.
Không thể nào!
Nghe xong lời nói của bác sĩ, Giang Tùy An vội đứng phắt dậy, điều này khác hẳn với nội dung cuộc gọi lúc sáng nay. “Ý của cô là, cô ấy không thể nào mang thai u?" “Đúng vậy!" Bác sĩ chẳng hề suy nghĩ, liền đưa ra câu trả lời vô cùng chắc nịch.