“Tôi có xem qua các tin tức đó rồi, toàn tin vịt, đừng để bụng, cứ coi bọn chúng là gió thoảng qua tại được rồi. “Tôi biết mà, dù sao đây cũng là một cách giúp tôi tăng độ nổi tiếng” Nhan Ôn dùng tiếng Anh lưu loát để đáp lại.
Danny nhìn lướt Giang Tùy An bên cạnh, hơi khó xử bật cười bảo rằng: “Có bất cứ yêu cầu nào cần giúp đỡ, có thể đến tìm tôi lúc nào cũng được.
Sau đó không đợi Nhan Ôn trả lời, Danny đã quay lưng rời khỏi
Giang Tùy An đứng dậy: “Em trang điểm trước đi, anh tìm đạo diễn Úc thảo luận cảnh quay tiếp theo.
Nhan Ôn ngăn Giang Tùy An lại, nắm lấy tay anh: “Việc liên quan tới quay phim, chẳng phải anh không bao giờ hỏi anh ấy sao? Vả lại em đã xem kịch bản rồi, cũng biết rõ về lịch ghi hình... “Tùy An, em sẽ không để mình bị thương, anh phải tin tưởng em.“Anh bảo vệ em khoa trương như thế, sẽ gây áp lực nặng nề cho mọi người trong đoàn phim, có thể lại đồn thêm các lời bịa đặt nữa.” “Em biết anh thương xót em, nhưng nếu anh đã đến đây cùng em, thì hãy ở cạnh quan sát em, có được không?”
Giang Tùy An đứng trước mặt cô, im lặng thở dài một hơi, dù anh có địa vị vinh quang sao, sự nghiệp tự hào thế nào, trước mặt cô, anh mãi mãi chỉ là một người chồng bình dị mà thôi. “Anh chỉ không yên tâm... “Em hứa với anh, nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!”
Thật ra, ngoại trừ Giang Tùy An, còn có một người rất lo lắng về tình trạng sức khỏe của Nhan Ôn, chính là tổng đạo diễn Úc Nam.
Trước khi quay mỗi cảnh của Nhan Ôn, anh đều phải xác nhận hiện trường và đạo cụ tậnmấy lần, cũng nhiều lần hỏi thăm sức khỏe của Nhan Ôn, rốt cuộc có thể đóng hay không. “Đạo diễn Úc, tôi thật sự không sao." Nhan Ôn lại một lần nữa bật cười trả lời. “Được, được! Vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu” Úc Nam mang tâm trạng thấp thỏm trở về vị trí.
Anh lo lắng như vậy cũng bởi vì e sợ Giang Tùy An, có trời mới biết Nhan Ôn mang thai mà lỡ xảy ra sơ suất gì tại phim trường thì Giang Tùy An sẽ trở nên thế nào!
Sau khi đóng xong ba cảnh buổi sáng, Giang Tùy An lập tức chạy tới bên cạnh Nhan Ôn. “Có mệt không?" “Vâng, hơi mệt... Nhưng buổi trưa không có cảnh quay của em, em được nghỉ khỏe rồi.” Nhan Ôn cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ chưa hề nhô lên của mình. “Mấy ngày nữa, dành chút ít thời gian, chúng ta đi dùng bữa với ông lão."“Anh chuẩn bị thông báo với ông nội sao?” “Ừ, lần này ông đóng vai trưởng bối khá tốt.
Nếu chẳng phải hôm đó ông lão Giang gọi điện tới an ủi Nhan Ôn, và dùng thân phận trưởng bối của nhà họ Giang phát biểu nhất định sẽ phải bảo vệ Nhan Ôn thì còn khuya anh mới cho ông lão hay tin lành sớm thế này.
Nhan Ôn chẳng nói gì nhiều, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô chính là chăm sóc tốt bản thân và đứa trẻ trong bụng.
Thỉnh thoảng cũng nghiêm túc đếm ngày, hi vọng bộ phim nhanh chóng kết thúc, như vậy Giang Tùy An không cần lo lắng về cô nữa.
Sau khi các tin tức bịa đặt về Nhan Ôn bị tung ra, nhà họ Nhan cũng hay tin cô không thể sinh con.
Ông lão Nhan từng nhiều lần tìm kiếm Tăng Nhĩ Ngọc, nghe ngóng tình hình về Nhan Ôn, lời trong lẽ ngoài đều thể hiện sự tiếc nuốiđối với việc này.
Ông từng nghĩ rằng dù sau này Nhan Ôn không trở về nhà họ Nhan, chí ít cũng lưu lại con cháu đời sau cho nhà họ Nhan, dù họ Giang, hay họ Nhan, ông đều yêu thương như nhau.
Thế nhưng...
Mặt khác ông lão Nhan cũng lo Nhan Ôn vì chuyện không thể sinh nở mà bị nhà họ Giang bạc đãi, từ khi cô rời khỏi nhà họ Nhan, ông lão Nhan thường xuyên nhớ đến những chuyện hồi nhỏ của mấy chị em.
Cũng thường xuyên dành thời gian rảnh rỗi tới cô nhi viện làm từ thiện...
Trưa nay, ông lão Nhan đang trên đường tới cô nhi viện, bỗng dưng chiếc xe bị chặn trên đường. “Sao vậy?” “Đổng sự trưởng, hình như bị kẹt xe phía trước, tôi sang kia xem thử. Trợ lý của ông lão Nhan xuống xe kiểm tra, vài phút sau mớitrở về xe bảo rằng: “Là cô hai... bị ngất xỉu khi đang tặng quà chào hỏi cho cô nhi viện.” “Cái gì!”
Ông lão Nhan nắm chặt cây gậy: “Tại sao lại như vậy?” “Bây giờ được đưa tới phòng khám nhỏ lần cận rồi.” “Đi, tới đó xem thử” Ông lão Nhan đẩy cửa xuống xe, đi tới phòng khám đó, thấy Nhan Nhu mặc một chiếc đầm dài đơn giản, đang nằm trên chiếc giường của phòng khám nhỏ.
Thế nhưng điều kiện y tế ở chỗ này không bằng bệnh viện lớn.... “Dẫn cháu nó lên xe, lái đến bệnh viện trung tâm” “Thế nhưng, phía phu nhân?” Trợ lý hỏi. “Nhĩ Ngọc là con người lương thiện, dù hiện tại nó ở bên cạnh tôi, cũng sẽ ủng hộ tôi làm như vậy, dù sao Tiểu Nhu cũng là cháu gái của tôi, chẳng lẽ mối quan hệ huyết thốngnày có thể bị cắt đứt sao?”
Ông lão Nhan nhìn Nhan Nhu đang hôn mê, lắc đầu đi ra ngoài.
Sau khi tới bệnh viện, ông lão Nhan mới hay tin Nhan Nhu mang thai từ chỗ bác sĩ, thoáng chốc, tâm trạng của ông trở nên vô cùng phức tạp.
Một cháu gái bị đồn không thể sinh, một cháu gái vừa mang thai bị ngất xỉu khi đang làm từ thiện... “Trước mắt thì tình trạng của thai phụ không được tốt lắm, nhất định phải chú ý sức khỏe, không thể chịu bất kỳ sự đả kích nào cả. Bác sĩ xem kết quả thăm khám, dặn dò ông lão Nhan.
Ông lão Nhan đẩy cửa đi vào phòng bệnh, thấy Nhan Nhu đã tỉnh dậy. “Ông nội... Tại sao ông lại đưa cháu tới đây? Ông hãy để cháu đi, cháu không còn mặt mũi nào gặp ông nữa. Nhan Nhu ôm mặt, bật khóc nức nở.“Cháu là người nhà họ Nhan, là cháu gái của ông, cháu muốn đi đâu chứ?” Ông lão Nhan thấy cô ta như vậy, chuyện gì cũng có thể buông xuống. “Có phải cháu sống ở gia đình chồng không được như ý? Lúc trước cháu rời khỏi gia đình, gây gổ không vui, bên nhà chồng luôn chú trọng thể diện, chắc chắn sẽ đối xử tệ bạc với cháu.” “Chỉ cần cháu có thể nhận ra sai lầm của mình, sửa đổi làm lại từ đầu, thì có thể trở về nhà.” “Ông nội... Nhan Nhu lau nước mắt: “Cháu biết hồi trước cháu làm rất nhiều chuyện sai trái, có lỗi với dì và Nhan Ôn, nhưng lúc đó cháu vẫn chưa hiểu trách nhiệm của một người mẹ, bây giờ cháu có con, cháu đã hiểu rõ mọi thứ rồi! Ông nội, cháu chẳng cần danh lợi gì cả, chỉ hi vọng con của cháu có thể sinh ra bình an, khỏe mạnh trưởng thành!” “Được! Cháu gái ngoan, ông nội dẫn cháu về nhà"
Nhan Nhu bật khóc bổ nhào vào lòng ônglão Nhan, không ngừng rơi lệ, nhưng những giọt nước mắt đó rốt cuộc là thật hay giả, chỉ mình cô ta hiểu rõ.
Quả nhiên mẹ chồng của cô ta có cái nhìn rất thấu đáo, con cái và tình thân máu mủ là điểm yếu của ông lão Nhan.
Thật ra ông lão Nhan đón Nhan Nhu trở về, cũng vì đứa con trong bụng cô ta, dù sao tài sản nhà họ Nhan về sau vẫn phải có người thừa kế, nếu Nhan Nhu có thể sửa tính, giáo dục đứa trẻ thật tốt, có lẽ tương lai của nhà họ Nhan vẫn còn hi vọng.
Tất cả những thứ thuộc về cô ta trong quá khứ, cô ta phải đích thân đoạt lại.
Dù hiện tại ai đang quản lý nhà họ Nhan, cũng chẳng thể ngăn cản cô ta.
Nhan Nhu nghĩ thầm trong bụng, Tăng Nhĩ Ngọc và Nhan Ôn hay tin cô ta trở về nhà họ Nhan, sẽ có biểu cảm ra sao.