Nhưng đằng sau đống thành tích tốt mà Nhan Ôn đạt được, lại tràn đầy bao nhiêu mưu kế tính toán trong bóng tối.
Trong kế hoạch của Giang Tùy An, người nhà họ Nhan là bộ phận không thể vắng mặt, nếu Nhan Nhu đã nhẫn tâm thế này, thì phải gánh chịu hậu quả.
Vì vậy sau khi Nhan Ôn nghỉ ngơi, Giang Tùy An gọi điện cho Tăng Nhĩ Ngọc. “Mẹ, có việc này chúng con cần sự hỗ trợ của mẹ. “Chuyện gì vậy? Chỉ cần mẹ làm được, tuyệt đối không thành vấn đề. Đối với đứa con rể này, Tăng Nhĩ Ngọc yêu thích tột cùng, đặc biệt là bởi vì Giang Tùy An luôn cưng chiều Nhan Ôn, người làm mẹ vợ như bà càng yên tâm hơn. “Trưa mai phiền mẹ dẫn ông nội tới một chỗ, một lát con gửi địa chỉ cho mẹ, chuyện này phải bảo mật với Nhan Nhu.
Tuy không rõ Giang Tùy An muốn làm gì, nhưng Tăng Nhĩ Ngọc lập tức gật đầu đồng ý: “Được, để mẹ nghĩ cách” “Cám ơn mẹ.” “Tiểu Ôn thông báo với mẹ đã mang thai rồi, tình hình thế nào? Vậy con nó còn tiếp tục đóng phim không?" Tăng Nhĩ Ngọc luôn thông qua tin tức mạng để biết được động thái của Nhan Ôn. “Mẹ, mẹ hãy yên tâm, cô ấy và em bé đều rất khỏe mạnh, dạo gần đây con luôn ở trong đoàn phim chăm sóc cô ấy
Nghe câu trả lời của Giang Tùy An, Tăng Nhĩ Ngọc thở phào một hơi, nhưng tiếp tục nói với Giang Tùy An rằng: “Tiểu Ôn nhà này phiền con chăm sóc, nhưng con cũng đừng mệt mỏi quá, chú ý sức khỏe thật nhiều..
Giang Tùy An và Tăng Nhĩ Ngọc tiếp tục trò chuyện hơn mười mấy phút, mới cúp máy, anh vẫn cảm thấy phải chăng ông trời đã đổi ngược gia đình cho anh và Nhan Ôn rồi không.
Ông lão Giang càng yêu thích Nhan Ôn hơn, còn Tăng Nhĩ Ngọc lại quan tâm anh nhiều hơn.
Có lẽ đây chính là người một nhà
Sau khi Giang Tùy An rửa ráy trở về phòng ngủ, ngắm nhìn dung nhan ngon giấc của Nhan Ôn, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều xứng đáng, dù vì người phụ nữ này làm biết bao nhiêu chuyện, anh đều cam tâm tình nguyện.
Sau khi đồng ý với Giang Tùy An, Tăng Nhĩ Ngọc luôn nghĩ lý do để dẫn ông lão Nhan tới đó.
Từ sau khi trở về nhà họ Nhan, Nhan Nhu thỉnh thoảng bộc lộ dáng vẻ thương cảm, ông lão Nhan cảm thấy cô ta nhất định chịu rất nhiều uất ức ở nhà chồng, nên suốt ngày ở cạnh Nhan Nhu, hai ông cháu hầu như chẳng hề tách rời nửa bước.
Bà biết một sinh mệnh mới đối với nhà họ Nhan mà nói quan trọng biết bao, cũng có thể trải nghiệm tâm trạng vui mừng của ông lão Nhan, bà chỉ lo lắng Nhan Nhu bản tính không thay đổi, sẽ khiến ông lão Nhan thất vọng...
Sau khi cân nhắc, Tăng Nhĩ Ngọc nhờ vả một đồng sự trong công ty giúp đỡ, bảo ông ấy hẹn gặp ông lão Nhan.
Khi ông lão Nhan bắt máy, Nhan Nhu đang ở bên cạnh, nghe thấy ông lão Nhan phải đi công chuyện thì bật cười làm nũng: “Ông nội, ông đi gặp gỡ bạn cũ à? Cháu cũng muốn đi... “Được, ông nội dẫn cháu đi chung, chỉ sợ cháu buồn thôi.” Ông lão Nhan cười mỉm trả lời: “Ông ta hẹn ông đi câu cá ở Bắc Hồ.
Nhan Nhu nghe vậy bèn suy nghĩ giây lát, ông lão Nhan ra ngoài gặp bạn cũ cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, bây giờ điều cô ta cần làm nhất chính là chặn họng bác sĩ Trương, sau đó tiếp tục tìm cách đuổi Tăng Nhĩ Ngọc ra khỏi nhà. “Ông nội, vậy cháu không đi đâu. Nhan Nhu mỉm cười lên tiếng, vừa khéo cô ta có thể mượn cơ hội này đi đưa tiền cho bác sĩ Trương. “Cũng được, vậy cháu ở nhà nghỉ ngơi đi, không thì ra đường tản bộ cho khuây khỏa.”
Nhan Nhu vốn không biết sau lưng vụ việc này đang ẩn chứa điều gì, cũng không ngờ đây là vở diễn Tăng Nhĩ Ngọc và lão đổng sự phối hợp với nhau, dù cô ta đi theo ông lão Nhan, cũng tuyệt đối bị gài bẫy cắt đuôi mà thôi.
Từ khi tiếp quản tập đoàn Nhan thị, thủ đoạn của Tăng Nhĩ Ngọc khiến người ta nhìn không thấu nữa, nếu không, sao bà có thể ngồi vững vị trí chủ tịch được chứ.
Chỉ là trong lòng bà vẫn không đoán được kế hoạch của Giang Tùy An, không biết sẽ diễn màn kịch hay gì?
Tăng Nhĩ Ngọc báo tình hình với Giang Tùy An, Giang Tùy An cũng đánh tiếng với Úc Nam rằng sẽ dẫn Nhan Ôn rời khỏi vào buổi trưa, sau đó sẽ đưa người về đoàn phim đúng giờ.
Đến giờ hẹn, Nhan Nhu vẫn không phát giác có gì bất ổn, theo hẹn ước đi vào nhà hàng, vẫn ngồi ở vị trí lần trước.
Tần Vũ ngồi trong chiếc xe bên ngoài lại hỏi thêm một lần nữa: “Một lát phải nói gì, ghi nhớ hết rồi chứ?"
Từ góc độ của bọn họ có thể quan sát rõ ràng tình hình xảy ra trong nhà hàng.
Bác sĩ Trương ngồi ở ghế lái phụ, gật đầu và run rẩy nhìn sang Tần Vũ: “Chỉ cần tôi làm theo lời anh dặn, anh sẽ tha cho tôi chứ?” “Tôi sẽ.” Tần Vũ trả lời rất nghiêm túc.
Bác sĩ Trương gật đầu, bàn tay toát đầy mồ hội, giả vờ bình tĩnh nhanh chân bước vào nhà hàng. “Đây là số tiền còn lại, xem như phần thưởng khi cô hoàn thành công việc, sau này chúng ta đường ai nấy đi, xem như chưa từng xảy ra gì cả.” Nhan Nhu không để ý đến sự khác thường của bác sĩ Trương, đẩy chiếc túi tập thể hình bên chân lên: “Cô có thể đếm thử.
Bác sĩ Trương rướn người xem thử, tiền mặt trong chiếc túi... mà cô ta lại không thể lấy. Nhan Nhu lại nhếch miệng cười, đeo kính râm chuẩn bị rời khỏi, nhưng vừa đứng dậy đã bị bác sĩ Trương gọi lại. “Cô Nhan Nhu, tôi muốn hỏi một việc “Việc gì? Cảm thấy con số không đúng à?” Nhan Nhu hơi mất kiên nhẫn lườm nguýt cô ta một phen. “Không phải... Tôi chỉ muốn hỏi, chẳng phải cô và Nhan Ôn là chị em sao? Tại sao cô muốn cô ấy vĩnh viễn không thể mang thai? Còn dùng cách thức như vậy khiến cô ấy đau khổ cả đời... “Điều này cô không nên xen vào!” Nhan Nhu lập tức quát to một tiếng.
Bác sĩ Trương cúi đầu cười ngượng ngập, bị Nhan Nhu chặn họng hết đường lên tiếng.
Thấy vậy, Nhan Nhu khinh miệt bật cười, dường như tâm trạng giải quyết xong vụ việc cũng không tồi, nên trả lời câu hỏi: “Cô ta là đứa con bị đuổi khỏi nhà họ Nhan, là con đào kép, sinh con đẻ cái để làm gì chứ?” “Con cái sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn xuất của cô ta, là chị gái, tôi chỉ muốn tốt cho cô ta thôi”
Khoảnh khắc đó, bác sĩ Trương chỉ cảm thấy mình đang thực hiện giao dịch với ác quỷ! Một cơn lạnh lan tỏa khắp người cô ta...
Cô ta thừa nhận mình là một tiểu nhân hạm tiền, cũng từng vì tiền làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng độc ác như Nhan Nhu thì đây là lần đầu tiên cô ta gặp, ngay cả em gái cũng không buông tha.
Không gây tổn hại tính mạng, nhưng lại để đối phương đau khổ cả đời, đánh mất tư cách làm mẹ.
Nhan Nhu không thèm đếm xỉa, mà bật cười rời khỏi nhà hàng.
Bác sĩ Trương ngồi tại đó, thở dài một hơi, sau đó Tần Vũ ngồi xuống đối diện cô ta, gỡ thiết bị ghi hình được gắn lúc nãy ở cổ áo của cô ta. “Cô thật sự cảm thấy, tiền là vạn năng sao?” “Cái này.” “Đống tiền này chẳng liên quan gì tới cô.” Tần Vũ cầm chiếc túi lên, mang thiết bị ghi hình đi: “Sử dụng đồng tiền này không sợ tổn thọ sao? Tôi mang đi làm từ thiện, giúp cô tích chút đức độ” “Vậy được, tôi... tôi đi đây. Bác sĩ Trương thật tình tưởng Tần Vũ và Giang Tùy An buông tha cho cô ta, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, cô ta hoảng loạn rời khỏi nhà hàng.