“Thế nhưng…. “Viện trưởng Quách, Đại Hoa sẽ không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện, nhưng tôi vẫn còn kế hoạch khác, tôi đã nể mặt bệnh viện lắm rồi, chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ nhặt này ông cũng không đồng ý sao? Tôi chỉ muốn đích thân xử lý mấy người này.”
Viện trưởng Quách nhìn bác sĩ Trương, nghĩ đến chuyện cô ta tường thuật lúc nãy, biết mình không nên bao che cho cô ta. “Vâng, vậy nghe theo lời của chủ tịch Giang. “Không... Viện trưởng, cầu xin ông, đừng giao tôi cho Đại Hoa, tôi thật sự biết lỗi rồi.. “Khi cô nhận tiền làm chuyện xấu xa thì phải nghĩ tới ngày hôm nay!" Viện trưởng Quách cúi đầu nhìn bác sĩ Trương trách móc: “Cô hại bà xã của người ta, nếu có kẻ hại người thân của cô, cô cũng sẽ liều mạng với kẻ đó không phải sao?"
Bác sĩ Trương nghe những lời này, bàn tay túm chặt ống quần của viện trưởng Quách rũ xuống bất lực.
Cô ta biết mình vùng vẫy cũng vô ích, vả lại, cô ta không thể phản bác... “Bắt đầu từ hôm nay, những người liên quan bị khai trừ toàn bộ! Vả lại tôi cũng sẽ trình lên sở, để mấy người không thể tiếp tục hành nghề y nữa!”
Người như vậy không xứng đáng làm bác sĩ. “Chủ tịch Giang, tôi giao mấy người này cho anh, anh muốn xử lý ra sao cũng được. Viện trưởng Quách thật tình không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, dẫn trợ lý nhanh chân rời khỏi.
Sự thất vọng của ông ta đã không thể dùng ngôn từ để hình dung nữa rồi.
Bác sĩ Trương ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt đều là người của Đại Hoa, còn cô ta đã chẳng còn ai để cầu xin nữa.
Giang Tùy An trở về ngồi xuống ghế sofa, gật đầu ra dấu với Tần Vũ, Tần Vũ lập tức mời Nhan Ôn đi vào.
Sau khi mang thai, Nhan Ôn luôn không muốn tham gia vào những chuyện tranh đấu thế này, cô sợ ảnh hưởng tới em bé trong bung.
Bác sĩ Trương thấy Nhan Ôn bước vào, trông hòa nhã dịu dàng, tưởng cô ấy sẽ tha thứ cho mình, vì vậy bổ nhào sang kia quỳ xuống xin xỏ: “Bà Giang, xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi không phải là con người. Thế nhưng... Tôi chỉ bị người ta lợi dụng mà thôi, cầu xin cô nhất định phải tha thứ cho tôi, tôi cũng có con cái...
Nhan Ôn vung tay ra, không thèm đếm xỉa tới cô ta, ngồi xuống bên cạnh Giang Tùy An.
Trông cô quả thật rất dịu dàng, vả lại nói chuyện cũng rất bình tĩnh, nhưng cô chưa bao giờ thay đổi.
Nếu có người hại cô, cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. “Hành vi của cô đã gây tổn hại cho tôi và gia đình của tôi, tôi có thể tha thứ cho cô, nhưng điều kiện chỉ có một, chính là các người đối xử với tôi ra sao, thì tôi sẽ trả lại cho các người y như thế.” “Tôi tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ từng hãm hại con cái và chồng của tôi.” “Cô cũng làm mẹ, tại sao có thể ra tay độc ác với con của tôi chứ? Nếu đã như vậy, tôi cảm thấy cô cũng không xứng đáng làm một người mẹ, tôi nghe nói cô đã ly hôn với chồng, quyền nuôi dưỡng của cô vẫn nên giao cho người cha sẽ ổn thỏa hơn.
Bác sĩ Trương vừa nghe như thế, liền khóc um sùm trời đất cầu xin năn nỉ, gương mặt cô ta tràn đầy vẻ hốt hoảng và lo sợ: “Xin lỗi... Tôi biết tôi sai rồi, cầu xin cô đừng cướp mất đứa con của tôi... “Do cô cướp con của tôi trước.”
Giọng của Nhan Ôn rất vững vàng, từng chữ đâm thẳng vào tim. “Cô và tôi đều làm mẹ, con cái chính là sinh mệnh của người mẹ, khi cô làm chuyện đó với tôi, thì phải nghĩ tới báo ứng ngày hôm nay chứ
Giang Tùy an nắm chặt bàn tay của Nhan Ôn và miết nhẹ, đã xử lý đối phương rồi thì không nên tức giận quá, kẻo hại tới sức khỏe mình.
Sau đó anh quay đầu nói với Tần Vũ: “Biết phải làm thế nào rồi chứ?” “Vâng, thưa chủ tịch!”
Bác sĩ Trương tuyệt vọng quỳ trên sàn, không ngừng cầu xin: “Bà Giang, xin cô
Nước mắt của cô ta không ngừng tuôn rời, nhưng Nhan Ôn chẳng hề động lòng, cô biết nếu chẳng phải tình cờ phát hiện âm mưu này, bác sĩ Trương sẽ không biết mình đã thực hiện một chuyện độc ác nhường nào, trái lại sẽ vui mừng tự đắc cầm tiền của Nhan Nhu giao cho cô ta. “Tại sao cô phải cầu xin tôi? Cô phải cầu xin mình kìa.”
Nhan Ôn nói xong, Giang Tùy An lập tức cho vệ sĩ lôi bác sĩ Trương ra ngoài, sau đó dẫn bác sĩ nữ thực hiện kiểm tra cho Nhan Ôn vào đây.
Cô ta luôn đứng ở bên ngoài, nghe ngóng kha khá tình hình bên trong, thấy hậu quả của bác sĩ Trương, lúc này đã bị dọa phát khiếp ăn nói mất lưu loát. “Chỉ cần có tiền thì có thể hành động tùy ý, ngay cả bản báo cáo cũng có thể sửa đổi, có đúng không?" Giang Tùy An lạnh giọng chất vấn đối phương. “Không. Không phải đâu! Tôi... Tôi không ngờ vụ việc sẽ thành ra thế này, đây thực sự là lần đầu tiên tôi làm, tôi không dám nữa, sau này không dám tái phạm nữa, tôi có thể trả hết tiền cho hai người. Cô ta sợ mất vía, trán toát đầy mồ hôi.
Nghe những lời như thế, Nhan Ôn nhịn không được bật cười ra tiếng: “Nếu tôi thật sự trúng kế của các người, còn có thể cầu xin các người buông tha cho con của tôi, để cơ thể của tôi phục hồi nguyên vẹn sao?” “Một lần tham lam của cô có thể khiến tôi sảy thai, thậm chí cả đời không thể làm mẹ!” “Khi cô nhận tiền, không hề suy nghĩ rằng cô sẽ hủy hoại cuộc đời của người khác ư?”
Cô ta sững sờ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đã không thốt ra được nửa chữ để biện giải nữa. “Tôi cũng không muốn làm khó các người, nhưng các người đã hại tôi, kẻ đáng trách là các người mới phải." “Nếu gia đình của cô và chồng chưa cưới biết được hành vi của cô, sẽ nhìn cô bằng con mắt ra sao. “Tôi đã thông báo với chồng chưa cưới của cô ta rồi.” Tần Vũ đứng cạnh phản hồi.
Bác sĩ nữ đó thốt không nên lời, bàng hoàng ngồi bệt trên sàn nhà, đôi mắt thất thần, kết quả bây giờ có thể trách ai? Đều do bọn họ tham lam, tự tìm đường chết.
Khí thế của Giang Tùy An quả thật rất khủng khiếp, nhưng từng câu chữ của Nhan Ôn càng khiến người ta cảm thấy đau nhói.
Cô không gây hại tới thân xác của người khác, nhưng có thể dùng lời nói trực tiếp biến thành con dao sắc bén, đâm vào cơ thể của đối phương. Bạn đang đọc t𝐫uyện tại == t𝐫ùmt𝐫u yện﹒𝐯n ==
Mỗi người đều có điểm yếu, chỉ cần phá hủy điểm yếu đó, thì kẻ đó không còn là mối nguy hại nữa.
Tiếp theo các bác sĩ và y tá tham gia đều bị xử lý xong xuôi, Nhan Ôn chỉ nói vài câu đã khiến cuộc đời của những kẻ đó hầu như tan nát hoàn toàn.
Không tổn hại người khác, nhưng có thể phá hủy bọn họ một cách triệt để. “Được rồi, đừng tự làm tức mình nữa, nếu vẫn chưa trút giận sạch sẽ, vẫn còn hai người.
Nhan Ôn biết Giang Tùy An đang nhắc tới ai, cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: “Bọn họ không cần em dạy dỗ.”
Nếu trải qua vụ việc này, ông lão Nhan vẫn có thể tha thứ cho Nhan Nhu thì trưởng bối của nhà họ Nhan thật không có uy nghiêm.
Sau đó, Tăng Nhĩ Ngọc dìu ông lão Nhan bước ra, Tăng Nhĩ Ngọc vội vàng nhìn sang Nhan Ôn: “Em bé không sao chứ?” “Không sao a.”
Lúc này ông lão Nhan mới vừa bừng tỉnh khỏi cơn thịnh nộ, Nhan Ôn mang thai rồi ư!
Đây quả thật là một tin vui to lớn. “Đúng! Đúng vậy! Tiểu Ôn mang thai rồi.” “Ông nội, hôm nay.. “Không cần nói nữa, ông đều hiểu cả, việc này cứ giao cho ông” Ông lão Nhan biết sự đắn đo của Nhan Ôn, siết chặt tay và nghiêm nghị nói: “Do ông nuông chiều nó quá đáng, nên hôm nay nó mới có thể gây ra chuyện tồi tệ như thế, ông nhất định sẽ xử lý nghiêm túc việc này, chỉ là..