*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các thành viên nhìn nhau, cũng hiểu nhầm ý của ông lão Nhan, tưởng ông sẽ giao trả quyền lực lại cho Nhan Nhu. “Tôi biết ngay Chủ tịch Nhan tuyệt đối sẽ không để ả diễn viên kia trở về! Vậy thì đúng rồi, đám diễn viên đó là cái thá gì chứ?” “Ông nói gì vậy!” Có vài người cảm thấy Nhan Ôn là người phù hợp nhất, lúc trước Nhan Nhu quản lý công ty được một khoảng thời gian, công ty chẳng có tiến triển gì mới mẻ cả. “Vậy thì mời các vị trở về trước. Nhan Nhu đứng dậy lên tiếng.
Họ lần lượt đứng dậy, Nhan Nhu đứng ngay cửa phòng hội nghị, dõi nhìn bọn họ rời khỏi, giờ cô ta mới ý thức được một việc, cô ta cần phải đưa ra thành tích cho các thành viên trong hội đồng thấy được, để bọn họ tâm phục khẩu phục!
Giải quyết việc Tăng Nhĩ Ngọc bị bắt cóc, chính là một cơ hội tốt
Còn về lời đề nghị của bọn họ để Nhan Ôn nhậm chức người đại diện Chủ tịch, Nhan Nhu vốn không hề để bụng, theo cô ta thấy, Nhan Ôn chỉ mang dòng máu của nhà họ Nhan mà thôi, cô ấy là một nữ diễn viên lăn lộn trong giới giải trí bảy tám năm nay, hiểu biết gì về việc quản lý công ty chứ?
Nói ra ngoài e rằng bị người khác cười khinh mất!
Như vậy, phải nhanh chóng khiến Tăng Nhĩ Ngọc biến mất triệt để.
Tối hôm đó, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay, Tăng Nhĩ Ngọc thông qua lối đi đặc biệt rời khỏi sân bay, ngồi lên chiếc xe được Giang Tùy An sắp xếp.
Sáu vệ sĩ hộ tống bên cạnh, không ai biết rõ thân phận thật của bà.
Vì vậy, tất cả mọi người đều nghĩ bà vẫn đang nằm trong tay của bọn bắt cóc nước ngoài.
Sau đó, Tăng Nhĩ Ngọc được hộ tống tới biệt thự Lan Đình, thấy bà bình an vô sự, trái tim của Nhan Ôn mới được yên ổn. “Mẹ, sau này không được mạo hiểm thế nữa!”
Nhan Ôn nghe kể toàn bộ diễn biến của vụ việc, hiểu rõ hơn ai hết về độ nguy hiểm lúc đó. “Được, mẹ hứa với con.” Tăng Nhĩ Ngọc nắm lấy bàn tay của con gái: “Có Tùy An phải người bảo vệ mẹ, lại có kế hoạch kỹ lưỡng của nó, làm sao mẹ có chuyện được chứ?”
Sắc mặt của Nhan Ôn mới dịu lại đôi chút, cùng Tăng Nhĩ Ngọc ngồi xuống. “Phía Nhan Nhu sao rồi?” “Trưa nay mở cuộc họp khẩn cấp, ông nội nói sáng mai sẽ tuyên bố người đại diện Chủ tịch, lúc này chắc Nhan Nhu vừa đang cười không khép được mồm, vừa cực nhọc nghiền ngẫm làm sao cứu vãn phương án hợp tác với DK
Nhan Ôn bình thản lên tiếng.
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái, đôi mắt tinh anh lấp lóe tia sáng chói lọi, dường như bất kỳ việc gì và người nào đều không thể giấu được đôi mắt của cô, thỉnh thoảng, Nhan Ôn chỉ không muốn lật tẩy bộ mặt thật của người ta mà thôi. “Vậy kế hoạch của con là gì?” “Tạm thời con vẫn chưa muốn lộ diện, tìm một người tín nhiệm để xử lý, chờ thời cơ thích hợp, mới xuất hiện” Nhan Ôn lên tiếng: “Còn phía Tập đoàn DK tuy đã nghe máy của ông nội và tỏ thái độ thấu hiểu, sẽ chờ đợi thêm hai ngày, nhưng vẫn trả về phương án hợp tác doanh nghiệp, nghĩ rằng phương án hợp tác có sơ sót. “Bọn họ dùng lý do này để từ chối hợp tác à?" “Con cảm thấy có khả năng này, vì vậy con không ngừng liên hệ với đại diện giám đốc của bọn họ, tuy đối phương không nghe máy của con, nhưng con sẽ tiếp tục gọi điện
Thành ý luôn là thứ quan trọng nhất trong hợp tác kinh doanh. “Nếu bọn họ vẫn từ chối hợp tác thì sao?” Tăng Nhĩ Ngọc nhìn con gái tỏ vẻ lo lắng, thỉnh thoảng việc trên thương trường chẳng đơn giản chút nào, bà tin tưởng năng lực của con gái, nhưng cũng hi vọng nắm chắc phần thắng. “Mẹ, con biết rõ trong lòng, mẹ cứ yên tâm!”
Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, hai ngày nay, bà vừa trải qua sóng gió, tinh thần quả thật chịu không thấu, trò chuyện với Nhan Ôn thêm vài câu rồi bà trở về phòng ngủ.
Nhìn thấy Tăng Nhĩ Ngọc bình an, Nhan Ôn cũng yên tâm, sau khi thấy bà trở về phòng, tiếp tục gọi điện cho giám đốc của Tập đoàn DK, nhưng mãi không ai bắt máy, email gửi sang vẫn trong trạng thái chưa đọc.
Xem ra thái độ của đối phương vô cùng kiên quyết.
Chỉ là Nhan Ôn luôn kiên trì gọi điện, nhưng cô đang mang thai, vốn cực kỳ mệt mỏi, cộng thêm lao lực như vậy... Giang Tùy An rời khỏi phòng làm việc, bắt gặp Nhan Ôn liên tục cầm điện thoại gọi đi.
Khi Tăng Nhĩ Ngọc thức giấc đi vệ sinh vào ban đêm, vừa vặn nhìn thấy đèn đuốc trong phòng khách vẫn còn sáng, Nhan Ôn đang tựa vào lòng của Giang Tùy An, hai người nhỏ tiếng bàn bạc nên ứng phó với vụ việc này ra sao.
Tăng Nhĩ Ngọc đứng ngay hành lang, nhìn gương mặt con gái dưới ánh đèn, bà nở nụ cười được an ủi.
Trên đời này, điều bà lo lắng nhất chính là hạnh phúc của Nhan Ôn, bây giờ xem ra, Nhan Ôn đã tìm được một người đàn ông xứng đáng gửi gắm cả đời.
Cuối cùng, đối phương đã trả lời email!
Cũng bày tỏ đồng ý nghe cuộc gọi của đối phương, Giang Tùy An đại diện Nhan Ôn dùng tiếng Anh lưu loát để trao đổi với đối phương hơn mười mấy phút, sau đó đặt điện thoại xuống, an ủi Nhan Ôn rằng: “Được rồi, ngày mai anh sẽ tiếp tục trao đổi với bọn họ, hôm nay em cần phải nghỉ ngơi.”
Anh vừa nói vừa dịu dàng nhấc bổng Nhan Ôn, đặt cô nằm lên chiếc giường to trong phòng ngủ. “Tùy An, em... “Anh hiểu, em không yên tâm, nhưng nếu sau này em đều cực nhọc như vậy, anh không thể để em trở về Nhan Thị đâu!” Giang Tùy An tỏ vẻ hơi nghiêm nghị lên tiếng. “Em có thể không trở về Nhan Thị, nhưng có chuyện em cần phải thực hiện.
Giang Tùy An cưng chiều vuốt ve gò má của cô: “Được.”
Tất cả những gì Nhan Nhu gây ra cần phải có kết quả, trước tiên suýt hại cô cắt bỏ tử cung, khiến cô sẩy thai, sau đó hạ độc thủ với Tăng Nhĩ Ngọc. Món nợ này không tính sổ sẽ khiến Nhan Ôn cả đời không được yên tâm. “Em muốn cô ta không đoạt được gì cả!”
Tất cả những thứ Nhan Nhu muốn, Nhan Ôn đều phải giành trước cô ta một bước. “Anh làm cùng em” Giang Tùy An biết Nhan Ôn chán ghét việc này biết bao: “Anh sẽ phải Tần Vũ nghiêm túc xử lý việc giao thiệp với giám đốc DK, nhanh chóng mời anh ấy tới nước.” “Có anh ở đây, em luôn có thể yên tâm, sau này, em và con đều phải nhờ anh bảo vệ đó. Nhan Ôn tựa vào lòng anh, dịu dàng nói.
Hít ngửi mùi hương tự nhiên trên người cô, trái tim Giang Tùy An lại một phen dậy sóng, cơn dục vọng đó
Dường như nghe thấy nhịp đập trái tim rộn rã của anh, Nhan Ôn nhẹ nhàng quàng lấy cổ của anh: “Bác sĩ giới thiệu một vài tư thể có thể... chúng ta nên thử không?”
Gò má của Nhan Ôn đỏ bừng, dưới ánh đèn càng trở nên lay động lòng người.
Lúc bấy giờ, Giang Tùy An làm sao chống cự được chứ?
Anh lập tức ôm Nhan Ôn nằm xuống, thủ thỉ bên tại cô: “Không mệt sao?”