Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 491: Có quan tâm mới rối trí




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừ, người lớn sẽ tự chăm sóc tốt mình, con cũng nghỉ ngơi đi, nghe lời Tùy An, nếu không nó sẽ xót con đấy.”
Nhan Ôn mỉm cười, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
Đúng vậy, bên cạnh cô chỉ cần có anh kề cạnh... “À đúng rồi, ông nghe trợ lý Hàn nói, Tiểu Kiệt sắp mở buổi biểu diễn, ông có thể đến xem được không?” Giọng của ông lão Nhan xen lẫn chút mong chờ và run rẩy, hồi trước ông luôn cảm thấy giới giải trí vô cùng phức tạp, không chịu thừa nhận sự nỗ lực của Nhan Ôn trong sự nghiệp, nhưng bây giờ trải qua bao nhiêu sóng gió, ông đã thay đổi thành kiến ban đầu.
Cháu trai cháu gái của mình được nhiều người yêu thích ủng hộ, trong lòng ông cảm thấy rất tự hào, chỉ cần bọn họ ngay thẳng chính trực, lại bước đi trên con đường mơ ước của mình, vậy làm ông nội chẳng lý do nào mà không ủng hộ bọn họ cả.
Bây giờ ông có thời gian rảnh rỗi, cũng muốn đích thân trải nghiệm một phen, thưởng thức màn biểu diễn của các cháu trên sân khấu “Con cũng muốn đi.” Tăng Nhĩ Ngọc cười tủm tỉm: “Trước kia mẹ chỉ nghe Tiểu Kiệt ngâm nga trong nhà, không biết khi biểu diễn sẽ như thế nào!” “Vâng, con sẽ gửi về cho hai người.” Nhan Ôn vừa nói, vừa cầm điện thoại, gọi vào số máy của Nhan Kiệt: “Bây giờ tới phòng thu âm chưa? Ông nội và mẹ muốn tham dự buổi biểu diễn của em. “Thật ư?” Nhan Kiệt hơi kích động, nhưng lại nhanh chóng dấy lên sự lo lắng: “Lần này địa điểm tổ chức có thể sẽ xuất hiện nhiều thanh niên trẻ tuổi, sức khỏe của ông nội có chịu đựng nổi không?”
Đương nhiên cậu sẽ dặn Anh Muội chuẩn bị vị trí VIP tốt nhất, nhưng nếu người hâm mộ quá nhiều, e rằng không thể chăm sóc họ một cách chu đáo, dù sao cậu cũng là ca sĩ dòng nhạc trẻ, không phải người tấu nhạc cổ điển. “Chị cảm thấy ông nội không thành vấn đề. Nhan Ôn nghiêng đầu, nhếch môi cười. “Vâng, em sẽ sắp xếp ổn thỏa. À đúng rồi, chị ơi, em thấy bộ phim 'Cánh đồng lúa mạch chuẩn bị công chiếu, em đã xem đoạn phim quảng bá rồi, thật sự quá tuyệt vời, chị... có nên suy nghĩ lại chuyện nghỉ đóng phim không?”
Nhan Ôn không trả lời, mà cúp máy ngang.
Một bên khác, Anh Muội cầm bản ca từ đã chỉnh sửa bước tới: “Việc chị Ôn quyết định không ai ngăn cản được cả, vả lại chị ấy luôn biết rõ mình đang làm gì, anh không cần lo lắng cho chị ấy” “Bây giờ việc anh cần làm nhất chính là chuẩn bị sẵn sàng cho buổi biểu diễn, trải qua sóng gió lần trước, đây là lần đầu tiên anh lộ diện trước công chúng, cơ hội rất hiếm có.” “Ngoài ra, vụ án của Ngô Tịnh Nhiên và Khang Kỳ chuẩn bị hầu tòa rồi. “Những chuyện đó đều đã trôi vào dĩ vãng. Nhan Kiệt sực nhớ tới vụ việc trong buổi họp báo, gương mặt xuất hiện nụ cười mỉa mai, trong lòng cậu đã không còn nhớ tới người phụ nữ tên Ngô Tịnh Nhiên nữa rồi. “Ca từ.” Cậu vừa định thảo luận với Anh Muội về việc chỉnh sửa ca từ, quay đầu thì bắt gặp cô chống vào cạnh bàn, vô cùng khó chịu: “Cô bị sao vậy?” “Không sao cả, có thể mệt mỏi quá thôi." Anh Muội cố gắng hé nở một nụ cười.
Nhan Kiệt nhìn cô, đưa tay thăm trán: "Nóng như thế mà bảo không sao? Dù chị tôi là kẻ cuồng công việc, cũng biết phải bảo đảm sức khỏe cho mình mới có thể làm việc tốt hơn, nếu cô muốn tiếp tục làm trợ lý của tôi, thì phải chăm sóc tốt mình!”
Dứt lời, Nhan Kiệt nhấc bổng cô lên bế vào phòng nghỉ ngơi bên trong.
Bởi vì Nhan Kiệt luôn luyện tập vũ đạo thâu đêm, nên phòng nghỉ ngơi có chuẩn bị chiếc giường đơn cho cậu, cậu đặt Anh Muội nằm thẳng lên giường: “Hãy nằm đây nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi mua thuốc cho cô. “Không cần.… “Cái gì mà không cần!” Nhan Kiệt đứng dậy, nhỏ tiếng nói: “Vào lúc tôi gặp khó khăn nhất, là cô giúp đỡ tôi, bây giờ cũng phải đến lượt tôi giúp đỡ cô chứ.”
Anh Muội ngơ ngác vài giây, dõi nhìn Nhan Kiệt tỉ mỉ đắp mền cho cô, đầu óc quay cuồng, chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Nhan Kiệt đứng dậy bước vội ra ngoài mua thuốc cho cô, trong đầu toàn nghĩ tới bộ dạng làm việc cần cù của cô ấy dành cho mình.
Tại sao người phụ nữ này luôn dốc hết sức lực thế kia...
Dáng vẻ quật cường của cô hằn sâu trong trái tim của Nhan Kiệt.
Qua cuộc họp hội đồng quản trị lần thứ hai, Nhan Nhu đã trở thành trò cười của cả Tập đoàn Nhan Thị, chẳng biết phong thanh được tiết lộ từ đâu, chuyện cô ta tự cao tự đại, vọng tưởng lừa gạt ban giám đốc, tự ôm công lao ai nấy đều tường tận.
Ngay cả nhân viên bình thường nhất cũng từng nghe kể. “Tôi thấy cô ta trở về công ty, sao chẳng nhận được sự quan tâm của Chủ tịch Hội đồng quản trị và Chủ tịch Tăng, bây giờ gây ra trò cười thế này, còn mặt mũi tới công ty làm việc ư?” “Trước kia cô ta rất tham lam, thường xuyên giở trò hãm hại người khác sau lưng, lần này còn muốn nuốt chửng công lao cứu vãn thương vụ hợp tác với DK, cũng không sợ bội thực! “Mang thai không lo nghỉ ngơi, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.
Nhan Nhu đứng trong tiệm cà phê, nghe lời bàn tán của nhân viên, siết chặt tách cà phê, từ khi cô ta lọt lòng luôn được yêu thương cưng chiều, chưa bao giờ chịu uất ức như thể cả! Ngay cả nhân viên thấp hèn nhất cũng chế cười cô ta.
Tại sao ông nội nhẫn tâm để cô ta chịu khổ ở đây, chẳng lẽ ông đã không còn yêu thương mình sao?
Nhan Nhu nhịn cục tức này, một lần nữa gọi vào số máy của ông lão Nhan, lần này rất cuộc cũng đã kết nối thành công! “Ông nội... Nhan Nhu nghẹn ngào gọi. “Tiểu Nhu à, sao vậy?” Bụng ông lão Nhan đã tỏ tựa tấm gương. “Ông nội, chẳng lẽ ông vẫn chưa tha thứ cho cháu ư? Bao nhiêu ngày nay, cháu luôn rất cố gắng chứng tỏ mình trong công ty, cháu thật sự đã sửa đổi rồi, tại sao ông không chịu cho cháu một cơ hội! Cứ phải... Giao đại quyền của công ty cho người khác.
Sửa đổi ư?
E rằng càng nhẫn tâm hơn thì có! “Tiểu Nhu à, ông nội vừa sang bên này, giờ giấc vẫn chưa thích nghi tốt, bây giờ phải ngủ thêm một lát, ông sẽ gọi lại cho cháu sau." “Ông nội, ông...
Nhan Nhu chỉ có thể nghe thấy tiếng máy bận, chẳng còn cách nào khác, cuối cùng cô ta bực bội gọi điện cho mẹ chồng Hàn Ngọc Mai. “Mẹ, con không đảm nhận được vị trí người đại diện Chủ tịch” “Cái gì?” Hàn Ngọc Mai tức giận gào thét: “Sắp xếp bày trận lâu như vậy mà con lại thua ư? Trách mẹ bị mù, lúc trước không nên trông cậy vào con! Bây giờ tập đoàn gặp phiền toái rồi, vốn dĩ mẹ định nhờ con dời một phần vốn lưu động của Nhan Thị sang đây, bây giờ xem ra, không còn hi vọng rồi. “Tập đoàn Vĩnh Khang bị sao vậy?” Nhan Nhu nhíu đôi mày, hình như mấy hôm trước ông nội từng nhắc tới chuyện Tập đoàn Vĩnh Khang có nguy cơ lâm vào cảnh nợ nần, nhưng lúc đó cô ta chỉ quan tâm tới việc của Nhan Thị, nên không suy nghĩ nhiều. “Còn không phải vì vấn đề vốn lưu động sao, không trả kịp lãi cho ngân hàng, bây giờ đã rất khó xử lý rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.