*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khách sạn Hồng Phong Lâm.
Nhan Nhu mặc chiếc áo gió màu xanh đậm chống một cây ô màu đen, xuống xe và cất từng bước tiến vào cổng lớn khách sạn, sau đó có nhân viên phục vụ dân cô lên thang máy.
Số phòng 1966.
Nhan Nhu nhìn nhân viên phục vụ để lại thẻ phòng và rời khỏi, đôi mày quyền rũ khẽ nhíu, có ta thật sự phải vào trong ư
Tích
Cô ta nghiến chặt đôi môi và dãy cửa phòng. bên trong đã có người, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu xám, đứng bên cửa sổ, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ, anh ta nghe thấy tiếng đồng, bèn quay người và khi nhìn thấy Nhan Nhu, không hề tỏ vẻ bất ngờ.
“Tôi biết cô chắc chắn sẽ đến mà" Anh ta nhếch môi cười, năm nay xấp xỉ bốn mươi tuổi, vóc dáng tưởng mạo cũng chẳng xuất chúng cho lam, nhưng đôi mất rất có sức thu hút, dường như đã nhìn xuyên thấu Nhân Nhu “Tại sao anh dám chắc chắn như vậy!"
“Bởi vì tôi hiểu cô, hiểu nỗi uất ức và không cam tâm của cô, qua đây.” Anh ta vẫy tay, tỏ ý bảo Nhan Nhu sang kia, Nhan Nhu không động đậy, anh ta cũng chẳng nổi giận, mà quay người ngắm nhìn cảnh đêm ngoài ô cửa số; "Tôi biết dã tâm của cô không thể được thỏa mãn chỉ với một Tập đoàn Nhan Thị, tương tự như thế, tôi cũng vậy, chúng ta đều không thỏa mãn, thị phải đứng cùng nhau nhìn xuống thế giới này.”
“Anh muốn hợp tác với tôi?"
"Đúng vậy. Người đàn ông bước tới bên cạnh Nhan Nhu, lôi cô ta vào lòng, cất tiếng mê hoặc bên tại cô ta rằng: “Muốn chiến thắng, thì phải buông bỏ tất cả những gì mà có đang nam giữ, cắt đứt quan hệ với Tập đoàn Vĩnh Khang của nhà họ Triệu, đứa con trong bụng cô, cũng không thể giữ lại
"Anh." Nhan Nhu mở to đôi mắt, cô hốt hoảng định quay người bỏ chạy, nhưng người đàn ông lại nguy hiểm hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta, đã không kịp nữa rồi
"Tiểu Nhu dừng bướng bình nữa, có cũng hiểu rất rõ, trong mắt người nhà họ Triệu, cô chỉ là công cụ dùng để bù đắp nợ nần mà thôi, đợi sau khi cô nắm được quyền hành của Nhan Thị bọn họ sẽ vội vàng vắt cạn cô, đến lúc đó, cô sẽ trở thành một con rối trong tay bọn họ, để mặc bọn họ hấp thụ, cô muốn sống ngày tháng như thế sao?"
Người đàn ông cúi đầu, ép sát Nhan Nhu, nâng chiếc cam cô lên, ép cô ngẩng đầu: "Người chồng của cô, thật sự xem trọng cô sao? Cô sinh con đẻ cái cho anh ta, xứng đáng không?"
“Tại sao anh phải nói với tôi những điều này
Trên đời này chẳng ai sẽ giúp đỡ một người khác vô điều kiện cả
Nhận Nhu vẫn chưa ngu xuẩn tới mức đó.
“Bởi vì tôi càng muốn chiến thắng hơn cô." Người đàn ông buông có ra, tự giới thiệu mình "Tôi tên Phùng Hằng Viên, đã ly hôn ba năm, có một đứa con trai năm tuổi, năm trước được vào hội đồng quản trị của Tập đoàn Nhan Thị, tuy thời gian gia nhập Nhận Thị không lâu, nhưng trong tay có rất nhiều có mặt có thể giúp được
Nhan Nhu đứng trước mặt anh ta, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô ta chưa bao giờ sợ sệt một người nào cả, đặc biệt trong tình huống ở riêng với nhau như vậy, cô chẳng thể mò đoán được suy nghĩ của đối phương, chỉ cảm thấy có một bàn tay siết chặt cổ họng của mình.
Cô ta còn sự lựa chọn nào khác ư
Nhan Ôn dựa vào cái gì mà có thể nổi như cồn trong giới giải trí, chẳng phải bởi vì sau lưng có một Giang Tùy An sao? Nếu Nhan Ôn có thể lợi dụng đàn ông để thành công, tại sao cô ta không thể
Cô ta cần cơ hội này
Nghĩ thế, Nhan Nhu hạ quyết tâm.
Bên tại vang lên giọng của người đàn ông “Thật ra có muốn giữ lại đứa con cũng được, dù sao cũng có thể dùng nó để khống chế Nhân Ôn, nhưng nhà họ Triều và Tập đoàn Vĩnh khang thi cô cần phải vạch rõ ranh giới với bạn ho.
Trái tim của Nhan Nhu run rẩy, cô ta cần phải nhanh chóng quyết định
Có lẽ đồng ý với người đàn ông này chính là đang giao dịch cùng ác quỷ, nhưng nếu từ chối, cô ta còn khả năng chiến thắng Nhan Ôn sao?
Cô ta không muốn thua
Từ giây phút này, Nhan Nhu triệt để khuất phục dưới tên ác quỷ này, mất hết lý trí
Chuyện Tập đoàn Vĩnh Khang lâm vào cảnh nợ nàn đã được đồn đại khắp mọi nơi, thậm chí có luật sư và người đảm nhận kiểm tra ra vào Tập đoàn Vĩnh Khang, cô phóng viên công khai đăng tin, hoài nghị có phải Tập đoàn Vĩnh Khang chuẩn bị tuyên bố phá sản. Tập đoàn Vĩnh Khang và người nhà họ Triệu đều không xuất hiện công khai phản bác
Hàn Ngọc Mai và ban lãnh đạo của Tập đoàn Vĩnh Khang hội họp thâu đêm, vận dụng tất cả mối quan hệ đều chang thể xoay chuyển cực thể không biết đã đắc tới với ai mà có thể cắt đứt tất cả con đường thoái lui của bạn học
Vì đả thông quan hệ, nhà họ Triệu tiếp tục tiêu một số tiền lớn, nhưng cũng chẳng có đất dụng võ, Hàn Ngọc Mal suy đi nghĩ lại, vẫn phải bắt Nhan Nhu dùng tiền vốn, đây là phương pháp tốt nhất.
Sau khi nghe máy, Nhan Nhu liều mình chạy tới chỗ hẹn
“Tiểu Nhu, nếu mẹ thật sự còn cách nào khác, thì cũng không đến tìm con đâu! Bây giờ nhà họ Triệu và Tập đoàn Vĩnh Khang chỉ trông cậy vào con! Dù lấy được nhiều hay ít, cũng hãy đưa cho mẹ một phần tiền vốn, ông nội của con cũng chẳng phải là con người tuyệt tình, dù sau này phát hiện con là người thực hiện, cũng sẽ không thật sự nổi nóng với con đâu.
“Mẹ, chẳng phải con không giúp đỡ, mà tình hình của con ngay bây giờ, vốn chẳng giúp được gì cả."
"Chẳng phải trong tay con vẫn còn cố phân của Nhan Thi sao?”
"Cái đó không thể đụng vào
"Có phải con muốn chọc mẹ tức chết không?
Lúc con bị đuổi khỏi nhà họ Nhan, là nhà họ Triệu này không tính toán chuyện cũ, bây giờ công ty gặp rắc rối, con lại nhẫn tâm tuyệt tình the u?"
“Mẹ, không thể ăn nói như vậy được, chẳng phải con không giúp đỡ, mà con thật sự không thực hiện được, vả lại, con trai của mẹ đối xử với con ra sao, mẹ cũng nhìn thấy mà, sau khi con mang thai, anh ta lại đi tìm con hồ ly tinh kia ăn ở với nhau. Nhan Nhu hừ lạnh một tiếng: “Đã nói tới như vậy rồi, thì con cũng không muốn tiếp tục nữa.
“Ý con là gia Hàn Ngọc Mai sửng sở
“Con phải ly hôn với con trai của mẹ." Nhan Nhu chia ra bản hiệp ước ly hôn được chuẩn bị sản "Con đã ký tên rồi, mang về đưa con trai của mẹ kỷ đi, sau này con và anh ta là người dựng nước lã, nếu không con sẽ công khai chuyện anh ta ngoại tình trong khoảng thời gian con mang thai, đến lúc đó hậu quả ra sao, mẹ hiểu rõ hơn con
Cô ta đã muốn ly hôn từ lâu, bao năm nay luôn sống ngày tháng như thể
Hàn Ngọc Mai không ngờ Nhan Nhu lại thủ một chiều như vậy!
Bây giờ Nhan Nhu trở về nhà họ Nhan, lại phản bội gia đình bọn họ
“Được thôi. Thì ra cô đã muốn qua cầu rút ván từ sớm, được làm, tôi cho cô toại nguyên!” Hàn Ngọc Mai lạnh lùng lườm nguýt Nhan Nhu.
"Sau này chúng ta không cần phải gặp mặt nữa, tôi sẽ cho luật sư thỏa thuận thủ tục ly hôn với con trai của bà." Nhan Nhu nói xong. đứng dậy bước ngang Hàn Ngọc Mai đi ra ngoài
Cô ta phải trả đũa tất cả sự uất ức sỉ nhục trước kia cho bọn họ.
Sau lưng cô ta, Hàn Ngọc Mai tức giận quát to "Cô đừng tưởng ly hôn với con trai của tôi thì sẽ toại nguyên, có không thang nói Nhận On đâu, tôi chờ ngày có bị đuổi khỏi nhà họ Nhan. Đến lúc đó, sẽ không còn ai chứa chấp có nữa."
Nhận Như khưng bước "Ai tháng ai thua, van chưa chắc đầu