Tui đến làm công ở nhà họ Giản sau khi Giản phu nhân qua đời vì bạo bệnh, chủ yếu phụ trách chăm sóc hai đứa bé còn chưa dứt sữa nhà họ. Chúng là một cặp song sinh long phụng rất kháu khỉnh, hệt như hai giọt nước, khi còn nhỏ mà mặc đồ đôi thì người ta gần như không thể phân biệt đâu là chị đâu là em.
Cô chị sinh đôi tên Giản Trinh, cậu em tên Giản Thiệu. Theo ý tui, hai đứa nhỏ này đều cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ông chủ Giản lại luôn không hài lòng về chúng.
Ông chủ Giản thuộc tầng lớp có quyền có thế, uy tín, sức ảnh hưởng tích lũy sâu rộng. Ông ít nói ít cười, quanh năm mặt ó mày cau, nom còn già hơn số tuổi thực, nguyên nhân có thể là do gánh nặng trên vai rất lớn. Người trong dòng tộc, cả các thuộc cấp của ông, hầu như đều hết mực kính sợ ông. Tui cũng vậy. Cho nên mỗi lần nhìn thấy ông chủ Giản răn dạy hai đứa nhỏ, tui đâu dám hó hé gì, chỉ dám an ủi chúng sau khi chuyện đã rồi.
Ông chủ Giản không hài lòng về cô Giản Trinh, bởi vì ông cảm thấy bé gái nên dịu dàng hiền thục, lúc nhỏ thì điềm đạm vâng lời không cần quá có chính kiến, lớn lên đến tuổi liền ngoan ngoãn lập gia đình, trở thành mẫu phụ nữ truyền thống có thể quán xuyến việc nhà giúp chồng dạy con. Nhưng cô Giản Trinh dù tuổi nhỏ cũng đã biểu hiện một ít tính cách ngang bướng trời sinh. Cô không ưng những chiếc váy trắng, không ưa mái tóc dài của bản thân, không ham thời thời khắc khắc phải treo nụ cười thơm thảo đối với bất cứ ai, và không thích bị người khác sắp đặt hết thảy. Cái ngang bướng của cô, đâu đó lại rất giống với ông chủ Giản.
Ông chủ Giản không hài lòng về cậu Giản Thiệu, bởi vì ông cảm thấy bé trai nên sáng dạ can trường, có thể kinh qua mưa gió, gánh vác trách nhiệm. Ngay từ nhỏ ông đã cấm cậu Giản Thiệu khóc, hễ bắt gặp lần nào là sẽ nhốt cậu vào phòng tối trừng phạt lần nấy. Ông cũng cấm tiệt cậu Giản Thiệu làm nũng với bất cứ ai, không cho phép cậu biểu hiện ra mặt yếu mềm trong bất kì trường hợp nào. Song cậu Giản Thiệu trái ngược với chị gái, cậu là đứa bé quá mức mềm mại, hoặc có thể nói là yếu đuối, thậm chí...... cậu còn có một vài sở thích kỳ lạ. Điều này thì những người khác không biết, chứ tui làm bảo mẫu từ tấm bé của chúng, tui biết. Cậu Giản Thiệu thích nuôi tóc dài, thích mặc váy, thích hết thảy những thứ mềm mại đáng yêu. Cậu càng ước gì bản thân là một bé gái.
Tui nhìn hai đứa nhỏ ngày một trưởng thành, ngày một cách xa kỳ vọng của ông chủ Giản, trong lòng luôn rất khổ sở. Tui thường nghĩ, phải chăng bà mụ đã nắn sai thân thể cho hai chị em rồi hay không, nếu chúng có thể đổi cho nhau thì thật tốt biết mấy. Chỉ cần đổi lại thì chúng sẽ có thể phù hợp với mong đợi của ông chủ Giản, cũng không cần phải nhận nhường ấy đay nghiến hà khắc cùng dày vò.
Nhưng đó là chuyện bất khả thi. Thời điểm cô Giản Trinh mười mấy tuổi, tính tình càng ngày càng ương bướng, cũng càng ngày càng có chủ kiến của riêng mình. Lần đó, cô cắt phăng mái tóc dài mình đã để hồi lâu, mà ông chủ Giản, bởi vì chuyện này đã đánh cô thừa sống thiếu chết. Theo ý tui thì chỉ là trẻ con cắt tóc ngắn mà thôi, nhưng trong mắt ông chủ Giản, đây là mạo phạm quyền uy của ông, và ông không cho phép con cái mình chệch khỏi quỹ đạo ông thiết lập.
Một quãng thời gian rất lâu sau đó, tui gần như không đành lòng hồi tưởng, thủ đoạn của ông chủ Giản khiến ai cũng phải run sợ, tâm địa ông sắt đá đến nỗi tui không dám tin. Ông dùng ba tháng dần nát tất cả 'xương cứng' trên người cô Giản Trinh, sống sờ sờ biến cô bé kiêu ngạo, hoạt bát tươi sống thành một bóng ma trầm lặng, chờ đến khi cảm thấy đã cải tạo thành công thì ông chủ Giản mới chịu thả cô Giản Trinh ra. Cô Giản Trinh lúc này làm lòng người đau như cắt. Cô một lần nữa nuôi lại tóc mây, ngoan ngoãn mặc váy trắng, nói năng nhỏ nhẹ dịu ngoan, sẽ không cãi lại bất kì lời nào của ông chủ Giản nữa.
Về phần cậu Giản Thiệu, cậu hiền lành thiện lương, lại mềm yếu nhát gan, trước sau không cách nào đạt đến kỳ vọng của ông chủ Giản. Ông chủ Giản cũng cải tạo cậu Giản Thiệu giống như cách cải tạo cô Giản Trinh ngày trước, nhưng hiệu quả cực nhỏ, kết quả cuối cùng chỉ khiến tâm lý cậu không thể chống đỡ nổi, thân thể cũng bắt đầu suy sụp, cần phải tĩnh dưỡng quanh năm.
Tình cảm giữa hai chị em cô Giản Trinh và cậu Giản Thiệu rất tốt. Lúc còn bé, cô Giản Trinh chính là người bảo hộ cho cậu Giản Thiệu, cô sẽ dắt tay em trai, mọi thứ tốt đều nhường cho em, một mực che chở em mình. Sau này lớn hơn rồi, cô cũng vẫn dốc lòng bảo vệ em trai, tui biết phần nhiều việc cô nghe theo ý cha, trở nên 'thuần phục', cũng là vì em trai.
Thế nhưng, trong ngày sinh nhật 18 tuổi, cậu Giản Thiệu tự sát. Trước sự kiện đó, cậu đã vài lần tan vỡ dưới thủ đoạn đàn áp tàn khốc của ông chủ Giản, cuối cùng bước lên con đường không thể quay đầu này.
Ngày hôm ấy là ngày bọn họ thành niên, ông chủ Giản vốn định tuyên bố hôn ước của cô Giản Trinh, và thông báo cơ ngơi về sau sẽ do cậu Giản Thiệu thừa kế. Song cái chết của cậu Giản Thiệu đã đánh vỡ hết thảy.
Cô Giản Trinh nhìn thi thể em trai lúc ấy, cũng không hóa điên dại giống tui đã lo lắng, cô chỉ nắm lấy bàn tay lạnh băng bê bết máu tươi của em trai, nhìn cha mà cười hỏi: "Ông nhìn ông đi, rốt cuộc đã bức tử con trai duy nhất của chính mình. Sao hả, ông còn đứa con ngoài gia thú nào không? Bằng không, e rằng ông tuyệt hậu rồi đấy."
Sau đó, phảng phất trong một đêm, cô Giản Trinh đã biến trở về cô gái nhỏ bất khuất, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời của rất nhiều năm trước. Cô lại lần nữa cắt phăng mái tóc dài của chính mình, còn nhuộm một đầu lửa đỏ. Cô vứt sạch toàn bộ số váy trắng mình sở hữu, tròng vào váy ngắn đỏ rực.
Tự sát, có lẽ là quyết định duy nhất cậu Giản Thiệu đưa ra trong kiếp sống mười tám năm ngắn ngủi của cậu. Tui nghĩ, có lẽ cậu Giản Thiệu không phải vì kết thúc nỗi buồn đau của chính mình, mà là muốn giải phóng chị gái cậu. Cậu là một đứa trẻ dịu dàng, luôn suy nghĩ cho người khác. Cậu đã từng nói với tui, hy vọng có thể làm bạn với chị gái lâu một chút, bởi vì chỉ còn một mình chị hai sẽ rất thống khổ. Lúc ấy, tinh thần cậu Giản Thiệu đã rất tệ, nhưng cậu vẫn muốn gắng gượng bầu bạn với chị mình càng lâu. Nhưng về sau, khi biết chị gái vì cậu nên đã thỏa hiệp với cha, cậu liền không nhắc lại lời ấy nữa. Cậu yên lặng đưa ra quyết định tự sát.
"Con thích chị hai của trước kia hơn, lúc ấy chị cười vui vẻ hơn." Thời điểm nói với tui những câu này, cậu Giản Thiệu đang ngồi trên giường bệnh. Người cậu gầy rộc trong đồ bệnh nhân trắng, vẻ mặt đờ đẫn trống rỗng, nhưng ánh nắng chiếu lên làm đứa nhỏ này nom dịu dàng không sao tả xiết.
"Hai, em hy vọng hai giống như chim trời tự do bay lượn, như lửa đỏ rừng rực thiêu cháy." Đây là lời mà cậu Giản Thiệu đã nói với chị gái vào buổi sáng ngày sinh nhật 18 tuổi của chúng, lần cuối cùng cậu gặp cô Giản Trinh.
Buổi sáng hôm đó, giống như nhiều năm trước, hai chị em dắt tay nhau đứng trước một bức tranh sơn dầu, an tĩnh ngắm bức họa ấy thật lâu.
Bức tranh sơn dầu này được cậu Giản Thiệu mang về năm mười lăm tuổi. Cậu rất thích nó, nên đã treo ngay trong thư phòng của chính mình, thường thường có thể nhìn đến cả nửa ngày trời. Cô Giản Trinh cũng thích nó chẳng kém, mỗi khi tâm trạng không tốt, cô đều sẽ ngồi trước bức họa lẳng lặng ngắm nhìn.
Tui chưa xem qua nhiều tranh lắm, nhưng tui cảm thấy bức họa đó thật sự rất đẹp. Trong tranh vẽ hai đứa nhỏ trong lửa cháy, một đứa bé thì tóc dài bị ngọn lửa thiêu rụi, lại còn anh ánh đỏ, đứa bé khác thì ngủ vùi trong vườn hoa. Kỳ diệu thay, bức tranh phảng phất như điềm báo tương lai của chính cô Giản Trinh và cậu Giản Thiệu.
Sau cái chết của cậu Giản Thiệu, cô Giản Trinh rời khỏi nhà họ Giản. Cô đốt toàn bộ di vật của cậu, chỉ chừa lại bức họa này, sau nó vẫn luôn được treo trong nhà cô. Về sau có một lần tui sang chăm bệnh cô, phát hiện cô vẫn giữ thói quen cũ, mỗi khi tâm tình không vui liền sẽ ngồi trước tranh, ngửa đầu xem hồi lâu. Thời điểm cô lẻ loi ngồi nơi đó, tui thể nào cũng sẽ nhớ về hình ảnh hai chị em cô và cậu Giản Thiệu nắm tay cùng ngồi ngắm tranh.
Lại qua mấy năm, cô Giản Trinh cuối cùng vẫn lập gia đình, cả cô và ông chủ Giản chung quy đều lùi một bước. Ban đầu khi nghe được tin cô Giản Trinh lấy chồng, tui mừng lắm, tui nghĩ, thôi thì cô Giản Trinh nay đã hết đơn côi. Nhưng không bao lâu thì tui lại nghe nói cô Giản Trinh kết hôn rồi còn nuôi thêm phòng nhì ở bên ngoài. Tui biết với tính cách hiện tại của cô Giản Trinh, việc này còn khó hơn cả lên trời, nên không khỏi lo lắng.
Cũng không lâu sau đó, lần thứ hai tui gặp lại cô Giản Trinh. Ngoài dự kiến của tui, cô vui đến nhảy nhót, sự vui vẻ xưa nay chưa từng có. Cô nói với tui, cô tìm được ngọn lửa của cô rồi, và thế là cô đóng gói mang bức họa kia đi, nói muốn đưa tranh về cho tác giả nguyên bản.
Tuy rằng tui không rõ rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì, nhưng tui nghĩ, phải chăng lại có người có thể bầu bạn cô Giản Trinh xem bức tranh ấy? Nếu cậu Giản Thiệu biết được, nhất định sẽ mừng vui thay chị mình.
(hết chương 6)