Tình Yêu Phô Trương

Chương 20:




Editor: Trà Đá.
Khương Đường đến chỗ Thẩm Tố học diễn xuất, bị phóng viên vây quanh mấy lần.
Khương Đường lúc còn làm người mẫu đã quen bị như vậy, đối phó với phóng viên là chuyện như cơm bữa, phóng viên hỏi về nhà họ Cố, vấn đề về Lâm Tịch, Khương Đường vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, chỉ nói là chuyện đã qua, đối phương không còn liên quan gì đến cô nữa, cô không muốn đề cập đến. Phóng viên hỏi cô chuyện Đóa Nhi, Khương Đường chỉ trả lời vài câu đơn giản, ví dụ như con gái đã có thể tự ngồi, con gái mọc bao nhiêu cái răng rồi, hào phóng thong dong, sau đó chính cô cũng không để ý đến, mỗi lần cô nhắc đến con gái thì cô cười rất tươi.
Tất cả video và hình ảnh được tung lên internet.
Có lẽ khoảng thời gian làm người mẫu đã lâu, trải qua rất nhiều lần chụp hình, đặc biệt là đối phó với các phóng viên chụp lén, Khương Đường đi ra ngoài đường, nhất cử nhất động đều không cố ý, nhưng thần thái của cô vẫn toát lên như một người mẫu, ống kính dừng lại ở đâu cũng có thể dùng làm trang bìa tạp chí thời trang, quả thật trời sinh cô sống bằng nghề người mẫu, vì vậy khi các phóng viên tung các bức ảnh lên internet, mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng lại được săn đón nhiệt tình.
Mọi người không hiểu chuyện, đã chỉ trích Khương Đường chuyện ngoại tình có em bé. Nhưng những người hâm mộ, thì không thể phủ nhận vẻ đẹp của Khương Đường, vẫn theo đuổi hâm mộ Khương Đường, cố ý đi theo phóng viên để chụp ảnh cô, chụp những bức ảnh Khương Đường đang được một phóng viên phỏng vấn, sau đó ghép thành một bức tranh có chín tấm hình, đăng lên blog: #Đóa Nhi, con xem mẹ con yêu con nhiều như thế nào#
Chín tấm hình thì tấm hình ở giữa là hình ảnh Khương Đường nắm tay con gái, còn lại tám cái hình kia đều là những tấm hình chụp lúc Khương Đường đang được phóng viên phỏng vấn. Khương Đường trong hình, đeo đồ trang sức trang nhã, dáng người cao gầy, vẫn mặc những trang phục hàng hiệu như cũ, điệu bộ khiêm nhường, nhưng tất cả các tấm hình, điều đầu tiên đập vô mắt nhất định là khuôn mặt của cô, ánh mắt trong veo, nụ cười dịu dàng, đó là bởi vì cô nhắc đến Đóa Nhi.
Bây giờ, tấm hình này đăng trên blog đã nhận được lượt yêu thích đạt tới sáu con số, phía dưới blog của Khương Đường cũng có rất nhiều bình luận khích lệ cô. Sau hai tháng Khương Đường yên lặng, rốt cuộc bây giờ cô cũng viết được một câu “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi và Đóa Nhi vẫn rất tốt.” Sau đó đăng một tấm hình Đóa Nhi ngồi trên giường, chỉ thấy được cái lưng khom khom phía sau của cô bé. Tiểu nha đầu không có lộ mặt, nhưng nhìn lại rất ngây thơ ngốc nghếch, khiến trái tim của người hâm mộ tan chảy.
Cuối cùng sóng gió đã ngừng, cuộc sống của Khương Đường đã được khôi phục lại bình thường, lộ trình từ công ty đại diện đến khu nhà cô là một đường thẳng, các phóng viên ở đây không tìm được tin tức, lục tục rời đi, còn Khương Đương thì lại được yên tĩnh trở lại.
~
Năm nay Bắc Kinh trở lạnh sớm, vừa vào tháng mười một đã bắt đầu mặc đồ ấm, chiều hôm đó, lớp diễn xuất đang học được một nửa, thì ngoài trời đột nhiên tuyết rơi.
Giảng viên Trương Giáo Thụ đột nhiên có hứng, bắt Khương Đường và mười một người mẫu nữa ở trong lớp hợp tác với nhau, tự biên tự diễn một đoạn kịch ngắn về bạn trai chạy trên tuyết đến đưa dù cho bạn gái, không giới hạn thân phận của nhận vật, thời gian là mười phút, sau đó biểu diễn theo thứ tự cho mọi người xem.
“Trương Giáo Thụ, trong lớp chỉ có ba người đàn ông, làm như thế nào đây?” Một người con mẫu nữ hoạt bát nhất lớp hỏi dí dỏm.
Trương Giáo Thụ hơn bốn mươi tuổi, ông đẩy đẩy cái gọng kiếng vàng trên sóng mũi, hỏi nghiêm chỉnh nói: “Mặc dù tôi đã già, nhưng nếu các chị không chê thì có thể diễn cùng với tôi.”
Khương Đường cũng không nhịn được cười.
Có hai người mẫu nam nhìn về phía Khương Đường. Bàn về độ nổi tiếng, thì Khương Đường là người mẫu nổi tiếng nhất trong đây, bàn về dung mạo, đi một ngàn dặm mới tìm được một mỹ nhân đẹp như Khương Đường, đừng thấy Khương Đường bị lăng mạ bêu xấu mà lầm, đại đa số phụ nữ thì nhục mạ Khương Đường, nhưng những người đàn ông thì rất náo nhiệt, thật ra thì trong lòng những người đàn ông đều đã từng hâm mộ, thèm muốn, và cũng rất tò mò người đàn ông bí ẩn tình một đêm với Khương Đường là ai.
Khương Đường thấy các người mẫu nữ đang nhìn về phía Lâm Mặc mong đợi.
Năm ấy, Khương Đường rút lui khỏi làng người mẫu, thì Lâm Mặc là người bị Thẩm Tố nhìn trúng, kéo vào công ty người mẫu, Khương Đường chưa nói chuyện với Lâm Mặc nhiều, nhưng cô quan tâm đến những người mẫu được Thẩm Tố phát hiện ra, người này mới hai năm ngắn ngủi đã trở thành người mẫu nam vô cùng nổi tiếng trong nước.
“Lâm Mặc, hai chúng ta diễn chung chứ?” Khường Đường cười với Lâm Mặc, diễn nam nữ yêu nhau, hợp tác với đàn ông hiệu quả hơn, Lâm Mặc không có hứng thú đối với tất cả người mẫu nữ trong lớp, như vậy hai người hợp tác thì quá hợp rồi.
Lâm Mặc liếc nhìn cô một cái, do dự một chút, rồi đi tới.
Thời gian luyện tập mười phút, hai người đi đến một góc nhỏ để tập, Lâm Mặc trầm mặc ít nói, Khương Đường nói lên ý tưởng của cô, “Chúng ta diễn là sinh viên đại học đi, cậu là một người bạn trai rất khó chịu, tan học đến đón bạn gái, mà các bạn học đi hết cậu mới đến, tôi hỏi cậu tại sao đến trễ, cậu không nói gì, lấy ly trà sữa giấu ở sau lưng ra đưa cho tôi.”
Lâm Mặc cau mày, “Đã khó chịu rồi mà còn nghĩ đến chuyện đưa trà sữa sao?”
Khương Đường cho là Lâm Mặc cường điệu quá đáng, “Đã khó chịu, đến trà sữa cũng không chịu đưa, vậy thì ai mà thích cậu?”
Lâm Mặc không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Khương Đường không để ý, để cho anh ta suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu luyện tập.
Mười phút sau, mọi người bắt đầu diễn theo thứ tự.
Trương Giáo Thụ bắt đầu diễn đầu tiên, ông cùng với một người mẫu nữ biểu diễn xong, rồi vòng hai tay lại, cẩn thận quan sát các học sinh biểu diễn, một nhóm kết thúc, thì ông lập tức đưa ra nhận xét. Cuối cùng cũng đã đến lượt của Khương Đường và Lâm Mặc, mọi người tập trung xem cặp đôi nam nữ vừa đẹp vừa giỏi nhất lớp diễn xuất, hơn nữa lúc học diễn xuất cũng rất tốt, Trương Giáo Thụ rất kỳ vọng vào hai người này, xem xong rồi, chân mày của ông cũng nhíu chặt nhất.
“Không có kỹ thuật, không có tình cảm.”
Trương Giáo Thụ nghiêm túc phê bình hai người, lấy Lâm Mặc ra phê bình trước, “Cậu đọc thoại, biểu cảm rồi động tác chính là đang diễn, nhưng ánh mắt của cậu nhìn Khương Đường như một người xa lạ, nói cho rõ thì cậu chưa đủ tình cảm, cậu phải nghĩ cô ấy như là người yêu trong lòng cậu…..”
Vào lúc ông ta đang nói, thì Thẩm Tố đã đến lớp để kiểm tra rồi, Lâm Mặc nhìn về phía cửa, đột nhiên cắt đứt lời của Trương Giáo Thụ, “Tôi không có người yêu hay người trong lòng.”
Trương Giáo Thụ giận đếm mức nổi trận lôi đình, “Không có thì cũng không thể tưởng tượng được sao? Nếu theo như cậu nói, thì những người đóng vai tội phạm giết người trong phim điện ảnh và phim truyền hình thì cũng giết người thật sao?”
Lâm Mặc hơi nhếch môi.
Khương Đường cúi đầu cười.
“Cười cái gì? Cô còn không bằng cậu ta.” Trương Giáo Thụ lập tức chuyển sự tức giận sang cô, Khương Đường bày ra bộ dáng vô tội uất ức, khiến Trương Giáo Thụ có hơi mềm lòng, chỉ nghiêm túc giải thích: “Lâm Mặc diễn không ra được cảm xúc của nhân vật, khán giả sẽ cho rằng mặt cậu ta bị tê liệt, còn cô, diễn quá lố, nhưng cảm xúc không thích hợp, đó chính là giả tạo, làm bộ.”
Khương Đường lập tức không cười nữa, cau mày suy nghĩ.
Trương Giáo Thụ thật ra cũng nghĩ không ra, hai người này khi diễn những nhân vật khác đều rất tốt, nhưng một khi dính đến tình yêu nam nữ, sẽ xuất hiện tình huống như vậy, giống như một chút xíu kinh nghiệm về tình yêu cũng không có. Thế kỉ bây giờ con nít trưởng thành rất sớm, học tiểu học đã yêu rồi, chẳng lẽ Khương Đường và Lâm Mặc không có kinh nghiệm về tình cảm? Lâm Mặc cậu ta không biết thì không nói, nhưng Khương Đường thì không thể nào lại không biết.
“Thôi được rồi, hai người tiếp tục luyện tập đi, tưởng tượng hai người là người yêu của nhau.”
Khương Đường gật đầu một cái, ý bảo Lâm Mặc quay lại vị trí lúc nãy để tập.
Đáng tiếc là phối hợp mấy lần, cũng không tìm được cảm giác, bị Trương Giáo Thụ bắt về xem mấy bộ phim tình cảm.
“Chị Thẩm, em đi trước đây, mai gặp lại,” Khương Đường mặc xong áo khoác, rồi chào tạm biệt Thẩm Tố.
“Không mang dù sao?” Thẩm Tố quan tâm hỏi.
Khương Đường liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Có chút xíu tuyết như vậy thì không cần mang dù đâu, đi mấy bước là ra đến xe rồi.”
Khương Đường cười với Thẩm Tố một lần nữa, rồi giơ tay chào tạm biệt cô ta, lúc cô đi ra đến cửa, cô tùy ý quay đầu lại, liếc thấy Lâm Mặc trầm mặt đi qua bên cạnh Thẩm Tố, Thẩm Tố đối đãi với mọi người như nhau, nên cũng chào hỏi Lâm Mặc. Khương Đường cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, bước nhanh hơn, cô muốn về nhà thật nhanh để gặp con gái.
Ai ngờ vừa ra đến cửa, đột nhiên ở bên cạnh có một bóng đen lao đến phía cô, bắt được cánh tay cô rồi kéo cô vào trong dù.
Khương Đường sợ hết hồn, vừa ngẩng đầu lên, cô lập tức thấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Kình đang nở một nụ cười rực rỡ.
“Tuyết rơi rồi, nên tôi đến đón em.” Tròng mắt đen của Thẩm Kình yên lặng nhìn chằm chằm cô, cái dù được che cực thấp, ngăn lại bao nhiêu là bông tuyết, cũng che đi dòng người đang đi trên đường.
Khương Đường vẫn còn duy trì tư thế ngửa đầu nhìn anh, Thẩm Kình đang ở khoảng cách gần như vậy, so với khoảng cách lúc diễn với Lâm Mặc cũng không sai biệt cho lắm, nhưng không giống nhau, ánh mắt của Lâm Mặc không phải như vậy, trong mắt của Lâm Mặc không có sự vui vẻ và dịu dàng như anh.
Ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu Khương Đường đột nhiên có một suy nghĩ, nếu như lúc nãy cô kết hợp với Thẩm Kình, thì Trương Giáo Thụ sẽ khen anh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.