Tình Yêu Trở Lại

Chương 18:




Daisy đã sống ở Tây Bắc mười lăm năm, nhưng cô chưa bao giờ quên người Texas coi trọng môn bóng bầu dục đến mức nào. Dù tại sân vận động Texas ở Dallas, một sân bóng trường trung học ở Houston, hay một công viên nhỏ ở Lovett, bóng bầu dục luôn được coi là tôn giáo thứ hai và cũng được thờ phụng tương xứng.
Lạy Chúa.
Nhưng Daisy không biết trận bóng này là một sự kiện thường niên. Một cuộc họp hàng năm mà ở đó những người đàn ông trưởng thành tụ tập lại để đổ mồ hôi, đập nhau và đọ vết thương, ở đó không có đường vạch. Không trọng tài.
Không cột gôn. Chỉ có hai đường biên, khu vực cấm địa được đánh dấu bằng sơn phun DayGlo màu vàng cam và một người cầm đồng hồ bấm giờ. Đội của Jack mặc áo thể thao màu đỏ, còn đội kia mặc màu xanh dương.
Cả hai đội đều mang theo quyết tâm và khao khát choảng nhau vỡ đầu trên danh nghĩa chơi cho vui. Đây là bóng bầu dục ở hình thức nguyên thủy, thuần túy nhất của nó, và Nathan Monroe sẽ là cầu thủ duy nhất đeo găng và đội mũ bảo hiểm. Một việc khiến cậu tức không để đâu cho hết.
Daisy cố dỗ dành cậu nguôi giận bằng cách chỉ ra rằng cậu mới mười lăm và sẽ địch lại những người đàn ông lớn tuổi, to con hơn rất nhiều. Dường như cậu không thèm quan tâm rằng mình sẽ bị thương, chỉ để ý đến việc mình sẽ giống một gã ẻo lả.
“Nathan, mẹ đã trả hơn năm nghìn đô cho hàm răng thẳng thớm của con,” cô bảo cậu. “Không đời nào có chuyện con sẽ để chúng bị gãy đâu.”
Phải đến một lúc sau, khi Brandy Jo xuất hiện ở công viên và bảo rằng cô thích bộ dạng cậu trong đệm bảo vệ và mũ bảo hiểm, thì tâm trạng cậu mới có vẻ sáng sủa lên đôi chút.
Cô và Nathan đã đi xe Jack tới công viên, và khi ba người họ tới gần sân, Jack nhìn kỹ váy cô. “Trông không giống bộ đồ cổ động của cô,” anh nói khi Nathan đi tới chỗ Billy để lấy áo thi đấu lưới màu đỏ của cậu.
Daisy lờ gợi ý bảo cô mặc đồ cổ động của Jack đi, và thay vào đó cô chọn một cái váy yếm màu hồng đào quai vắt chéo sau lưng. Cô nhìn xuống chỗ chân váy ở ngay trên đầu gối. “Dài quá hả?”
“Và nó không có lưng.”
“Xem chừng là tôi sẽ không thực hiện bất kỳ một động tác chạm ngón chân nào mà rõ ràng là anh thích mê hồi trung học rồi.”
Mắt anh nhìn lướt qua các thành viên của đội anh đang tụ tập lại ở giữa sân. “Với bộ váy cô đang mặc, có lẽ cô sẽ làm đau mông mình mất. Như thế mới thực sự đáng tiếc.”
“Anh không cần phải lo về mông tôi.” Cô dừng lại ở đường biên màu đỏ. “Chúng ổn.”
“Chắc chắn là vậy,” anh nói qua vai khi tiếp tục đi về phía đội mình.
Daisy nhìn chằm chằm vào lưng anh và mỉm cười. Anh không hề mặc gì bên dưới chiếc áo lưới, và làn da rám nắng của anh hiện lên qua những cái lỗ nhỏ li ti. Mắt cô lướt xuống lưng tới chiếc quần thi đấu bó chặt, ôm sát mông anh. Jack Parrish cũng cực kỳ ổn. Quần anh ôm lấy chân anh cho tới dưới đầu gối, anh đi giày đinh và tất đen. Anh di chuyển như thể anh cóc thèm quan tâm đến xung quanh. Như thể không phải trong một giờ tới anh sẽ bị nghiền qua người và đánh cho bải hoải.
Tucker Gooch gọi tên cô và vẫy cô từ giữa đội xanh. Cô vẫy lại anh ta và nhận ra rất nhiều gương mặt bạn học cũ. Cal Turner và Marvin Ferrell. Lester Crandall và Leon Kribs. Eddy Dean Jones và vài anh chàng nhà Calhoun, có cả Jimmy và Buddy. Cô tự hỏi liệu Buddy có biết rằng sau khi cậu ta ngủ với Lily, con bé đã phát điên và đâm xe vào phòng khách nhà Ronnie hay không.
Hẳn là không.
Cô cũng nhận ra nhiều gương mặt khác nữa. Những người mà cô đã lớn lên cùng ở Lovett. Penny Kribs và Shay Calhoun bé bỏng. Vợ của Marvin, Mary Alice và Gina Brown.
Cảm giác ghen tuông thít chặt dạ dày Daisy. Cô băn khoăn không biết Gina và Jack có hẹn hò nhau trong tháng qua hay không. Có lẽ là có. Cảm giác ghen tuông đi từ dạ dày lên xoắn chặt tim cô. Cô biết cảm xúc này và cũng quen thuộc với nó. Cô đã từng cảm thấy nó mười lăm năm trước, khi mà chỉ ý nghĩ Jack ở cùng một người khác thôi cũng tra tấn cô, khiến cảm xúc trong cô sôi trào.
Nhưng Jack không còn là của cô và cô cũng không bé bỏng gì nữa. Giờ thì cô biết phải làm gì với cảm giác ghen tuông. Cô không chống lại nó hay giả vờ nó không tồn tại. Cô cảm nhận được từng cái gai sắc nhọn của nó. Rồi cô cố bỏ qua hết mức có thể.
Ở vòng này đầu cô đã thắng trái tim cô. Cô ngồi xuống một chiếc ghế gấp cạnh Rhonda và các cô con gái của cô ấy ở đường biên. Cả ba cô bé đều mặc đồ cổ động màu đỏ và nhảy lên như thể chân chúng được làm từ lò xo.
“Năm ngoái Billy đã bị căng một cơ háng,” Rhonda bảo cô khi cởi tất của Tanya ra để cô bé có thể ngọ nguậy ngón chân. “Anh ấy đã than vãn suốt ba tuần.”
“Năm ngoái Marvin đã bị gãy ngón tay cái,” Mary Alice nói thêm khi cô rướn người tới trên ghế.
Háng và ngón cái không được đệm và mũ bảo hiểm bảo hộ. Daisy đứng dậy, sẵn sàng kéo Nathan khỏi đội, rồi cô ngồi lại. Cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nếu cô làm vậy. Nên thay vào đó cô phải bắt ngón tay cầu nguyện.
Trận đấu bắt đầu lúc bảy rưỡi. Nhiệt độ trong bóng râm là ba hai độ và mồ hôi túa ra khắp người các cầu thủ. Jack là tiền vệ đội đỏ, và Daisy đã quên mất mình thích nhìn anh chơi như thế nào. Mỗi lần anh co tay lại để ném xoáy bóng xuống sân, áo anh lại kéo lên và Daisy được ngắm cái bụng phẳng lì cùng rốn ở ngay trên cạp quần của anh. Khi anh bị đè bẹp, cô thoáng nhìn thấy ngực anh.
Công viên Horizon View sớm ngập đầy tiếng những người đàn ông la hét gọi nhau, tiếng giày đinh nện xuống sân và cơ bắp va vào cơ bắp. Tiếng thân người ngã xuống đất thịch một tiếng thấy rõ và theo đó là tiếng huýt sáo, cổ vũ và chế giễu của các khán giả đứng xung quanh.
Ở hiệp đầu, Jack chuyền một cú bóng ngắn cho Nathan, cậu bắt được nó và chạy được khoảng chín mét trước khi bị đè xuống. Daisy nín thở cho tới khi con trai cô đứng lên và gạt một đám cỏ ra khỏi mũ bảo hiểm của cậu. Ở hiệp hai, Jimmy Calhoun ghi được một bàn cho đội đỏ. Không may là anh ta bị tóm ở khu cấm địa và ngã mạnh xuống. Khi mà cuối cùng thì anh ta cũng có thể gượng dậy, anh ta khập khiễng đi tới xe và Shay đưa anh ta tới bệnh viện. Mọi người dự đoán là một chấn thương đầu gối. Buddy hy vọng rằng đó không phải là một chấn thương nào lâu hồi phục hơn.
“Shay ước ao có một gia đình lớn,” anh ta nói khi nhìn anh trai mình được đưa đi. “Hy vọng anh ấy không bị đứt thứ gì quan trọng.”
Giữa giờ nghỉ, Daisy giúp Rhonda và Gina đưa nước cho cả hai đội. Trông người đàn ông nào cũng có vẻ kiệt sức, và họ vẫn còn nửa trận nữa. Ở đội xanh, mắt trái của Leon Krib đang sưng lên và Marvin Ferrell bị rách môi. Trong khi Tucker Gooch băng cổ chân, anh ta xin số điện thoại của cô.
Cô không cho anh ta.
Cô cáo lỗi bỏ đi và nói chuyện với Nathan để đảm bảo cậu vẫn ổn. Billy tóm lấy cổ cậu và dụi các khớp ngón tay vào tóc Nathan. Thay vì nổi khùng lên như Daisy nghĩ, Nathan cười đùa và đấm vào bụng Billy.
“Billy thực sự muốn có con trai,” Rhonda bảo cô. “Nhưng anh ấy sẽ phải chịu chơi với Nathan thôi.”
Billy chỉ có khoảng ba tuần trước khi cô và Nathan quay lại Seattle. Daisy tự hỏi Nathan thấy sao về việc rời đi. Liệu cậu có còn phấn khởi muốn quay về nhà nữa hay không.
Còn cô thì sao? Cảm giác xao xuyến của cô biến thành đau đớn trước ý nghĩ ấy, và cô cực kỳ sợ rằng câu trả lời là không. Mới hôm qua cô và Nathan đã lái xe qua khu mua sắm nhỏ ở trung tâm Lovett và cô nhận thấy có một chỗ trống ngay cạnh quán Gitts on Fifth của Donna. Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, cô đã mường tượng cảnh mình ở đó. Một biển hiệu treo bên dưới tấm vải bạt kẻ sọc. Dòng chữ HIỆU ẢNH DAISY MONROE viết trên đó. Hoặc có thể cô sẽ đặt tên cửa hiệu của mình là Mao Lương hoặc...
Tim và đầu cô xung đột với nhau, và tốt hơn hết là cô nên nghĩ cho thấu mọi chuyện trước khi ký hợp đồng thuê nhà ở Seattle.
Cô đưa nước cho Eddy Dean, khớp ngón tay anh ta đầy máu và cho Cal Turner, anh này đang đi khập khiễng. Nhưng bước đi khập khiễng không ngăn Cal rủ cô tới gặp anh ta ở quán Slim vào tối nay. Cô liếc nhìn Jack, đứng cách đó vài bước, đang mải mê trò chuyện với Gina. Anh chống hai tay trên hông, một tấm khăn trắng vắt trên vai. Gina ra dấu sang trái, nhưng mắt Jack đang nhìn Daisy khi cô tiến đến gần anh.
“Em sẽ nói chuyện với anh sau,” Gina nói và đi ra biên.
“Được rồi, cảm ơn.” Jack cầm lấy hai chai nước và vặn nắp một chai. Khuỷu tay trái anh bị xước xát đến chảy cả máu và chiếc quần trắng của anh xanh lè. Anh uống hết nửa chai nước và đổ phần còn lại lên đầu.
“Tối nay cô sẽ đi chơi với Cal à?” anh hỏi khi lấy khăn lau mặt.
Cô tự hỏi có phải anh đã nghe thấy Cal nói chuyện hay không. “Điều đó khiến anh khó chịu à?”
Anh nhìn cô qua thân chiếc khăn cotton trắng rồi vắt khăn quanh cổ. “Nếu có thì cô có để tâm không?”
Cô chuyển sự chú ý sang đường biên và Gina.
“Có.”
Jack đặt ngón tay lên má cô, làm cô quay lại nhìn anh. “Có, nó sẽ khiến anh khó chịu. Đừng đi chơi với Cal, Flea hay bất kỳ ai nữa.”
“Tôi sẽ không đi chơi với Cal hay bất kỳ ai khác.” Cô nhìn xuống chân rồi ngước lên, đặt tầm mắt vào dây buộc quần, chiếc áo thi đấu màu đỏ rồi sau cùng là đôi mắt xanh ngắt của anh. “Anh vẫn đang hẹn hò với Gina à?”
Anh đứng lại gần tới mức họ gần như chạm vào nhau, và anh vuốt tóc cô ra sau một bên tai. “Anh đã không ở cùng bất kỳ ai,” anh nói chỉ to hơn một tiếng thì thầm. “Kể từ sau khi anh đặt em lên trên chiếc Custom Lancer.”
Cô tự hỏi có phải anh đang nói chuyện về xe cộ hay không. Biết rõ Jack, cô ngờ là không. “Thật sao?”
“Ừ.” Đầu ngón tay anh trượt xuống cổ cô. “Còn em?”
Cô không thể không mỉm cười. “Tất nhiên là không.”
Anh cũng cười. “Thế là tốt.” Anh hôn phớt miệng cô rồi vòng qua cô đi về phía đội mình. So với các nụ hôn khác, lẽ ra nó không đáng tính. Nó còn chẳng phải là một nụ hôn đúng nghĩa, nhưng nó vừa đủ ướt để bỏ lại hương vị của anh trên môi cô... Vừa đủ ấm để lách vào trong và đốt lên một ngọn lửa cạnh trái tim cô.
Trong hiệp ba, đội xanh ghi được một cú touchdown[25], nhưng Daisy không chú ý mấy tới trận đấu. Cô có những nỗi lo lớn hơn trong đầu. Cô đang yêu Jack. Cô không thể chối bỏ được nữa. Cô đã tới Lovett để kể cho Jack về Nathan. Cô không hề có ý định sẽ phải lòng anh một lần nữa, nhưng việc đó đã xảy ra, và giờ đây cô phải quyết định xem mình sẽ làm gì đây. Mười lăm năm trước, cô đã chạy trốn nỗi đau Jack không đáp lại tình yêu của cô. Lần này cô sẽ không bỏ chạy nữa. Vào lúc và nếu cô đi, cô sẽ biết Jack cảm thấy thế nào với mình.
[25] Một kiểu ghi điểm trong môn bóng bầu dục.
Phút thứ ba của hiệp bốn, Jack bị Marvin Ferrell, người nặng hơn Jack đến năm mười cân, đè đo ván. Anh ngã phịch xuống, và tim Daisy rơi xuống vài phân. Anh nằm ngửa ra vài giây đằng đẵng cho tới khi Marvin giúp anh đứng dậy. Jack xoay đầu sang hai bên như để bớt cứng cổ, rồi anh chậm chạp quay lại chỗ đội mình. Cú chuyền bóng tiếp theo của anh là cú ném dài mười sáu mét cho Nathan, cậu chạy được đến hết sân và ghi được một điểm touchdown. Nathan cởi toạc mũ ra và quăng nó xuống đất. Cậu nhảy lên, đập tay và đấm tay với đồng đội. Jack quàng tay quanh vai Nathan. Cha và con trai, đầu họ chụm vào nhau khi họ nói chuyện và đi ra biên, cả hai đều cười như thể họ vừa trúng xổ số triệu đô.
Sau trận đấu, Nathan vẫn phấn khích đến mức quên mất chính mình và ôm Daisy mạnh đến nỗi nhấc cô khỏi mặt đất.
“Mẹ có thấy cú touchdown đó không?” cậu hỏi và thả cô ra.
“Tất nhiên. Nó quá đẹp.”
Nathan đang kéo miếng đệm vai qua đầu khi Brandy Jo và một nhóm các đứa trẻ khác tiến lại gần. Tất cả bọn họ đều có vẻ khá ấn tượng khi thấy một cậu bé mười lăm tuổi được mời tới chơi bóng cùng người lớn.
“Tớ được tham gia vì chú Jack và chú Billy chơi cho đội đỏ,” cậu nói.
Một cậu bé mặc áo phông Weezer[26] hỏi, “Jack và Billy là ai?”
[26] Một ban nhạc Alternative rock của Mỹ.
“Billy là chú tớ.” Nathan dừng lại và nhìn qua đỉnh đầu Daisy. “Và Jack là cha tớ.”
Cô cảm nhận được Jack ở sau cô một phần nghìn giây trước khi anh siết vai cô. Cô ngước nhìn vào đôi mắt sâu không đáy và nụ cười mãn nguyện của anh rồi tập trung chú ý vào Nathan. Hai người đàn ông trong đời cô nhìn thẳng vào nhau và dường như đã đạt được một thỏa thuận không lời. Không có cảnh nức nở, khóc than và gục đầu vào nhau. Chỉ là một lời công nhận bằng cách vỗ tay và đấm tay.
Thay vì về nhà và ăn mừng cú touchdown với cô và Jack, Nathan đã xin cô cho cậu ra ngoài chơi với các bạn mới. Theo cái cách con trai cô nhìn Brandy Jo, Daisy biết rằng cô vừa bị một cô gái mười lăm tuổi với mái tóc nâu dài và giọng Texas chiếm mất vị trí trong cuộc đời con trai mình. Cô cảm thấy một nỗi ghen tị khó ngờ. Nathan đang lớn quá nhanh, và cô nhớ cậu bé con thường nắm tay cô, ngước nhìn cô như thể cô là người quan trọng nhất trên thế giới của cậu.
“Giờ thì em đã sẵn sàng để đi chưa?” Jack cúi mặt xuống trên đỉnh đầu cô. “Anh muốn đưa em ra khỏi đây trước khi Cal đến và tán tỉnh em thêm lần nữa.”
Anh không lừa được cô. Cô có thể nghe thấy sự đau đớn trong giọng anh. “Chỗ nào đau vậy?”
“Vai anh,” anh trả lời khi họ đi ra bãi gửi xe, “đau phát rồ lên được.”
“Em không hiểu nổi sao các anh không mặc đồ bảo hộ.” Cô giơ một bàn tay lên. “Đừng nói. Em biết. Đồ bảo hộ là cho lũ ẻo lả.”
Jack mở cửa ghế phụ cho cô. Cô vào trong nhưng ngoái lại qua sân để nhìn Nathan lần cuối. “Thằng bé lớn nhanh quá,” cô nói khi nhìn cậu đi về phía ngược lại với Brandy Jo trong vòng tay. “Trước kia lúc nào nó cũng nghịch ngợm và độc lập. Em chẳng thể đưa nó đi đâu được vì nó cứ chạy biến đi. Nên em đã mua một cái dây buộc, loại mà anh buộc vào người lũ trẻ con để không bị lạc mất chúng ấy. Em luôn thấy khá hơn khi biết thằng bé đang ở đầu dây bên kia. Em sẽ giật mạnh một cái, và nó sẽ lăn ra từ bất kể chỗ nào mà nó đang trốn.” Cô nắm lấy nóc cánh cửa ô-tô đang chắn giữa người cô và Jack. “Em ước gì bây giờ mình chỉ cần giật nó một cái và giữ nó tránh xa khỏi rắc rối.”
Jack đặt hai tay lên hai bên tay cô. “Thằng bé là một đứa bé ngoan, Daisy. Nó sẽ ổn thôi.”
Cô ngước nhìn vào mắt anh và anh cúi người xuống rồi nhẹ nhàng ép miệng vào miệng cô, biến thành một nụ hôn chậm rãi và ngọt ngào đến mức nó dường như làm tan chảy trái tim cô. Anh có mùi mồ hôi, mùi cỏ và mùi Jack. Ngón cái anh lướt nhẹ qua mu bàn tay cô khi đầu lưỡi ướt át của anh chạm vào lưỡi cô. Jack hôn từ tốn, và nụ hôn trở nên thân mật sâu sắc hơn. Nó chạm đến những chỗ ở sâu trong tâm hồn cô nơi chúng nhận ra anh. Nụ hôn này không chỉ là sự tiếp xúc của hai khuôn miệng. Không chỉ là thôi thúc tình dục đòi hỏi phải được thỏa mãn.
Khi lùi lại, anh nhìn cô theo cái cách anh vẫn thường nhìn cô nhiều năm trước. Mọi phòng thủ của anh đều hạ xuống. Ước muốn, nhu cầu và khao khát của anh hiện ra không thể nhầm lẫn trong đôi mắt xanh ngắt.
“Về nhà với anh đi,” nói rồi anh đưa tay phủ lấy tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Cô nuốt nước bọt và hai khóe miệng cô cong lên. Cô không cần phải hỏi anh định làm gì. “Em tưởng vai anh bị đau cơ mà?
“Không đau đến thế.”
“Em có thể xoa bóp hộ anh.”
Anh lắc đầu. “Em cần tiết kiệm năng lượng để xoa bóp những thứ khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.