Tình Yêu Tuyệt Vọng

Chương 30: Mẹ CHẠY THEO NGƯỜI KHÁC




“Cái này…” Mạc Nhược khó xử.
Trong mắt Tiểu Bảo ngập hơi nước, tủi thân nói: “Không sao ạ! Mẹ không muốn cũng không sao! Tiểu Bảo rất mạnh mẽ.”
Mạc Nhược lập tức cảm thấy như mình vừa làm một việc cực kỳ có lỗi.
“Anh đưa em về.” Lệ Nguy Nhi nói.
“Anh không thể ở lại nhà của tôi!” Mạc Nhược phản bác.
Lệ Nguy Nhi nhíu mày: “Được.”
Cứ như vậy, một nhà ba người đi tới chỗ Mạc Nhược sống, Mạc Nhược ở trong một căn phòng nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Lệ Nguy Nhi tiến vào thì trên mặt mang theo nụ cười, tâm trạng hắn rất tốt, Lệ Nguy Nhi lập tức ngồi xuống ghế sofa, ôm con trai mình chơi đùa với bé.
“Anh uống gì?”
“Nước được rồi.”
Mạc Nhược rót hai ly nước đưa tới, Lệ Nguy Nhi đánh giá một chút rồi hỏi: “Em ở đây bao lâu rồi?”
“Hai năm.” Mạc Nhược trả lời.
“Trước đó em làm gì?” Lệ Nguy Nhi dò hỏi, lại sợ mạo phạm tới cô: “Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, em có trả lời hay không cũng không sao.”
“Trước đó làm gì thì tôi cũng không biết. Dường như tôi đã ngủ rất lâu, sau khi tỉnh lại thì không nhớ rõ gì cả.”
Trong lòng Lệ Nguy Nhi kích động, nói thế là Mạt Sanh đều đã quên hết chuyện trước kia rồi. Đây chắc chắn là Mạt Sanh của hắn, là vợ của hắn.
Năm đó, sau khi Mạt Sanh chết, Lệ Nguy Nhi cũng không làm đám tang cho Mạt Sanh, bệnh viện nói thi thể của Mạt Sanh đã bị người ta mang đi. Hắn hỏi Giản Tinh thì Giản Tinh nói là cô ấy mang đi, muốn hỏa táng cho Mạt Sanh. Lúc ấy, Lệ Nguy Nhi còn đang chìm trong bi thương nên hắn cũng tin lời Giản Tinh.
“Mẹ ơi, con đói bụng.” Tiểu Bảo sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình.
Mạc Nhược lập tức vào bếp: “Được rồi, để cô nấu cơm cho con ăn.”
Tiểu Bảo nháy mắt với Lệ Nguy Nhi, đúng là đòn sát thủ này còn lợi hại hơn hắn tưởng, chỉ mấy phút đã thu phụ được mẹ rồi. Lệ Nguy Nhi đập tay với Tiểu Bảo, trong lòng vui vẻ, nhờ phúc của Tiểu Bảo, hắn cũng có thể ngồi thêm một lát, có lộc ăn no bụng ở trong đây rồi.
“Bố, bố thấy con có lợi hại không, nếu mẹ đồng ý trở về, tất cả là nhờ con đấy!” Vẻ mặt Tiểu Bảo cực kỳ kiêu ngạo.
“Sai rồi! Còn có một phần là do mẹ yêu bố.” Lệ Nguy Nhi nhéo mũi Tiểu Bảo
Tiểu Bảo rầm rì vài tiếng: “Bố tự luyến.”
Mạc Nhược làm ba món ăn, bưng ra bàn cơm chiêu đãi hai cha con. Đây là lần đầu tiên Lệ Nguy Nhi ăn món cô nấu, trong ấn tượng của hắn, Mạt Sanh không phải là bà chủ gia đình, không ngờ hắn còn có thể ăn món cô làm, Lệ Nguy Nhi cảm thấy rất xúc động, ánh mắt nóng bỏng dừng trên người Mạc Nhược, hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
“Lệ tiên sinh, anh nhìn tôi làm gì?” Mạc Nhược phát hiện ánh mắt của hắn nên nghi ngờ hỏi.
Giọng nói Lệ Nguy Nhi khàn khàn: “Hai năm nay em sống thế nào?”
“Rất tốt, tiệm hoa này chính là của tôi! Cuộc sống an nhàn, không hỗn loạn, rất tốt!” Mạc Nhược vừa cười vừa nói.
“Vậy là tốt rồi!” Lệ Nguy Nhi rũ mắt, không thể nhìn rõ tâm trạng của hắn.
Chỉ có Tiểu Bảo đang cố gắng bới cơm, không ngừng khen ngợi tay nghề của Mạc Nhược. Dù mẹ đã quên bố nhưng bé vẫn dính sát Mạc Nhược không muốn tách ra, Mạc Nhược cũng là người dễ mềm lòng nên khi Tiểu Bảo nhõng nhẽo một chút là cô sẽ không nỡ. Cô xoa đầu Tiểu Bảo, thật sự coi mình thành mẹ của bé để chăm sóc bé.
Sau khi ăn xong, Lệ Nguy Nhi cũng đến lúc phải đi, hẳn để Tiểu Bảo lại nơi này, cũng không ép buộc Mạc Nhược đồng ý với yêu cầu của hắn mà yên lòng rời đi như thế.
Đợi Lệ Nguy Nhi rời khỏi đó, Mạc Nhược mới thở dài một hơi, không biết tại sao, khi nói chuyện với Lệ Nguy Nhi, tim đều như nhảy lên tới cổ họng, căng thẳng tới mức không biết nên làm sao.
“Mẹ, mẹ có thích bố không?” Tiểu Bảo mở to hai mắt ngây thơ hỏi cô.
“Cô và bố con mới biết nhau được bao lâu đâu, chưa tới mức yêu thích đâu!” Mạc Nhược nói: “Ngày mai con không được ở lại chỗ cô mà không chịu về nha. Nếu người khác thấy cô dắt theo một đứa bé thì còn tưởng cô là mẹ đơn thân đấy!”
“Nhưng con là con của mẹ thật mà!” Một câu của Tiểu Bảo khiến Mạc Nhược không thể nói thêm lời nào.
“Có phải mẹ có bạn trai rồi không ạ? Tại sao mẹ không thích bố, bố giỏi giang như thế mà, có nhiều cô muốn gả cho bố đó!” Tiểu Bảo tiếp tục hỏi dồn, cực kỳ nhiều chuyện.
Mạc Nhược cũng không biết nên trả lời Tiểu Bảo thế nào, nhịn cả nửa ngày cô mới nói: “Không thích là không thích, đâu ra nhiều lý do như vậy. Con đừng hỏi nữa, mau đi ngủ thôi.”
“Dạ.” Tiểu Bảo gật đầu, nói tiếp: “Bố rất yêu mẹ, từ khi Tiểu Bảo bắt đầu hiểu chuyện, ngày nào con cũng thấy bố ngồi nhớ mẹ, mặc dù Tiểu Bảo không biết bố làm sai chuyện gì nhưng bố thật sự đã hối hận rồi. Mẹ, mẹ tha thứ cho bố đi!”
Mạc Nhược ngẩn người một lúc, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Tiểu Bảo, cô lại cảm thấy mình bị lỗi giác, cảm thấy như bản thân chính là mẹ của Tiểu Bảo vậy. Nhưng không phải, cho dù Lệ Nguy Nhi yêu người kia, đó cũng là vợ con của hắn, cô và Lệ Nguy Nhi không hề có chút liên quan gì tới nhau.
Mạc Nhược ôm Tiểu Bảo đi ngủ: “Mau ngủ đi, có gì mai nói sau!”
Lệ Nguy Nhi làm việc cực kỳ bận rộn, cũng muốn để Tiểu Bảo ở chung với Mạc Nhược nhiều hơn nên vài ngày nay đều không có chút tin tức. Hắn tin rằng Mạc Nhược có thể chăm sóc tốt Tiểu Bảo, Mạc Nhược và Tiểu Bảo ở chung lâu thì cảm thấy theo lý là phải thế. Mỗi ngày, cô đưa đón Tiểu Bảo, dù sao tiệm hoa của cô cũng ở đối diện, thời gian làm việc và thời gian dành cho Tiểu Bảo cũng không trùng nhau.
Nhưng cảm giác được nguy cơ đã tới, Tiểu Bảo ngồi trong tiệm hoa làm bài tập thì đột nhiên thấy một người đàn ông tiến tới lấy lòng Mạc Nhược, nhìn bộ dạng hai người có vẻ rất thân thiết với nhau. Tâm tư làm bài tập của Tiểu Bảo lập tức không còn, nó đề phòng nhìn người đàn ông kia, trên mặt hiện lên sự giận dữ, không ngờ người kia lại mời mẹ của bé đi ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.