Tình Yêu Tuyệt Vọng

Chương 39: Thanh mai héo rũ, trúc mã đã già




“Cái gì?” Mạt Sanh lập tức đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, cô nhìn thấy Lệ Nguy Nhi lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn không chịu rời đi: “Tên ngốc này, bị thương như vậy còn không chịu đi.”
“Mau đỡ anh ta lên đây đi.” Mạt Sanh đứng ngồi không yên, vội vàng để cho người ta dẫn Lệ Nguy Nhi lên.
Lệ Nguy Nhi sốt cao, đầu óc lơ mơ, vô cùng suy yếu.
Mạt Sanh sốt ruột, thay quần áo cho Lệ Nguy Nhi, cởi bộ quần áo ướt sũng ra. Lệ Nguy Nhi còn chưa chịu buông tha, hắn nắm chặt tay Mạt Sanh nói: “Mạt Sanh, em đồng ý không? Lấy anh, sau đó để cho anh yêu em.”
“Anh đừng nói chuyện nữa, thay quần áo trước đã.” Mạt Sanh không chịu trả lời.
“Em không nói, anh sẽ không thay. Nếu như em không chịu lấy anh, vậy thì anh chết đi cho rồi. Dù sao em cũng đâu yêu anh, anh sống còn có ý nghĩa gì.” Lệ Nguy Nhi buông Mạt Sanh ra, đánh chết cũng không chịu thay quần áo.
Mạt Sanh sốt ruột: “Lệ Nguy Nhi, anh lớn như vậy rồi, còn nói mấy câu giận dỗi thế sao, mau thay quần áo đi.”
“Anh không thay, em đi đi, cứ để anh nằm như vậy.” Lệ Nguy Nhi kiên quyết.
Mạt Sanh bị hắn làm cho bực dọc trong lòng: “Được được được, em đồng ý, được chưa? Anh thay quần áo, đừng để bệnh nặng hơn nữa.”
Lệ Nguy Nhi cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, trở người qua, tràn đầy chờ mong mà hỏi: “Em đồng ý rồi, có phải là anh ép em không?”
“Không phải.”
“Vậy em hôn anh đi.” Lệ Nguy Nhi được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
Mạt Sanh nhìn chằm chằm Lệ Nguy Nhi, môi của hắn trắng bệch, dầm mưa đến mặt mày đỏ bừng, có lẽ là do phát sốt. Mạt Sanh có hơi ngại ngùng: “Không được, anh thay quần áo đã, nói nhảm nhiều như vậy… ưm…”
Lệ Nguy Nhi trực tiếp ấn đầu Mạt Sanh, hôn lên. Mạt Sanh từ phản kháng lúc ban đầu đến dần thuận theo, bắt đầu đáp trả lại. Hai người hôn đến không nỡ tách rời, cuối cùng cũng là đã giảng hòa. Lệ Nguy Nhi thật cao hứng, rốt cuộc đã theo đuổi được Mạt Sanh, đời này hắn sẽ không bao giờ buông bỏ Mạt Sanh nữa.
“Mạt Sanh, có em thật tốt.” Lệ Nguy Nhi hôn lên trán Mạt Sanh, hốc mắt đỏ bừng, “Cảm ơn em còn sống, còn có thể đến bên cạnh anh, anh sẽ không rời xa em nữa. Lần này, hãy để anh đến yêu em, bảo vệ em.”
Mạt Sanh tựa vào trong lòng Lệ Nguy Nhi, cũng cảm nhận được tấm lòng của hắn. Kể cả khi không có kí ức, trái tim cô vẫn yêu Lệ Nguy Nhi, chưa bao giờ thay đổi. Nếu cũng đã có con rồi, cô cũng không cần dẫn con rời đi nữa.
Mạt Sanh ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Lệ Nguy Nhi: “Anh phải đối xử tốt với em, bằng không em giận dỗi, dẫn Tiểu Bảo trốn ra khỏi nhà. Đến lúc đó, anh cứ chờ mà sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi.”
“Không đâu, vợ nói một, anh không dám nói hai, anh chỉ nghe theo em.” Lệ Nguy Nhi cưng chiều nói.
Mạt Sanh tạm thời tin tưởng, chỉ hi vọng hắn sẽ giữ lời.
Sau khi bình phục lại, Lệ Nguy Nhi và Mạt Sanh đi cục dân chính lĩnh giấy kết hôn. Lệ Nguy Nhi còn gọi luật sư mang đến tất cả cổ phần công ty đến. Lần kết hôn này làm vô cùng hoành tráng, Lệ Nguy Nhi là muốn mang đến cho Mạt Sanh một tương lai tốt đẹp nhất.
Nhưng Mạt Sanh không cảm thấy có gì không đúng cả.
Ngay tại lúc đóng dấu, Lệ Nguy Nhi chợt hô lên: “Chờ đã, lại thêm một con dấu nữa.”
Mạt Sanh quay đầu hỏi: “Sao hả, đổi ý rồi? Đổi ý còn kịp.”
Lệ Nguy Nhi mỉm cười nhìn Mạt Sanh, chuyển nhượng hết toàn bộ tài sản của mình mà luật sư cầm trong tay sang danh nghĩa của Mạt Sanh: “Em nhìn xem thử đi, đây là tất cả tài sản và cổ phần mà anh có. Bây giờ anh chuyển sang danh nghĩa của em hết, nếu như anh còn dám ly hôn với em, hoặc là đối xử với em không tốt thì em cứ để anh trắng tay ra đi, hoặc là cứ đuổi anh ra khỏi nhà.”
Mạt Sanh kinh ngạc, không ngờ Lệ Nguy Nhi lại làm như vậy: “Như vậy có đáng giá không?”
“Đáng giá, tài sản của anh là của em, em là của anh, có gì không đáng chứ.”
“Anh là đồ hư hỏng, thật biết lừa gạt người ta.”
Mạt Sanh ký vào hợp đồng, lần này cô trở thành lão đại trong nhà, mà Lệ Nguy Nhi chỉ có thể là làm công cho cô trên danh nghĩa CEO.
Lệ Nguy Nhi để người ta đóng dấu, cầm lấy quyển sổ màu đỏ, mỉm cười hiểu ý, cuối cùng là viên thuốc an thần này cũng đã được nuốt xuống rồi.
Ở trước cửa cục dân chính, bọn gặp Hứa Trự. Hứa Trự ôm một người phụ nữ, nhìn thấy Mạt Sanh thì chào hỏi: “Mạt Sanh.”
Lệ Nguy Nhi đắc ý nhướng mày: “Vô dụng thôi, tên của Mạt Sanh đã viết vào hộ khẩu nhà tôi rồi, cậu không có cửa đâu.”
Hứa Trự cười khẽ: “Ai nói là tôi để ý chuyện đó chứ? Lẽ nào anh có thể kết hôn thì tôi không thể kết hôn sao?”
Anh ta ôm người phụ nữ bên cạnh, nói ra: “Mạt Sanh, tôi trưởng thành rồi, cũng chuẩn bị kết hôn, con của hai người lớn từng đó rồi, tôi cũng không thể lạc hậu được. Lần này hai người đều yên tâm đi.”
Mạt Sanh và Lệ Nguy Nhi nhìn nhau, chúc phúc nói: “Chúc mừng, làm đám cưới nhớ mời chúng tôi.”
“Đương nhiên, tôi nhất định sẽ mời hai người, chúng tôi đi vào trước.” Hứa Trự mang theo người phụ nữ xoay người bước đi, sau khi rời khỏi, gương mặt mang theo nụ cười cay đắng.
Anh ta nên buông xuống rồi, đời này yêu một người phụ nữ lâu như vậy.
Lệ Nguy Nhi thúc giục Mạt Sanh mau rời khỏi: “Chúng ta về nhà thôi.”
Mạt Sanh cũng biết Lệ Nguy Nhi muốn làm cái gì: “Em muốn đi mua đồ ăn nấu cơm cho Tiểu Bảo, lại còn đi chợ thực phẩm một chuyến.”
“Anh để cho người giúp việc đi rồi, chúng ta về nhà trước.” Lệ Nguy Nhi dắt tay Mạt Sanh, vô cùng gấp gáp.
“Vội vàng như vậy để làm gì?” Mạt Sanh hỏi.
Lệ Nguy Nhi mỉm cười gian xảo, ghé vào bên tai Mạt Sanh mà nói: “Em quên rồi à, Tiểu Bảo nói còn muốn có một em gái.”
Mạt Sanh sững lại, đồng thời mở cửa xe: “Em thấy, hay là em đi mua đồ ăn đi.”
“Về nào!”
Lệ Nguy Nhi không cho Mạt Sanh lùi bước, ôm ngang cô ngồi vào trên đùi mình, hôn Mạt Sanh ngay trong xe. Mạt Sanh cười cười, ôm lấy cổ Lệ Nguy Nhi, thân mật nói: “Đời này, có anh là hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.