*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0 1
Đời này việc to gan nhất Vệ Tiểu Thảo làm được, chính là sau khi được thuê làm công còn chưa làm nên trò trống gì, đã bị ông chủ bao nuôi.
Ngày đó cậu đang treo bảng hiệu sửa chữa đồ điện và nhận làm phụ hồ, sợ hãi rụt rè ngồi xổm trong chợ nhân lực chờ việc, thì bị người ta gọi đi luôn.
"Ông chủ, ngài muốn xây tường thì vẫn phải lắp đặt lại đường ống nha."
Vị Alpha cao lớn mang tây trang giày da trước mặt này nhìn cậu thật sâu một lúc lâu, mới mở miệng nói.
"Tôi... Muốn cậu."
Vệ Tiểu Thảo không quá rõ ràng, mơ mơ hồ hồ cùng đi theo, cuối cùng ù ù cạc cạc lại thành ông chủ lớn và tiểu tình nhân.
Cậu được kim chủ mang về nhà, ở trong căn biệt thự ba tầng, quần áo trên người đều là loại chất liệu tốt nhất, ngay cả hoa quả cũng so với mấy thứ bọn cậu trồng cao cấp hơn nhiều.
- -----
Vệ Tiểu Thảo mỗi ngày không có việc gì khác để làm, ông chủ đối xử với cậu xem ra rất hào phóng, chỉ cần báo cáo hành trình đi đâu về đâu, còn cho cậu một tấm thẻ đen, bảo cậu cứ tùy ý tiêu xài.
Vệ Tiểu Thảo nhận lấy tấm thẻ này suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau đi qua chợ tự do trong thành phố mua hạt giống bắp cải, trồng ở mảnh vườn hoa bên ngoài phòng.
Đáng tiếc trong chợ tự do không cho quét thẻ, Vệ Tiểu Thảo tự móc ví của mình.
Trong túi cậu cũng không có mấy đồng tiền.
Cũng là vì không có tiền, cậu mới dự định vào thành phố làm công. Cậu trước đó ở quê không may bị gạch trần nhà rớt trúng đầu. Tuy nói là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải nằm viện rất lâu. Chờ đến khi cậu bình phục, Ngoại trừ căn nhà cũ của ông bà nội để lại thì hầu như không còn gì cả, cậu lại không đi học được mấy ngày, không làm được công việc văn phòng, chỉ có thể vào thành phố trông cậy vào mấy công việc bán sức khỏe, mặc dù cậu không mạnh bằng alpha, nhưng dầu gì cũng là beta, ăn khổ một chút là có thể nuôi sống chính mình.
Cho dù là ai cũng không nghĩ đến, Vệ Tiểu Thảo cậu còn chưa bán được nhiêu sức, đã thành bán XX rồi.
0 2
Ông chủ cũng là một alpha vô cùng kỳ quái.
Rõ ràng nhìn hắn không tệ lại có tiền, không đi kiếm những bé omega yểu điệu, lại đi tìm một beta cứng rắn như mình về nuôi.
Vệ Tiểu Thảo đến đây gần một tháng, ông chủ mỗi ngày đều về nhà, mỗi ngày đúng giờ vào nhà, đến cửa việc đầu tiên phải làm chính là tìm Vệ Tiểu Thảo.
Hắn hô: "Tiểu Thảo! Tôi về rồi!"
Vệ Tiểu Thảo liền phải vội vàng lên tiếng.
Có lần Vệ Tiểu Thảo đang trong sân xới đất cho cây giống mới mọc, không nghe được tiếng ông chủ gọi hắn, chưa đầy một lúc sau cậu liền thấy tên này alpha chân trần vọt tới trong viện, ngay khi gặp cậu thì cứ thế mà ôm chính mình khóc òa, có chút dọa người.
Một alpha vẫn còn thích khóc, Vệ Tiểu Thảo cảm thấy có chút mất mặt.
Ông chủ có đôi khi nhìn cậu ngẩn người, phát ngốc còn vành mắt thì đỏ lên.
Buổi tối bọn họ ngủ cùng nhau, ông chủ luôn luôn muốn ôm cậu, lại thân mật với cậu, sau đó nước mắt rưng rưng không chịu buông tay.
Hắn gọi cậu là bảo bối, gọi cậu là thân ái, gọi cậu là bé con.
Vệ Tiểu Thảo hơi nổi da gà, nhưng mà có thể nhẫn nại, vì lúc này ông chủ thoạt nhìn quả thực có chút đáng thương.
Cao cao lớn lớn, nhưng lại tội nghiệp.
0 3
"Tiểu Thảo! Tôi về rồi!"
Vệ Tiểu Thảo nghe xong âm thanh này, thì vội vàng từ phòng bếp bên cạnh lên tiếng đi ra ngoài.
"Đâu rồi đâu rồi!" Cậu còn mặc tạp dề trên người, đối mặt với ông chủ của mình ngữ khí Vệ Tiểu Thảo cũng vô cùng ấm áp, "Ông chủ về rồi, tối nay chúng ta ăn đầu cá hấp ớt* được không?"
*Đầu cá hấp ớt:
"Được." ông chủ bưng lấy mặt cậu, hôn một chút lên gương mặt cậu, bộ dáng có vẻ rất vui, "Tiểu Thảo muốn ăn gì thì ăn cái có, Tiểu Thảo nấu gì tôi cũng thích ăn."
Vệ Tiểu Thảo còn có thể nấu ăn, chỉ có điều hình như vì trước đó cậu bị đụng đầu nên có chút ảnh hưởng đến trình độ, đôi khi nêm gia vị không quá ổn định.
Nhưng ông chủ luôn luôn rất nể tình, mặc kệ không ngon hay không nuốt nổi cũng ăn không ít, dù cho có đôi khi vừa ăn vừa khóc, khóc đến nỗi Vệ Tiểu Thảo cũng hoảng hốt theo.
"Ông chủ, ăn không được thì mình cũng đừng ăn nữa, tôi chuẩn bị cho ngài món khác được không?"
Đáng tiếc cậu khuyên cũng vô dụng, ông chủ không nghe, vẫn ăn không dừng lại.
Cơm nước xong xuôi, ông chủ còn không cho Vệ Tiểu Thảo rửa chén, tự mình sắn tay.
Vệ Tiểu Thảo vẫn cảm thấy dùng máy rửa bát rửa hai ba cái bát như thế rất lãng phí nước, nhưng đối mặt với ông chủ chủ động tích cực như thế cậu cũng không nói thêm được gì, chỉ có thể để ông chủ cậu tự mình phát huy.
Hôm nay ông chủ lại khóc.
Là lúc Vệ Tiểu Thảo ngủ nửa tỉnh nửa mê nghe được ông chủ đang khóc, cậu cũng không hiểu nước mắt của vị này alpha từ đâu đến mà nhiều như vậy.
Cậu mở mắt ra, phát hiện ông chủ nằm mơ tự làm mình khóc, cậu đưa tay qua sờ lên mái tóc rậm rạp của ông chủ, vỗ nhè nhẹ dỗ hắn.
"Không sao không sao, đừng sợ ngoan nào."
Có lẽ ông chủ đã được cậu an ủi, tiếng khóc nghẹn ngào dần dần nín hắn, nhưng vẫn còn ôm lấy cậu mà nỉ non.
Ông chủ nói: "Tôi sai rồi, bé con. Em đừng đi..."
Vệ Tiểu Thảo vỗ vỗ lưng ông chủ, chưa hề buồn ngủ nên nhìn chằm chằm vào đinh trên bức tường trống rỗng, cũng ngẩn cả người.
Rõ ràng ông chủ có một bé con, sao lại còn muốn ở bên cậu đây.
0 4
Vệ Tiểu Thảo hiểu rõ chính mình có thể rất giống với người nào đó.
Bởi vì ngày đầu tiên cậu đi theo ông chủ sau khi vào cửa, bác gái trong nhà mời nhìn cậu đã rất quen thuộc nói một câu: "Tiên sinh trở về rồi."
Lúc đó cậu không nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại có thể là chỉ người khác.
Cậu rảnh rỗi suốt ngày không có việc gì, có đôi khi cũng sẽ vội vàng giúp sửa sang lại một chút thứ gì đó trong phòng, nhưng cậu chưa từng vào phòng làm việc, vì ngày đầu tiên ông chủ đã nói cho cậu biết.
Không thể vào phòng làm việc, các chỗ khác thì cứ tùy ý ra vào.
Vệ Tiểu Thảo không phải là người có tư tưởng quá hiếu kỳ, bảo cậu không vào thì cậu không đi vào là được rồi, cũng không hề cảm thấy gì.
Trong cái nhà này, rõ ràng đã từng có dấu vết sinh sống của một người khác.
Mặc dù tủ quần áo ông chủ có một nửa hoàn toàn không phải size của hắn, cốc nước đôi còn đặt trên bàn. lúc Vệ Tiểu Thảo thu dọn trên giường lúc cũng phát hiện những thứ bao gối thành đôi này mặc dù cũng có dấu vết sử dụng nhưng mà độ mài mòn lại không giống nhau, nhu cầu sử dụng của alpha thường cao hơn, đồ vật ông chủ đã dùng qua rõ ràng sẽ cũ đi nhanh hơn một chút.
Nhưng có điều hắn chưa từng thấy một bức ảnh nào của người kia, có lẽ lớn lên rất giống cậu, dẫu sao lần trước khi ông chủ và bằng hữu liên hoan uống say, lúc cậu đi đón đã dọa những người kia giật mình.
- -----
Lần đó vốn phải là bác tài đi đón.
Nhưng con trai bác tài phát sốt, thật sự không thể đi được, nên mới gọi điện thoại nhờ cậu tới chỗ đó.
Vệ Tiểu Thảo vẫn còn vô cùng thấu tình đạt lý, cậu hỏi địa chỉ rõ ràng, rồi vội vàng giúp thay bác tài chạy xe qua một chuyến.
Trước kia cậu chở hàng có từng lái qua xe tải, nên bây giờ lái xe thể thao rất nhanh đã lên tay, cũng vô cùng lưu loát.
Dừng tại cửa nhà hàng đèn đuốc sáng trưng đó, cậu đã thấy ông chủ đang say khướt ở đại sảnh.
"Bắt cậu ấy lại cho tôi đi."
Vệ Tiểu Thảo nhìn thấy ông chủ trước mặt xuất hiện lẫn trong các bằng hữu, sắc mặt tái đi.
"Chị dâu... à không Tiêu ca xin chào ạ." alpha đi theo ông chủ thế mà vừa nhìn thấy cậu chân tay liền luống cuống, "Chúng tôi vừa ăn bữa cơm với Phong ca, Phong ca uống vài ngụm thì đã la hét muốn về nhà, không có... Không còn gì khác."
Vệ Tiểu Thảo không muốn để mấy người này giải thích nhiều như vậy, cũng chỉ lặp lại: "Để anh ấy lại cho tôi là được, mấy người đi đi."
Ông chủ đầu óc choáng váng được bằng hữu giao cho cậu, còn chưa đỡ được, ông chủ đã bắt đầu giãy giụa.
"Cậu là ai? Đừng có lôi lôi kéo kéo! Bé con của tôi nhìn thấy sẽ giận tôi... Buông ông đây ra!"
"Phong ca haizz... Ngài mở mắt ra nhìn kĩ đi, là Tiêu ca tới đón ngài, Aiss đừng nhúc nhích."
Bằng hữu của ông chủ cũng mặt mày trắng bệch, dốc lòng khuyên can, cũng may sau đó ông chủ mở mắt ra thấy rõ mặt Vệ Tiểu Thảo thì vui vẻ.
Vô cùng vui mừng bám dính vào người cậu, còn tủi thân luôn.
"Bé con... Em đừng giận tôi. Tôi chỉ uống một chút thôi, là sinh nhật Lục Chỉ Nhi tôi mới uống một chút, không phải hay uống rượu đâu, tôi bình thường... Bình thường cũng không uống."
Vệ Tiểu Thảo nhìn dáng vẻ chân chó cẩn thận lấy lòng như thường ngày của ông chủ, tạm ngừng một lúc lâu mới lên tiếng.
Cậu nói.
"Ừm, về nhà thôi."