Tình Yêu Với Thế Thân Của Bá Tổng Đã Ly Hôn

Chương 40.42:




40
"Em trai nhỏ mặc bộ này rất đẹp nha, tôi bảo cậu này, những cửa hàng lớn sát vách kia cũng nhập hàng cùng chỗ với chúng tôi, các chỗ khác căn bản không có giá này đâu."
Khi đó bọn họ còn đang mở sạp hàng nhỏ, mỗi ngày hầu như chỉ loay hoay đi sớm về tối, đầu năm kiếm được chút tiền, nhưng hai người cũng không dám dùng, vì phải tính đến thuê mặt bằng, mà tiền thuê chỗ này cũng tốn một khoản không nhỏ, hầu như tiêu gần hết vốn liếng của bọn họ. Nhưng mà sắp đến cuối năm, Chẩm Lập Phong vẫn muốn dắt theo Vệ Tiểu Thảo ra đây đặt mua đồ tết, đi tới đi lui vẫn chưa thể mua được một bộ đồ cho cậu.
Quần áo của bọn họ thì hầu hết đều mua trong chợ đêm, bốn năm mươi đồng là có thể mua cả bộ, chưa có vào một cửa hàng đường đường chính chính bao giờ. Lẽ ra hôm nay Chẩm Lập Phong muốn vào một cửa hàng, bị Vệ Tiểu Thảo ngăn cản.
"Cửa hàng thì không mặc cả được."
Vệ Tiểu Thảo nói vậy, kéo anh vào phố chợ buôn dưới lòng đất bên cạnh.
Cho dù ở đây cũng đắt hơn so với hàng vỉa hè bình thường, nhưng Chẩm Lập Phong vẫn tràn đầy phấn khởi, hắn cảm thấy Vệ Tiểu Thảo mặc chiếc áo này rất đẹp, đưa tay tính trả tiền.
"Một ngàn hai đắt quá." Vệ Tiểu Thảo không đồng ý, cậu nói xong cởi quần áo đang mặc thử rồi tiếp tục, "Đại Chẩm chúng ta đi thôi."
"Ầy cậu mới nói gì, chất liệu như này, cậu sờ thử chất lông xem, căn bản là giống y hết lông thú, một ngàn hai gần bằng giá vốn rồi, chúng tôi là dân làm ăn đàng hoàng..." Ông chủ cửa hàng trong chợ đêm chém gió ba láp ba xàm, chiếu chút nữa là nói được lên trời xuống đất rồi.
Mắt thấy Chẩm Lập Phong muốn bỏ tiền, lại bị Vệ Tiểu Thảo cầm tay ngăn cản.
"Không cần nói nhiều, chúng ta cũng có lòng muốn mua -- bốn trăm một cái, bán được thì mua, không được thì thôi."
Vệ Tiểu Thảo dắt người quay đi, dáng vẻ không muốn nói thêm.
"Ôi cái cậu này, mặc cả cũng không nên quá đáng như vậy nha, không bán được không bán được, cậu chọn đại một chỗ khác cũng không có giá này đâu."
"Vậy quên đi." Vệ Tiểu Thảo nhéo eo Chẩm Lập Phong, người này mới bất đắc dĩ theo cậu đi, "Chúng ta lựa lại cái khác."
Chẩm Lập Phong hình như cũng đồng quan điểm với chủ cửa hàng này, còn đang làm công tác tư tưởng với Vệ Tiểu Thảo.
"Thực ra một ngàn hai cũng được, chúng ta cũng không phải không có từng này tiền, chịu khó một chút là kiếm lại được, cũng lâu rồi em không có mua được đồ mới, sắp đến tết rồi, mua một bộ không thành vấn đề..." Hắn bĩu môi thì thầm lải nhải lại cả ngày, cuối cùng mới vô cùng phiền muộn lẩm bẩm: "... Em mặc rất đẹp mà."
Vệ Tiểu Thảo nhìn tên này, Chẩm Lập Phong nói rất tự nhiên, nhưng chính hắn trên người còn mặc một cái áo ngủ vải bông 120 đồng. Sợi tổng hợp màu xanh đậm cũng bị khói dầu hun đến ngả màu, giặt thế nào cũng không sạch.
Vệ Tiểu Thảo chọc chọc sợi chỉ thừa trêm áo ngủ hắn, không nhịn được cười nói.
"Bộ này của anh cũng cũ lắm rồi, còn muốn mua cho em."
Chẩm Lập Phong không để ý lắm nắm tay cậu rồi quơ quơ.
"Ngày nào anh cũng làm bếp, toàn đeo tạp dề, mặc đồ tốt như vậy làm gì, đồ kiểu này đỡ xót của hơn."
"Vậy chắc em không giống, ngày nào chẳng phải ra quầy."
"Em không phải mà." Chẩm Lập Phong cũng nhìn cậu cười trộm, trong mắt đong đầy ánh sáng chân thành, "Anh muốn em được ăn ngon mặc đẹp, mới có thể cho anh nở mày nở mặt..."
Ngày đó cuối cùng bọn họ vẫn tốn năm trăm đồng mua thứ "Đồ cao cấp" này, khi về nhà Chẩm Lập Phong vừa cầm món đồ nhìn ngắm vừa nắm tay cậu, hùng hổ thổ lộ mong muốn của anh.
"Sau này chúng ta có tiền, anh sẽ dẫn em đến mấy cửa hàng lớn mua đồ! Đến lúc đó mua thoải mái, hết mấy vạn một bộ!"
"Được lắm."
Nhoáng một cái, đã qua nhiều năm.
4 1
Vệ Tiểu Thảo kéo xuống bàn tay Chẩm Lập Phong vẫn đang giơ chiếc áo giả da xuống.
"Anh sao thế?"
Nhìn mãi món đồ mà không nói một lời, cũng phải cất xuống thôi.
"Không không không..." Chẩm Lập Phong xoa xoa mũi, trong ý cười còn mang theo chút khó xử, "Đúng là anh... Chỉ đang cảm thấy thực ra mình rất hèn mọn."
Thì ra hắn luôn luôn cho rằng hắn từ bày hàng vỉa hè từng bước mở được cửa hàng, sau đó mở rộng thành thương hiệu nhượng quyền đã vô cùng thành công.
Hắn quả thực rất vượt trội, ngày nào cũng coi công việc trong công ty như chuyện đại sự mà làm, loay hoay váng đầu. Mỗi ngày đều đau đầu suy nghĩ làm sao để kiếm thật nhiều tiền, hắn dồn tất cả tinh lực để phát triển, lại quên mất chính mình lúc trước muốn thành công vì điều gì.
Quả thật, hắn công nhận là mình may mắn, chớp được thời cơ trên đầu sóng ngọn gió, thu về thành công nhanh hơn người ta.
Lại suýt chút nữa đánh mất bảo bối quý giá của mình.
"Thật xin lỗi." Từ sau khi ly hôn, đây vẫn là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong trở lại làm chính mình trước Vệ Tiểu Thảo, "Vì anh không thể bảo toàn được tình cảm giữ hai chúng ta, anh chỉ toàn tâm toàn ý kiếm tiền, không để ý đến cảm giác của em."
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra thời điểm Vệ Tiểu Thảo ngỏ ý muốn ly hôn có bao nhiêu tủi thân.
[ Anh bận bịu, em cũng bận bịu, rồi chúng ta khiến cái nhà này cũng bận rộn theo.]
Chẩm Lập Phong vô cùng đau lòng, đưa tay kéo Vệ Tiểu Thảo kéo vào trong lòng, hắn nói.
"Thực ra lúc đầu anh không có ý định sẽ từ hàng vỉa hè làm được đến ngày hôm nay."
Ban đầu hắn bày hàng vỉa hè chỉ muốn sống tạm, cũng không biết về sau rốt cục muốn làm gì. Bởi vì gặp được Vệ Tiểu Thảo, cho nên mới nỗ lực muốn mở quán ăn để cơm no áo ấm, ban đầu bọn họ vẫn bị nhân viên trật tự đô thị đuổi, có đôi khi còn chịu bắt nạt, bình thường thuê nhà cũng khó, Chẩm Lập Phong mới có ý định mở quán ăn, chí ít ngoại trừ làm ăn đường đường chính chính, còn có thể có chỗ che nắng che mưa. Lại sau đó bọn hắn cùng nỗ lực cùng phấn đấu, mới có ngày hôm nay.
"Anh thật, thật sự từ trước đến giờ không nghĩ tới, vì anh mà cái gia đình này tan vỡ."
Không còn Tiểu Thảo, thì những thành công mà hắn phấn đầu có được.
Là vì ai đây.
4 2
Chẩm Lập Phong ôm lấy Vệ Tiểu Thảo không nỡ buông tay, dường như chỉ muốn trói người này mãi bên cạnh, nỗi sợ hãi đánh mất trong lòng mới có thể vơi đi một ít.
"Sau khi chúng ta ly hôn, thực ra anh vẫn thường xuyên suy nghĩ, nếu những khi chiến tranh lạnh đó, anh không nóng giận nhất thời thì tốt quá. Nếu như anh vui lòng cúi đầu, có phải em cũng không cần ra đi." Hắn bùi ngùi mãi thôi, giọng nói nghẹn ngào, "Em vẫn luôn chưa từng thay đổi, chỉ có cái đầu heo của anh bị mê muội... Là do anh nhất thời hồ đồ, không thể thông cảm cho em khi đó đã cảm thấy bất an, còn chỉ trích em vì không muốn giữ lại con chúng ta... Bây giờ nghĩ lại, có phá lối xưa, mới làm được đường mới, cho dù lúc đó thật sự giữ lại đứa bé, chúng ta có khi sẽ chỉ càng hỏng bét."
Lấy mối quan hệ tràn ngập nguy cơ của bọn họ lúc đó, cho dù là có tự tồn tại của trẻ con, cũng không chắc có thể hòa hoãn mâu thuẫn giữa bọn họ, huống chi, không có gia đình hòa thuận, đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó sao mà hạnh phúc đây, như vậy thật vô tránh nhiệm.
"Em bé?" Vệ Tiểu Thảo lại đột nhiên nhíu mày, cậu ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói, "Chờ chút... Em chưa từng có thai, càng không lý nào sinh non."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, nhất thời trong lúc đó cũng trầm ngâm.
Chẩm Lập Phong do dự hỏi: "Vậy... Tại sao trong nhà lại có một tờ giấy thử thai dương tính?"
Vệ Tiểu Thảo nhất thời im lặng, đưa tay bưng kín mặt.
"Đúng là em có thử..." Cậu nói như vậy, trong mắt lại lần đầu tiên trở nên ướt át, "Nhưng lại không có đứa bé nào."
Chỉ là một sự hiểu lầm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.