0 5
Ông chủ thật ra là một alpha thật lợi hại.
Công việc làm ăn đều lên như diều gặp gió, chỉ nhận phí gia nhập của người ta, một năm cũng kiếm được đầy bồn đầy bát*.
*Ý là đầy túi
Tuổi ông chủ không lớn lắm, bộ dáng không tệ, cách ăn mặc sĩ diện, tại sao lại muốn bao nuôi một beta chẳng có gì như Vệ Tiểu Thảo cậu.
Không một ai cho Vệ Tiểu Thảo biết nguyên nhân, nhưng chính cậu cũng đã hiểu rõ gần như tất cả.
Ông chủ gọi cậu là "Bé con", vì trông rất giống.
Cũng không phải là kiểu giống nhau bình thường, hình như là kiểu nhìn thoáng qua thì không phân biệt được ai với ai.
Bởi vì mấy ngày trước cậu ở trong nhà không có việc gì làm nên gói sủi cảo giết thời gian, thì thấy có vị khách không mời mà xông vào, luôn mồm làm mai cho ông chủ.
"Tôi dù sao cũng là mợ của Lập Phong, còn không thể giúp nó ra quyết định việc này sao? Sự nghiệp của nó đã lớn như vậy rồi, sao có thể không có tri kỷ săn sóc ở bên nó được, tôi có quen một cháu..."
Mợ nhìn thấy Vệ Tiểu Thảo thì ngừng lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng dập đầu lắp bắp lên tiếng chào cậu.
"Con... các con làm lành rồi à." cuống họng với hàm răng mợ y chang nhau, dập đầu nói lắp ba lắp bắp, "Mợ đã nói rồi, vợ chồng sống với nhau, cãi nhau đầu giường cuối giường thì ha ha ha ha, rất tốt rất tốt."
Vệ Tiểu Thảo cứ nghe như vậy, từ đầu tới cuối không tiếp lời, bà mợ này làm mai cho ông chủ giới người khác rồi mà còn khuyên tới khuyên lui cả mình.
Vệ Tiểu Thảo thả viên sủi cảo béo tròn cuối cùng vào trong mâm.
Yên lặng nghĩ, không chỉ có ngoại hình giống nhau.
Tính cách của "Bé con" này cũng rất hung hãn.
0 6
Vệ Tiểu Thảo thấy cái kiểu trong lòng thì nghĩ về một người, nhưng lại đi tỏ tình với người khác này thật không thể nào hiểu được.
Có điều cậu cũng không để ý chút nào.
Dù sao cậu cũng chỉ là một người làm công, không cần phải hiểu chân tâm của ông chủ, chỉ cần nghe lời thuận theo là ổn.
Huống chi công việc này xem ra không thể làm lâu dài, nội tâm Vệ Tiểu Thảo chắc chắn, nên cậu nhanh chóng trước khi bị ông chủ sa thải, suy tính đường lui cho chính mình.
Cậu quyết định thử một chút, đi bày quầy bán một ít quà vặt.
Bởi vì cậu bây giờ đang nhìn thấy trong tầng hầm để một đống sạp hàng di động.
Mặc dù hơi cũ, nhưng cái hay là dễ dùng như nhau, Vệ Tiểu Thảo thì không muốn phí nhiều tiền.
Có thể tiết kiệm một chút cũng là tiết kiệm mà.
Việc này cậu không có nói với ông chủ, yên lặng chuẩn bị xong.
Buổi sáng ông chủ rời giường lúc bảy giờ, năm giờ rưỡi chiều mới về nhà, khoảng trống nhiều giờ như vậy, là thời gian để Vệ Tiểu Thảo có thể bày quầy bán hàng.
Cậu nối vào quầy hàng thành cái xe ba gác, có thể lái đi lái về, thế là ban ngày cậu ra ngoài lắc lư vài hôm, tự mình đi xem xét, sau đó tìm được cho mình một chỗ tốt -- con hẻm nhỏ đối diện trường học.
Bày quầy bán hàng ở đây thì phải trả phí quản lý, năm mươi đồng một ngày, có điều vấn đề này không lớn. Phải biết rằng cổng trường chính là vị trí đắc địa phong thuỷ, trên đường các học sinh lớp lớn nhỏ đều phải đi qua cái sạp hàng nhỏ của cậu, không sợ khách lạ không có nhu cầu đến cửa.
Đồ cậu bán có thể nói là đơn giản -- Gà bobo ướp lạnh*.
*Bobo chicken: là một loại xiên lẩu cay đa dạng loại hình, không chỉ có gà.
Xiên chay năm mao, xiên mặn một đồng, mười đồng được hai mươi xiên cả chay cả mặn.
Các bạn nhỏ đáng yêu rất thích ăn loại quà vặt này, ngày đầu tiên mở bán Vệ Tiểu Thảo đã nghe thấy tiếng túi tiền mình vang linh tinh lang tang cả buổi.
Lời rồi lời rồi, Vệ Tiểu Thảo cười tủm tỉm.
0 7
Đây đúng là một công việc vốn lít lời nhiều nha.
Tiền vốn cậu dùng để mua đồ ăn là ông chủ cho, xạp bán hàng kiếm được ở chỗ ông chủ, nồi bát bình bồn cũng là đồ gia dụng nhà ông chủ. Ngoại trừ thể lực, chẳng cần bỏ ra Vệ Tiểu Thảo cái gì, chút tiền mặt kiếm mỗi ngày là của chính cậu.
Vệ Tiểu Thảo là người chịu khó, đưa ông chủ đi làm mỗi ngày, thì tiện đường vào chợ tự do thành phố mua nguyên liệu nấu ăn, quay về chuẩn bị sơ chế rau củ, xiên thịt, giữa trưa học sinh tan tan học thì vội vàng đi mở quầy hàng, học sinh tiểu học tan học sớm, ba giờ rưỡi chiều thì tan học, cậu đợi thêm một chút, tầm khoảng năm giờ thì trở về, vừa kịp trước khi ông chủ về nhà.
Dì giúp việc trong nhà cũng giúp vội vàng giúp cậu làm thêm, một ngày của Vệ Tiểu Thảo vô cùng bận rộn.
Thực ra thành phố về đêm lại càng dễ kiếm tiền, nhưng mà cân nhắc đến việc buổi tối ông chủ về nhà, cũng được tính là trong giờ làm việc của Vệ Tiểu Thảo, làm hai việc cùng một lúc cũng không tốt lắm, cho nên vẫn là thôi đi.
Vị alpha ông chủ này quả thực là có hơi dính người, rõ ràng đã lớn như vậy, còn ngóng trông một người cả ngày, đôi mắt cứ trực trừng trừng như vậy dán theo cậu, cả người toàn là dáng vẻ sợ hãi bị bỏ rơi.
Có điều mặc dù Vệ Tiểu Thảo không tiết lộ về công việc thường ngày của mình với ông chủ, nhưng cũng không giấu diếm chuyện này quá kỹ, nên vẫn bị ông chủ phát hiện rất nhanh.
Ngày đó tầm giữa trưa ông chủ ra ngoài ăn cơm với khách hàng, trùng hợp đi ngang qua quầy hàng của Vệ Tiểu Thảo trước cổng trường tiểu học, chưa gì đã nhận ra cậu.
Kết quả là Vệ Tiểu Thảo đang đếm tiền liền thấy một tiên sinh alpha tinh anh áo mũ chỉnh tề alpha, xuất hiện trước mắt cậu với vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Hắn nói.
"Tiểu Thảo, sao em lại ra đây làm việc rồi? Em có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Vừa lúc Vệ Tiểu Thảo mới bán xong xiên gà bobo cuối cùng, cậu vừa thu dọn vừa cười cười với ông chủ.
"Ban ngày em không bận gì nên bố trí bày xạp, có thể kiếm được chút nào hay chút đấy."
Ông chủ giữ chặt vai hắn vô cùng sợ hãi, hốt hoảng nói: "Em thiếu tiền đúng không?!"
"Ha?" Vệ Tiểu Thảo bị bộ dạng này của ông chủ làm giật mình, dừng một chút mới trả lời, "Đúng thế... Em kiếm đâu ra tiền chứ, nên không thiếu tiền cũng hợp lý mà?"
Đúng vậy, ông chủ bao ăn bao ở bao làm buôn bán nhỏ, chỉ là không phát tiền lương cho cậu.
Tiểu Thảo là đỗ nghèo khỉ.
0 8
Ông chủ sửng người tại chỗ.
Có thể hắn thật sự không phải là một ông chủ đúng tiêu chuẩn.
Hắn nuôi người thế mà ngay cả tiền lương cũng không phát, còn để người ta thành cái bộ dạng tự mình đi mở quầy bán gà bobo mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày này.
Hắn nhất thời không biết phải nói gì mới đúng, các phản ứng tiếp theo cũng chậm nửa nhịp, hắn nói: "Em có thể hỏi tôi nếu... Muốn."
Hắn nói ra lại thấy kỳ, cả người là một bộ dáng không quen.
Ngược lại Vệ Tiểu Thảo đã rất thông cảm cười một tiếng, nói: "Em làm vậy sao được, ngài cũng đã bao ăn bao ở, chẳng nhẽ lại xin thêm tiền."
Ông chủ thuê công việc thoải mái, bao ăn bao ở, ngoại trừ thi thoảng có lúc phải dỗ người như dỗ trẻ, thì chẳng sống động tí nào. Ban đầu Vệ Tiểu Thảo còn quan trọng hóa vấn đề, nỗ lực đáp lại gì đó, kết quả thì phá lệ lắm cũng chỉ là một cái hôn, không đau không ngứa cũng không rớt miếng thịt nào.
Đã sống rất thoải mái rồi!
- -----
Vệ Tiểu Thảo không có nhu cầu, ông chủ lại luôn luôn trầm mặc không nói, mãi cho đến khi Vệ Tiểu Thảo lái sạp hàng nhỏ về nhà, mới nói chuyện với cậu.
"Em... Em theo tôi ra đây."
Ông chủ ra hiệu bảo Vệ Tiểu Thảo đi theo, vừa hay đây là lần đầu tiên cậu vào phòng làm việc của hắn.
Thực ra trong thư phòng cũng không có thứ gì ghê gớm lắm.
Vệ Tiểu Thảo nhìn qua một chút, cảm thấy so với các phòng khác cũng không khác gì, có điều vì cậu luôn luôn kiềm chế, nhanh chóng không nhìn nữa, chỉ tập trung ánh mắt lên người ông chủ.
Ông chủ kéo một ngăn kéo ra, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng mộc mạc trong một chồng tài liệu lớn, hắn đưa cho Vệ Tiểu Thảo.
"Cho em cái thẻ này, nhớ giữ kỹ, mật mã là sinh nhật tôi."
Hắn nói xong thì đứng dậy, muốn kéo Vệ Tiểu Thảo ra ngoài, Vệ Tiểu Thảo lại đứng yên không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
Vệ Tiểu Thảo ngượng ngùng gãi đầu, cậu nói: "Sinh nhật ngài là ngày nào ạ?"
Sắc mặt ông chủ lập tức trở nên khó coi, cũng may là điều chỉnh rất nhanh, lần này hắn vô cùng vui vẻ nói.
"Mật mã là 6 1 4 6 1 4."
"Vâng ạ." Vệ Tiểu Thảo tự nhẩm trong lòng ba lần, thầm nghĩ ngày mai nếu không có gì thì đi lấy ít tiền, chuyển vào thẻ của chính mình.
Cậu cầm thẻ lật qua lật lại nhìn một chút, nhẹ nhàng thở ra. Thẻ ngân hàng lần này là loại sổ tiết kiệm bình thường, cũng không khác cái của cậu lắm, cậu sẽ dùng.
Cậu thở phào, ngón tay cũng vô thức run lên, sơ ý một chút nên làm rớt thẻ ngân hàng xuống sàn.
Vệ Tiểu Thảo vội vàng xoay người lại nhặt, ông chủ bước ra khỏi thư phòng sớm trước một bước.
"Còn gì không?"
"Không có... Không có gì." Vệ Tiểu Thảo khom người đứng lên, vội vàng cầm thẻ ngay rồi đi theo ông chủ ra ngoài.
Cậu không nói thêm gì nữa.
Cũng không nói rằng vừa nãy lúc cậu nhặt đồ, nhìn thấy tại khe hở dưới gầm bàn đọc sách, đã thấy một tiếng lục lạc dùng để chọc ghẹo trẻ em.