Ngồi trong xe của cha, nhìn hàng cây đổ ngược ở ngoài cửa sổ, Tần Hiểu hoàn toàn không có tâm trạng đi xem buổi biểu diễn ca nhạc.
Mẹ ngồi cạnh nàng, đang nói cái gì đó, Tần Hiểu không muốn người nhà biết đang không quan tâm, nên cố gắng phụ họa lời của mẹ.
"Không ngờ con gái của chú Hiên tính khí rất lợi hại, chơi đàn cello càng lợi hại, lại còn mở cả buổi hòa nhạc."
Cha cũng nói: "Nói tới con gái của chú ấy cũng rất thú vị, mẹ tụi nhỏ có nhớ không. Con trai lớn của chúng ta học chung trường cấp hai với con gái chú ấy, rất thích trêu chọc con bé, kết quả bị chỉnh ngoan ngoãn. Cặp sách bị đổ đầy coca, toàn bộ sách vở đều hỏng hết, lại còn khóc nửa ngày trời. Nhớ tới tôi vẫn thấy mắc cười."
"Đúng thế, cái lúc mà chúng ta đưa nó đi du học, còn sống chết không chịu đi, chắc cũng là vì con bé đó. Aiz, cũng không biết con trai bên Úc sống có tốt không....."
Cha mẹ đổi đề tài, bắt đầu nhớ tới đứa con trai lớn đang bên Úc xa xôi.
Tần Hiểu thấy cha mẹ nói chuyện rất vui vẻ, nên không tham gia vào đề tài của họ nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Hiểu là con gái, trước đây nàng cũng có bạn gái.
Bạn gái nàng tên Thần Tư, là bạn học cùng lớp năm cấp 3. Sau này vô tình vào cùng một khoa ở đại học, quan hệ hai người càng ngày càng tốt, không nghĩ nhiều nên đến với nhau.
Thần Tư là một cô gái xinh xắn, tên cũng rất dễ nghe, mỗi khi Tần Hiểu thấy một vài chàng trai nhìn bạn gái mình với ánh mắt mờ ám, thì cả người nàng liền không thoải mái.
Nàng nói với Thần Tư về sự khó chịu của mình, Thần Tư lại nói bọn họ muốn thì cậu ấy cũng không cản được. Cậu ấy cũng không chủ động nhìn chằm chằm người ta, cũng không thể vì người ta nhìn một chút lại tới tát một cái! Đừng có trẻ con như vậy được không?
Tần Hiểu đúng là có tính trẻ con, nàng cũng nghĩ tới dằn vặt lại một phen, sẽ ăn mặc rất chỉnh chu xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt biết bao người, rồi làm Thần Tư đố kị và sẽ ghen. Nhưng cái chiêu này có một khuyết điểm chết người, không có cách nào xài được. Đó chính là dù làm bất cứ cái gì, Tần Hiểu thật sự nhìn quá bình thường.
Tần Hiểu cởi đồ đi tắm đứng trước gương, ngơ ngác nhìn chính mình, càng nhìn càng thất vọng. Cao thì không cao, không béo không gầy, tóc thì dài nửa người, đôi lông mày nhàn nhạt với đôi mắt đờ đẫn. Khuôn mặt tương đối nhỏ, nhưng mũi lại không cao, môi cũng nhợt nhạt. Ngay cả bản thân nàng còn nhìn không nổi chính mình, thì làm sao người khác thích nàng đây?
Càng nghĩ như vậy, nàng càng thiếu tự tin, lòng nghi ngờ càng lớn.
Thần Tư đi cùng ai ra ngoài trễ một chút, hay thời gian dài không liên lạc sẽ làm Tần Hiểu thấy khó chịu, sau đó thì đuổi sau lưng cậu ấy hỏi hết đông tới tây. Thần Tư dần dần không chịu nổi tính chiếm hữu của Tần Hiểu, nên bước sang năm thứ 4 quen nhau, cũng chính là hai ngày trước, hai người chia tay. Tần Hiểu đối với việc chia tay cũng có chuẩn bị trước, thế nhưng khi nó thật sự xảy ra, thì lại không thể đối mặt.
Tất cả những gì đã trải qua, đặc biệt là những khoảng khắc hạnh phúc khi họ mới quen nhau, cứ hiện lên trong đầu nàng như một bộ phim. Hai ngày liền nàng không ngủ, lúc này ngồi trong xe, bên ngoài là ánh mặt trời chói chang, nhưng lại làm mắt nàng đau đớn.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, rất nhanh đã đến cửa rạp hát thành phố. Sau khi đậu xe xong, một nhà ba người đi vào. Vừa ngồi xuống, Tần Hiểu đã thấy buồn ngủ. Trong đại sảnh ấm áp và thoải mái, thật là một nơi tốt để ngủ, thế là nàng nhắm mắt lại ngủ.
Thiêm thiếp nghe thấy âm nhạc trôi chảy, trầm thấp lại chầm chậm, Tần Hiểu không khỏi chua xót trong lòng, suýt nữa chảy nước mắt. Mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, thấy phía trước ánh đèn sáng ngời, dàn giao hưởng đang biểu diễn trên sân khấu, uy nghiêm tráng lệ. Ánh sáng làm nàng rung lên, tỉnh lại. Thấy cha mẹ đang rất say sưa, không biết họ thích nhạc giao hưởng chỗ nào. Tần Hiểu đối với âm nhạc ngay cả cọng lông cũng không hiểu, thế nhưng âm thanh trầm bổng mà nàng nghe thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê làm nàng rất xúc động. Nhưng đáng tiếc, sau khi tỉnh dậy, nàng không còn nghe thấy âm thanh đó nữa.
Nhìn những người chơi cello và violin với nét mặt say mê nghiêm túc, quần áo thì lộng lẫy, khí chất cao quý, Tần Hiểu cảm thấy đau trong lòng. Nhớ tới Thần Tư là một người rất yêu cái đẹp, đối với cái đẹp hay đáng yêu gì đó, sẽ không nhịn được mà đến gần, nhưng nàng chỉ là một người rất bình thường. Sẽ tự hỏi tại sao năm đó Thần Tư lại chấp nhận ở bên, là bởi vì cô đơn hay vì đã quá quen thuộc? Nếu như nàng giống như những người đặc biệt xinh đẹp đứng trên sân khấu này, có phải sẽ giữ được người yêu không?
Qua nửa giờ, Tần Hiểu không chịu nổi bầu không khí buồn tẻ này, lại ngủ tiếp. Nàng bị tiếng vỗ tay đánh thức, mẹ kéo Tần Hiểu đang buồn ngủ lên, nói: "Đi, ra sau hậu trường gặp chú Hiên."
Xuyên qua hành lang ầm ĩ, thấy rất nhiều người mặc vest đen nói chuyện chúc mừng, Tần Hiểu đương nhiên không biết buổi biểu diễn này có ý nghĩa rất lớn đối với họ. Chỉ là cảm thấy cái trạng thái vui sướng đó, hoàn toàn không phù hợp với nàng. Mặt nàng đen lại, bên tai đều là tiếng nói cười, cảm thấy những tiếng cười này thật chói tai, mặt đỏ bừng, những âm thanh vui vẻ kia cứ như đang cười nhạo nàng.
Chú Hiên nhìn thấy cha mẹ của Tần Hiểu thì vui vẻ, ba người trò chuyện.
Chú Hiên hét lớn về phía sau: "Hiên Cảnh, lại đây cho chú thím nhìn, đã nhiều năm không gặp rồi."
Một cô gái từ sau lưng chú Hiên đi tới, tóc quăn xõa trước ngực, mái tóc bồng bềnh, một vẻ đẹp khiến lòng Tần Hiểu khẽ run lên, nhất thời nhớ tới Thần Tư. Một cô gái xinh đẹp như vậy, thì mới làm người ta yêu thích. Tần Hiểu vẫn còn nhớ người tên Hiên Cảnh này, đại khái là lúc còn trung học cơ sở đã gặp vài lần. Dù không nhìn thấy nhiều, nhưng Hiên Cảnh từ nhỏ đã rất xinh đẹp, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ khó quên.
Hiên Cảnh mặc một bộ âu phục nhỏ màu đen, quần tây đen, giày đen, áo sơmi trắng, dù là để tóc dài, mặt mũi đậm chất con gái, nhưng lại có cảm giác rất trung tính. Lông mày của nàng cao, đôi mắt mệt mỏi cụp xuống, miệng hơi mở ra, cằm hếch cao, rõ ràng là dáng vẻ thiếu kiên nhẫn. Cha của nàng bảo đến cho chú thím nhìn, thế là nàng thật sự đứng im ở đó không nói lời nào, chỉ để họ nhìn.
Cha mẹ Tần Hiểu nói vài lời chúc mừng, mà Hiên Cảnh thì chả nói tiếng nào. Chú Hiên có chút xấu hổ, vội vàng mời cha mẹ Tần Hiểu vào ngồi, quay đầu lại trừng con gái một chút.
Tần Hiểu thấy người này thật không có lễ phép, lễ nghi đối với người lớn cũng không có. Ở trong lòng thầm nghĩ, những người này chỉ được cái mã bề ngoài, chứ bên trong thật sự nát bét.
Cha mẹ với chú Hiên trò chuyện, Tần Hiểu cũng lên dây cót tinh thần lộ ra nụ cười đối phó. Sau đó cảm thấy mệt mỏi, nặn không nổi nụ cười nào nữa, nên đã đi xin phép vào nhà vệ sinh.
Đi vào nhà vệ sinh, xối nước lạnh lên mặt, làm cho bản thân tỉnh táo. Hai tay chống lên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn bản thân đang chật vật trong gương, mặt đầy nước, tóc rối, ánh mắt trống rỗng. Càng nhìn càng thấy uất ức, dáng vẻ này làm nàng tức giận, hận không thể đập nát cái gương.
Đột nhiên một thứ gì đó bay tới đập vào tấm gương trước mặt Tần Hiểu, ầm một tiếng, gương thật sự bị đập nát. Tần Hiểu giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống. Nàng chỉ là tùy tiện nghĩ muốn đập nát cái gương, chứ đâu có muốn cái gương nát thật sự đâu. Đang không hiểu chuyện gì, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn, một cái bóng màu đen đi tới cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng đang ngồi xổm dưới đất, hơn nữa lại còn cái thái độ trịch thượng kiêu ngạo, làm Tần Hiểu thấy trước mặt con người xinh đẹp này, nàng thật sự thấp kém.
"Cô làm gì?" - Hiên Cảnh lạnh lùng nói.
Tần Hiểu lập tức đứng lên, đưa mắt nhìn Hiên Cảnh một lúc, hỏi: "Cô khóc?"
Hiên Cảnh lập tức nghiêng đầu chổ khác, lạnh lùng nói: "Cái rắm!"
Mấy câu nói này làm Tần Hiểu thật sự thấy chán ghét cô, nếu nói bên trong 10 người lớn lên, có 9 người thích cái đẹp, thì Tần Hiểu chính là người thứ 10. Bên trong bồn rửa tay có một cái di động bị nứt nằm lặng lẽ, hóa ra là cái người có tính cách vặn vẹo này, vừa dùng điện thoại để ném bể cái gương.
Hiên Cảnh nhìn Tần Hiểu một chút, nói: "Lớn lên xấu xí, càng nhìn càng nuốt không trôi."
Tần Hiểu bị cô nói, thật sự không hiểu. Đột nhiên gò má có chút ngứa, quay đầu nhìn vào cái gương đã vỡ nát, thấy trên má trái có một vệt máu. Chắc là lúc nãy khi gương vỡ, mảnh vỡ bắn ra, nàng né không kịp nên gò má bị xước.
Tần Hiểu liền tức giận muốn quay đầu tìm Hiên Cảnh tính sổ. Kết quả, vừa quay đầu thì Hiên Cảnh đã biến mất, trong lòng tích tụ tức giận lâu ngày, muốn bùng phát nhưng lại chẳng có nơi để phát tiết.