Lại bước vào chuyến bay đêm, Tần Hiểu đeo bịt mắt chuẩn bị đánh một giấc ngon. Ngày mai, khi mở mắt ra đã trở về nơi quen thuộc, bên tai sẽ không còn văng vẳng tiếng chim khó hiểu. Cánh tay vẫn còn treo băng, trong vòng ba tháng sẽ hồi phục hoàn toàn. Khoảng thời gian này, Tần Hiểu quyết định sẽ ở luôn trong nhà. Dù sao cha mẹ cũng sẽ không giục, cái đứa nửa tàn phế này đi tìm việc.
Nửa ngủ nửa mê, Tần Hiểu cảm thấy bả vai hơi trùng xuống, mặt nàng bị áp sát, một thứ gì đó rất tròn và mềm mại, nàng cảm thấy dựa vào nó thật dễ chịu. Nhếch miệng cười thỏa mãn, sau đó ngủ rất sâu.
Sau khi về đến nhà, Tần Hiểu ngủ cả ngày, đến tận chiều hôm sau mới mơ màng bị tiếng điện thoại đánh thức.
Không cần xem, cũng biết là ai.
Khi Tần Hiểu bước vào Pepper với cánh tay bị gãy, xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Bạch, Tiểu An với Tiểu A, ba người đều ngớ cả ra. Sau đó một trận cười rất to, Chu Tiểu Bạch chỉ vào Tần Hiểu, cười xấu xa:
"Sao cậu trở thành Dương Quá rồi."
"Aiz...Chuyện rất dài dòng...."
"Cậu mất tích lâu vậy đã đi đâu! Lại còn không thể liên lạc."
Tần Hiểu uống một ngụm đồ uống của Chu Tiểu Bạch, nói: "À...mình đi qua Úc với gia đình."
Tần Hiểu không đề cập về chuyện của Hiên Cảnh, nàng không biết Chu Tiểu Bạch đã bỏ qua chuyện của Hiên Cảnh chưa.
"Đi Úc chơi sướng vậy! Có chụp hình không! Mình muốn quà! Mình muốn gấu Koala." - Tiểu A kích động đến mức hai mắt sáng rỡ, nhảy cẫng lên. Tiểu An không nhìn nổi, đè Tiểu A trở về chỗ ngồi. Tiểu An với Tiểu A cùng muốn môt ly chocolate nóng, nói là để tiết kiệm tiền.
Tiểu An với Tiểu A đều là người coi trọng đồng tiền, sau khi nhận được lương hàng tháng, về cơ bản sẽ góp vào trả nợ thẻ tín dụng ngay lập tức. Sau đó, họ đăng ký hai cái thẻ tín dụng khác, khi đến hạn thanh toán, sẽ dùng thẻ nuôi thẻ. Như vậy, trở thành một cái vòng tuần hoàn ác tính, không có cách giải quyết triệt để, nên Tiểu An nói phải tiết kiệm một chút! Đi xa nếu có thể đi tàu điện ngầm thì đi, không cần phải gọi taxi. Đến Conrad Jiaoye để ăn, đừng gọi đồ uống cũng có giá 20 tệ, thì hãy ra ngoài mua một lon Coca. Đi thuê phòng thì chọn một nơi vị trí kém một chút, có thể tiết kiệm mấy chục tệ.
Thật ra họ không hoàn toàn hiểu hết tinh thần tiết kiệm, căn bản không biết thế nào gọi là tiết kiệm.
Tiểu An rất thích đi chơi, đã từng cùng cha mẹ đi Tam Á, Đài Loan, HongKong, Nhật Bản, cũng đã đi vài nơi ở Trung Quốc, thấy chỗ nào cũng đều như nhau. Nàng đã sớm muốn đi chơi xa, nhưng đáng tiếc là kinh tế không cho phép. Vì thế, ý nghĩ này cũng chỉ ở trong đầu, lâu lâu nghĩ tới.
Nghe thấy Tần Hiểu đã đến Úc, nơi tràn đầy sự hoang dã của tự nhiên và cực kỳ quyến rũ. Tiểu A với Tiểu An nghe thấy, tất nhiên hai mắt sẽ phát sáng.
"Ảnh! À được, mình sẽ cho mấy cậu xem sau." - Tần Hiểu thuận miệng đáp ứng.
Tiểu An không để Tần Hiểu nói cho có lệ, nói: "Được! Tối mai gặp ở đây, đem hình tới! Hiểu bảo bối, cậu có đem quà về cho mấy chị đây không?" - Nói rồi Tiểu An kéo tay Tần Hiểu, nằm dài lên vai, chớp chớp mắt.
"Này!!" - Tiểu A cuống lên, hô: "Khí chất, An, khí chất!!"
Tiểu An liếc cậu một cái, lè lưỡi.
Tiểu An với Tiểu A thường như vậy, kẻ xướng người họa, giống như đùa giỡn.
Tiểu An không hay nổi điên, nhưng không hiểu sao khi phát điên thì lại cứ thích kéo Tần Hiểu vào lòng. Mỗi lần như vậy, làm cho Tần Hiểu mặt xanh mài đỏ.
Thật ra nàng không phát hiện, bạn bè rất thích trêu chọc nàng. Rất thích làm loạn với nàng, thích thân mật với nàng.
"Quà tất nhiên là có! Mai mình đem tới cho các cậu! Hôm nay đi vội, quên....."
Chu Tiểu Bạch nhấp một hớp tequila, đặt ly xuống, nghiêm túc hiếm có, nói: "Hiểu này, cậu về rồi, có liên lạc với Kỷ Nam chưa?"
Tần Hiểu ngơ ngác, lập tức nhớ tới một số chuyện. Nhớ tới chủ nhân của cái tên Kỷ Nam buồn cười này là ai, cũng nhớ tới Kỷ Nam là bạn tốt của người bạn Chu Tiểu Bạch của mình.
"Kỷ Nam nói không liên lạc được với cậu, hôm nay vừa nghe cậu về, cũng không dám liên lạc với cậu. Mình nói này, nếu rãnh thì nói với cậu ấy một tiếng đi."
"Được."
Tần Hiểu phát hiện, thì ra rất nhiều chuyện, nhiều người, không phải cứ có quan hệ tốt với mình, thì sẽ tồn tại cắm rễ ở trong đầu, trở thành quen thuộc. Cần thời gian, cần cảm giác, và.......ít nhất là tình cảm.
Hình như có chút áy náy với Kỷ Nam, chỉ là trong lòng thế nào Tần Hiểu cũng không quá rõ ràng.
Tần Hiểu hỏi Tiểu An: "Cậu thích Tiểu A ở điểm nào? Mà có thể bên nhau lâu như vậy. Linh hồn hay bề ngoài?"
Bị hỏi vấn đề này, Tiểu An cười: "Bề ngoài? Cậu ấy thì có cái mã gì chứ! Nếu không phải mình giúp cậu ấy chọn quần áo từng cái một, thì bây giờ cậu ấy vẫn là đứa mang cặp kính dày, ăn mặc lôi thôi, suốt ngày chui rúc trong một góc thư viện. Nói thẳng ra, bề ngoài là thứ có thể bù đắp, nhưng tình cảm dành cho nhau thì không thể thay đổi. Được là được, không được chính là không được."
"Vậy....." - Tần Hiểu không cam tâm, hỏi: "Có tình huống thế này không. Lúc đầu nhìn kiểu gì cũng không ưa, nhưng càng ở chung thì càng có tình cảm......"
"Có chứ! Thế này! Phụ nữ chính là động vật thiên về tình cảm, đàn ông sẽ không vì thời gian dài bên cạnh mà yêu một người, nhưng phụ nữ thì có! Vì thế, Hiểu bảo bối, đừng suy nghĩ nhiều. Kỷ Nam là người tốt, cậu ở cùng cậu ấy thời gian dài, sẽ quen thôi."
Xem ra Kỷ Nam rất được lòng người, không biết trong 1 tháng Tần Hiểu đi Úc, đã làm gì. Nếu không, tại sao người lý tính như Tiểu An lại có thể lên tiếng bảo vệ cô ấy?
Chỉ là, khi Tần Hiểu hỏi những lời này, người trong lòng nàng nghĩ đến không phải là Kỷ Nam, mà là một kẻ chết tiệt khác.
Cái người đó vào lúc 3 giờ sáng linh thiêng, gọi điện thoại tới phá mất giấc mộng của Tần Hiểu.
"Tối mai 7h30, tôi có buổi diễn, cô tới đi."
Tần Hiểu còn chưa kịp mở miệng chửi, thì người đó đã cúp máy. Tần Hiểu là kiểu người khi bị đánh thức, sẽ rất khó ngủ lại, nên không thể làm gì khác là thức tới sáng.
Vì vậy, Tần Hiểu liền nói với Chu Tiểu Bạch là tối có buổi họp gia đình, không thể từ chối, sẽ gặp nhau vào ngày khác. Cũng không để đám Chu Tiểu Bạch có thời gian mắng nàng, liền sửa soạn chỉnh tề, chạy thẳng tới phòng hòa nhạc.
Hiên Cảnh cô ở cửa chờ nàng, sợ cô không có vé không vào được.
Khi đó, Hiên Cảnh mặc bộ âu phục màu đen rất vừa vặn, cổ áo với eo có viền kiểu Trung Quốc rất tinh tế. Bộ trang phục đẹp, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, hấp dẫn rất nhiều người qua đường quay đầu lại nhìn.
Tần Hiểu cũng có chút sững người. Có lẽ nhiều ngày không gặp, nên có chút mới lạ, dẫn đến ngượng ngùng. Âm thầm chân thành khen cô thật xinh đẹp.
"Còn ngớ ra cái gì, đi theo tôi."
Hiên Cảnh rất tự nhiên kéo tay Tần Hiểu đi vào trong. Tần Hiểu cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng.....đều là nữ, kéo tay nhau thì có gì lạ chứ? Nếu nàng hoảng hốt mà tránh đi, thì mới là lạ! Huống chi, họ đã từng ôm nhau ngủ cả đêm.....
Hiên Cảnh đưa Tần Hiểu đến khán phòng, một lúc nữa tiết mục mới bắt đầu. Hiên Cảnh ngồi cạnh Tần Hiểu.
Tần Hiểu nhìn xung quanh.
Hiên Cảnh hỏi: "Cô nhìn cái gì?"
"Sao chú Hiên chưa tới?"
Hiên Cảnh trầm mặt: "Ai nói ông ta sẽ tới?"
"Ơ?"
Tần Hiểu còn muốn nói gì đó, Hiên Cảnh nhét danh sách biểu diễn vào tay nàng.
"Đây là......"
"Xem!"
"À...." - Tần Hiểu thật sự xem rất chăm chú.
Hai người lại rơi vào cái khoảng lặng kì lạ, Tần Hiểu nhìn lén Hiên Cảnh một chút. Thấy cô đang dựa lưng vào ghế, hờ hững nhìn về phía xa, gương mặt cao ngạo, hoàn toàn không có gì thay đổi. Trong lòng Tần Hiểu thầm than, tại sao mình cứ nghe lời người ta vậy, người ta kêu làm gì thì mình làm cái đó, dù biết rõ ở cùng với người ta bầu không khí sẽ đóng băng, mà vẫn cứ thích ngồi đóng băng cùng nhau......
Tần Hiểu lật xem danh sách biểu diễn, tìm thấy một điểm đáng cười, liền có ý muốn pha trò, giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, mở ra tình huống tiếp theo.
"Hắc, cô xem tên của người này. Hồng Bắc Kinh, thật mắc cười." - Tần Hiểu chỉ vào cái tên trong trương trình độc tấu piano, cười nói.
Hiên Cảnh từ từ quay đầu, nhìn cô, sau đó nói rõ từng chữ: "Hồng Bắc Kinh, tên tiếng Anh là Kyo."
"......"Thế là bầu không khí lại rơi xuống mức 0 độ.