Tần Hiểu gọi cho gia đình Hiên Cảnh, chú Hiên nghe thấy là Tần Hiểu, nên lời nói rất yên tâm. Còn nói thêm vài câu, nói Hiên Cảnh đứa nhỏ đó tính cách xưa nay rất kì lạ, nên không có bạn bè. Nếu Tần Hiểu có thể tâm sự với con bé, nếu hợp ý làm bạn bè, thì không còn gì tốt hơn.
Cúp điện thoại, trong lòng Tần Hiểu thất vọng, nhớ tới chuyện du lịch Úc. Chắc là chú Hiên vi vọng Hiên Cảnh có thể giao tiếp với nhiều người, mong muốn con có thể tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn.
Một cô gái 25 tuổi, không có bạn bè.
Tần Hiểu cầm hộp y tế đi vào phòng, Hiên Cảnh mở cửa sổ, lười biếng ngồi trên ghế salong nhà Tần Hiểu hút thuốc.
"Mặt sưng như vậy, cô còn hút thuốc."
Hiên Cảnh quay đầu, nhìn Tần Hiểu một chút, không nói gì rồi quay đầu.
Tần Hiểu ngồi xếp bằng trước mặt cô, mở hộp y tế, nói: "Lại đây, tôi giúp cơ xử lý vết thương.""Phiền, không cần." - Hiên Cảnh quay đầu, dập tắt điếu thuốc.
Trong lòng Tần Hiểu thấy buồn cười, cảm thấy cô gái này lớn đầu rồi còn bướng. Nhìn vết bầm tím trên miệng, với gò má sưng đỏ, y như đứa trẻ bướng bỉnh. Trong lòng Tần Hiểu nhất thời bị sự yêu thương ấm áp lấp đầy, nhẹ nhàng nâng cằm Hiên Cảnh, dịu dàng nói:
"Ngoan, đừng bướng. Cô đẹp như vậy, nếu trên mặt có vết thương, thì thật tội lỗi lắm."
Hiên Cảnh chuyển hướng ánh mắt nhìn thẳng Tần Hiểu, chớp mắt vài cái rồi nhìn xuống.
Tần Hiểu giống như đang chậm rãi biết thêm về Hiên Cảnh, cô hung hăng lạnh lùng, chỉ là đang thể hiện sự ngượng ngùng bên trong. Giống như lúc nãy, cô luôn miệng nói không muốn xử lý vết thương, nhưng giờ lại ngồi im. Hay như lúc cô biểu diễn đàn một dây của Paganini......
Thế nhưng càng hiểu hơn, thì Tần Hiểu lại càng khó hiểu. Hiên Cảnh vẫn còn yêu Hồng Bắc Kinh sao? Yêu? Vậy tại sao còn bày tỏ tình cảm với Tần Hiểu? Không yêu? Vậy tại sao khi trước mặt Hồng Bắc Kinh, lại làm ra chuyện muốn chọc tức cô ấy?
Bộ não của Hiên Cảnh thật giống như người ngoài hành tinh.
Trước tiên, Tần Hiểu dùng cồn sát trùng vết thương cho Hiên Cảnh.
"Đau à! Cô chịu khó một chút nha." - Tần Hiểu nhắc nhở cô.
"Ừ."
Dùng bông tăm có cồn, chạm vào vết thương của Hiên Cảnh, Tần Hiểu tưởng cô sẽ kêu, chí ít sẽ đau đến nhếch miệng. Nhưng Hiên Cảnh lại chẳng có phản ứng gì, bộ dạng cậy mạnh.
Tần Hiểu cười thầm.
Hiên Cảnh cau mày: "Cô cười cái gì?"
Hai mắt Tần Hiểu tràn đầy ý cười, nói: "Tôi cảm giác, cô càng lúc càng đáng yêu."
"Đi chết đi." - Hiên Cảnh nhấc chân, làm dáng muốn đá, Hiên Cảnh cười né ra.
Lúc này, điện thoại của Tần Hiểu vang lên.
Nàng đi tới liếc nhìn, có chút chần chừ, nhưng vẫn bấm nhận.
"Kỷ Nam?" - Tần Hiểu hạ thấp giọng, vừa nói vừa đi ra ban công.
Khoảng 10 phút sau nàng quay lại, nét mặt không tốt lắm.
"Kingkong Barbie?"
Tần Hiểu cười khổ gật đầu.
Hiên Cảnh chống hai tay lên giường, lộ ra nụ cười gian: "À, để tôi đoán, hai người cãi nhau phải không?"
Tay trái Tần Hiểu cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình chờ, gật đầu.
"Chắc là Chu Tiểu Bạch đi méc chứ gì! Nói với cô ấy chuyện tối nay."
Tần Hiểu bó tay: "Ngài dự liệu như thần."
Hiên Cảnh còn 'hừ' một cái, nói: "Đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa."
Tần Hiểu lắc đầu, có chút bàng hoàng giống như đang tự nói: "Lần này không giống, tôi cảm thấy lần này không giống..... Trước đây cậu ấy luôn dịu dàng với tôi, mà lần này cậu ấy ở trong điện thoại rất lớn tiếng, còn mắng tôi....."
Hiên Cảnh nghiêm mặt nói: "Cô ấy mắng cô? Mắng cô cái gì?"
"Quá khó nghe, tôi không muốn nói."
Tần Hiểu thật sự không nghĩ tới, Kỷ Nam hoàn toàn không nghe lời nàng giải thích, từ đầu đến cuối đều là trách mắng nàng, nói nàng quá trớn, nói nàng không biết xẩu hổ, càng về sau những câu nói càng khó nghe. Tần Hiểu không thèm giải thích, để mặc cậu ấy mắng, oan ức trong lòng không thể làm gì khác là nuốt vào. Chờ người ta mắng mệt thì Tần Hiểu cúp máy.
Sự dịu dàng cố gắng giả vờ trong thời gian dài, đã hoàn toàn sụp đổ.
"Là phức cảm tự ti." - Hiên Cảnh nhìn qua một phía, không phải đang suy nghĩ, mà đang nhớ lại.
"Người càng xấu, thì phức cảm tự ti càng mãnh liệt. Khi yêu một người, sẽ dốc hết sức, mà đến khi thấy bỏ ra nhiều quá nhưng lại không nhận được điều tương tự, thậm chí là bị phản bội, những áp lực trong thời gian dài sẽ trở nên vặn vẹo, rồi bùng phát. Đó là tự ti, đố kị. Giống như vẻ ngoài xấu xí đó, đã có từ lúc bên trong bụng mẹ, sinh ra phải mang theo nó."
Tần Hiểu đăm chiêu, vẻ mặt có chút ngẩn ra, một lúc sau chậm rãi nói: "Ngủ đi."
Hiên Cảnh không nói gì, giúp Tần Hiểu lấy chăn ra.
Tần Hiểu yên lặng đem chăn trải lên sàn nhà, nói: "Cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất."
Hiên Cảnh vẫn không nói gì, lên giường đắp chăn.
Tắt đèn, căn phòng tối đen một màu. Khi mất đi thị giác, thính giác lại nhạy cảm lạ thường. Tần Hiểu nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Hiên Cảnh, tiếng gió ngoài cửa sổ, thậm chí là tiếng mây tách làm hai, có cả tiếng lá lìa cành bị gió cuốn đi......
Nửa tỉnh nửa mê, không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy cửa nhà truyền đến tiếng bước chân, liên tục đi tới đi lui.
Tần Hiểu lập tức ngồi dậy.
Nàng có linh cảm, là Kỷ Nam.
"Làm gì?" - Nghe thấy tiếng động, Kỷ Nam cũng thức.
"Không có gì, cô ngủ tiếp đi." - Tần Hiểu nhanh nhẹn khoác thêm áo, đi ra cửa.
Mở cửa, Tần Hiểu liền bị ôm chầm.
"Xin lỗi, xin lỗi......Là tại mình quá kích động, mình không nên nói những lời đó. Tha thứ cho mình, đừng rời xa mình....." - Giọng nói của Kỷ Nam run rẩy mang theo cầu xin, cái sự miễn cưỡng kia làm Tần Hiểu thay đổi cách nhìn. Trong lòng đầy oan ức, nhưng nàng vẫn vòng tay ôm Kỷ Nam, vỗ nhẹ lưng của cô, an ủi:
"Không sao, không sao rồi....."
Thân nhiệt của hai người còn chưa kịp thích nghi hoàn toàn, Tần Hiểu đã bị tàn nhẫn đẩy ra. Nàng không tự chủ được lùi về sau, ngay lúc sắp ngã xuống, Hiên Cảnh liền từ sau ôm lấy nàng.Khi ở trong lòng Hiên Cảnh, Tần Hiểu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nghe giọng nói Hiên Cảnh vang bên tai nàng:
"Này! Cô muốn gì, muốn tay cô ấy bị gãy tàn phế suốt đời à?"
Kỷ Nam với thân hình cao lớn đứng ở cửa, cả khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng. Cô chỉ vào Tần Hiểu rồi chỉ vào Hiên Cảnh, lúc lâu mới nói:
"Được lắm! Giờ thì đưa luôn về nhà."
Tần Hiểu rời khỏi cái ôm của Hiên Cảnh, bước lên nói: "Không phải như cậu nghĩ."
"Không phải như mình nghĩ? Mình tận mắt nhìn thấy, cậu còn chối? Chúng ta hẹn hò lâu như vậy, cậu có cho mình vào phòng, dù chỉ một bước?"
"Cô ấy xảy ra chuyện, nên tạm thời ở đây....."
"Phải! Cô ta dụ dỗ Chu Tiểu Bạch, chơi xong thì vứt! Thứ tiện nhân như vậy không nên bị dạy dỗ sao? Cậu lại còn đi chơi với cô ta, không phải là thấy người ta đẹp, nên muốn lên giường với cô ta à!!"
Tần Hiểu không thể dùng vài câu để giải thích. Tính cách của nàng không thích cãi nhau với người khác, huống chi là cứu người mình thích. Nàng chỉ có cúi đầu, không lên tiếng.Lại nghe thấy một tràng pháo tay vang lên.
Hiên Cảnh đứng trước mặt Kỷ Nam, tuy rằng nàng thấp hơn cô ấy một chút, nhưng cái tát rất mạnh mẽ vững vàng.
"Đừng nghĩ ai cũng hạ lưu như cô."
Kỷ Nam nhất thời nổi điên, nhấc chân muốn đá. Hiên Cảnh lại chẳng có chút nào sợ, một chọi một, nghiêng một bên, đấm thẳng vào mắt phải của Kỷ Nam. Kỷ Nam kêu lên một tiếng, cảm thấy trước mắt toàn là sao.
Sự việc đột nhiên xảy ra, Tần Hiểu không kịp phản ứng, mà Hiên Cảnh còn kéo áo khoác Kỷ Nam, chụp lên đầu Kỷ Nam kéo xuống. Một người cao hơn gần 10cm phải cúi người xuống, bị một cô gái gầy yếu tốt nghiệp đại học âm nhạc đánh túi bụi. Lúc này Tần Hiểu mới "A" một tiếng, vội vã chạy tới can hai người ra.
Hiên Cảnh vốn còn đang đánh rất hăng, nhưng Tần Hiểu nhào ra, sợ đánh nhầm vào tay đang gãy của cô, nên Hiên Cảnh ngừng lại đứng qua một bên. Tóc dài của nàng có chút rối, thở dốc, cắn chặt môi, trừng mắt hung hăng nhìn Kỷ Nam. Dường như đang trút hết sự sỉ nhục vì bị Chu Tiểu Bạch vây đánh trước đó.
- ---------
Editor: cái nết nói chuyện của bé Hiên đúng là rất khó nghe, nhưng đánh hay lắm em gái =))