Titan Arum

Chương 22:




Trong trí nhớ của Tần Hiểu, Thần Tư là một người đẹp và thông minh.
Tần Hiểu lần đầu nói chuyện với Thần Tư, là ở một nơi trong trường học. Lần đó, Thần Tư mặc đồ giống mấy nữ sinh Hàn Quốc, tóc dài búi cao, mang cái mắt kính lớn, môi dày tô son bóng màu hồng, cầm một cuốn sách xã hội học, cúi đầu đọc. Tần Hiểu đứng bên cạnh cô ấy đang đưa tay, muốn lấy cuốn sách hướng dẫn du lịch Hà Lan ở tầng cao nhất, nhưng không thể với tới, còn không cẩn thận dẫm lên chân Thần Tư.
"Xin lỗi, xin lỗi." - Tần Hiểu vội vàng kiểm điểm. Thấy đôi giày vải trắng tinh của Thần Tư, bị Tần Hiểu in lên nguyên dấu giày, Tần Hiểu trong lòng thấp thỏm, không biết cô gái ăn mặc thời trang này có phải tính khí rất xấu không? Có thể hay không ở trong tiệm sách yên tĩnh cùng nàng làm ầm ĩ? Nhưng nàng không ngờ, cô gái xinh đẹp bị nàng dẫm một cái, lại dùng nụ cười ngọt ngào, nói:
"Không sao. Cậu muốn lấy cuốn sách đó? Mình giúp cậu."
"À, không sao, để mình nhờ nhân viên lấy......"
Thần Tư nhón chân lên, giúp nàng cầm ba cuốn sách xuống, bao gồm cả cuốn cô muốn đọc.
Tần Hiểu cảm thán, chỉ thiếu có 12cm, rất nhiều thứ bất tiện.
Tần Hiểu hơi đỏ mặt nhận sách, khom lưng cảm ơn hơi quá. Lần này thì làm Thần Tư buồn cười, nói: "Cậu ở lớp 3 phải không? Mình cũng vậy, cậu không biết mình sao?"
Khi đó khối 12 vừa khai giảng không lâu, Tần Hiểu chỉ thân thiết với một vài người bạn đã học chung trung học. Hơn nữa, bình thường ai cũng mặc đồng phục, tóc cũng theo quy định, nên con gái nhìn chả ai khác gì ai. Vì thế, Tần Hiểu không nhớ lắm dáng vẻ của mấy bạn học. Huống chi Thần Tư ăn mặc như một sinh viên đại học, Tần Hiểu không nhận ra cũng hợp tình hợp lý.
Không ngờ, sau này họ càng lúc càng thân.
Một mạch cũng do Thần Tư chủ động tương đối nhiều. Là Thần Tư chủ động xin số điện thoại của Tần Hiểu, lần đầu tiên hẹn hò cũng là do Thần Tư ngỏ lời với Tần Hiểu. Nhưng người chậm tiêu như Tần Hiểu, xưa này chưa từng yêu đương. Thẳng đến khi họ lên đại học, lại học cùng trường. Có một lần Tần Hiểu cùng một đàn chị ra ngoài chơi, lúc trở về thì mưa to, Tần Hiểu liền mượn dù của đàn chị chạy về ký túc xá. Chạy đến dưới lầu, thấy Thần Tư đứng trong mưa, toàn thân ướt sũng.
"Cậu làm gì ở đây? Mùa đông mà còn dầm mưa sao?" - Tần Hiểu ngạc nhiên không thôi, vội vàng vừa che dù vừa kéo cô ấy về phòng.
Thần Tư lạnh đến môi tím ngắt, nói chuyện đứt quãng: "Mình...mình chờ cậu."
"Chờ mình? Sao không gọi cho mình? Đi vào phòng mình, mình giúp cậu sưởi ấm."
Thần Tư ngẩng đầu nhìn Tần Hiểu, chậm rãi nói: "Cậu ôm mình đi."
Tần Hiểu nghe lời, ôm cô vào lòng: "Thế này được chưa?"
Thần Tư đột nhiên hôn lên môi Tần Hiểu, Tần Hiểu hơi lùi lại, Thần Tư lại tiếp tục hôn nàng.
Nụ hôn giằng co khoảng 3 phút mới ngừng.
"Cậu làm gì....." - Tần Hiểu đỏ mặt.
Thần Tư cười nói: "Không thấy ấm áp sao? Một nụ hôn có nhiệt độ rất cao."
Đúng, lần đầu tiên thân mật cũng là Thần Tư chủ động.
Sau đó phát triển, chia tay, một đường đều là do Thần Tư chủ đạo. Tần Hiểu không biết, rốt cuộc vì cái gì mà lại ở phía bị động nhận lấy tất cả. Thần Tư chưa từng nói vì sao lại thích Tần Hiểu, Tần Hiểu cũng không muốn hỏi cô ấy.
Thế nhưng, vấn đề này cứ quẩn quanh trong đầu nàng.
Tại sao Thần Tư lại thích nàng? Nàng có gì ưu tú mà khiến cô gái đó say mê?
"Cô sao thế?"
"Hả." - Giọng nói của Hiên Cảnh làm Tần Hiểu thoát khỏi hồi tưởng: "Không có gì...... Này, chúng ta cứ đi vậy à, chú Hiên thì sao?"
Hiên Cảnh bĩu môi: "Chả sao, cho ông ấy tự chơi. Hơn nữa, tôi đã nói trước với ông ấy rồi."
"Ừ..... Vậy giờ cô về nhà sao?"
Hiên Cảnh hỏi: "Cô gấp về lắm sao?"
Tần Hiểu trả lời: "Cũng không gấp."
"Vậy đi dạo đi."
"Đi đâu."
"Đâu cũng được."
Tần Hiểu cúi đầu, đá hòn đá nhỏ dưới chân, nói: "Tôi muốn về."
Hiên Cảnh hỏi: "Cô sao vậy?"
Tần Hiểu nói thẳng: "Tâm trạng không tốt lắm."
"Tâm trạng không tốt?" - Hiên Cạnh đến gần Tần Hiểu, xấu xa cười, hỏi: "Không phải cô ghen đó chứ?"
"Ghen?" - Tần Hiểu lùi về sau. Lẽ nào bị Hiên Cảnh nhìn ra rồi?
"Không phải sao?" - Hiên Cảnh có chút đắc ý: "Có điều cô yên tâm, tôi chả có hứng thú với tên ngốc đó đâu."
Tần Hiểu nghĩ thầm: "Thì ra cô ấy tưởng mình ghen vì cô ấy, nghĩ là vì cậu trai kia tạo ấn tượng với cô ấy nên mình không vui. Cô ấy không nghĩ mình thấy Thần Tư, mà vì đang nghĩ chuyện của cô ấy."
So sánh với Thần Tư, bề ngoài Hiên Cảnh không hề thua kém cô ấy, nhưng tính cách thì thua xa lắm. Hiên Cảnh lúc nào cũng cao cao tại thượng, làm người ta khó chịu. Nhất thời, một loại cảm giác không thoải mái khiến Tần Hiểu nghiêng người sang một bên, giọng nói cứng ngắc:
"Cô có hứng thú với người khác hay không, đâu cần nói với tôi. Tôi không vui cũng không phải vì cô."
Lời nói này, làm Tần Hiểu hơi run, cảm giác như bị ấm đầu.
Hiên Cảnh im lặng, Tần Hiểu cũng không nhìn nàng.
Tiếp tục im lặng, thời gian cũng khá dài rồi.
Tâm trạng nàng không tốt, tại sao lại nói những lời tổn thương Hiên Cảnh?
"Ách." - Tần Hiểu phát ra một âm thanh vô nghĩa, ý muốn phá vỡ lúng túng.
Hiên Cảnh ngẩng đầu nhìn xa xa, vẻ mặt không biểu lộ gì, môi máy móc mở ra: "Cô vì ai mà không vui?"
Tần Hiểu thuận miệng nói ra: "Thấy người yêu cũ."
"Người yêu cũ? Cô nhìn thấy cô ta?"
"Ừ."
"Lúc nãy? Trong vườn?"
"Ừ."
"Sao cô ta lại ở đó?"
"Tôi không biết, chỉ là thấy cậu ấy đi cùng với bạn trai hiện tại."
".....Cô, còn thích cô ta à?"
Tần Hiểu thành thật trả lời: "Tôi không biết."
Hiên Cảnh thở dài, sau đó hừ một tiếng, nói: "Cô không cần quá cẩn thận khi nói chuyện với tôi như vậy."
"............." - Tần Hiểu không biết trả lời thế nào.
Hiên Cảnh quay người, dựa vào bảng quảng cáo ở nhà ga, cười như không cười: "Cô đừng coi là thật."
"Cái gì không là thật."
"Nụ hôn, tối hôm đó."
Nói đến đây, Tần Hiểu càng không biết trả lời thế nào.
Trái lại, Hiên Cảnh còn rất thoải mái, cười xấu, nói: "Hôn thôi cũng không có ý nghĩa gì, cô đừng nghĩ tôi thích cô, không hề. Cùng cô làm chuyện đó, chỉ vì tôi tò mò, muốn biết cảm giác hôn là gì thôi, chuyện này với việc thích hay không thích cô chẳng liên quan. Vì thế, cô đừng nói chuyện nghiêm túc thế. Mẹ kiếp, đừng tưởng rằng tôi quan tâm đến chuyện của cô, nhớ kỹ cho tôi."
Tần Hiểu buồn buồn nói: "Được, tôi sẽ nhớ."
Hiên Cảnh còn hất đầu, để Tần Hiểu một mình đứng ở đó.
Tần Hiểu khẽ cau mày, nhìn phía xa, đầu không thông, chẳng biết bản thân muốn cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.