Gia đình họ Tần 4 người, cùng với 2 người gia đình họ Hiên đi vào phòng tiệc của khách sạn ăn cơm. Hiên Cảnh không nói gì, Tần Văn Thiện cũng không dám nói gì, mà Tần Hiểu bị gãy tay cũng khó dùng tay trái để ăn, thật cảm động khi vất vả lắm mới ăn được một miếng, nên không có thời gian nhiều chuyện. Vì thế, bữa cơm chỉ có mấy phụ huynh thao thao bất tuyệt. Ba đứa trẻ đều có tâm sự riêng, cơm cũng vô vị.
Sau khi ăn xong, Tần Văn Thiện phải quay về trường, Tần Hiểu vỗ vai anh trai, nói: "Lần này đi tới rất có giá trị nha." - Sau đó, gật đầu tán thành.
Tần Văn Thiện cười khổ: "Anh cảm thấy chả có giá trị gì cả." - Anh phải mất 3 tiếng đi xe, kết quả lại chẳng nói được với Hiên Cảnh câu nào.
"Em gái."
"Hả?"
"Đừng nhầm đường."
"Có ý gì?!!"
"Trên thế giới đàn ông rất nhiều, tại sao phụ nữ lại muốn bên cạnh phụ nữ, azi!!! Tình yêu đồng giới đều không có kết quả tốt...."
"Anh đi nhanh đi!" - Tần Hiểu tàn nhẫn đạp vào mông anh trai một cái, thật hy vọng cú đá này làm đầu anh khai thông.
Tiễn Tần Văn Thiện xong, Tần Hiểu một mình trở về khách sạn. Khi trở về phòng, đi ngang qua một khu vườn nhỏ, được trang trí theo phong cách cổ điển. Nhìn xung quanh khách sạn, tất cả đều là kiến trúc theo lối Châu Âu, cổ điển nhưng tráng lệ, đây cũng là một nét đặc sắc của Melbourne. Gió thổi tới làm Tần Hiểu có chút hoảng hốt. Tại nơi xa lạ này, nàng lại nhớ tới Thần Tư, nhớ cuộc sống 4 năm đại học có Thần Tư bên cạnh. Rất lâu rồi không có nhớ đến Thần Tư, lần này nhớ, cảm giác chỉ như là người từng quen ở kiếp trước.
Tần Hiểu dừng bước, có một chút mất mát và đau thương. Đột nhiên không biết mình đang ở đâu, không biết tại sao mình lại đi tới đây, không biết cái cuộc sống quen thuộc đã ăn sâu tận xương tủy biến mất vào góc nào, không biết người từng tha thiết yêu, cùng mình quấn quít không thể tách rời kia, ở một góc địa cầu nào đó đang làm gì.
Cho dù chia tay, cũng chưa từng gào khóc. Giờ đây, Tần Hiểu cảm thấy gò má nóng hổi, hai hàng nước mắt chảy xuống.
"Cô làm gì?"
Tần Hiểu vừa ngẩng đầu, thấy Hiên Cảnh đứng trước mặt. Tần Hiểu sợ Hiên Cảnh thấy bộ dáng thê thảm của mình, vội cúi đầu lau nước mắt, hàm hồ nói:
"Không có gì."
Hiên Cảnh đến gần cô, đưa mắt nhìn Tần Hiểu một lúc, nói: "Làm sao, nhớ KingKong Barbie rồi à?"
Nói đến 4 chữ "KingKong Barbie", Tần Hiểu lập tức nghĩ tới Hiên Cảnh nặng 200 cân mà anh trai kể, suýt nữa bật cười, mặt nín đến đỏ chót.
Hiên Cảnh thấy dáng vẻ của Tần Hiểu, đắc ý nói tiếp: "Đừng xấu hổ, nhớ thì nhớ thôi! Hai người rất xứng, có phải không?"
Tần Hiểu cảm thấy đã nắm được điểm yếu của người phụ nữ cao ngạo này, dù bị cô cười nhạo cũng không cuống lên, hơi cười, nói: "Cô cười người ta thật dễ dàng, vậy còn cô? Vẫn luôn gầy như vậy sao? Chưa từng làm KingKong sao?"
Hiên Cảnh hơi giật mình, sau đó lại lộ ra vẻ chán nản, nói: "Là anh cô nói với cô. Hừ, phải, tôi từng rất mập và xấu, nhưng đã là quá khứ, bây giờ mấy người mới là hiện tại."
Tần Hiểu xem thường: "Lần nào cô cũng nói thế, có gì thú vị không? Không sáng tạo. Thật không biết cô 24 tuổi, hay vẫn 14 tuổi."
"Vậy cô muốn cái gì! Chán muốn chết, ba lại không cho tôi ra ngoài, bảo phải chăm sóc cô." - Nói nàng ấu trĩ, thì nàng liền đùa đến mức ấu trĩ rồi.
Tần Hiểu nghe cô nói vậy cũng có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ, rồi nói: "Cô muốn ra ngoài thì chúng ta cùng đi! Nếu không, chẳng biết cô sẽ thầm nguyền rủa tôi cái gì."
Hiên Cảnh vừa nghe thì mắt sáng rực: "Thật chứ?"
"Thật!"
Hiên Cảnh kéo Tần Hiểu chạy ra ngoài: "Vậy thì đi thôi!!"
Tần Hiểu đau đến la lớn: "Đừng chạm vào...Tay......đau....!!"
Hiên Cảnh đi tới phố Flinders, điều khiến Tần Hiểu ngạc nhiên là, trời đã tối nhưng nơi này vô cùng náo nhiệt. Trên đường đâu đâu cũng có người cầm nhạc cụ, hợp xướng một cách xuất thần, trên mặt ai cũng đầy phấn khởi, trao nhau những nụ cười. Tần Hiểu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Dù nàng có chút không hiểu người ta hát hay nói gì, nhưng âm nhạc cuồng nhiệt đã lây nhiễm nàng, làm nàng quên mất cánh tay bị đau, muốn nhảy múa theo đám đông.
Hiên Cảnh thấy nét mặt hưng phấn của Tần Hiểu, có chút đắc ý, cao giọng hét:
"Khi tôi học đại học, thường xuyên đến đây!" - Nói xong cũng chen vào trong đám người. Một người đàn ông đội mũ cao bồi có râu, đang chơi violong, nhìn thấy Hiên Cảnh thì rất ngạc nhiên. Hiên Cảnh nói gì đó với anh, rồi anh hào phóng đưa cây violong ở trên vai cho Hiên Cảnh. Vừa chạm vào nhạc cụ, Hiên Cảnh liền vui vẻ, nàng khéo dây đàn, diễn tấu một giai điệu vô cùng vui tươi. Khi nhắm mắt, khi cau mày, nhưng khóe miệng lúc nào cũng cười, rất tập trung. Mọi người xung quanh đều vỗ tay, nhảy múa theo tiếng đàn. Sau đó Hiên Cảnh mở mắt, vừa kéo violong vừa đi về phía Tần Hiểu, mang theo nụ cười tà ác đặc trưng.
Tần Hiểu thấy Hiên Cảnh thế này có chút động lòng, nàng không ngờ Hiên Cảnh ngoài chơi cello, thì chơi piano rất hay, kéo violong cũng thật xuất sắc. Hiên Cảnh trong âm nhạc, khác hoàn toàn với cô gái kiêu ngạo bất kham ngày thường. Cô có một ma lực, khiến bất cứ ai cũng phải yêu cô, vì âm nhạc của cô. Mỗi một bước Hiên Cảnh đến gần, trái tim Tần Hiểu càng đập nhanh hơn, mà lúc này Hiên Cảnh lại rất chi đẹp trai, Tần Hiểu có chút ngây dại.
Hiên Cảnh đi đến trước mặt Tần Hiểu, xoay dây đàn trong tay một cái, vừa chơi vừa đánh dây, vừa biểu diễn vừa nhìn chằm chằm Tần Hiểu. Ánh mắt dường như muốn nuốt chửng toàn bộ linh hồn của Tần Hiểu, Tần Hiểu hít một hơi dài, đỏ mặt quay đi. Nàng không dám đối mặt với Hiên Cảnh chói lọi như vậy. Dần dần, tiếng đàn xa dần, Tần Hiểu mới dám ngẩng đầu lên, thấy Hiên Cảnh đã bỏ violong xuống, đi tới trước một cây piano điện tử, bắt đầu một lượt chơi mới. Cô đứng đó, ngón tay nhỏ lướt nhanh trên phím đàn, người xung quanh vây lấy cô, và cô ấy cũng chơi đùa với họ, nhảy múa, mỉm cười như một đứa trẻ. Thỉnh thoảng, Hiên Cảnh còn liếc nhìn Tần Hiểu, hai người đối diện nhau, một đêm rực rỡ.
Sau đó, Hiên Cảnh đưa Tần Hiểu đi xe điện, cô ấy nói đến Melbourne nhất định phải ngồi nghe điện, đây là nơi duy nhất ở Úc. Họ ngồi trên xe điện miễn phí, dạo quanh thành phố, chầm chậm thưởng thức những cảnh sắc của trung tâm thành phố Melbourne.
Tần Hiểu phát hiện, thành phố Melbourne nồng đậm khí chất cổ điển, tùy ý có thể nhìn thấy kiến trúc cổ cùng giáo đường trang nghiêm ở mọi nơi. Tần Hiểu liên tục thò đầu nhìn xung quanh.
"Này, cô lần đầu ra nước ngoài à!"
Tần Hiểu quay đầu, cau mày nhìn Hiên Cảnh, phát hiện người này không mở miệng với lúc nói chuyện khác nhiều lắm.
"Này cái gì mà này, tôi có tên, tôi tên Tần Hiểu!"
"Được, được, được. Tần Hiểu, Tần Hiểu. Có phải cô không biết chút gì về âm nhạc không." - Hiên Cảnh đột nhiên hỏi.
"Ừ, xưa nay chưa từng tiếp xúc."
Hai người ngồi rất gần nhau, gió thổi qua, Tần Hiểu ngửi được trên người Hiên Cảnh có mùi gió biển vào đêm, lại ngẩn ngơ.
"Chẳng trách...." - Hiên Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nói.
"Cái gì mà chẳng trách?"
Hiên Cảnh dừng một chút, miễn cưỡng nói: "Khó trách, một chút khí chất cô cũng không có."
Tần Hiểu thuận miệng đáp: "Ờ, không có khí chất giống bạn gái cũ của cô."
Câu nói này vừa ra, mặt Hiên Cảnh trắng bệch, Tần Hiểu sợ hết hồn. Cái nét mặt biến hóa khôn lường này của Hiên Cảnh, chỉ có thể nhìn thấy trong điện ảnh.
Hiên Cảnh đột nhiên đứng lên, muốn xuống xe, Tần Hiểu cũng luống cuống, kéo cô nói: "Xin lỗi Hiên Cảnh, tôi.....tôi nói sai rồi.....Tôi, xin lỗi cô....."
Hiên Cảnh xoay người, dùng sức vung ra, đáng tiếc dùng sức đúng lúc đánh vào tay bị gãy của Tần Hiểu. Tần Hiểu "Á~~" một cái, lại đau đến suýt ngất.
- --------
Ed: chia bùn với cái tay của Tần Hiểu.....lần nào cũng đau đến suýt ngất.