Trong phòng làm việc của mình, Viện trưởng Lư thừa nhận với tôi tội giết hại Chu Thiếu Long, bỗng nhiên bên ngoài vọng vào tiếng Miêu Miêu kêu cứu. Chạy ra ngoài thấy khắp mặt đất đều là kiến, hơn nữa những con kiến to kỳ dị này hình như nghe theo lời Mỹ Lung, đồng thời theo lệnh cô ta tấn công tôi. Đàn kiến to nhiều không đếm xuể, như dòng nước lũ cuốn cuộn chúng trèo lên người tôi từ hai bàn chân, đội quân tiên phong trèo lên đến cẳng chân liền không hề khách sáo bắt đầu cắn xé da thịt tôi.
Nỗi đau đớn thấu xương khiến tôi không thể đứng vững được nữa, bất giác ngã lăn ra tấm thảm kiến, lập tức lũ kiến từ bốn phương tám hướng tràn lên người, xem ra số của tôi đã hết, có lẽ chỉ chưa đến một giờ là lũ háu đói này sẽ ăn thịt tôi sạch sẽ.
Đúng lúc tôi đang nghĩ mình lần này chắc chắn đi đời nhà ma thì một tiếng súng vang lên tác động vào hệ thần kinh của tất thảy mọi người có mặt trong hành lang - Tuyết Tình đến rồi! Cô xuất hiện ở cuối hành lang, hai tay cầm súng, nòng súng nhằm thẳng vào Mỹ Lung. Lũ kiến hình như cũng nghe thấy tiếng súng nên đột nhiên dừng lại không cắn nữa, tuy nhiên chúng vẫn không chịu bò khỏi người tôi mà tạo thành một lớp dày kẹp giữa da thịt và quần áo tôi giống như chiếc chăn.
Tuyết Tình lạnh lùng bảo Mỹ Lung: "Đầu hàng ngay, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
"Hừ, chỉ cần tôi bị xây xát nhẹ thì những cục cưng bé bỏng của tôi sẽ nổi điên lên ngay, cô và đồng nghiệp của cô đừng hòng mong sống được mà ra khỏi đây!" Mỹ Lung nói giọng hung dữ.
"Vậy sao?" Tuyết Tình lạnh lùng trả lời rồi lập tức bóp cò, lại một tiếng súng nữa vang lên.
Tôi nghĩ, lần này chắc là mình được giải thoát rồi! Nào ngờ, lũ kiến trên người lại không nổi điên giống như Mỹ Lung nói mà vẫn cứ bám chặt lấy người tôi như cũ. Còn Viện trưởng Lư ở bên cạnh tôi lại ngã lăn ra, máu trên cánh tay không ngừng tuôn chảy.
"Cô định làm gì!" Mỹ Lung tức giận hét lên, khoảng một nửa số kiến trên mặt đất lập tức xông về phía Tuyết Tình.
"Đầu hàng ngay, nếu không tôi tiếp tục nổ súng, mục tiêu lần này không phải là cánh tay nữa đâu!" Tuyết Tình nạp đạn lên nòng, lần này nhằm vào viện trưởng Lư.
"Đừng..." Mỹ Lung hét to rồi lập tức bật khóc: "Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, đừng làm hại Tiểu Hoa, đừng làm hại ông ấy... ông ấy đang chảy máu, cầm máu cho ông ấy nhanh lên, mau bảo em gái lấy hòm thuốc lại cầm máu cho ông ấy nhanh lên!" Đại quân kiến đột nhiên dừng lại, như dòng nước lũ dồn vào chân cô ta, lũ kiến trên người tôi cũng nhanh chóng bò xuống, rồi theo hai chân bò lên người cô ta, trong nháy mắt đã nấp cả vào trong tấm áo dài, như thể nãy giờ chưa từng xuất hiện. Tôi bỗng nhiên hiểu ra, rất nhiều chi tiết trước đó không để ý đều hiện ra trong đầu. Sở dĩ trang phục của Mỹ Lung kỳ quái như vậy thì ra là để dễ dàng giấu đội quân kiến trên người! Việc tôi và Trăn Trăn bị tấn công trong tầng hầm lúc trước không cần nói cũng biết, đó chắc chắn là kiệt tác của cô ta. Cô ta kiếm cớ lấy đèn pin để chuồn đi, cố tình khiến chúng tôi đợi lâu, mất kiên nhẫn mà xuống tầng hầm trước, từ đó dễ bề sai đội quân kiến giết phăng chúng tôi đi.
May mà sơ Viêm kịp thời phát hiện và ngăn lại nên chúng tôi mới may mắn thoát khỏi tai nạn.
Viện trưởng Lư đuổi cô ta khỏi nhà vệ sinh nữ chắc chắn cũng là vì cô ta định đánh lén chúng tôi một lần nữa. Sau đó sơ Viêm không cho cô ta ra khỏi cô nhi viện có lẽ cũng là sợ cô ta vẫn không từ bỏ ý định, tìm cơ hội tiếp tục tấn công chúng tôi. Tiếp sau đó, Viện trưởng Lư càng dứt khoát nhốt cô ta lại. Hôm nay, cô ta liên tục cãi nhau với Viện trưởng Lư chắc hẳn cũng là vì chuyện này. Thì ra, tất cả mọi chuyện đều từ thiếu nữ phơi phới này mà ra. Được sự hộ tống của hai đồng nghiệp cảnh sát vũ trang mang theo súng tiểu liên, tôi chống nạng khập khiễng từng bước vào phòng thẩm vấn. Hai ống chân bị kiến cắn sưng vù, bác sĩ bảo rằng da dị ứng với nọc kiến, mặc dù vô cùng đau đớn nhưng không chết người được. Tuy nhiên, nếu như khắp người đều bị cắn thì khó mà biết được sẽ như thế nào.
Phòng thẩm vấn có hai kẻ phạm tội là Lư Thụy Hoa và Mỹ Lung. Thẩm vấn phạm nhân thông thường tiến hành với riêng từng người nhằm đề phòng họ thông đồng khai khẩu cung giả. Nhưng lần này tình hình tương đối đặc biệt, mỗi khi chúng tôi yêu cầu tách riêng hai người là Mỹ Lung lại thả hết lũ kiến giấu trong áo dài ra, sẵn sàng tư thế liều mạng, vì thế để tránh xảy ra thương vong không cần thiết, chúng tôi đành phải đồng ý cho họ chịu thẩm vấn cùng nhau.
Trong phòng thẩm vấn, Mỹ Lung kể cho tôi nghe một chuyện hoang đường đã xảy ra cách đây 60 năm, giúp tôi hiểu được ngọn nguồn của toàn bộ sự việc:
Tôi còn nhớ lúc đó là mùa hè năm Dân Quốc thứ 34 (năm 1945), hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi và Tiểu Hoa đi chơi trên sườn núi mọc đầy cây oải hương ở gần cô nhi viện đó. Lúc trời bắt đầu mờ tối, khi chúng tôi chuẩn bị ra về thì Tiểu Hoa phát hiện thấy trên cây ở phía xa có thứ gì đó rất kỳ quái, thế là chúng tôi liền đến xem.
Bởi vì trời đã hơi tối nên chúng tôi nhìn một lúc mà vẫn không phát hiện ra đó là thứ gì, chỉ cảm thấy nó giống như một mảnh vải đen treo trên cành cây. Lúc đó Tiểu Hoa khá ham chơi, anh ấy nhặt mấy hòn đá ném vào đó, mảnh vải bị ném trúng liền chia ra làm đôi truy đuổi chúng tôi. Lúc chúng sắp áp sát đến chân, tôi mới nhận ra, đó là một đàn kiến to.
Lúc đó, chúng tôi vô cùng sợ hãi, lập tức co chân bỏ chạy. Sau khi nhảy qua một khe nước nhỏ, thấy đàn kiến không đi qua khe nước được, bấy giờ chúng tôi mới dừng lại thở. Nhưng vừa dừng lại tôi liền cảm thấy có thứ gì đó đã chui vào trong quần mình. Tiểu Hoa bảo tôi cởi quần ra nhưng tôi xấu hổ không chịu cởi, cuối cùng bị thứ đó chui vào trong người...
(Có lẽ do ngại nên Mỹ Lung không nói rõ chuyện này, nhưng từ lời khai sau đó có thể suy đoán rằng có lẽ con kiến chúa đã chui vào âm đ*o, sau đó làm tổ trong tử cung bà ta.)
Lúc đó tôi đau đớn đến sống dở chết dở, quần cũng bị máu chảy ra làm ướt một mảng lớn. Bởi vì sợ Viện trưởng (Viện trưởng Lư bổ sung: ý cô ấy nói là Viện trưởng Smit) mắng, chúng tôi không dám kể chuyện này cho người khác biết, không ngờ về sau lại thành ra như thế này...
Khoảng vài ba ngày sau, lúc ngủ dậy tôi phát hiện có rất nhiều kiến từ quần mình bò ra. Tôi chạy vào nhà vệ sinh cởi quần ra xem, thấy chúng đang từ "phần dưới" của mình bò ra, lúc đó tôi cảm thấy sợ đến chết khiếp. Lũ kiến bò ra khỏi người tôi liền tự đi tìm thức ăn, đến tối lại bò về tìm tôi, hơn nữa, cho dù tôi trốn ở đâu chúng cũng tìm thấy được. Phần lớn bọn chúng đều trèo lên ẩn nấp trong áo tôi nhưng cũng có một số ngậm thức ăn chui vào phần dưới của tôi. Lúc đó tôi nghĩ, chắc là có một con "kiến mẹ" cư trú ở trong bụng tôi. Sau đó, ngày nào cũng có rất nhiều kiến chui ra từ phần dưới của tôi, số kiến ẩn náu dưới áo tôi cũng ngày càng nhiều. Để tránh cho người khác biết có sự tồn tại của chúng, tôi đành chọn một số quần áo rộng để mặc, cho đến những năm gần đây, số lượng quần áo quyên tặng nhiều hơn, tôi mới lấy một số trong đó sửa thành áo dài. (Viện trưởng Lư bổ sung: mặc dù những người như ông chủ Lý ủng hộ nhiều tiền nhưng vì lo cho lâu dài nên mọi người trong cô nhi viện đều rất tiết kiệm.)
Về sau, tôi nhận thấy hình như lũ kiến có thể hiểu được tôi muốn gì, tôi muốn chúng làm việc gì chúng đều lập tức làm ngay, tôi không muốn chúng làm gì, chúng sẽ không làm. Tuy nhiên, cũng phải có điều kiện là phải cho chúng ăn no, nếu không chúng sẽ điên cuồng đi tìm thức ăn khắp nơi. Mới đầu chúng ăn không nhiều, tôi và Tiểu Hoa ăn ít đi một chút dành lại một phần thức ăn là đủ cho chúng. Nhưng số lượng chúng ngày càng nhiều, nên ngày nào tôi cũng rất đau đầu với việc lo thức ăn cho chúng. Điều khiến tôi phiền não hơn nữa là, từ sau khi xảy ra chuyện này, tôi không thể nào lớn lên được nữa. Lúc đầu, tôi cho rằng chỉ là mình không cao thêm được thôi, nhưng mấy năm sau tôi mới bắt đầu ý thức được rằng diện mạo của mình cũng mãi mãi dừng lại ở tuổi mười bốn.
Sau khi phát hiện ra tôi không lớn lên được, mọi người cũng không coi tôi là quái vật mà trái lại còn đối xử với tôi tốt hơn, Tiểu Hoa vẫn yêu thương tôi như trước kia, suy nghĩ cho tôi đủ điều, vì thế cũng giúp tôi cảm thấy được an ủi. Thế nhưng tôi vẫn sợ bị người bên ngoài coi là quái vật, vì thế ra sức giấu tuổi không cho người ngoài biết, hơn nữa còn luôn ở cùng với bọn trẻ để tâm hồn mình được trẻ trung hơn. Không ngờ về sau quen dần, tính khí lại trở thành trẻ con, nhất là những lúc ở cạnh Tiểu Hoa, chỉ cần không vui một chút là liền nổi cáu với ông ấy, đến bây giờ vẫn không sửa được...
Khi Tiểu Hoa lên làm viện trưởng, số kiến ẩn náu trong người tôi đã gần bằng với bây giờ. Vì chúng chỉ cần ăn no là rất nghe lời nên tôi ngày càng thích chúng, thường ngày hay gọi chúng là cục cưng nhỏ. Tôi cứ nghĩ rằng Tiểu Hoa làm viện trưởng rồi thì những cục cưng này của tôi sẽ không phải chịu đói nữa, thế nhưng ngay cả mỗi ngày hai bữa cho chúng tôi ông ấy cũng không giải quyết được thì nói gì đến thức ăn cho chúng chứ. Vì chuyện này mà tôi còn mấy lần nổi nóng với ông ấy.
Mặc dù trước mặt Tiểu Hoa tính khí tôi giống hệt như một đứa trẻ, nhưng trong lòng tôi cũng hiểu rõ nỗi khổ của ông ấy, vì thế đành tự mình đi kiếm thức ăn cho các cục cưng. Nhưng, lúc bấy giờ những thứ có thể ăn được đều đã bị con người ăn hết rồi, tôi chẳng còn biết đi đâu tìm thức ăn cho chúng nữa. Có một lần, khi giúp sơ Dương chôn xác trẻ con (Viện trưởng Lư bổ sung: sơ Dương đã qua đời hơn mười năm trước), bà ấy có chút việc phải đi một lúc.
Bà ấy vừa đi khỏi, các cục cưng của tôi liền giống như nổi điên, bò hết cả ra, gặm cái xác chuẩn bị đem chôn kia chỉ còn trơ lại bộ xương... Sau đó, để giúp chúng ăn no, mỗi lần phải chôn xác trẻ con tôi đều kiếm đủ mọi lý do đuổi bà ấy đi để cho chúng được một bữa no, vì thế cũng khiến cho sau này không ai còn dám đi chôn xác nữa.
Lúc này Tiểu Hoa cũng lại đang rất đau đầu về chuyện xin các nhà buôn bố thí lương thực, sau khi biết chuyện tôi làm, đã cãi nhau với tôi một trận, và không may để em gái nghe thấy (Viện trưởng Lư bổ sung: em gái cô ấy nói đến tức là sơ Viêm, lúc đó mới khoảng mười tuổi. Hai người họ đối với nhau rất tốt, thường hay gọi nhau là chị em), hơn nữa còn kể chuyện này với sơ Dương khiến sơ Dương vặn hỏi, chúng tôi đành phải nói thẳng với bà ấy.
Sau khi biết được bí mật của tôi, sơ Dương sợ chết khiếp nhưng rồi cũng nhanh chóng nghĩ ra, bảo chúng tôi rằng sở dĩ tôi không lớn lên được rất có thể có liên quan với những cục cưng kia, rồi bà ấy đưa ra ý tưởng dùng chúng ngâm rượu, sau đó đem đổi cho những người như ông chủ Lý lấy lương thực. Tiểu Hoa cảm thấy ý tưởng này có thể thực hiện được nên liền xin tôi cho một ít cục cưng nhỏ. Lúc đó, trong lòng tôi không muốn một chút nào, song nghĩ mình đã làm sai, hơn nữa đây cũng là cách duy nhất giúp mọi người thoát khỏi cảnh đói rét lúc bấy giờ nên đành ưng thuận.
Cục cưng nhỏ rất nghe lời, tôi bảo chúng bò vào vò rượu, chúng liền lập tức bò vào. Nhưng khi số lượng chúng giảm đến một mức độ nhất định "kiến mẹ" trong bụng tôi sẽ lại sinh ra rất nhiều kiến con, đồng thời cũng đòi hỏi có nhiều thức ăn hơn. Hơn nữa, hình như chúng rất thích ăn thịt, nhất là xác trẻ sơ sinh, xác trẻ con bỏ vào Hang xác trẻ con trong thời gian đó hầu hết đều bị chúng ăn chỉ còn lại xương.
Do cục cưng nhỏ thích ăn xác trẻ sơ sinh, hơn nữa chỉ dùng chúng ngâm rượu e rằng không thể khiến cho những người như ông chủ Lý hứng thú (Viện trưởng Lư bỗng nhiên chen vào, nhấn mạnh rằng cánh ông chủ Lý không biết rượu thuốc ngâm bằng xác trẻ con), nên lúc đó sơ Dương tiếp tục đưa ra ý kiến lấy xác trẻ con ngâm rượu cùng với lũ kiến. Lúc đó trong viện không có gì đáng tiền, nhưng xác trẻ sơ sinh thì ngày nào cũng có ít nhất một vài xác...
Còn về chuyện của Thiếu Long và Tuấn Long, trước đây tôi không biết chúng là anh em. Hôm đó Thiếu Long vô tình xông vào mật thất, tôi sợ cậu ta sẽ tiết lộ bí mật nên lừa cậu ta đến gần cửa Hang xác trẻ con, giả vờ đánh rơi kẹp tóc xuống đó (hình như tôi đã quên mất chuyện tìm thấy chiếc kẹp tóc trong Hang xác trẻ con) rồi bảo cậu ta chui vào lấy hộ. Tôi định dùng cách này dọa cho cậu ta phát điên, nhưng không ngờ sợ hãi đến suýt chết mà cậu ta vẫn không điên. Ra khỏi hang là cậu ta liền đòi về nhà, cũng không đợi tôi trả lời lập tức lên xe đạp đạp đi, tôi đành phải sai các cục cưng đuổi theo, giết chết cậu ta. Thật ra hơn 50 năm trước tôi cũng từng dùng cách này giết chết một học sinh nam tên là Cường Tử. Có điều, cậu này biết chuyện về Hang xác trẻ con nên không chịu vào, vì thế tôi sai ngay các cục cưng đuổi theo cắn chết.
Tôi biết, nếu các cậu tiếp tục điều tra thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra bí mật của chúng tôi, mà Tiểu Hoa và em gái lại không cho tôi giết các cậu nên tôi đành phải bảo Tuấn Long ra nhận tội. Thật ra cậu ta không biết gì cả, nhưng tôi biết cậu ta rất quý tôi, sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì tôi, thậm chí sẵn sàng chết vì tôi...
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân kết quả sự việc, trong lòng tôi vẫn còn một nghi vấn - cái thùng axit formic của Chu Tuấn Long đã biến đi đâu? Câu trả lời của Viện trưởng Lư vẫn thật sự làm người ta bất ngờ: "Đúng là dùng để rửa nhà vệ sinh."
Thì ra, nhà vệ sinh của cô nhi viện vốn rất khó rửa sạch, hơn nữa, kể từ sau khi Mỹ Lung bị kiến chúa làm tổ trong người, mỗi lần đi tiểu tiện đều làm trôi đi một phần cặn bẩn bám trong bồn cầu Viện trưởng Lư cho rằng có thể trong nước tiểu của Mỹ Lung có chứa axit kiến nên liền lấy một ít axit formic về rửa nhà vệ sinh, không ngờ rửa rất sạch, vì thế mới thường xuyên dùng loại axit này để rửa nhà vệ sinh.
Thế nhưng ông ta còn nói với tôi rằng thật ra ông ấy không hề lấy axit formic ở chỗ Chu Tuấn Long mà chỉ là bảo đối phương giở một số tiểu xảo trong cuốn sổ xuất nhập hàng mà thôi. Vì, khi chúng tôi đến điều tra cô nhi viện, sợ rằng chúng tôi sớm muộn cũng nghi ngờ Mỹ Lung, nên ông ta tìm cách đánh lạc hướng điều tra của chúng tôi, kể cả có nghi ngờ ông ta cũng không sao, chỉ cần chúng tôi không nghi ngờ Mỹ Lung là được rồi.
Sự đời luôn nằm ngoài dự tính của con người, đằng sau một vụ án phân hủy xác chết kỳ lạ vẫn ẩn chứa một bi kịch tình yêu vượt qua thời gian hơn nửa thế kỷ. Viện trưởng Lư yêu Mỹ Lung say đắm, suốt mấy chục năm ngày nào cũng như ngày nào luôn ở bên cạnh để bảo vệ, thậm chí không ngại gánh chịu mọi tội lỗi thay cho bà ta. Còn Mỹ Lung, để che giấu bí mật của mình lại liên tục làm điều ác, không ngừng làm hại những người con trai yêu mình say đắm. Nhưng, khi Viện trưởng Lư gặp nguy hiểm, bà ta cũng đã không tiếc tất cả vì ông ta. Muốn hỏi thế gian này, tình yêu là gì? Với hai con người suốt ngày cãi nhau, chưa hẳn giữa họ đã có thù sâu, mâu thuẫn. Với hai con người nhìn bề ngoài rất khó tưởng tượng được rằng đó là một đôi thì ra lại là một cặp uyên ương khổ sở yêu nhau hơn nửa thế kỷ. Trên đời này, thử hỏi còn có mối tình nào là không thể?
Lời Kết
Một
Giải quyết xong vụ án Chu Thiếu Long tôi đến cô nhi viện một chuyến, thấy ông chủ Trần đang chơi đùa với bọn trẻ. Ông ta bảo tôi rằng Viện trưởng Lư đã giao cô nhi viện cho mình quản lý, bảo tôi không phải lo cuộc sống về sau cho những đứa trẻ này. Tôi và ông ta ở trong văn phòng chuyện phiếm một lúc. Ông ta vừa lấy xì-gà vừa nói: "Tôi nghiện thuốc lá nặng, hơn mười năm trước vì thế mà bị ung thư phổi, lúc phát hiện ra thì đã ở giai đoạn cuối nếu không có rượu thuốc của Viện trưởng Lư chắc chắn không sống được đến hôm nay. Bởi vậy mới nói, những ngày tháng hiện tại và sau này của tôi là được lãi. Mạng sống của tôi là của ông Lư cho, bây giờ ông ấy xảy ra chuyện, giao cô nhi viện cho tôi, đương nhiên tôi không thể phụ sự tin cậy của ông ấy được. Tôi đã bàn với cánh ông Lý, công ty của họ sẽ tiếp tục trợ cấp cho cô nhi viện. Mặc dù thời trẻ họ đều là gian thương keo kiệt vắt cổ chày ra nước nhưng bây giờ già rồi, thò hai chân ra là liền "người ở thiên đường tiền ở ngân hàng" rồi! Tôi cũng định dành ra một khoản tiền lập quỹ để sau này chúng tôi có lên thiên đường rồi cô nhi viện vẫn có thể tiếp tục hoạt động được."
Chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng nhiên một bé gái khoảng sáu bảy tuổi không gõ cửa đã chạy vào phòng. Ông chủ Trần... có lẽ bây giờ phải gọi là Viện trưởng Trần, vừa trông thấy con bé liền dập ngay điếu xì-gà đồng thời ôn tồn hỏi nó có chuyện gì. Con bé trông thấy tôi liền chào hỏi trước rồi sau đó mới trèo lên người Viện trưởng Trần nũng nịu như con khỉ con, bảo ông ta ra ngoài chơi, ông ta đành áy náy nói với tôi một câu: "Lần sau nói chuyện tiếp!" Rồi bế con bé ra ngoài, hòa vào giữa đám bé gái chơi đùa với chúng.
Nhìn qua cửa sổ xem cảnh ông ta hệt như một đứa trẻ tinh nghịch đã già đang chơi đùa vui vẻ với đám bé gái, một ý nghĩ vụt thoáng qua, trong đầu tôi - sở dĩ ông ta bằng lòng tiếp quản cô nhi viện chắc hẳn không phải vì ông ta là một kẻ "Lolita complex"!
Lúc chuẩn bị ra về, tôi trông thấy trên bàn làm việc có một quyển sổ ghi công đức liền tiện tay mở ra xem, và bất ngờ thấy tên mình trong đó với số tiền quyên tặng là 30 nghìn đồng. Chắc là ông chủ Lý đã quyên tặng hộ tôi, xem ra mấy tay gian thương này đã hoàn lương thật rồi.
Lúc đi qua cửa nhà thờ thì gặp mục sư Lương, ông ta tỏ vẻ áy náy nói với tôi: "Có lẽ hôm đó tôi nói cho cậu biết nội dung sám hối của Chu Thiếu Long thì đã không đến nỗi xảy ra nhiều chuyện như vậy." Sau đó ông ta cho tôi biết nội dung sám hối là: "Cậu ta nói với tôi rằng có một lần định dùng ống nhìn trộm quần lót của cô ấy, kết quả phát hiện ra bên trong chiếc áo dài có rất nhiều
kiến..."
Hai
Trong phòng làm việc, Lương Chính đang nộp lên Giám đốc sở Lương một bộ hồ sơ, đồng thời báo cáo kết quả giải quyết vụ án Chu Thiếu Long: Kết quả kiểm tra chứng minh, từ sau khi một con kiến ký sinh trong tử cung Uyển Mỹ Lung, nó đã đẻ ra rất nhiều trứng. Kiểm tra mẫu vật loài kiến này cho thấy, đây là một loại kiến đột biến mới gặp lần đầu của loại Kiến Hành Quân, nhưng chưa rõ nguyên nhân đột biến là gì.
Tôi định chỉ đưa một mình bà ta đến Phòng khoa học kỹ thuật nhưng bà ta nhất định đòi có Lư Thụy Hoa đi cùng, mà Lư Thụy Hoa cũng muốn như vậy, vì thế tôi đưa họ cùng đi. Hơn mười vò rượu ngâm xác trẻ con tìm thấy trong mật thất cũng được mang đến để phân tích nghiên cứu. Nữ tu Viêm Tư Thân mặc dù biết rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng không tham gia nên chỉ có thể truy cứu tội danh biết mà không khai báo. Tuy nhiên, xét thấy bà ta tuổi đã cao, hơn nữa lại thật thà nhận tội nên xử giảm nhẹ, chỉ tiến hành giáo dục răn đe.
Bốn người trong bọn ông chủ Trần, mặc dù mua bán rượu ngâm xác trẻ con là bất hợp pháp, nhưng vì Viện trưởng Lư đã nhận hết mọi tội lỗi về mình, cương quyết bảo rằng họ không biết loại rượu thuốc ấy ngâm bằng xác trẻ con. Họ cũng bảo rằng số rượu mua về đã uống hết nên chúng tôi cũng không xử lý họ được.
Hiện giờ còn có một vấn đề cần giải quyết gấp, đó là thông báo thế nào với dân chúng, sự việc Chu Thiếu Long bị chết, xác bị phân hủy hết chỉ trong 9 ngày đã thu hút sự quan tâm của đông đảo dân chúng, nếu chúng ta không lên tiếng chắc chắn sẽ bị chụp mũ là vô tích sự.
Giám đốc sở đọc ghi chép về vụ án, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Anh trai người chết là Chu Tuấn Long đã chủ động đầu thú, vậy thì hãy cứ để cậu ta chịu khổ trước đã! Có điều cậu ta đã 18 tuổi nên làm như vậy cũng khó... Ừ! Đợi lát nữa sẽ thông báo với truyền thông, rút tuổi cậu ta xuống hai năm, rồi nói rằng hai anh em họ bất hòa từ lâu, quan hệ căng thẳng, dẫn đến việc giết em. Còn về vấn đề xác chết phân hủy trong chín ngày, cứ nói rằng do xác phơi ngoài đồng hoang quá lâu, dù sao dân chúng cũng không phải là pháp y, làm sao biết được xác chết phải bao nhiêu lâu mới có thể phân hủy hoàn toàn, nhấn mạnh một chút là vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra là được rồi! Đợi đến khi sự quan tâm của dân chúng giảm bớt sẽ thả thằng bé này ra."
"Vậy thì bây giờ tôi đi chuẩn bị tài liệu thông báo với truyền thông." Lương Chính đứng dậy chuẩn bị đi ra.
"Đừng vội, xem cái này đã!" Giám đốc sở đưa ra một cặp hồ sơ.
Lương Chính nhận lấy mở ra đọc, khóe miệng bất giác nở nụ cười hiếu thắng: "Tám sinh viên của trường Đại học Vật lý công nghiệp gọi Điệp tiên dưới tầng hầm lúc đêm khuya, nghi là gọi phải đầu lâu khiến cho năm người chết, ba người phát điên... Vụ án này nhất định sẽ rất thú vị đây!"
Hồ Sơ Các Vụ Án Kỳ Bí
Bí Ẩn Xác Thiếu Niên Phân Hủy Trong Chín Ngày
Trong dân gian đồn đại ở một địa phương thuộc Quảng Châu gần đây xảy ra một sự kiện ly kỳ dị, khiến người nghe rợn tóc gáy. Một học sinh lớp sáu trường trung học cơ sở tên là Chu Thiếu Long mất tích một cách bí ẩn, chín ngày sau đó, thi thể được phát hiện trên sườn một ngọn núi hẻo lánh bên cạnh đường cậu đi học về. Lúc được phát hiện, tất cả da thịt và lục phủ ngũ tạng đều không còn, chỉ còn lại một bộ xương và tóc nhưng bộ đồng phục học sinh lại vẫn mặc nguyên vẹn trên người. Sự việc ly kỳ rùng rợn này khiến dân chúng trong khu vực gần đó thấy rất bàng hoàng, sợ hãi. Ai đã sát hại Tiểu Long tàn nhẫn như vậy? Về việc này, trong dân chúng truyền đi bốn giả thiết: Một là, bắt cóc không thành công giết con tin. Giả thiết này không đúng. Cha mẹ Tiểu Long là tiểu thương bán rau quả bình thường, nhà nghèo, lúc đó Tiểu Long không mang theo tiền, không thể có chuyện bắt cóc không thành công giết con tin được.
Hai là, gây tai nạn rồi hủy xác phi tang. Gây tai nạn rồi hủy xác phi tang?
Bác của Tiểu Long phủ nhận giả thiết này, bởi vì khi được phát hiện, quần áo đồng phục khoác bên ngoài bộ xương vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu vết sờn rách, hơn nữa sau khi phát hiện Tiểu Long mất tích, người nhà cậu ta đã đi hỏi khắp dân chúng trong vùng đều không tìm thấy dấu vết tai nạn. Ba là, có kẻ bệnh hoạn đã giết người bóc da thịt. Người dân lo rằng không biết có kẻ bệnh hoạn giết người rồi bóc da thịt hay không? Bốn là, sau khi bị giết thì bị chuột ăn thịt chỉ còn lại xương. Trong số rất nhiều suy đoán có một giả thiết rằng người ta giết hại Tiểu Long xong vứt xác ngoài đồng hoang bị chuột ăn chỉ còn lại khung xương.
Nhưng sự thật thế nào cũng mới chỉ dừng lại ở suy đoán mà thôi. Nghe nói vụ án này được các cơ quan hữu quan hết sức quan tâm, phân cục công an tức tốc thành lập tổ chuyên án do phân cục trưởng đích thân đứng đầu, điều động các cán bộ giỏi trong lực lượng cảnh sát làm việc dưới sự phối hợp giúp đỡ của các cơ quan hữu quan thuộc công an thành phố, dốc toàn lực triển khai trinh sát, điều tra. Qua điều tra lấy chứng cứ đầy đủ, cảnh sát bắt giữ nghi phạm họ Chu. Trước hàng loạt chứng cứ được đưa ra, nghi phạm Chu X khai báo toàn bộ quá trình cố ý giết hại Chu Thiếu Long. Cảnh sát điều tra cho thấy Chu X là anh em cùng cha khác mẹ với người chết Chu Thiếu Long, hai người bất hòa đã lâu, quan hệ căng thẳng. Hôm xảy ra án mạng, Chu X trong lòng đang oán hận lại gặp Chu Thiếu Long ở trên đường, liền uy hiếp bắt phải đến một sườn núi hẻo lánh, bóp cổ cho ngất đi rồi lấy đá đập đến khi vỡ sọ và chết, sau đó rời khỏi hiện trường. Trước đủ loại phỏng đoán, tin đồn xuất hiện trong dân chúng về vụ án này, cơ quan chuyên trách của cảnh sát cho biết: qua điều tra sơ bộ, đây là vụ án hình sự do mâu thuẫn gia đình. Những suy đoán trước đây như "bắt cóc", "tai nạn", "lấy bộ phận cơ thể"... đều không phù hợp với sự thật vụ án. Sau khi giết Chu Thiếu Long, Chu X rời khỏi hiện trường và không làm gì xác chết đó, khi được phát hiện xác của Tiểu Long đã biến thành bộ xương có thể có liên quan đến
việc bị phơi ngoài đồng hoang trong thời gian dài...
Nhưng, vụ án này vẫn còn tồn tại một số nghi vấn, trong đó quan trọng nhất là tại sao chỉ trong vòng chín ngày xác chết đã biến thành bộ xương? Ngay từ đầu quyển này đã dành nhiều trang để nói kỹ lưỡng quá trình phân hủy xác chết. Trong môi trường tự nhiên, việc xác chết phân hủy hoàn toàn trong chín ngày có lẽ chỉ có trong Nghìn lẻ một đêm. Về thời gian phân hủy xác chết, nói một cách đơn giản là "trong không khí một năm, dưới nước hai năm, dưới đất ba năm", còn cái gọi là "có thể có liên quan đến việc bị phơi ngoài đồng hoang trong thời gian dài" hết sức mơ hồ, chỉ giới hạn là một cách suy đoán mà thôi. Trên mạng có người cho rằng xác chết bị loài Kiến Hành Quân ăn hết thịt, tất nhiên cũng không đủ để tin. Bởi vì, nếu ở khu vực đó xuất hiện số lượng lớn Kiến Hành Quân thì không thể có chuyện mọi người không phát hiện ra. Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở để chúng tôi tưởng tượng ra một cách hợp lý, và câu chuyện này cũng được viết ra dựa trên những điều linh cảm. Còn việc xác chết phân hủy trong vòng chín ngày là do nguyên nhân gì thì cho đến nay vẫn còn là một bí ẩn.